Ánh nắng ban mai dịu dàng, Văn Đồng đứng yên một chỗ, đôi mắt mơ màng nhìn nơi phương trời xa thẳm nghĩ ngợi sự việc đêm qua, không khỏi buông tiếng thở dài.
Sự lẩn tránh của nàng đối với ta, có liên quan gì đến việc “Chu Tước Hoàn” không?
Văn Đồng hiện đang muốn tìm kiếm nơi hạ lạc của Chu Tước Hoàn càng muốn tìm kiếm tông tích của thiếu nữ đáng yêu kia giờ biết khởi sự từ đâu?
Lúc ấy, nơi phiến đá lớn cách chàng mấy trượng, đột nhiên có một bóng người từ từ lố dạng lặng lẽ đi gần về hướng chàng.
Ba trượng… hai trượng… rồi chỉ còn cách chàng có một trượng…
Văn Đồng sớm đã phát giác nhưng giả vờ không hay biết đợi cho bóng ngườ ấy đến gần đột nhiên quay người trở lại. Hữu chưởng đánh ra một luồng kình phong mạnh mẽ nhằm ngay kẻ ấy công vào.
Kẻ ấy chỉ phát ra tiếng cười khẽ, làn áo tung bay, thân hình lơ lững giữa không trung như hình hạc lướt gió, rồ từ từ hạ xuống đứng ngay trước mặt Văn Đồng.
Văn Đồng xét thấy kẻ này không có ý đối địch, nên chưởng hai trái sắp định tung ra, vội vàng thu trở lại, đưa mắt nhìn kỹ.
Thì ra! Một chàng thiếu niên anh tuấn, đẹp đẽ, mặt trắng như dồi phấn, môi đỏ tợ thoa son, đôi mắt mày dài sắc xảo. Cặp mắt đen lóng lánh, phong độ nho nhã, khí phách hiên ngang.
Thiếu niên đẹp đẽ này mình mặc áo xanh, đầu chit khăn nho sinh, trước ngực đeo lủng lẳng một miếng Túy Ngọc màu sắc long lanh, vừa xem cũng biết ngay là vật quí hiếm có.
Càng lạ lùng hơn là thiếu nhiên vừa hạ thân xuống đất, đôi mắt cứ đảo khắp châu thân Văn Đồng từ trên xuống dưới, đến khi bốn mặt chạm nhau, không hiểu thiếu niên lại nở một nụ cười duyên, rồi đưa mắt nhìn về nơi khác.
Nụ cười của thiếu niên đạp đẽ kia, không khỏi khiến cho Văn Đồng lấy làm lạ. Vì lúc cười hai má để lộ đồng tiền, mà dáng điệu nhu mì như phái nữ lưu khuê các.
Văn Đồng nhìn đến sững sờ, bỗng nghe giọng nói trong trẻo, thiếu niên lên tiếng :
– Huynh đài một tay hạ được thuộc hạ của “Thiên Huỳnh giáo” võ công hy hữu, tiểu đệ thật bội phục vô cùng, giờ đây…
Văn Đồng không hiểu tại sao nói đến đây thiếu niên lại ngập ngừng, đưa mắt nhìn lên, thiếu nhiên mỉm cười tiếp :
– Tiểu đệ có lời yêu cầu hơi đột ngột, không hiểu huynh đài có nhận cho chăng?
Đôi mày Văn Đồng nhíu lại, lạnh lùng nói :
– Các hạ có việc gì, cứ nói ra xem thử.
Thiếu niên cười nói :
– Tiểu đệ muốn thỉnh cầu huynh đài chỉ giáo cho vài chiêu tuyệt học?
Văn Đồng liền vui vẻ :
– Nếu các hạ có hứng thú, tại hạ xin chìu ngay.
Thiếu niên mừng rỡ :
– Vậy thì huynh đài nên lưu ý đấy nhé!?
Trong tiếng cười vang, tả chưởng đưa lên đánh vào đối thủ hữu chưởng biến chỉ, điểm ngay “Khúc Trì đại huyệt”.
Một chiêu hai thức, chỉ chưởng liên gia, khí thế tuyệt luân, cử động nhanh nhẹn.
Văn Đồng khẽ “hừ” một tiếng, chân bước dang ra, tà áo phất lên, thân hình đã vụt ra sau lưng của đối thủ.
Thiếu niên xuất vô hiệu, lòng thấy phục ngầm, thân hình như “Hải Yến đùa sóng” vẹt ngang năm thước, rồi lại uốn mình trở ngược lập tức đứng lại đối diện với Văn Đồng, mặt tươi như hoa nói :
– Không ngờ nơi huynh đài, lại thấy được “Vân Long Cửu Hiện” thân pháp tuyệt diệu, thất truyền đã lâu, khiến cho tiểu đệ vui mừng khôn siết, dám mong chỉ thêm vài chiêu tuyệt kỹ nữa vậy!
Lời vừa dứt thì tả chưởng của thiếu niên cũng đã từ dưới giở lên trên nhẹ nhàng đẩy ra, chân đi sáu bước, thân hình mau như điện chớp hữu chưởng tua tủa đánh ra cứ nhắm chín đại yếu huyệt nơi lưng Văn Đồng công tới.
Văn Đồng không ngờ đối phương lại biết được sư môn tuyệt học của mình thầm giựt mình, vội vã hữu chưởng phất ra với chiêu “Thần Lư Trọng Bế” chế ngự lấy tả chưởng của đối phương, tay mặt sử dụng “Thủ Huy Tỳ Bà” quơ thành một vòng tròn trước mặt, lập tức hóa giải thế công của đối thủ cười lớn nói :
– Chiêu “Hành Vân Bố Vũ” của các hạ vốn là một trong ba tuyệt chiêu “Phật Quang Phổ Độ Giáng Ma chưởng” do “Vô Ưu thần ni” nơi Nam Hải sáng tạo ra không hiểu lời đoán của tại hạ có đúng cho chăng?
Thiếu niên thấy Văn Đồng không những hóa giải được chiêu thức sở trường của mình một cách dễ dàng đồng thời còn biết được danh chiêu cùng xuất xứ. Trong lòng không khỏi kinh ngạc, lập tức dừng lại, cung tay hỏi :
– Xin hỏi huynh đài là môn hạ của ai?
Văn Đồng nghe hỏi ngơ ngác, bụng nghĩ “Thật là quái lạ!” chàng đã biết được là “Vân Long Cửu Hiện” thân pháp, tại sao lại không hiểu lai lịch sư môn của ta? Trong lòng phân vân khó hiểu, nên nhất thời im lặng không trả lời.
Thiếu niên trông thấy Văn Đồng đứng im không lên tiếng sắc mặt như lộ vẻ chẳng vui, tru mỏ nói :
– Huynh… huynh không muốn cho đệ biết sao?
Thái độ nũng nịu này, đã lộ vẻ cử chỉ của một trang thiếu nữ.
Văn Đồng trông thấy lại càng không hiểu gì cả, khẽ lắc đầu.
Thiếu niên bỗng mỉm cười, rồi tỏ ra như thông minh nói :
– À! đúng rồi! Có lẽ lịnh sư đã dặn cấm không được cho ai biết, nên huynh cảm thấy khó xử có phải chăng?
Văn Đồng lại khẽ lắc đầu, đột nhiên trầm giọng nói :
– Lắng nghe! Có kẻ từ dưới núi lên đấy!
Thiếu niên lắng tai nghe ngóng, quả nghe từ xa văng vẳng có tiếng lụa bay, nhưng nếu tai không tinh thông, thì không thể phát giác được, liền đưa đôi mắt thán phục liếc về phía Văn Đồng, mỉm cười nói :
– Kẻ đến hình như thân thủ chẳng kém, chúng ta có nên tìm nơi lẩn tránh không?
Với lời lẽ ấy, tỏ ra chàng tùy theo ý muốn của Văn Đồng mà tùng sự. Nhưng, Văn Đồng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, lắc đầu.
Phút chốc, tiếng động càng lúc càng to, ba bóng người đã từ dưới núi chạy lên đến nơi, đứng ngay trước mặt hai người. Ba người vừa đến ăn mặc sắc phục khác nhau râu dài lưng lép, ánh mắt sáng ngời.
Sáu luồng nhãn quanh cứ chăm chú nhìn về phía thiếu niên trẻ đẹp. Nghiến răng kèn kẹt như hình muốn ăn tươi nuốt sống.
Lát sau, sáu luồng nhãn quang lại đi về phía Văn Đồng, tiếng cười lạnh nhạt không ngớt phát ra.
Văn Đồng cảm thấy tức giận, hừ lên một tiếng hỏi :
– Các ngươi muốn gì, nói mau!
Một trong ba cụ già, thân hình cao lớn, mặc áo huỳnh bào bước lên một bước cười dễ sơ :
– Tiểu tử buông lời nên cẩn thận, ngươi có biết lão phu ba người là ai không?
Văn Đồng đinh ninh bọn họ cũng thuộc hạ của Thiên Huỳnh giáo. Vừa nghe hỏi đôi mày dỉnh ngược khinh khi nói :
– Thì cũng như hạng vô sĩ của giang hồ. Chịu làm nô bộc của thiên hạ chứ ai.
Cụ già áo vàng biến sắc giận dữ quát lớn :
– Tiểu tử! Cả “Xuyên Tây tam độc” cũng không nhận được sao mà dám buông lời hồ đồ, hừ…
Văn Đồng lớn tiếng quát tháo :
– Ngươi “hừ” việc gì nghĩ tình không phải đồng bọn với “Thiên Huỳnh giáo” thiếu gia tha cho đấy không mau cút đi.
Cụ già huỳnh bào khẽ cười, đưa tay chỉ về thiếu niên đẹp đẽ hỏi Văn Đồng :
– Người này có phải là bạn của ngươi không?
Văn Đồng vốn tính thông minh vừa hỏi đã biết ngay thiếu niên này chắc có thù oán với bọn họ nhưng không đành mà chạy, nên bị họ đuổi theo nhận lầm chàng là bạn.
Song, thực tế Văn Đồng cũng có hảo cảm đối với thiếu niên này nên vừa nghe hỏi, chàng không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận lạnh lùng đáp :
– Ngươi không quyền hỏi!
Cụ già áo vàng lớn tiếng :
– Tiểu tử, nếu ngươi không hề quen biết với hắn thì ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Văn Đồng nghe nói nổi giận rít lớn :
– Lũ chuột vô tri, dám thất lễ trước mặt bổn thiếu gia, kể như các ngươi muốn chết.
Cụ già cùng rống lên, tung mình nhảy đến mười đầu ngón tay đưa ra, lập tức mười luồng hơi lạnh nhẹ nhàng phất tới tiếng theo là một mùi tanh nực mũi bao trùm cả châu thân chàng.
Văn Đồng hừ một tiếng, chân khẽ dang ra, song chưởng đưa ngang ngực từ từ đẩy ra nghinh địch.
Hai luồng chưởng lực vừa chạm nhau cụ già áo vàng bỗng nhảy ra xa tám thước, rơi người xuống đất đứng nhìn Văn Đồng mỉm cười đắc ý nói :
– Tiểu tử! ngươi đã hít “Huyền Âm Hàn Độc” của lão phu rồi, còn không ngoan ngoãn đứng bên đợi chết!
Văn Đồng lúc nãy đã ngửi nhằm mùi hôi của đối phương phát ra, nhưng vì thấy không có hiện tượng gì khác lạ nên không để ý đến, giờ nghe đối phương vừa nói lập tức kinh sợ, vội vã vận chuyển thần công, đưa vòng khắp châu thân huyệt mạch…
Cụ già thấy vậy, ngửa mặt cười dài.
– “Huyền Âm Hàn Độc” của lão phu, sớm đã theo chân lực của ngươi đưa vào huyệt mạch rồi, chỉ hai tiếng đồng hồ sau thịt ngươi sẽ tan thành máu, cốt rả như tro, ha ha! Giờ đây có phải ngươi cảm thấy trong người vô lực, ngứa ngáy…
Văn Đồng đột nhiên quát lớn :
– Lũ chuột nhắc nói bậy, đi!
Chưởng mặt đánh ra, kình phong ào ạt.
Nên nhớ, từ lúc chàng bị “Yếu Mạng Hoa Đà” dùng lối dĩ độc công độc chữa trị, trong người không còn sợ chất độc nào xâm vào nữa, cho nên chưởng độc của cụ già, đối với chàng đâu có nghĩa lý gì.
Nhưng đối phương đâu biết đến việc ấy, thấy vậy lại càng đắc ý cười ha hả :
– Tiểu tử, ngươi làm vậy càng chóng chết hơn nữa.
Liền vung chưởng đưa ra bảy thành công lực, ứng phó đối phương.
“Bùng”, hai luồng chưởng lực chạm nhau, cuồng phong tung ra tứ phía, cát bụi mịt mờ chiếc bóng áo vàng, như diều đứt dây, bay lên cao rơi xa mấy trượng.
Hai cụ già kia thấy thế, hè nhau tung mình đến đỡ đại ca, nhưng khi họ đến nơi, không khỏi hồn phi phách tán, mặt mày tái mét, lặng lẽ nhìn trân. Thì ra thất khiếu của cụ già đều ra máu đã tắt thở tự bao giờ.
Nếu hiểu ba cụ già này, đều xưng “Xuyên Tây tam độc” hoành hành giang hồ lâu năm, luyện được độc môn “Huyền Âm Hàn Độc” khí công, lúc đấu với địch, chỉ khẽ đưa tay bung ra, lập tức thương ngay kẻ địch vô hình vô bóng. Trừ phi luyện được “Huyền Môn chân khí” hoặc Phật gia “Kim Cang Bất Hoại thân pháp” hộ thể mới mong trừ được.
Giờ đây Văn Đồng không hề gì cả, chỉ vì trong người đã uống độc dược, có thể chống được bách độc xâm vào.
Luận về võ công của cụ già áo vàng, có thể liệt vào hạng nhất cao thủ võ lâm, nhưng mới có một chiêu mà đã bị toi mạng, đủ kiểu võ công của đối thủ thế nào, cao thâm đến khó thể tưởng tượng được.
Vì vậy nên hai cụ già đưa mắt nhìn nhau, lập tức quyết định, bỗng thấy hai tà áo tung bay một Nam một Bắc, phân ra hai đường tẩu thoát.
Thiếu niên đẹp đẽ đứng bên đột nhiên quát lớn :
– Hai người đừng hòng tẩu thoát?
Lời vừa dứt, cũng chẳng thấy cử động ra sao. Người đã bay bổng lên cao, thân hình như mũi tên đuổi tới, chớp mắt đã bắt kịp cụ già áo đỏ hướng Đông, hai ngón tay chỉ ra như điện xẹt, nhắm ngay “Mạng Môn” huyệt sau lưng kẻ địch điểm ngang.
“Ái!” chỉ một tiếng kêu thảm thiết, thân hình cụ già đã lăn xuống đất, chết ngay tức thì.
Thân pháp của thiếu niên mau lẹ lạ thường, thế điểm huyệt cũng không hề suy suyển, Văn Đồng nhìn thấy không khỏi tần ngần.
Lúc ấy cụ già hướng Bắc đang chạy, bỗng nghe tiếng rống của nhị ca, trong lòng sợ hãi liền quay đầu nhìn lại…
Thừa lúc ông ta quay đầu lại, thân hình chậm chạp, thiếu niên đẹp đẽ như ánh sao băng, chớp cái đã rượt đến nơi. :
Văn Đồng như sực hiểu ra việc gì, vội vã quát lớn :
– Các hạ không được!
Lời vừa ra thì thân hình cũng vừa sử dụng “Truy Quang Trục Điện” thân pháp tung ngay đến nơi.
Thiếu niên như hình không nghe không biết, lẹ làng vung chỉ điểm ra.
Văn Đồng thấy thế, hoảng hốt đề khí nhảy cao, tay mặt đánh vào người thiếu niên, tay trái điểm vào Mê huyệt của cụ già, khiến cụ té xuống.
Thiếu niên thấy Văn Đồng xuất chưởng đánh mình, sợ hãi lách người né tránh, đến khi chân vừa chấm đất, thì Văn Đồng đã đỡ cụ già lên tay từ từ đi tới, gương mặt lạnh lùng, chàng nói :
– Việc giữa các hạ với ba người này, tại hạ muốn nghe cho biết!
Thiếu niên nghe nói ngạc nhiên hỏi :
– Việc gì?
– Việc gì các hạ chớ có giả vờ, tại sao họ lại đuổi theo các hạ?
Thiếu niên ấp úng :
– Tại sao theo đuổi, tiểu đệ cũng chẳng hiểu nữa.
Văn Đồng lắc đầu :
– Nói vậy, các hạ đã bị họ ngầm gây sự có phải chăng?
Thiếu niên lắc đầu cười nói :
– Huynh đài cứ hỏi những việc ấy làm gì? Chẳng lẽ tiểu đệ có chỗ nào chẳng phải sao?
Văn Đồng hừ một tiếng, mắt đăm đăm nhìn thiếu niên, trầm giọng :
– Theo tại hạ đoán, ba người này thế nào cũng vì đuổi theo các hạ mà đến đây, lúc nãy các hạ thỉnh giáo võ công của tại hạ, chẳng qua là muốn kéo tại hạ chung vào vòng đấy thôi, nếu không thành thật nói rõ, thì…
Không đợi cho Văn Đồng nói dứt, thiếu niên bỗng khẽ cười nhìn chàng ôn tồn nói :
Sự phán đoán của huynh đài có lẽ hơi quá đáng, đệ có thể nói rõ cho huynh nghe, đệ không từng quen biết với họ, cũng không có gì thù oán, lúc nãy thỉnh giáo huynh tuy có dụng ý riêng, song chẳng liên quan gì đến việc này cả, huynh đài xin cứ yên tâm.
Văn Đồng như bán tín bán nghi nói :
– Các hạ bảo không thù oán gì với họ, tại sao nỡ ra tay ác độc đến thế?
Mặt của thiếu niên bỗng biến sắc, đôi mắt nhìn Văn Đồng lạnh lùng rồi đột nhiên bật cười :
– Vậy chớ thủ pháp của huynh đài đâu có hiền gì?
Rồi chàng nghiêm nghị tiếp :
– Xuyên Tây tam độc tiếng ác vang dậy, hơn nữa hôm nay đến đây đã chứa sẵn một ác ý, tiểu đệ ra tay có hơi ác độc, nhưng cũng chẳng qua là muốn diệt ác cứu nguy ấy thôi.
Lời lẽ cùng luận điệu hợp lý thành thật khiến cho Văn Đồng không biết bắt bẻ làm sao nữa.
Nhưng quan niệm của Văn Đồng, không vì thế mà phải dẹp đi, trái lại thần sắc biến đổi của đối phương càng khiến cho chàng nghi ngờ thêm nữa.
Người này đã ẩn núp bên trong chứng kiến trận đấu giữa chàng với “Thiên Huỳnh giáo” sau lại thỉnh giáo võ công nhận ra sư môn truyệt học của chàng rồi giả vờ không biết hỏi. Lại nữa võ công của thiếu niên này hơn bọn Xuyên Tây tam độc rất xa lại không đấu mà trốn chạy, giờ lại ra tay giết sạch?
Văn Đồng càng nghĩ càng cảm thấy thiếu niên này có nhiều việc mâu thuẫn, thế nào cũng có điều gì bí mật chứ chẳng sai, chưa biết chừng lại liên quan đến mình nữa.
Nghĩ thế, chàng lại đưa tay giải huyệt cho cụ già. Cụ ta vừa mở mắt, thấy mình đang nằm trong tay địch thủ, liền nhắm ngay mắt lại chẳng nói chẳng rằng.
Văn Đồng lớn tiếng :
– Mở mắt ra trả lời mấy câu hỏi của bổn thiếu gia đây.
Cụ gài nhắm mắt ngầm vận thử công lực, thấy đã bị bế, nên mở mắt cười lạnh lùng :
– Lão phu đánh không bằng ngươi, còn biết nói làm sao?
Văn Đồng lên tiếng :
– Ngươi là nhân vật có tiếng trong võ lâm, thi hành sự có đến nước cùng đi nữa, cũng phải ân oán phân minh chứ.
Nói đến đây chàng liền đưa mắt nhìn sang thiếu niên hỏi tiếp :
– Thiếu niên kia với ngươi không hề quen biết lại chẳng oán cừu, tại sao các ngươi lại tìm đến sanh sự, nếu thành thật nói ra, ta sẽ tha cho ngươi được sống.
Cụ già đưa mắt liếc sang thiếu niên một cái đoạn hỏi Văn Đồng :
– Hắn là bạn của ngươi?
Văn Đồng sầm ngay nét mặt :
– Ngươi chỉ nên trả lời những câu hỏi của ta, việc này khỏi cần lo tới.
– “Ha ha ha” cụ già bỗng bật cười lớn.
Văn Đồng khó chịu quát :
– Ngươi cười gì?
Cụ già đột nhiên nín cười thở dài :
– Tội nghiệp! lão phu thương hại cho ngươi, đã kết một người bạn như thế.
Văn Đồng lạnh lùng :
– Việc của ta, khỏi cần ngươi thương hại, tốt hơn hãy thương hại cho mạng ngươi hiện giờ.
Đôi mày cụ già bỗng nhíu lại, gương mặt trở nên đanh ác, nhìn về thiếu niên ra vẻ giận dữ, lớn tiếng :
– Kẻ ấy đã giết môn hạ của lão, để đoạt lấy tài vật, chẳng lẽ lão phu không có quyền đến hỏi tội sao?
Văn Đồng gật đầu :
– Người ấy đã đoạt vật gì của môn hạ ngươi?
Cụ già hừ một tiếng lạnh lùng :
– Đoạt vật gì, cứ hỏi hắn, lão phu không muốn trả lời.
Văn Đồng nhìn sang thiếu niên hỏi :
– Lời nói của ông ta có đúng hay không?
Thiếu niên mỉm cười :
– Đúng rồi sao? Không đúng rồi sao?
Văn Đồng nghe nói hiểu ngay, liền giải huyệt đạo cho ông ta, trầm giọng :
– Niệm tình ngươi nói thật lời, ta tha cho ngươi mạng sống, mau cút ngay!
Cụ già đứng dậy, giương đôi mắt oán hờn nhìn đăm đăm vào thiếu niên chẳng nói chẳng rằng, cất bước đi xuống núi.
Thiếu niên cười nhạt một tiếng lẹ như điện chớp nhảy đến trước mặt cụ già tay trái vung ra điểm ngay vào “Ấn Đường” đại huyệt.
Văn Đồng nào ngờ thiếu niên lại ra tay như vậy, muốn cản cũng không còn kịp nữa chỉ nghe một tiếng đánh “Ự”, thân hình ông ta liền ngã lăn ra đất chết ngay tức thì.
Văn Đồng tỏ ra giận dữ phóng người đến nơi, đang định gây sự.
Thiếu niên từ từ quay đầ? trở lại cười dịu hiền nói với Văn Đồng :
– Huynh đài chớ vội nóng giận, xin nghe tiểu đệ…
Văn Đồng lớn tiếng :
– Tôi đã hứa để cho ông ta sống, tại sao lại còn ra tay giết hắn?
Thiếu niên nghiêm nghị :
– Không phải lòng dạ tiểu đệ độc ác đâu, thật ra tình thế bắt buộc không làm vậy không được. Nếu để người này sống sót, không những mình tiểu đệ mà ngay cả huynh đài cũng bị rước họa vào thân.
Văn Đồng ngạc nhiên hỏi :
– Các hạ nói câu này có ý gì?
Vẻ mặt thiếu niên càng lúc càng thêm nghiêm trọng nói :
– Nên hiểu nhân vật của võ lâm, đối với việc phú quí giàu sang xem như cỏ rác nhưng đối với chữ “danh” thì không ai chịu rời bỏ, mọi việc xảy ra cũng vì danh cho đến bỏ mạng cũng chẳng hề tiếc…
Văn Đồng không nhịn được “hừ” một tiếng nói :
– Vậy các hạ giết ông ta cũng bởi tranh giành chữ danh ấy sao?
Thiếu niên mỉm cười đáp :
– Nhân vật võ lâm, tiếng tăm từ đâu mà đến? Hẳn nhiên là căn cứ trên võ công cao thấp để định đoạt, vì vậy mà các vị tiền nhân lưu truyền các cuốn bí kiếp, thần đạo, mục đích cũng để cho chúng ta dùng nó để cầu danh thỉnh thoảng trên giang hồ có tin đồn nào là bí kiếp bảo lục, thần đao tiên kiếm xuất hiện người trong vỗ lâm một khi nghe được không nệ trăm phương ngàn kế để chỉ cầu đoạt cho được là mãn nguyện.
Nói đến đây, thiếu niên đưa mắt nhìn Văn Đồng tiếp :
– Huynh đài có biết hiện nay quần hùng đang tìm kiếm một vật chi bảo võ lâm, vật ấy là gì chăng?
Văn Đồng nhanh nhẹ :
– Các hạ nói đó có phải là “Chu Tước Hoàn” chăng?
Thiếu niên biến sắc, đôi mắt đen huyền trố mắt nhìn Văn Đồng như dò xét đoạn khẽ gật đầu tiếp :
– Đúng! Liên quan đến vật này được võ lâm đồn đãi rất nhiều, song cho đến gần đây mới biết là ở trong tay của một vị đại hiệp, vì vậy mà mọi người đã nhắm ngay mục tiêu đó tìm vị đại hiệp…
Văn Đồng vội hỏi :
– Vị võ lâm đại hiệp ấy là ai?
Thiếu niên nhìn thấy thần sắc của Văn Đồng tỏ ra quá quan tâm, không khỏi kinh ngạc đáp :
– Là vị mà tước kia đã thành danh chấn phía Bắc sáu tỉnh “Yến Sơn đại hiệp” Triệu Qui.
Câu nói đã khiến cho Văn Đồng sốt ruột, vội vã chụp tay thiếu niên hỏi giục :
– Người… người ấy hiện giờ ở đâu?
Thiếu niên không ngờ Văn Đồng lại xúc động như thế, tay vừa bị chụp gương mặt bỗng đỏ bừng, nhứt thời không biết nói sao.
Văn Đồng giờ mới nhớ ra cũng vì nóng lòng, nên có thái độ đường đột như thế, tay chàng từ từ buồng ra, vội vàng xin lỗi.
Thiếu niên bẽn lẽn cúi đầu cười tủm tỉm rồi tu mỏ nói :
– Y ở đâu đệ làm sao biết được!
Văn Đồng ngạc nhiên nói :
– Ngươi… ngươi…
Thiếu niên cười khanh khách :
– Không phải huynh cứ nghi ngờ đệ sao? Lời nói của đệ liệu huynh có tin không?
Thái độ cùng giọng nói của chàng ta không còn là kẻ tu mi nữa. Nhưng Văn Đồng đâu có để tâm chú ý, vội vã cung tay xin lỗi :
– Tại hạ có điều chi thất lễ, mong huynh đài tha thứ, nhờ huynh đài chỉ rõ cho biết, tại hạ cảm kích vô cùng.
Thiếu niên vội xê mình né tránh cười nói :
– Được rồi, được rồi! Chỉ cần sau này đừng có trở mặt với đệ là được.
Nói dứt, sắc mặt nghiêm nghị tiếp :
– Sáu năm trước đây, không hiểu nguyên nhân gì gia đình Triệu Qui lại bỗng nhiên dọn đi nơi khác, cho đến hôm nay cũng chưa ai hiểu chỗ ở của ông ta. Hai hôm trước, không hiểu sao môn hạ của “Xuyên Tây tam độc” lại tìm thấy đồng thời còn vẽ ra một tấm địa đồ…
Văn Đồng cười xen lời :
– Vì vậy mà các hạ mới giết hắn, cướp lấy bản đồ có phải vậy chăng?
Thiếu niên đắc ý gật đầu, nhìn chiếc thây của cụ già cười nói :
– Nếu huynh thả ông ta ra, lúc ấy mục tiêu của thiên hạ võ lâm, không còn là Triệu Qui nữa mà là hai chúng ta!
Nói đến chữ “Hai ta” không hiểu sao mặt chàng thiếu niên lại đỏ ửng, im lặng không nói nữa.
Văn Đồng cứ tưởng chàng ta có thói đỏ mặt nên chẳng hề đếm xỉa, vội vã cất lời :
– Vậy huynh đài có thể dẫn tại hạ đến tìm Triệu Qui chăng?
Đôi mắt thiếu niên chăm chú nhìn vào mặt Văn Đồng chậm rãi hỏi :
– Mục tiêu của huynh là muốn gặp “Chu Tước Hoàn” hay là chỉ muốn tìm nơi an lạc của họ Triệu? Tại hạ chỉ muốn tìm người chứ không mong được báu, xin huynh đài cư yên tâm.
Thiếu niên tươi cười :
– Lời tuy nói vậy, nhưng huynh cũng phải hứa với đệ một điều…
– Điều gì? Cứ nói.
– Rất đơn giản đệ dắt huynh đến tìm người, thì huynh cũng giúp đệ lấy được bảo vật!
Văn Đồng do dự hỏi :
– Vạn nhất “Chu Tước Hoàn” không có ở trong tay ông ta thì sao?
Thiếu niên ra chiều suy nghĩ đoạn cười nói :
– Lòng của huynh đệ rất hiểu rõ, vì vậy mà đệ phải nêu thêm chi tiết cho rõ ràng: Nếu “Chu Tước Hoàn” từ trước đến nay chưa lọt vào tay ông ta thì thôi kể như đệ phí công một chuyến vậy. Nhưng “Chu Tước Hoàn” quả đã có trong tay ông ta hay đã bị kẻ khác cướp đoạt rồi thì huynh phải giúp đệ lấy cho được vậy ấy, anh nghĩ sao?
Văn Đồng khẳng khái đáp :
– Được, chúng ta một lời danh dự, đi thôi!
Thiếu niên cũng vui vẻ không xiết, hai bóng người nhanh nhẹn tung bay.