Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà, giữa đại thính có hai người đang đánh nhau kịch liệt, chưởng phong ào ào thổi ra tứ phía, cát bụi tung bay như trận cuồng phong bão táp.
Một người hình thù cao lớn, tính uy lẫm liệt, mặt đỏ áo xám. Còn người kia chính là thiếu niên đẹp đẽ dẫn đường cho Văn Đồng đến đây.
Cụ già áo xám giận dữ, đôi mắt lộ hung quang, chưởng thế đánh ra như tận dụng cả sức lực bình sanh muốn cùng đối phương thí mạng ngặt một nỗi cửa ngõ bốn bên, thảy đều đóng kín khiến cho thiếu niên phải lúng túng tránh né mệt nhọc.
Bấy giờ Văn Đồng đã nhìn rõ cụ già ấy không ai xa lạ, chính là người đã theo chàng từ “Thiết Cốc môn” đến núi Vu Sơn “Thiên Thủ Thần Long” Khương Trạch chàng vội quát to :
– Ngưng tay! Đều là người nhà cả.
Người chàng theo lời quát hạ mình xuống đất đứng giữa Khương Trạch cùng thiếu niên.
Khương Trạch vừa thấy Văn Đồng trong lòng không khỏi vui mừng, vội vã thu tay lại đứng sang bên.
Nhưng thiếu niên kia thấy Văn Đồng đã đến, không những không ngưng tay, còn thừa lúc đối phương không đánh, vừa ra tay vừa quát lớn :
– Huynh đài đến rất đúng lúc, mau giúp đệ giết lão thất phu ấy đi!
Văn Đồng hừ lên một tiếng, lập tức chận ngay thế tiến của thiếu niên, trầm giọng nói :
– Các hạ có nghe lời nói của tôi vừa rồi chăng?
Thiếu niên vội dừng tay lại, trố mắt nhìn Văn Đồng, giọng lạnh lùng :
– Chẳng lẽ huynh đài đã quên lời ước hẹn giữa chúng ta sao?
Văn Đồng chỉ hừ một tiếng, rồi quay sang Khương Trạch hỏi :
– Sao lão tiền bối cũng đến đây.
Khương Trạch nghiêng mình cung kính :
– Khải bẩm Chưởng môn nhân…
Thiếu niên bỗng kinh ngạc lên tiếng hỏi :
– Huynh đài là Chưởng môn nhân của môn phái nào vậy?
Văn Đồng khiêm tốn :
– Không dám, tại hạ vốn Chưởng môn nhân của “Thiết Cốc môn”.
Thiết Cốc môn! Thiếu niên kêu lên một tiếng thất thanh! bỗng dậm chân một cái, tung mình ra đi, phút chốc mất dạng trong đêm tối.
Văn Đồng cứ đứng nhìn theo ra chiều ngơ ngẩn, Khương Trạch thấy vậy lên liền tiếng :
– Hạng người lòng dạ độc ác như thế, Chưởng môn nhân tránh lui tới thì hơn.
Văn Đồng ngạc nhiên quay đầu lại hỏi :
– Tiền bối biết y?
Khương Trạch gật đầu đáp :
– Thân thế của y rất phức tạp hiện giờ chúng ta nên lo việc chính đã rồi sau này lão sẽ nói rõ.
Văn Đồng như sực nhớ :
– Đúng rồi, tiền bối đã tìm ra nơi ở của Triệu Quỷ chưa?
Khương Trạch tỏ ra buồn bã :
– Đã thấy, nhưng tiếc rằng bị kẻ gian ám hại.
– Sao? Triệu Quỷ đã chết rồi?
Khương Trạch lắc đầu, liền quay mình dắt Văn Đồng đi vào hậu chái, vừa đi ông ta vừa nói :
– Từ khi ở Vu Sơn mất liên lạc với Chưởng môn nhân lão phu đã tìm khắp nơi trong vùng núi ấy, cũng chẳng thấy dấu tích gì cả. Sau mới nghe nhân vật võ lâm ùn ùn tuôn ra đi tìm “Chu Tước Hoàn” lão phu khổ nhọc lắm mới tìm được đến nơi đây. Chủ Nhân của trang viên này là “Yến Sơn đại hiệp” Triệu Quỷ lão phu cũng chỉ mới biết được đấy thôi…
Nói đến đây, hai người đã xuyên qua mấy dãy hành lang quay vào một gian nhà nhỏ, Văn Đồng hỏi Khương Trạch :
– Sao lão tiền bối biết được Triệu Quỷ bị ám toán? Và do thiếu niên ấy hạ độc thủ?
Khương Trạch nghiến răng tức giận :
– Lúc lão hủ vừa đến nơi, thì thấy tặc nhân ấy bức hiếp Triệu Quỷ đại hiệp phải chỉ nơi giấu “Chu Tước Hoàn” tội nghiệp cho Triệu Quỷ đại hiệp lúc ấy…
Văn Đồng bỗng chận đứng ngay lời nói của Khương Trạch với giọng lạnh lùng :
– Hạng người ấy cũng nên báo ứng, tội nghiệp mà làm gì, hơn nữa trước mặt tại hạ xin tiền bối chớ nên dùng hai chữ Đại Hiệp gán cho ông ta.
Khương Trạch gục đầu vâng dạ, đoạn dắt Văn Đồng vào một gian phòng u tịch trần thiết đơn sơ, chính giữa kê một chiếc giừ?ng, kế bên là mấy cái gác đựng sách, trên bàn một ngọn đèn dầu leo lét, đủ soi rõ một bóng cụ già râu dài, đang ngồi dựa trên chiếc ghế ra chiều mệt nhọc.
Sáu năm trước đây Văn Đồng đã từng lén nhìn trận đấu giữa cha chàng cùng sáu người xâm phạm vào “Cửu Hoa sơn trang” nên gương mặt của họ chàng đều in sâu vào tâm khảm.
Cụ già trước mặt, tuy thần sắc đã tiều tụy, da mặt tái xanh cặp mắt mất thần, song Văn Đồng vừa trông thấy, máu giận liền nổi lên, quát to một tiếng tung mình nhảy đến chụp lấy bả vai ông ta.
Cụ già từ từ trở mình, giọng nói yếu ớt :
– Người tuổi trẻ ngươi muốn làm gì, “Chu Tước Hoàn” nào có ở trong tay lão phu!
Giọng nói đứt khoảng, thỉnh thoảng lại thở hơi chứng tỏ ông ta có lẽ sắp chết.
Khương Trạch đứng bên thở dài thương hại.
Văn Đồng lặng lẽ đôi mắt sáng ngời, nhìn qua toàn thân cụ già một lượt bỗng dừng tay điểm vào eo hông của ông ta một cái.
Đôi mày Khương Trạch nhíu lại, hình như cảm thấy cử động của chàng có vẻ lạ lùng.
Cụ già bị Văn Đồng điểm vào hông, bỗng cảm thấy trong mình nóng hổi, trên trán toát mồ hôi, tinh thần có vẻ phấn chấn đôi chút.
Văn Đồng bắt đầu trầm giọng nói :
– Triệu Quỷ! uy phong sáu năm trước, giờ có còn nhớ chăng? Mau trả lời những câu nghi vấn của thiếu gia thì thiếu gia sẽ cho ngươi chết được toàn thây.
Cụ già ấy vốn là Yến Sơn đại hiệp Triệu Quỷ nghe nói đưa mắt ngạc nhiên nhìn Văn Đồng :
– Người tuổi trẻ, ngươi là ai? Tại sao lão phu phải trả lời những câu nghi vấn của ngươi ?
Đôi mắt Văn Đồng trợn trừng lớn tiếng quát :
– Ta là con của Triệu Chấn Cương, Chưởng môn nhân Thiết Cốc môn. Thất phu, nợ máu sáu năm trước, hôm nay ngươi phải trả.
Yến Sơn đại hiệp Triệu Quỷ nhìn vào mặt Văn Đồng một hồi, bỗng lắc đầu nói :
– Không giống! Không giống!
Văn Đồng ngạc nhiên, hỏi lớn :
– Không giống? cái gì không giống?
Triệu Quỷ chậm rãi nói :
– Tướng mạo của tôn giá, không giống là con của Triệu Chấn Cương.
Văn Đồng thất sắc, quát lớn :
– Thất phu chớ có nói bậy, nếu không tưởng mình ngươi đang bị trọng thương, bổn thiếu gia đã cho ngươi nếm mùi đau khổ rồi, nói mau. Ngươi có muốn trả lời những câu hỏi của ta chăng?
Triệu Quỷ gượng cười nói :
– Triệu Quỷ mỗ sanh thời hành sự, tự vấn lương tâm không có điều gì quá đáng, tôn giá cứ việc hỏi. Nhưng nếu quá sức hiểu biết của lão phu, thì có giết lão phu cũng không thể trả lời.
Văn Đồng gật đầu :
– Tốt, ta tin nơi ngươi!
Đoạn chàng nghiêm nghị cất tiếng hỏi :
– Nghe đây! điều thứ nhất, sáu năm trước đây ngươi có tham gia vào việc hủy hoại Thiết Cốc môn, việc ấy ngươi phủ nhận chứ?
Triệu Quỷ lắc đầu cười thiểu não :
– Lời nói của tôn giá có hơi quá đáng. Năm đó lão phu cũng chỉ vì một người bạn bị thảm hại mà đến vấn tội Triệu Chấn Cương thôi, chứ không biết gì việc đốt trang viên cả.
Văn Đồng cười nhạt :
– Nói vậy, ai vào đấy để phóng hỏa?
– Không biết!
– Hừ! trang viên bị đốt cháy rụi. Tráng đinh trong ấy chết vô số, ai gây ra?
– Không biết!
– Hừ! cha mẹ của ta còn sống? Hay đã chết?
– Lão cũng không biết.
Văn Đồng tức đến nhảy lộn lên, quát :
– Cái gì ngươi cũng không biết, vậy ngươi làm sao biết được bạn ngươi đã do cha ta sát hại?
Triệu Quỷ bình tĩnh :
– Hẳn nhiên là đã có chứng cớ…
– Chứng cớ gì?
Triệu Quỷ thở ra một tiếng nói :
– Năm ấy lão phu được tin cả nhà bạn lão bị hại, sau nhiều phen điều tra cũng không thấy manh mối gì cả, đang định bó tay chịu thua, bỗng nhiên tiếp được một phong thơ mật, trong thơ ấy đã kể rõ đầu đuôi của vụ án và chỉ rõ hung thủ là Triệu Chấn Cương, thoạt đầu, lão phu chưa tin, kế tiếp được thơ mời của “Huyền Hạc đạo trưởng” trên Nga Mi sơn. Sau khi đến núi Nga Mi mới hiểu ra còn có kẻ được mời nữa là hòa thượng Thiếu Lâm tự cùng Điểm Thương phái Tôn Cao mọi người…
Văn Đồng hừ một tiếng :
– Vì thế mà các ngươi đã quyết định làm việc vô sĩ ấy phải không?
Triệu Quỷ không thèm đếm xỉa gì đến câu hỏi của Văn Đồng tiếp tục :
– Thì ra bọn họ cũng có tiếp được một phong mật thơ, sau bao phen tranh luận mới nhìn nhận là thơ ấy nói thật, nên quyết định cùng nhau đi hỏi tội Triệu Chấn Cương…
– Hỏi tội? Hừ! nói mà dễ nghe, lúc ấy cha ta đã một hai phủ nhận, các ngươi cũng chẳng tin, nhất định bắt buộc phải dùng võ?
– Ôi! việc đó lão phu cũng nhìn nhận là không nên làm thế, nhưng, thái độ của Chấn Cương lúc ấy thật ra cũng khó dùng phương pháp nào khác nữa.
– Nói bậy! Văn Đồng quát lớn chận ngang lời nói của đối phương :
– Ngươi còn dám đối với cha ta có những lời bất kính thì đừng trách thủ đoạn ta ác độc.
Đoạn chàng lại hỏi tiếp :
– Thôi được, cứ cho là ngươi không biết kẻ phóng lửa là ai đi nhưng tham gia tàn sát gia nhân ta thì đừng hòng chạy tội…
Ầm! Bùng!
Triệu Quỷ miệng phu máu tươi, bay ra năm sáu thước, Văn Đồng tiến tới định kết liễu sinh mạng lão thì một bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống trường đấu, mọi người đều kêu lên kinh ngạc. Khương Trạch bước tới vung chưởng công thẳng tới khí thế vô cùng dũng mãnh…
… Bóng trắng khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng lách sang bên tránh đường chỉ phong của Khương Trạch, rồi trở tay phất vào “Đại Linh” huyệt của đối phương.
Người này tránh công phản kích, động tác như “Hành vân lưu thủy”, nhanh nhẹn lạ thường.
Khương Trạch cũng phải e dè, tay trái trầm ngay xuống, tay mặt đang định đánh ra…
Bỗng nghe Văn Đồng quát lớn :
– Không được đánh… chẳng phải người ngoài.
Lời vừa dứt thì người chàng cũng đã lướt đến giữa chận ngang hai người.
Khương Trạch nghe nói dừng tay, lùi sau hai bước. Bóng trắng vừa thấy Văn Đồng cũng có mặt nơi đây, khẽ buột ra một tiếng “Ý” tỏ vẻ ngạc nhiên vội vã dừng tay đứng lại.
Kẻ ấy chính là thiếu nữ tuyệt sắc, mà Văn Đồng đang đem lòng tìm kiếm, là thần tượng đã in sâu vào tâm khảm chàng.
Văn Đồng đợi cho hai bên đều ngưng tay vả mới quay sang thiếu nữ ôn tồn :
– Sáng hôm nay cô nương ra đi không lời từ biệt khiến cho tại hạ tìm kiếm khắp nơi, không ngờ lại gặp nơi đây, dám hỏi cô nương vì Triệu Quỷ mà đến? hay vì “Chu Tước Hoàn?”
Bạch Y thiếu nữ lấy lại sự bình tĩnh, mỉm cười trả lễ nói :
– Hai việc ấy, đối với tôi, vẫn như hai mà là một, nhưng các hạ cứ yên tâm, đối với “Chu Tước Hoàn” tôi không có ý nhúng tay vào.
Vừa nói nàng vừa cất bước lần đến bên người Triệu Quỷ.
Văn Đồng vội vã đến trước ngăn lại cười nói :
– Khoan đã! Đối với người này tại hạ còn có mấy lời chưa hỏi hết, xin cô nương đợi tí vậy.
Nói dứt chàng đi đến trước mặt Triệu Quỷ.
Yến Sơn đại hiệp lúc ấy đã lấy ra một phong thơ, trao cho Văn Đồng nói :
– Đây là phong mật thơ mà năm ấy lão phu đã nhận được, tôn giá xem xong, sẽ hiểu là lão phu hành sự không phải vô cớ.
Hai tay run run, Văn Đồng rút lá thơ ra khỏi phong bì lật ra xem mới rõ trong thơ ấy đã ghi những hành động sát nhân của Triệu Chấn Cương cùng việc cướp đoạt “Chu Tước Hoàn” tường thuật tỉ mỉ như hình họ đã chính mắt trông thấy, nhưng có một điều là dưới lá thơ không hề đề tên của ai cả, không biết kẻ nào đã viết ra.
Văn Đồng xem qua lại mấy lượt, rồi đi đến án thư của Triệu Quỷ lục ra những tờ giấy lưu tự của ông ta, đem đối chiếu với dòng chữ trong thơ ấy thì nét chữ không hề giống nhau, chàng thở ra tuyệt vọng, trao lá thư cho Khương Trạch nói :
– Tiền bối kiến thức quảng bác, không hiểu có nhận ra được nét chữ này là của ai không?
Khương Trạch tiếp lấy lá thư xem xét một hồi, lắc đầu đang định mở lời, bỗng lại nghe Văn Đồng quát lớn :
– Ngươi muốn gì?
Vừa quát chàng vừa đưa tay ra chụp lấy cổ tay của Triệu Quỷ.
Thì ra Triệu Quỷ đang định dùng tay đập vào thiên linh huyệt tự vẫn, bỗng có kẻ ra tay ngăn cản, đôi mắt ông ta trợn trừng, đôi tay vùng vẫy nói :
– Không! Không! Ngươi cứ để cho lão phu chết cho xong.
Văn Đồng tức giận :
– Lời của ta chưa hỏi hết, vị cô nương này cũng đang tìm ngươi, đâu để cho ngươi muốn chết là được!
Triệu Quỷ thở dài nói :
– Lão phu đã nói hết các việc cho ngươi nghe rồi, chẳng lẽ còn nhẫn tâm để cho lão phải chịu đau đớn sao?
Tiếp theo lại một tiếng thở dài khổ sở.
Đôi mắt Văn Đồng trừng trừng nhìn Triệu Quỷ hỏi lớn.
– Ai làm cho ngươi đau đớn? Nói mau!
Hơi thở của Yến Sơn đại hiệp Triệu Quỷ mỗi lúc một dồn dập, tay chân bỗng run lên cầm cập, cặp mắt thất thần tự bao giờ, lúc này trở thành đỏ ngầu như một con thú dữ bị thương.
Văn Đồng thấy thế không khỏi ngạc nhiên, liền lớn tiếng hỏi :
– Ngươi làm sao vậy?
Lời chưa dứt thì Triệu Quỷ đã gầm lên, mắt lộ hung quang, thân người cứ giẫy giụa, hai tay vùng vẫy chẳng ngớt.
Rõ ràng một cụ già sắp chết, giờ lại hung dữ lạ thường, khí lực quá mạnh khiến cho Văn Đồng không kịp đề phòng bị ông ta giựt hai tay ra, không khỏi sợ sệt thầm nhủ :
“Đây là tà môn công phu gì?”
Khương Trạch đứng bên thấy vậy, biến sắc mặt thốt lên một tiếng thất thanh, vội vã vung hai tay ra, chỉ phong mau lẹ điểm vào “Hồn Môn” “Hồn Hộ” “Linh Đài” ba nơi yếu huyệt sau lưng Triệu Quỷ.
Lập tức thân hình của Triệu Quỷ trở lại bình thường, ngả lưng vào chiếc ghế thái sư trở lại mặt xám như chàm, hơi thở yếu ớt, một dòng máu đen từ khóe miệng rỉ rả trào ra.
Văn Đồng ngơ ngác nhìn Khương Trạch hỏi :
– Việc gì xảy ra thế?
Bạch Y thiếu nữ đứng bên cũng tỏ vẻ nóng lòng tiếng lời hỏi :
– Đại hiệp sao thế? Không còn cứu được nữa sao?
Khương Trạch lấy vạt tay áo chùi mồ hôi trán buồn bã lắc đầu :
– Khó nói lắm…
Văn Đồng nắm tay ông ta giục :
– Dù thế nào đi nữa, tiền bối cứ nói ra nghe thử.
Khương Trạch thở dài một tiếng nói :
– Hành động lúc nãy của Triệu Quỷ, chứng tỏ trong người đã bị “Ly Hồn Thiên Tâm âm công” xâm nhập.
– “Ly Hồn Thiên Tâm âm công?”
Văn Đồng cùng thiếu nữ Bạch Y đồng thanh buột miệng, đủ thấy danh từ của môn công phu này quái ư quái gở, lâu nay chưa từng nghe nói.
Khương Trạch trịnh trọng gật đầu :
– Phàm kẻ nào đã bị công lực âm độc này nhiễm vào. Cứ cách ba ngày khí huyết vận hành ba trăm sáu mươi vòng thì lại phát ra một lần, lúc phát ra tình trạnh như mãnh thú, tánh người đã bị mất hết, máu huyết trong người lại chạy ngược, nên đau khổ không thể nào tưởng tượng được.
Văn Đồng hỏi :
– Vậy thì, lúc nãy tiền bối điểm mấy nơi yếu huyệt ấy, hậu quả sẽ ra sao?
Khương Trạch thở ra nói :
– Sau một tiếng đồng hồ, thất khiếu rỉ máu đen toàn thân rút lại mà chết!
Văn Đồng nghe nói biến sắc, quát lớn :
– Tiền bối, người làm thế là có ý gì?
Khương Trạch nghiêm nghị nói :
– Đối với Triệu Quỷ, tuy không nói là bạn tri kỷ, xong hằng ngày lão mộ danh đã lâu, đâu nỡ nhìn thấy sự đau khổ của người, Chưởng môn nhân chắc cũng hiểu rõ nỗi khổ ấy chớ.
Văn Đồng liền lấy tay ngăn lại không để ông nói tiếp, hỏi :
– Nói vậy, chẳng lẽ không còn phương cách nào để cứu ông ta sao?
Phương cách giải cứu không phải không có, nhưng thật quá khó khăn.
– Thế nào?
Trước hết phải uống thuốc hộ tâm, sau cùng “Bá Tượng thủ pháp” điểm vào ngũ âm kinh huyệt, đồng thời người cứu trị phải biết huyền môn tuyệt học của “Lưỡng Nghi chân khí” mới có thể dẫn dắt các mạch máu trở lại bình thường…
Khương Trạch nói đến đây, ngưng giây lát, đoạn lắc đầu cười tuyệt vọng đáp :
– Thuốc hộ tâm vốn đã khó tìm, huống chi trong võ lâm ngày nay, người biết môn tuyệt học ấy có thể nói rất hiếm, không phải quá khó là gì?
Văn Đồng hỏi :
– Nếu không có thuốc hộ tâm chỉ dùng “Lưỡng Nghi chân khí” để dẫn dắt các mạch máu trở lại nguyên vị thì hậu quả như thế nào?
Khương Trạch suy nghĩ giây lát, đáp :
– Như vậy thì chỉ có thể bảo toàn được tánh mạng còn võ công thì đều mất hết cả, không khác nào như kẻ tầm thường.
– Hạng người như thế kéo dài được mạng sống là đã may mắn rồi, còn mong bảo tồn võ công làm gì, xin tiền bối đỡ ông ta nằm xuống, để tại hạ ra tay cứu trị cho.
Khương Trạch nghe nói, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kinh ngạc là ông ta không dè Văn Đồng lại biết Huyền Môn tuyệt học ấy, mừng là mừng cho tánh mạng của người bạn già còn hy vọng bảo tồn, nên liền bồng ngay Triệu Quỷ đặt nằm lên giường.
Văn Đồng lập tức vận dụng “Lưỡng Nghi chân khí” dồn vào hai tay thi triển “Bát Tượng thủ pháp”, mười đầu ngón tay lẹ làng điểm vào năm nơi âm kinh huyệt.
Giây lát, trong người Triệu Quỷ tiết ra thứ mồ hôi dẻo như hồ, hơi thở lại điều hòa, từ từ tỉnh lại.
Khương Trạch ôn tồn :
– Triệu huynh, bạn đã bị “Ly Hồn Thiên Tâm âm công” đả thương, giờ được bổn Chưởng môn nhân cứu chữa, chỉ tiếc không thể tìm được thuốc hộ tâm, nên võ công của huynh…
Triệu Quỷ nghe nói giựt mình, vội ngồi nhổm dậy hỏi :
– Sao?…
Rồi ông ta thở dài với giọng buồn bã :
Tại hạ còn sống để hưởng tuổi già, đã mãn nguyện lắm rồi, với mớ võ công hèn kém ấy, còn tiếc rẻ làm gì!
Văn Đồng lạnh lùng lên tiếng :
– Đó là việc của ngươi, khoan nói đến đã. Lời của ta hỏi còn chưa hết, chớ nói dần dà.
Triệu Quỷ cúi đầu thở ra :
– Tôn giá đối với lão phu có ơn cứu mạng, xin cứ hỏi lão phu sẽ trả lời tất cả.
Văn Đồng trầm giọng :
– Theo ta đoán ngươi ắt biết tác giả của bức thơ này là ai? Và kẻ đã dùng “Ly Hồn Thiên Tâm âm công” đả thương ngươi là ai? Có phải chỉ do một người làm ra chăng?
Triệu Quỷ khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, gương mặt như ngơ ngác, đưa mắt nhìn Khương Trạch, lặng thinh không lời.
Văn Đồng nổi giận lớn tiếng :
– Ngươi làm như thế là ý gì?
Khương Trạch đứng bên cung thân nói :
– Chưởng môn nhân bớt giận về kẻ sử dụng “Ly Hồn Thiên Tâm” đả thương Triệu huynh, lão hủ đã biết là ai rồi.
Văn Đồng “ờ” một tiếng hỏi :
– Ai?
Khương Trạch chậm rãi đáp :
– Giang hồ võ lâm ngày nay, sử dụng được âm công đả thương người không thấy vết tích, chỉ có một kẻ một thôi. Nhưng theo lão phu biết thì kẻ ấy đã mấy năm nay không xuất hiện giang hồ nữa.
Văn Đồng như không chờ đợi được, lên tiếng :
– Kẻ ấy tên họ là gì?
– Kẻ ấy không tên không họ, chỉ vì hành tung vô định, võ công tuyệt cao, tâm địa ác độc cho nên giang hồ thường gọi là “Tam Ảnh Ma Quân ”.
Khương Trạch nói đến đây, lại quay đầu nhìn về Triệu Quỷ chỉ thấy ông ta khẽ gật đầu, Khương Trạch tiếp :
– Thủ pháp của Ma quân thật âm độc, lắm khi kẻ bị hại chưa thấy được hình dạng của hắn nữa, có lẽ trường hợp của Triệu huynh cũng như vậy cho nên chỉ biết kẻ ấy chứ không thấy qua, vì thế mà không thể nói được.
Nói đến đây lại quay đầu nhìn sang Triệu Quỷ quả thấy ông ta gật đầu nhận đúng.
Văn Đồng như đã hiểu ra nói :
– Thôi khỏi cần nói nữa, tại hạ đã hiểu việc này rồi. Giờ chỉ cần tìm cho ra tên “Tam Ảnh Ma Quân” thì mọi việc đều có thể giải đáp.
Nói dứt quay sang thiếu nữ áo trắng :
– Tại hạ đã hỏi xong, cô nương cứ tự tiện.
Thiếu nữ Bạch Y lắc đầu nói :
– Thôi khỏi cần, có lẽ Triệu Quỷ đại hiệp cũng chẳng biết gì đến việc của tôi, hỏi cũng vô ích.
Văn Đồng ngạc nhiên :
– Sao? Cô nương không phải vì “Chu Tước Hoàn” mà đến sao?
Triệu Quỷ cười thiểu não :
– Việc của cô nương này chắc cũng có liên quan gì đến “Chu Tước Hoàn”? Vậy cứ nói cho lão phu nghe thử, hoặc giả lão phu giúp được phần nào cho cô nương cũng chẳng biết chừng.
Bạch Y thiếu nữ đến trước mặt Triệu Quỷ thi lễ nói :
– Vãn bối Cát Thanh Sương gia phụ “Vân Trung Nhất Hạc” Cát Dật Văn, nghe nói sáu năm trước đây rời khỏi gia đình ra đi tìm “Chu Tước Hoàn”. Từ ấy đến nay không hề nghe tin tức gì cả, mấy tháng trước vãn bối được sư phụ cho về nhà mới hay tin ấy. Vốn đã tìm kiếm các nhân vật có liên quan đến “Chu Tước Hoàn” để hỏi thăm tin tức của gia phụ nhưng đến nay cũng chưa có kết quả. Tiền bối nếu biết được tin gì cho biết, vãn bối cám ơn vô cùng.
Yến Sơn đại hiệp Triệu Quỷ “À” một tiếng nói :
– Thì ra cô nương là thiên kim của “Vân Trung Nhất Hạc” Cát đại hiệp, lão phu thất kính, thất kính!
Ông ngưng giây lát tiếp :
– Lão phu từng ngưỡng mộ đại danh của lịnh tôn lâu nay, không ngờ người cũng bị mất tích vì vật bất tường ấy. Thật là xấu hổ, lão phu không biết gì về hạ lạc của lịnh tôn xin cô nương tha thứ.
Thanh Sương cười buồn :
– Lão tiền bối nói chi vậy, chuyến đi này vãn bối tuy không được như ý muốn nhưng cũng đã thu thập được nhiều việc hữu ích…
Văn Đồng đứng bên xen lời :
– Tin tức của Lịnh Tôn Cát đại hiệp, có lẽ tra hỏi “Tam Ảnh Ma Quân” sẽ biết được, tại hạ cùng cô nương đồng một mục đích, vậy thì nên hợp bọn với nhau, thế lực không phải mạnh mẻ hơn sao?
Đoạn chàng giới thiệu tên chàng cùng Khương Trạch cho thiếu nữ biết.
Thanh Sương lễ độ hỏi Khương Trạch :
– Khương lão tiền bối có biết “Tam Ảnh Ma Quân” hiện giờ ở đâu không?
Khương Trạch trù trừ :
– Việc này… Việc này…
Bỗng thấy Văn Đồng dùng đôi mắt ra dấu, ông liền tiếp :
– Ma cung thì cũng không khó tìm, có điều gặp phải là nên đề phòng tà thuật âm độc.
Ba người bèn lên đường dò xét hành tung của Ma cung mỗi người mang một tâm sự, không ai nói với ai lời nào.
Bỗng nhiên, Văn Đồng phát hiện thấy nhiều bóng đen thấp thoáng trước cánh rừng thưa. Văn Đồng, Khương Trạch và Thanh Sương vội phóng mình bám sát tới bọn người áo đen này. Bỗng nghe tiếng quát lớn :
– Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Nói mau!
Gió rừng vi vu thổi, tứ bề im lặng như tờ.
Khương Trạch vội dùng lối “Truyền âm” nói với Văn Đồng :
– Đây là mười hai u linh, thuộc hạ của Ma cung đêm nay xuất hiện nơi đây, Chưởng môn nhân cần phải cẩn thận lắm mới được!
Văn Đồng hừ lên một tiếng lạnh lùng nói :
– Các ngươi còn không dang ra, đợi bổn thiếu gia đưa về Âm phủ sao?
Lời dứt thì song chưởng chàng cũng đã đánh ra, kình phong ào ạt công tới. Nhưng lạ thay chỉ thấy những người ấy đảo lộn trên không một vòng rồi trở lại đứng về nguyên chỗ cũ không hề nao núng gì cả.
Văn Đồng giận dữ quát lớn :
– Các ngươi quả có chút tà môn công phu. Tiếp thêm chưởng nữa xem nào.
Vừa nói chàng vừa vận dụng “Lưỡng Nghi chân khí” tả chưởng từ từ đẩy ra
“Bùng” một tiếng, ba bóng đen của đối phương như diều đứt dây, theo luồng chưởng lực bay bổng lên trời. Trong lúc ấy, Văn Đồng bỗng cảm thấy một luồng chân khí lạnh từ đối phương phát ra, chận đứng ngay kình lực của Văn Đồng.