Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, buột miệng nói :
– Nói sai sự thật hết ư?
– Phải, chẳng có chuyện như thế!
Vương Hoa nói :
– Ồ! Còn nữa, người đó nhờ vãn bối chuyển một câu nói đến tiền bối luôn…
– Câu nói thế nào?
– Y bảo tiền bối hãy tin tưởng những điều đã viết trong thư này.
Chương Vĩnh Kỳ cười lạnh lùng nói :
– Y bảo ta phải tin tưởng ư?
– Vâng!
Chương Vĩnh Kỳ nói giọng lạnh lùng :
– Ta không thể nào tin tưởng được hết.
Hắn trông thấy thần tình kỳ lạ của Chương Vĩnh Kỳ liền biết chắc trong lá thư này đã nói đến những việc khá quan trọng chứ không sai, bằng không Chương Vĩnh Kỳ chẳng tỏ ra một thần sắc kỳ quặc như thế đâu.
Vương Hoa hỏi tiếp :
– Thưa Chương quan chủ, người có thể nói cho vãn bối biết trong thư đã viết những gì chăng?
– Chẳng có gì đáng nói cả.
Vương Hoa nghe nói thế, thẹn đỏ mặt, thấy bất tiện hỏi nữa nên đành nói tiếp :
– Thế thì tiền bối chẳng tin những điều đã viết trong thư rồi.
– Phải, ta không tin chút nào cả.
Vương Hoa đành chuyển sang đề tài khác nói :
– Hình như hôm nay quý Quan sắp xảy ra việc gì thì phải?
Chương Vĩnh Kỳ gật đầu nói :
– Đúng thế.
– Việc gì đã xảy ra thế?
– Có người sẽ đến bản quan bây giờ.
– Ồ! Ai thế?
– Sát Nhân đội.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác giật bắn người lên nói :
– Sát Nhân đội ư?
– Phải!
Điền sư gia thở dài tiếp lời nói :
– Cũng vì ta mà Sát Nhân đội phải xâm phạm đến bản quan. Tất cả đều do lỗi tại ta hết.
Vương Hoa nhướng cao đôi mày kiếm nói :
– Đội trưởng Sát Nhân đội là ai thế?
Điền sư gia khẽ thở dài một tiếng nói :
– Hắc Nữ Hiệp Từ U Lan mà năm xưa ta bỏ rơi y! Tất cả lỗi lầm đều do ta gây nên cả, ta phải đứng ra đảm đương hết.
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
– Nói sao, Sát Nhân đội đã chẳng xem bản quan ra gì hết, ngươi là người của bản quan, đương nhiên ta phải có trách nhiệm này rồi.
Vương Hoa nói :
– Giờ nào Sát Nhân đội mới đến đây?
– Đêm nay.
Vương Hoa nói :
– Sự việc này khó giải quyết rồi!
– Khó giải quyết ư?
– Đúng thế, nghe đồn rằng võ công của Đội trưởng Sát Nhân đội rất cao cường. Vãn bối đang muốn đụng thử với y xem sao!
Chương Vĩnh Kỳ nói với Chương Linh Linh :
– Này Linh Linh, con hãy dẫn tỷ tỷ vào trong nghỉ ngơi đi.
Chương Linh Linh gật đầu hỏi :
– Thưa cha! Con muốn hỏi cha một việc.
– Việc gì thế?
– Cha có đi thăm mẹ con không?
– Thăm mẹ con ư?
Chương Linh Linh khẽ gật đầu nói :
– Đúng thế!
Chương Vĩnh Kỳ lắc đầu nói :
– Không!
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
– Tại sao thế?
– Cha không tha thứ cho y!
Chương Linh Linh buồn bã nhỏ xuống hai giọt lệ nói :
– Không, thưa cha. Cha phải đi thăm người mới được.
– Căn cứ điều gì thế?
– Quả thật cho dù mẹ con đã gây nên việc xấu, nhưng cha đã giết người, chẳng lẽ chưa đủ sao?
Chương Vĩnh Kỳ nói :
– Cha chẳng muốn gặp y mà thôi.
Chương Linh Linh nói :
– Cha!… quả thật con không ngờ cha lại là một con người tàn nhẫn như thế…
– Nói sao?
– Cha tàn nhẫn lắm… cha giết mẹ con, bây giờ mẹ con chưa chết, thế mà cha đành lòng không đến thăm người được sao…
Chương Linh Linh thương tâm hết sức, không nói được gì nữa.
Vương Hoa nói :
– Chương quan chủ, theo vãn bối người nên đến thăm bá mẫu một lần thì phải hơn!
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
– Không, ta không đi. Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa. Linh Linh, con cũng chớ nói phí lời làm gì nữa.
Chương Linh Linh quay sang hướng Vương Hoa hỏi :
– Này Vương Hoa, ngươi có bằng lòng dẫn ta đến gặp mẹ ta ư?
– Đương nhiên rồi.
– Thế thì sáng mai chúng ta đi có được không?
– Được.
Chương Linh Linh u oán đưa mắt nhìn Chương Vĩnh Kỳ một cái, sau đó dẫn Ngô Tinh đi vào hậu thất luôn.
Vào khoảng canh ba…
Xung quanh phạm vi Thông Thiên quan được tăng cường canh phòng hết sức nghiêm ngặt, hình như sắp có đại địch xâm phạm đến nơi.
Ở đây dùng hai chữ “đại địch” không quá đáng chút nào hết. Quả thật Sát Nhân đội ở chốn giang hồ này là một môn phái khiến người nghe nói đến tiếng tăm phải sờn lòng rợn tóc gáy.
Nhất là võ công của Đội trưởng Sát Nhân đội càng oai trấn giang hồ hơn.
Mối ân oán này thảy đều do Điền sư gia mà nên.
Điền sư gia lừa gạt tình cảm của Từ U Lan và đã bỏ rơi y, đương nhiên Từ U Lan thề chết sống cũng phải trả mối thù hằn này không sai.
Trên đại môn tường rào bên ngoài đứng cả vài chục môn nhân Thông Thiên quan.
Chương Vĩnh Kỳ, Điền sư gia và vài môn nhân cao cấp cũng đang chờ đợi tại đấy.
Thình lình…
Từ nơi xa xa Thông Thiên quan bỗng vang tới một tiếng sáo thật dài, kế đó có mười mấy bóng người bay vọt về hướng Thông Thiên quan nhanh như điện chớp.
Đoàn người vừa đến tất cả là mười ba người.
Mười ba người này đều dùng khăn bịt mặt hết. Họ xếp thành hàng chữ nhất, người đứng giữa là một người bịt mặt bận chiếc áo xanh.
Không cần phải hỏi nữa, người này chính là Đội trưởng Sát Nhân đội rồi.
Đội trưởng Sát Nhân đội từng bước một tới trước, mười hai môn nhân (đúng ra thì có mười ba môn nhân, vì lần trước đã có một người đã chết trong tay của môn nhân Huyết Thần giáo) bám sát sau lưng y cũng từ từ tiến tới luôn.
Chương Vĩnh Kỳ rảo bước nhảy tới trước, nói :
– Có phải tôn giá là Đội trưởng Sát Nhân đội chăng?
Đội trưởng Sát Nhân đội lạnh lùng nói :
– Đúng thế.
– Ngươi đã hạ chiến thư khiêu chiến với bản quan vì lý do gì thế?
Đội trưởng Sát Nhân đội lạnh lùng nói :
– Ngươi chính là Chương Vĩnh Kỳ ư?
– Đúng thế.
– Chương quan chủ, quả thật ngươi là kiết nhân thiên tướng…
– Nhờ ơn trên thôi.
Đội trưởng Sát Nhân đội lạnh lùng nói :
– Ta đến đây với hai mục đích…
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng tằng hắng một tiếng nói :
– Ta sẵn sàng nghe đây.
– Thứ nhất, xin ngươi giao ra Thủy Tinh Cầu.
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng kêu hừ một tiếng nói :
– Còn vấn đề thứ hai thì thế nào?
– Hãy giao Điền Kỳ cho ta luôn!
Chương Vĩnh Kỳ cười lạnh lùng nói :
– Hai việc này ta khó có thể phụng hành được.
Đội trưởng Sát Nhân đội cười lạnh lùng một tiếng, đưa mắt ngắm nhìn Điền sư gia nói :
– Này Điền Kỳ, ngươi đã biết ta là ai rồi chứ?
Điền sư gia cười nhạt nói :
– Làm sao ta không nhận ra ngươi chứ? Từ U Lan, tất cả đều do lỗi nơi ta hết…
Từ U Lan cười lạnh lùng nói :
– Thế nào? Ngươi cũng biết lỗi rồi sao?
Điền sư gia buồn bã nói :
– Từ U Lan, nếu ngươi dung thứ họ, Điền Kỳ này sẵn sàng chịu mọi tội lỗi với ngươi…
– Muộn lắm rồi!
Điền sư gia thương tâm khẽ gọi :
– Từ U Lan…
– Điền Kỳ, ngươi chớ nói nhiều lời nữa. ngươi đã lừa dối và hủy cả đời con gái ta, còn đánh cắp cả Kiếm Phổ của ta nữa. cả đời này ta không thể nào tha thứ cho ngươi được hết, ta phải giết ngươi mới xong.
Điền sư gia lẳng lặng không nói gì hết.
Chương Vĩnh Kỳ nói :
– Từ đội trưởng, rốt cuộc hôm nay ngươi đến đây để tìm Điền sư gia trả thù hay là chỉ vì Thủy Tinh Cầu?
– Cả hai đều có hết!
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
– Hai sự việc này không thể nhập chung mà nói được.
Từ U Lan Đội trưởng Sát Nhân đội lạnh lùng nói :
– Phải, việc này không thể nhập chung với việc Thủy Tinh Cầu mà nói, nhưng đợi ta giết chết Điền Kỳ xong, ta mới lấy Thủy Tinh Cầu cũng được.
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
– Thế thì ngươi xem bản quan chẳng ra gì rồi?
Từ U Lan lạnh lùng nói :
– Thông Thiên quan có đáng kể là cái gì đâu?
– Được, thế thì thử xem nào.
Từ U Lan xuất lãnh mười hai đội viên, từng bước một lướt tới.
Ngay lúc ấy…
Hai mươi mấy môn nhân của Thông Thiên quan cũng từ từ vây tới, tình hình hiện trường trở nên ngột ngạt khó thở vô cùng.
Điền sư gia tiến nhanh lên ba bước.
Từ U Lan lạnh lùng nói :
– Này Điền Kỳ, chúng ta giải quyết vấn đề giữa hai ta trước cũng được.
Điền sư gia nói :
– Từ U Lan, ngươi…
– Ta phải giết ngươi mới xong.
Điền Kỳ nói :
Từ U Lan, quả thật Điền Kỳ này đối với ngươi có tội đáng chết. Ngươi muốn giết chết ta, Điền Kỳ này quyết không có lời hận gì hết…
– Thế thì, ngươi chịu chết đi!
Từ U Lan dứt lời, kêu keng một tiếng, trường kiếm đã rút ra khỏi bao. Mười hai đội viên Sát Nhân đội cũng cùng lúc rút binh khí ra hết.
Từ U Lan gầm lên một tiếng nói :
– Này Điền Kỳ, hãy xem kiếm nào.
Kêu veo một tiếng, thanh kiếm đã đâm tới nhanh như cắt.
Điền sư gia lượn mình tránh sang một bên, hét lớn tiếng nói :
– Khoan đã!
Từ U Lan nói :
– Điền Kỳ, ngươi muốn nói gì nữa?
Điền sư gia nói :
– Từ U Lan, ta cho ngươi được tự xử quyết, nhưng ngươi phải lui khỏi Thông Thiên quan. Được chứ?
– Không thể được.
– Từ U Lan, ngươi hà tất tạo nên sát kiếp này làm gì nữa?
Từ U Lan chậm rãi nói :
– Điền Kỳ, ngươi chớ nói nhiều lời làm gì nữa, hãy rút binh khí ra đi!
Điền sư gia lắc đầu thở dài một tiếng.
Trường kiếm của Từ U Lan giơ cao lần nữa, hét lớn tiếng nói :
– Điền Kỳ, tiếp ta một kiếm xem nào.
Ánh kiếm chớp nhoáng một cái, thanh kiếm của y chém vào hướng Điền sư gia nhanh như cắt.
Bấy giờ Điền sư gia bất đắc dĩ phải vung kiếm tới đỡ. Kêu đến keng một tiếng, hai thanh kiếm đã chạm vào nhau phát ra một tiếng kêu chát chúa.
Nhưng kiếm pháp của Từ U Lan quả thật thần tốc hết sức, Điền sư gia vừa đỡ được một kiếm của y thì kiếm thứ hai đã chém tới nhanh như cắt.
Thế kiếm thần tốc này kinh hồn hơn thế kiếm vừa rồi rất nhiều, Điền sư gia bất giác đã bị đẩy lùi ra sau. Bỗng nhiên Chương Vĩnh Kỳ gầm lên một tiếng :
– Hãy dừng tay lại!
Lão cầm kiếm trong tay lướt tới nhanh như điện chớp.
Từ U Lan thu thế nhảy lùi ra sau, nói :
– Này Chương quan chủ, ngươi muốn làm gì thế?
Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói :
– Điền sư gia, ngươi hãy lui sang một bên, để ta thử tài y xem sao.
Xem tiếp hồi 82 Đánh cuộc đấu chiêu