Y ngớ ngẩn đưa mắt ngắm nhìn U Linh Nữ hỏi :
– Ngươi muốn nói gì nữa?
– Ta hỏi ngươi, số người mà ngươi đã bắt cóc mang đi, bây giờ họ thế nào rồi?
– Tạm thời không thể phụng cáo với ngươi được.
– Ngươi đã giết chết họ rồi chăng?
– Không thể nói trước được.
– Tại sao không nói được?
– Nếu như ta nói cho các ngươi biết thì các ngươi sẽ yên tâm ngay.
Rõ ràng câu nói này chẳng khác nào y đã nói cho U Linh Nữ biết rằng chưa giết số người mà y đã bắt hai ngày nay. U Linh Nữ lại hỏi tiếp :
– Ngươi ở tại đâu vậy?
– Ta không nói.
– Tại sao ngươi không cạo râu cắt tóc đi cho sạch gọn một chút chứ?
– Cạo râu cắt tóc ư? Để làm gì thế?
Suýt nữa U Linh Nữ phải cất tiếng cười khì lên. Hình như y đã phát giác ra con người này hiền lành hết sức, và cũng là một khối ngọc thạch tuyệt đẹp, chưa được điêu khắc bao giờ hết. Bỗng nhiên y nãy ra một kế.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
– Ngươi cạo râu cắt tóc cho gọn, như vậy mới đẹp đẽ dễ xem chứ.
– Cái gì là đẹp đẽ chứ?
Suýt nữa U Linh Nữ phải bật cười lần nữa. Y bèn nói :
– Đẹp đẽ tức là có gương mặt mà mọi người đều ưa thích dòm ngó đấy.
– Chẳng lẽ gương mặt ta không ai ưa thích nhòm ngó sao?
– Đúng thế, chẳng ai ưa thích nhòm ngó ngươi cả.
– Nói láo, mẹ ta bảo rằng ta dễ xem, ngươi lại bảo rằng ta khó xem… ngươi định chơi trò quỷ quái gì thế, muốn đánh lừa ta ư?
U Linh Nữ nói :
– Tại sao ta phải đánh lừa ngươi?
– Mẹ ta nói rằng, nhân tâm người thiên hạ hiểm ác hết sức.
– Ngươi còn bà mẹ nữa sao?
– Đương nhiên ta có người mẹ rồi.
– Thế mẹ ngươi đâu rồi?
– Ngươi hỏi điều này để làm gì?
– Ta muốn hỏi cho biết mà thôi.
Quái nhân lắc đầu nói :
– Mẹ ta đã chết rồi!
– Chết rồi! chết bao giờ thế?
– Cách đây một tháng…
Y nói đến đây, hai mắt bỗng trở nên đỏ ngầu. Rõ ràng y đã rất thương tâm về cái chết của mẫu thân y.
Y lại nói tiếp :
– Ta có lỗi với mẹ ta nhiều lắm… vì người luôn luôn nói rằng ta là người ngu…
– Ngươi ngu ư?
– Hừ, mẹ ta nói rằng chỉ có mỗi một người vợ mà ta cũng chẳng tìm được. Người đã nói rằng trước khi chết vẫn chưa trông thấy ta lập gia đình… và nói rằng người con bất hiếu là người không biết nối dòng…
U Linh Nữ nói :
– Mẹ ngươi đã chết, thế tại sao ngươi còn hấp tấp lấy vợ làm gì?
– Vì ta đã hứa với mẹ ta…
– Nhưng mẹ ngươi đã chết rồi!
– Ta đã ở trước mộ mẹ ta nói rằng, trong vòng hai tháng ta ắt phải lấy được một người vợ chớ không sai.
– Ồ… cho nên ngươi mới hấp tấp lấy vợ như thế à?
– Đúng thế.
U Linh Nữ nói :
– Nếu như trong ba người họ có một người bằng lòng gả cho ngươi thì ngươi sẽ bằng lòng thả số người mà ngươi đã bắt cóc đi trong hai ngày nay chứ gì?
– Đương nhiên… à, không! Ta không nói cho ngươi biết tình hình sống chết của họ ra sao.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
– Ta đã biết ngươi chưa giết chết họ…
– Nếu quả thật Vương Hoa không bằng lòng điều kiện của ta thì ta ắt phải giết họ chứ không sai.
U Linh Nữ mỉm cười hỏi :
– Ta hỏi ngươi một điều này nữa.
– Ngươi cứ việc nói đi.
– Ngươi trông ta có xinh đẹp chăng?
Quái nhân nghe hỏi như thế, bất giác ngây người trong giây lát, nói :
– Ngươi muốn hỏi ta rằng ngươi có dễ xem không chứ gì?
– Đúng thế.
– Ồ, gương mặt ngươi dễ xem lắm.
– Có thật chăng?
– Đương nhiên thật rồi.
– Thế thì ngươi có thích ta chăng?
– Ta… cũng chẳng biết?
U Linh Nữ mỉm cười nói :
– Ý ta muốn hỏi ngươi, ta gả cho ngươi có được chăng?
– Nói sao?
Quái nhân ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
U Linh Nữ nói :
– Ta nói rằng ta gả cho ngươi có được chăng?
Quái nhân ngẩn người giây lát hỏi :
– Ngươi… không nói đùa chứ?
– Đương nhiên.
– Ồ, thế thì hay quá!
Quái nhân đã cả mừng la nhảy tung tăng lên.
Hai má U Linh Nữ đã nóng bừng lên, đương nhiên y chẳng nói đùa rồi vì y cho rằng người này quả thật hiền lành hết sức.
Y sẽ gả cho đối phương, đối với mọi người và cũng như đối với mình đều là một việc có lợi cả.
Đồng thời, sau khi y cảm hóa đối phương, chắc chắn hắn sẽ trở thành một người chồng thật lý tưởng chứ không sai.
U Linh Nữ nói :
– Ngươi tên là gì thế?
– Ta tên là Tiểu Hổ!
– Họ gì?
– Ta không biết, có sao chăng?
– Con người không thể chẳng có họ.
– Mẹ ta họ Châu…
– Thế thì gọi ngươi là Châu Hổ được rồi. Ta nói thật ta bằng lòng gả cho ngươi, chắc ngươi không đòi hỏi bạn gái của đệ đệ ta nữa chứ?
– Đương nhiên rồi, ta có một người vợ là đủ rồi. Chứ không phải như đệ đệ ngươi quyết phải lấy ba người mới được, ngươi nói có phải vậy chăng?
U Linh Nữ mỉm cười nói :
– Tại vì bọn ba người họ đều thương yêu đệ đệ ta, chứ không phải hắn quyết lấy ba người mới xong.
– Ồ, thế bây giờ ngươi hãy đi theo ta nha?
U Linh Nữ thoáng ngạc nhiên nói :
– Đi theo ngươi ư?
– Đúng thế, chẳng phải ngươi bảo rằng ngươi bằng lòng gả cho ta rồi sao?
– Quả thật ta bằng lòng lấy ngươi, nhưng cũng không cần thiết cấp bách như thế…
– Theo ngươi thì phải làm sao bây giờ?
U Linh Nữ nói :
– Ngươi cũng phải bằng lòng vài điều kiện của ta.
– Điều kiện thế nào?
– Hãy mang số người mà ngươi bắt cóc thả ra lập tức.
Quái nhân lắc đầu nói :
– Không được!
– Tại sao không được? Ta đã bằng lòng gả cho ngươi mà.
– Nếu nhưng ngươi đánh lừa ta thì sao?
– Đương nhiên ta không lừa dối ngươi rồi. Nếu quả thật ta lừa dối ngươi thì ngươi vẫn có thể tái bắt số người này lại một lần nữa có sao đâu.
Châu Hổ khẽ gật đầu nói :
– Ngươi nó có lý lắm.
– Ngươi bằng lòng điều kiện này của ta chứ?
– Ta bằng lòng như thế.
– Điều thứ hai là phải bằng lòng một điều kiện nữa, vì trước kia ta từng tuyên thệ rằng người mà ta muốn lấy ắt phải có võ công đánh thắng ta mới được.
– Thế thì dễ dàng thôi.
– Đối với ngươi thì rất là dễ dàng, nhưng mà hai chúng ta phải động thủ một lần trước mặt của mọi người để giữ ước hẹn với nhau.
Châu Hổ ngạc nhiên nói :
– Thế chúng ta phải đồng thời trước mặt những người nào đâu?
– Đêm nay ngươi hãy thả họ trở về thạch động, sáng ngày mai nhưng hãy đến đây.
– Được.
U Linh Nữ căn dặn nói :
– Lúc ngươi thả họ về chớ nói tại sao hết. Mọi việc để cho ta nói chuyện với họ được rồi.
– Thế thì ta đi nha.
– Hãy khoan, ta hỏi ngươi một điều nữa.
– Ngươi cứ việc nói.
– Ngươi không có quần áo khác mặc chăng?
– Quần áo ư? Ta mặc như thế chẳng được sao?
U Linh Nữ mỉm cười nói :
– Đương nhiên được chứ. Nhưng mà ngươi ắt phải mặc quần áo mới ra vẻ một con người, như thế mọi người mới thích ngươi.
Châu Hổ lắc đầu nói :
– Ta chẳng có quần áo gì hết.
– Thế thì ta vào trong động lấy cho ngươi một bộ. Ngươi đứng đây chờ ta một lát nha.
Châu Hổ khẽ gật đầu nói :
– Được.
Trong lòng U Linh Nữ đã thương mến quái nhân này, đồng thời có lẽ đây cũng là một kỳ duyên.
U Linh Nữ đi vào trong động, Vương Hoa, Ngô Tinh và hai chị em đã ẩn núp trong phòng. U Linh Nữ cũng chẳng kinh động họ làm gì. Y tìm trong một gian thạch thất được một bộ y phục màu vàng và một con dao cạo, sau đó chạy ra động khẩu ngay.
U Linh Nữ giao y phục cho Châu Hổ, nói :
– Ngươi hãy mặc y phục vào đi.
Châu Hổ thoáng cau mày nói :
– Ta chẳng biết mặc y phục.
– Nói sao? Ngươi không biết mặc y phục ư?
– Ta quen mặc da thú từ lâu…
– Ngươi cứ mặc thử xem sao.
Châu Hổ bước ra phía sau một tảng đá, thử mặc y phục vào. Sau khi hắn mặc y phục vào người, U Linh Nữ trông thấy y có một thân hình vạm vỡ, bất giác lấy làm vui sướng hết sức.
Châu Hổ nói :
– Mặc như thế khó chịu vô cùng.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
– Từ từ ngươi sẽ quen thôi.
Châu Hổ nghe nói thế, khẽ gật đầu cười khì luôn.
U Linh Nữ lại nói :
– Ngươi hãy sang đây, để ta cạo râu cho ngươi, đồng thời sửa gọn lại mái tóc luôn.
– Cạo râu ư?
U Linh Nữ khẽ gật đầu nói :
– Phải, ngươi để râu như thế khó xem lắm.
– Thôi được.
Sau khi U Linh Nữ cạo sạch lông mặt và râu ria, kế đó lại chải chuốt sửa gọn đầu tóc cho y, tức thì Châu Hổ đã trở thành một người thứ hai ngay.
Châu Hổ đã trở nên một trang thiếu niên mặt trắng môi hồng, anh tuấn hết sức. U Linh Nữ thoáng trông thấy thế, bất giác vui mừng nhủ thầm :
“Có chồng như thế, quả thật chẳng uổng kiếp sống này vậy”.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
– Bây giờ ngươi hãy về thả số người ấy ra.
– Được… nhưng ngươi không được đánh lừa ta nha.
– Ngươi cứ yên tâm, chẳng có chuyện đó đâu.
– Ta tin tưởng ngươi.
Châu Hổ nói xong phi thân chạy mất dạng luôn.
U Linh Nữ vẫn đứng sững tại chỗ, gương mặt y hiện lên một nụ cười hạnh phúc. Quả thật đây là một mối nhân duyên kỳ lạ hết sức.
Trong lòng y đã sinh sản ra một mối ái tình, giây phút này y cảm thấy nỗi niềm sung sướng ngọt ngào chưa từng có.
Y chạy thẳng vào trong động, đi thẳng vào gian phòng của Chương Thanh Thanh.
Bốn người bọn Vương Hoa vẫn lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau.
Nhất thời U Linh Nữ chẳng biết mở lời nói thế nào với họ về sự kiện này đây. Quả thật y thấy rất khó mở miệng vô cùng.
Một hồi thật lâu, Vương Hoa mới cất tiếng hỏi :
– Tỷ tỷ, ngươi đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?
U Linh Nữ sực nghĩ ra một kế nói :
– Ta nghĩ ra một biện pháp rồi.
Câu nói này chẳng khác nào là một liều thuốc hay, tức thời làm cho bọn Vương Hoa cả mừng, đồng thanh hỏi :
– Biện pháp thế nào? Tỷ tỷ hãy nói ngay đi.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
– Sáng ngày mai thì các ngươi sẽ biết ngay.
Vương Hoa nói :
– Sáng mai ư?… Bọn ta chẳng chờ đợi được đến sáng mai đâu. Tỷ tỷ hãy nói ngay bây giờ đi.
Xem tiếp hồi 103 Mọi người đều vui vẻ