Trời đêm đen như mực, tứ bề vắng lặng như tờ. Trên con đường lộ từ Quy Đức phủ đến Khai Phong có hai bóng đen một trước một sau cách nhau độ nửa dặm như hai làn khói phi nhanh.
Bóng đen phía trước chính là Hoàn Vũ tứ ma Vương Phổ Côn. Còn bóng theo sau không ai khác hơn Vũ Văn Đồng.
Sỡ dĩ Văn Đồng rượt theo Vương Phổ Côn bén gót, vì ông ta trước khi đi có thốt rằng tìm cho được kẻ gạt ông để thanh toán. Vậy thì, kẻ lừa gạt ông là ai? Chính chàng là người cần biết hơn Vương Phổ Côn nữa là khác!
Nhưng một mặt bởi khinh công của ông ta không kém chàng bao nhiêu, mặt khác chàng sợ nếu theo quá gần e Ỷ Ma phát giác được sẽ hoài nghi, thành thử cứ để cách khoảng nửa dặm đường như vậy.
Thời gian cũng lướt qua nhanh, chóng chẳng bao lâu canh ba vừa hết. Thành Khai Phong cũng đã xuất hiện trước mắt.
Văn Đồng phân vân tự nhủ :
– “Lẽ nào kẻ phao ra tin đồn lại ở ngang nhiên nơi đô thị lớn này?”
Đang lúc nghĩ ngợi thì Vương Phổ Côn đã chạy đến bên thành, chỉ thấy ông ta nhún mình một cái, thân hình liền tung cao mấy trượng, rồi nhẹ nhàng lướt vào bên trong.
Văn Đồng thấy thế, vội vã chạy nhanh đến nơi, lúc chàng vừa hạ chân xuống đầu thành đã thấy phía bên trái mấy trượng xa có một bóng đen vụt cái mất dạng. Không còn chần chờ nữa, chàng liền tung mình đuổi theo.
Nhưng hình bóng của Vương Phổ Côn đã ẩn đâu không thấy nữa mà đường vắng lặng như tờ. Nhà nhà đều đắm chìm trong giấc ngủ.
Theo tình thế trước mắt, Văn Đồng không khỏi cảnh giác, chàng biết vào nhà nào để tìm ông ta?
Chàng dậm chân phóng nhẹ lên nóc một ngôi nhà, đảo mắt xunh quanh để hy vọng có một điểm gì khả nghi phát hiện, thì bỗng một ngôi nhà lớn cách chàng chẳng bao xa, đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả trong nhà ngoài săn như tợ ban ngày. Tiếng người ồn ào, bóng qua lại nhộn nhịp như bận rộn việc gì vừa xảy ra.
Đôi mắt Văn Đồng sáng lên, thân hình nhẹ nhàng như một làn khói phi nhanh đến nơi căn nhà ấy, ẩn mình trên một cây cao nhìn thẳng vào bên trong.
Khi chàng vừa ngồi yên đâu đấy, thì tiếng ồn ào cũng đã im bặt. Trong đại thính ngồi chật ních những người sắc phục, diện mạo khác nhau, kẻ nào kẻ nấy vẻ mặt nghiêm trang, cung tay lễ độ hướng vào người trên ghế cao. Người ngồi trên ghế cao ấy không ai khác hơn là Ỷ Ma Vương Phổ Côn.
Đây là nơi nào? Không phải Vương Phổ Côn bảo đi tìm người thanh toán sao? Sao lại ngồi trên ghế chủ tọa thế?
Dù cho Văn Đồng thông minh tuyệt đỉnh đi chăng nữa, cũng cảm thấy khó xử cho được sự việc này.
Ỷ Ma Vương Phổ Côn mỉm cười gật đầu đáp lẽ lại mọi người, lúc bấy giờ họ mới dám buông tay xuống.
Bỗng thấy một cụ già ngồi ở đầu hàng từ từ đứng dậy cung tay nói với Vương Phổ Côn :
– Tiền bối thế ngoại cao nhân, có gì sai biểu vản bối chẳng dám trái lời!
Vương Phổ Côn đưa mắt liếc qua ông ta một cái, đoạn lạnh lùng nói :
– Còn một tiền bối họ Phương, sao không thấy mặt nơi đây?
Cụ già nghe hỏi ngạc nhiên, nhưng liền cười nói :
– Phương Chí vốn là Tân nhiệm đường chủ của bổn bang, chức còn kém nên không dám cho đến đây gặp mặt. Tiền bối có gì căn dặn lão bối có thể chuyển lời được rồi!
Vương Phổ Côn sầm ngay nét mặt, lớn tiếng :
– Ta thù ghét việc lôi thôi, mau đi gọi tên tiền bối họ Phương ấy đi!
Lão vâng dạ liên hồi, lập tức quay ra sau nói với một đại hán.
– Mời Phương đường chủ đến đại thính ngay lập tức!
Vị đại hán lãnh mạng lui ra, không bao lâu đã thấy một người theo cửa hông bước vào đại thính. Người này tuy quay lưng ra phía ngoài, nhưng với đầu tóc bạc, chiếc áo xám, khiến cho Văn Đồng vừa thấy không khỏi ngạc nhiên, vì hình như đã từng gặp qua nơi đâu rồi.
Người này vừa bước vào thính đường, đến trước mặt cụ già cúi đầu thi lễ nói :
– Bang chủ truyền gọi thuộc hạ, chẳng hiểu có việc chi sai khiến?
Văn Đồng vừa nghe tiếng nói của người này, lại càng tỏ ra sửng sốt thầm nhủ :
– “Giọng nói này hình như ta cũng đã nghe qua, người ấy là ai kia?”
Trong lúc suy nghĩ thì người này đã quay sang Ỷ Ma Vương Phổ Côn thi lễ :
– Phương Chí tham kiến lão tiền bối! Kính cẩn chờ nghe giáo dụ!
Vương Phổ Côn cười lên ha hả nói :
– Các hạ chớ có khách sáo! Nên nhớ lão phu một đời chưa bị ai lừa gạt qua, hai tép môi của ngươi quả thật cao minh, lão phu bội phục vô cùng!
Phương Chí nghe nói, như đã hiểu ra vội lên tiếng :
– Lão tiền bối vốn là Nhứt đại tôn sư của võ lâm ngày nay, Phương mỗ là người gì mà dám để cho lão tiền bối khen tặng như thế?
Ỷ Ma mỉm cười nói :
– Có lẽ ngươi cũng đã tự biết lấy rồi? Nhưng tại sao ngươi lại chẳng biết cái hậu quả sau khi ta biết đã bị lừa gạt?
Phương Chí vội vã biện bạch :
– Lão tiền bối bảo rằng Phương mỗ có điều dối gạt, nhưng chẳng hiểu điều gì? Càng chẳng hiểu lấy chi làm bằng vậy?
Vương Phổ Côn liền bật lên tiếng cười :
– Với sự thông minh tài trí của ngươi, chẳng lẽ còn đợi lão phu đưa ra bằng cớ sao?
Vừa nói đôi mắt ông ta vừa trợn trừng, luồng nhãn quang sáng chói khiến ai nhìn thấy cũng cảm như toàn thân mỏi mệt muốn ngủ.
Lạ thay, đôi mắt của Phương Chí vừa chạm vào luồng nhãn quang của ông ta, như bị một sức lực vô hình thu hút, họ Phương cứ ngồi sững sờ miệng lẩm bẩm :
– Vâng! Vâng! sự thật khỏi cần bằng chứng gì cả!
Giờ đây, nụ cười trên gương mặt của Vương Phổ Côn càng lúc càng nồng, âm thanh như rõ như mờ nói :
– Tại sao ngươi lại cho lão phu biết Chu Tước Hoàn hiện ở trong người của Vũ Văn Đồng?
Lời này vừa thốt ra, khiến cho Văn Đồng đang núp trên cây thiếu điều nhảy nhỏm.
Tiếp theo là giọng nói của Phương Chí tựa như mất thần :
– Ta cũng chẳng phải chỉ cho một mình ngươi biết!
Vương Phổ Côn “à” lên một tiếng, hỏi tiếp :
– Nói vậy Bần Ma Lam Phong có lẽ cũng do ngươi nói chứ gì?
Phương Chí gật gù :
– Đúng thế!
Âm thanh của Vương Phổ Côn càng thêm ôn dịu :
– Tại sao ngươi lại làm thế?
Bấy giờ, Văn Đồng mới hiểu ra Vương Phổ Côn đang dùng môn kỳ học nơi Tây Vực gọi là Chế Tâm đại pháp khống chế tâm thần của Phương Chí để dò hỏi khẩu cung, vì vậy nên chàng lại lắng tai nghe rõ.
Phương Chí như mơ mơ màng màng trả lời :
– Đâu phải do ta muốn làm thế!
– Không phải ngươi thì là ai?
– Hắn!
Vương Phổ Côn biết nhãn lực của mình đã có phần yếu bớt, nên tập trung tinh thần, tận dụng thêm lên, đôi mắt liền sáng hơn lúc nãy, mặt vẫn cười nói :
– Hắn ở đâu?
– Không biết!
– Ngươi làm cách nào để gặp được hắn?
– Ở đâu cũng có thể gặp được hắn!
– Hắn là người thế nào?
– Không biết!
– Tại sao hắn lại bảo ngươi làm thế?
– Không biết!
– Nói láo! Tại sao ngươi lại nghe lời của hắn?
– Bởi vì…
Phương Chí thốt được hai tiếng “bởi vì”, bỗng mặt người nhíu lại, hai tay ôm ngang ngực im lặng không nói nữa.
Vương Phổ Côn thấy thế cũng tỏ vẻ kinh dị, liền ngưng ngay nụ cười, nhìn đăm đăm vào mặt Phương Chí quát lớn :
– Bởi vì sao? Nói mau!
Bỗng Phương Chí ụa lên một tiếng, người ngã nhào xuống đất, lăn qua lăn lại hình như đau khổ lắm.
Văn Đồng kinh ngạc chú mục nhìn vào thì ra người được gọi là Phương Chí tức là tên đã bội phải Tứ Linh bang Phương Văn Thiên, nhưng không hiểu giờ ông ta đang làm trò gì?
Vương Phổ Côn quát lên một tiếng, tay mặt đưa ra, lập tức điểm ngay Thần Khuyết, Vân Môn, Song Môn và Thiên Cừ bốn nơi trọng huyệt.
Phương Văn Thiên nhờ thế mới không còn lăn lộn nữa, thần sắc cũng từ từ dịu lại.
Vương Phổ Côn giờ quay sang cụ gia lớn tiếng hỏi :
– Lai lịch của hắn thế nào? Nói mau!
Cụ già như bị việc quá đột ngột không biết gì cả, nghe hỏi trong lòng thất kinh, miệng cứ ú ớ :
– Không… không… biết được…
Vương Phổ Côn biến sắc, đứng phắt dậy, bỗng nghe có tiếng vọng lên :
– Lai lịch của hắn, ta sẽ hiểu rõ!
Một bóng người áo lam theo tiếng nói hạ mình ngay đại thính.
Mấy mưoi cặp mắt đều tập trung vào, thấy người mới đến là một thiếu niên tuấn tú, đi đứng hiên ngang. Vương Phổ Côn buông tiếng cười ha hả, nhìn đăm đăm vào thiếu niên nói :
– Có lẽ ngươi đến đây đã lâu thì phải?
Thiếu niên áo lam mỉm cười nói :
– Chỉ sau các hạ một bước ấy thôi!
Lúc ấy, bỗng nghe trong đám người có tiếng kinh ngạc thốt :
– Y!
– Chính tiểu tử này đó!
Vâng, thiếu niên áo lam chính là Vũ Văn Đồng đã ẩn mình trên cây tự bấy giờ.
Chàng đưa mắt lạnh lùng quét nhìn mọi người một lượt, đoạn hừ một tiếng nói với Phổ Côn :
– Kẻ này giả danh là Phương Chí, nhưng tên thật là Phương Văn Thiên, Phó bang chủ của Tứ Linh bang, mà gần đây đã âm mưu bội phản bị khai trừ!
Lời nói chưa dứt, mọi người trong thính đều nhộn lên.
Cụ già lập tức rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Văn Thiên quát lớn :
– Phương đường chủ, lời ấy có thật chăng?
Văn Thiên như đã vô lực, chỉ khẽ gật đầu.
Cụ già mặt mày biến sắc, đôi mắt trợn tròn quát :
– Đồ chuột to gan, ngươi qua mặt bổn bang với mục đích gì? Nói mau!
Bỗng nhiên… Văn Thiên rống lên một tiếng, người đứng phắt dậy, đôi mắt mất thần, mặt mày trông rất dễ sợ, miệng cứ ú ớ lớn tiếng :
– Thuốc giải… thuốc giải… mau lấy… ái cha…
Một tiếng réo lên thảm khốc, người ông ta lại lăn nhào xuống đất, không còn cựa quậy được nữa.
Biến cố xảy ra quá bất ngơ, khiến cho mọi người có mặt thảy đều ngạc nhiên.
Ỷ Ma Vương Phổ Côn càng thêm kinh dị chẳng ít. Vì lúc này, thấy Văn Thiên lăn lộn, ông liền hoài nghi trong người đối phương đã bị trúng độc, nên liền thi triển độc môn thủ pháp, điểm vào bốn nơi đại huyệt hầu ngăn cản độc tính có thể bộc phát, ngờ đâu chất độc lại quá mạnh mẽ như vậy!
Ỷ Ma liền đến lật ngửa người Phương Văn Thiên ra xem, thấy nơi mũi nạn nhân có một giòng máu đen từ từ rịn ra. Phổ Côn giật mình biến sắc rồi như hiểu ra cười lên ha hả nói :
– Khá khen cho lão già này, thì ra là trò xiệc của ngươi vậy!
Vừa nói, ông ta đưa mắt nhì Văn Đồng một cái, đoạn khẽ nhún chân, người như một làn khói nhạt nhẹ lướt nhanh ra ngoài thính đi mất.
Với câu nói mơ hồ, hành động đột ngột của lão ma đầu, khiến cho Văn Đồng đánh một giấu hỏi, bỗng như chàng đã tìm ra câu đáp, liền quay người lại, đang định đuổi theo…
Thì cụ già tung mình nhảy ra cản lại trầm giọng nói :
– Bằng hữu xin dừng bước!
Văn Đồng ngạc nhiên hỏi :
– Việc gì thế?
Cụ già liền nghiêm nét mặt đáp :
– Lúc nãy thuộc hạ của lão phu bẩm báo tôn giá cũng bổn bang đã có mắc qua một món nợ, vì vậy nên định lưu lại để thanh toán cho xong.
Văn Đồng nghe nói, đưa mắt lạnh lùng nhìn cụ già từ trên xuống dưói, lắc đầu nói:
– Tại hạ cùng các hạ chưa từng quen nhau, vậy thì làm sao mà mắc nợ được.
Nói đến đây, chàng liền trầm giọng quát :
– Mau dang ra, kẻo trở ngại mất đại sự của ta!
Lời chàng vừa dứt, bỗng trong đám đông có một cụ già lùn ốm bước ra, chỉ vào mặt chàng nói :
– Tôn giá chẳng lẽ quên việc xảy ra noi sông Hớn Thủy rồi sao?
Văn Đồng hừ một tiếng, chú mục vào cụ già lạnh lùng hỏi :
– Các hạ là ai?
Cụ già lên tiếng đáp :
– Lão phu Trịnh Vũ chấp chưởng Ngân Hán bang Bang chủ!
Văn Đồng “à” lên một tiếng, như nhớ ra nói :
– Thì ra việc đụng thuyền ấy mà! Được! Quý Bang chủ muốn thanh toán bằng cách nào đây?
Cụ già lùn ốm tưởng đâu Văn Đồng cũng như lúc gặp trên đò, võ công tầm thường thôi nên liền xốc đến lớn tiếng :
– Lại đây để bổn đường chủ dạy ngươi một bài học, rồi sẽ cho ngươi đi!
Văn Đồng bật cười nói :
– Tưởng gì chứ chức vị đường chủ nhỏ như thế mà cũng dám làm tàng. Xem vậy thì bổn thiếu gia dạy cho ngươi một bài học mới được!
Nói dứt lời, chàng từ từ đi xuống bực cấp.
Cụ già lùn ốm bị Văn Đồng nói cho câu ấy, tức lộn ruột. Đâu thể chờ đợi được nữa, mặc dù Văn Đồng chưa dừng bước, ông ta đã quát lớn, tung mình nhảy vào, song chưởng một lượt đánh ra với chiêu Trống Chiêu Đồng Ứng…
Văn Đồng cười nhạt một tiếng, đứng yên không nhúc nhích, đợi cho chưởng lực đối phương sắp chạm vào thân, tay áo chàng khẽ phất ra cùng với tiếng quát :
– Cút đi!
Lập tức cụ già lùn ốm cảm thấy như chưởng bị chạm vào một miếng thép rất cứng, đồng thời một tiềm lực mạnh mẽ đẩy ngược trở lại. Ông ta chỉ đành “hự” một tiếng, người đã bị bắn tung ra xa.
Ông ta vừa thất kinh, vội vận dụng đại lực Thiên Cân Trụy trầm mình đứng xuống, lớn tiếng quát tháo :
– Bổn tọa thí mạng cùng ngươi!
Lời vừa dứt, thì thân người cũng như điện xẹt nhảy đến phía Văn Đồng, tay đưa vào áo lấy ra vật gì rồi tung mạnh lên cao.
Vút! Vút!…
Một loạnt tiếng kêu vang dậy. Cả nền trời như muôn vạn vì sao lốm đốm sáng, bao trùm cả một trượng vuông, nhằm ngay đầu Văn Đồng rớt xuống.
Thì ra cụ già này được thiên hạ tặng cho danh hiệu là Tán Hoa Thủ, chuyên luyện độc mông ám khí Cửu Tuyệt Tinh Vong. Chất độc nếu chạm vào người, lập tức chết ngay. Lâu nay ít hề sử dụng đến, bây giờ đột nhiên giở ra, khiến cho Ngân Hán bang chủ Trịnh Vũ muốn bảo ngưng cũng không còn kịp. Ông liền nhanh nhẹn nhảy ra, hai luồng tay áo phất mạnh định đánh tan mớ Cửu Tuyệt Tinh Vong ấy đi…
Nào ngờ, luồng tay áo ông mới đưa ra, đã nghe một tiếng quát tháo :
– Đồ chuột muốn chết!
Một ánh màu lam xẹt ngang, ám khí cũng theo đấy mà biết đi đâu mất. Tiếp theo là một tiếng kêu thảm khốc. Cụ già lùn ốm đã ngã lăn xuống đất không bò dậy được nữa.
Nhưng Văn Đồng hình như vẫn đứng yên một chỗ không hề di động, miệng vẫn mỉm nụ cười.
Sự việc đã xảy ra quá súc tưởng tượng, Trịnh Vũ tưởng đâu mắt mình bị hoa, vội vàng hạ người xuống đất, xem kỹ lại.
Quả nhiên, sự thật đã diễn ra trước mắt, khiến cho ông ta không khỏi sững sốt.
Với võ công tuyệt chúnt này, bang chúng trong Ngân Hán bang ai nấy đều đứng trơ như trời trồng, mồ hôi đẫm ướt.
Văn Đồng từ từ quay sang Trịnh Vũ cười nói :
– Niệm tình ngươi còn chút đạo nghĩa, nên tha cho ngươi một chuyến!
Chàng ngưng giây lát, đôi mắt bỗng lộ hung quang :
– Từ nay về sau, nếu ngươi cai quãn thuộc hạ không nghiêm, chớ trách tại hạ sao không nể nhé!
Trịnh Vũ liền trấn tĩnh ngay, ôn tồn nói :
– Tôn giá công lực siêu phàm, lão phu mười phần bội phục, nhưng chưa đến nổi phải để cho tôn giá nhọc lòng dạy bảo!
Văn Đồng lạnh lùng quát :
– Vậy ngươi muốn gì?
Trịnh Vũ chẳng nói chẳng rằng, phất tay một cái, lập tức bốn bên bóng người lố nhố, ngoài sân thính, trên mái nhà, đâu đâu cung đầy các thuộc hạ tay cầm binh đao ám khí.
Văn Đồng điềm nhiên cười nói :
– Quý Bang chủ hành động như thế này, e không biết tự lượng chăng?
Trịnh Vũ trầm giọng :
– Ngân Hán bang thà chịu bại trận, quyết không để cho tôn giá ung dung ra đi được!
Văn Đồng giận dữ nói :
– Được! Tại hạ sẽ cho quý bang nếm mùi bại trận, xem sao?
Trịnh Vũ cũng tõ ra phẫn nộ, bước đến một bước lớn tiếng :
– Tôn giá xin cho biết danh tánh trước khi ra tay!
Văn Đồng với giọng lạnh lùng :
– Tại hạ Vũ Văng Đồng!
– Vũ Văn Đồng?
Lập tức bốn bên phát lên một tiếng kêu kinh ngạc. Trịnh Vũ liền chắp tay lại nói :
– Tốt, lão phu xin lãnh giáo mấy chiêu tuyệt học của Vũ Văn chưởng môn nhân!
Lão vừa dứt, bỗng nghe từ xa có tiếng nói vọng lại :
– Trịnh bang chủ xin chậm ra tay!
Lập tức có mấy bóng người nhanh như điện xẹt đến nơi, khiến cho bang chúng đang canh giữ chung quanh một phen nhiễu động…