Vừa nghe tiếng bước chân ấy, cô gái áo lam biến hẳn sắc mặt, đưa mắt nhìn về phía cửa quát :
– Ai thế.
Tiếng chân người vọng đến đột ngột ấy, chẳng những làm cho cô gái áo lam phải kinh ngạc, mà ngay đến Thích Đinh Nhạn cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Tiếng chân ngươi đã đến trước cửa. Tức thì cô gái áo lam kẹp lấy Thích Đinh Nhạn trong tay, rồi tràn người nhanh nhẹn về phía đó.
Trong khi ấy, phía ngoài cửa có bóng người chập chờn. Cô gái áo lam liền vung chưởng lên quét thẳng ra, miệng quát :
– Ai thế.
Cùng một lúc với tiếng quát bỗng nghe một tiếng ầm, rồi một bóng người lao vút tới.
Thích Đinh Nhạn đưa mắt quét qua, kêu lên :
– Tiểu Ngưu Tử!
Thì ra người vừa đến ấy chính là chàng thiếu niên thô lỗ Tiểu Ngưu Tử. Đấy quả là một việc hết sức bất ngờ đối với Thích Đinh Nhạn. Tại sao Tiểu Ngưu Tử lại đến đây một cách đột ngột như thế.
Tiểu Ngưu Tử đã luyện thành một thứ võ công kỳ dị, nên sau khi trúng thẳng một chưởng của đối phương, y chỉ nhào lăn một vòng rồi đứng phắt dậy ngay.
Cô gái áo lam trông thấy thế hết sức kinh hãi. Vì luồng chưởng lực của nàng ít nhất cũng có ngoài nghìn cân, thế mà không ngờ đối phương lại chẳng hề mang thương tích chi cả.
Vì quá kinh sợ nên nàng bất giác thối lui ra sau một bước. Riêng Tiểu Ngưu Tủ sau một lúc kinh ngạc, liền lắc lư chiếc đầu nói :
– Nầy, tại sao cô bỗng nhiên lại ra tay đánh người như thế.
Nói dứt lời, y lại dõng dạc bước tới. Cô gái áo lam hết sức kinh hoàng, gằn giọng nói :
– Ngươi là ai, đến đây để làm gì.
Tiểu Ngưu Tử nói :
– Ta đến để tìm người, Môn chủ của chúng ta đã bị cô bắt rồi đấy!
Cô gái áo lam biến hẳn sắc mặt nói :
– Ngươi liệu có cứu được hay không.
– Thì cứ thử xem cho biết.
Nói đoạn, y bèn bước từng bước một tràn thẳng về phía cô gái áo lam.
Trông thấy thế, cô gái áo lam quát to một tiếng, rồi vung chưởng đánh thẳng vào Tiểu Ngưu Tử, đồng thời nhanh nhẹn nhảy lui đến trước cửa sổ.
Qua một tiếng “phình”, Tiểu Ngưu Tử đã bị luồng chưởng lực đánh té xuống đất. Cô gái áo lam lạnh lùng quát :
– Thích Đinh Nhạn ngươi hãy nhờ vào sự rủi may cho số mạng vậy!
Nói dứt lời, nàng vung tay ném thẳng Thích Đinh Nhạn xuống bể cả bên dưới chân núi!
Tiểu Ngưu Tử trông thấy thế, quát to :
– Người con gái đáng ghét kia, ta sẽ giết chết ngươi!
Tức thì, y lại lắc người lao thẳng về phía cô gái áo lam.
Thế là đôi bên cùng đánh nhau một trận quyết liệt khó phân thắng bại.
Riêng Thích Đinh Nhạn sau khi rớt xuống biển nghe một cái ầm, bọt nước bắn đi tứ tung, thì thân người chàng từ từ chìm xuống đáy sâu.
Qua một lúc lâu, người chàng mới lại từ từ nổi trở lên mặt nước. Nhưng ngay lúc đó một ngọn sóng to cuốn tới chụp lấy chàng, khiến tam thần của chàng bị hôn mê hẳn.
Trong cơn hôn mê ấy, chàng thoáng có ý nghĩ rằng cô gái áo lam này dường như không quyết tâm giết chết chàng. Vì nếu chẳng phải thế, thì chàng chắc chắn đã chết dưới tay cô ta rồi…
Sau đó, chàng cố vận dụng hết sức mạnh trong người, để nương theo những đợt sóng đưa…
Trong khi đó, tâm trí của chàng mỗi lúc càng thêm hôn mê, và cuối cùng bất tỉnh hẳn…
Chẳng rõ ràng đã trôi dạt trong bể cả như thế trong bao lâu, đồng thời chàng cũng không hay biết là mình chết hay sống thế nào.
Chàng chỉ cảm thấy chung quanh người mình đã bắt đầu ấm áp.
Bởi thế, chàng mở mắt ra nhìn, thì nghe có tiếng người gọi :
– Thích ca ca!
Thích Đinh Nhạn nghe tiếng gọi ấy thì không khỏi giật mình. Chàng đưa tia mắt lờ đờ nhìn thẳng vào người trước mặt và không khỏi kinh hãi. Chàng cơ hồ như không tin ở con mắt của mình nữa.
Thì ra người ấy chính là Hứa Trân. Nàng đang ràn rụa nước mắt đứng trước mặt chàng như một cảnh trong mộng.
Thích Đinh Nhạn lẩm bẩm :
– Hứa muội muội, đây có phải là trong mộng chăng.
Hứa Trân nức nở :
– Không, Thích ca ca, anh đang sống như thường!
Thích Đinh Nhạn ú ớ :
– Còn đang sống….
– Phải, anh còn đang sống như thường…
Thích Đinh Nhạn lắc lư chiếc đầu, chàng nhận rằng đây là một chuyện không thể có được. Vì có lý nào ngọn sóng triều đã đưa chàng đến Thiên Tinh Đảo. Nếu vậy thì nơi đây chính là Vô Tình Nhai hay sao.
Chàng từ từ ngồi dậy, rồi khẽ vận dụng thử chân lực trong người, cảm thấy huyết mạch đều được thông suốt không có cản trở chi cả. Chàng cảm giác thấy hết sức lấy làm lạ, vì có lẽ nào Hứa Trân đã cứu chàng và giải trừ hết huyệt đạo cho chàng rồi hay sao.
Chàng đưa mắt chú ý nhìn Hứa Trân nói :
– Hứa muội đã cứu tôi phải không.
Hứa Trân lắc đầu nói :
– Không, sư phụ em đã cứu anh!
Thích Đinh Nhạn nhìn qua khuôn mặt của Hứa Trân, thấy sắc diện của nàng có một vẻ u buồn từ trước tới nay chưa hề có. Nàng đã gầy đi nhiều, và cũng tiều tụy đi nhiều.
Bởi thế, Thích Đinh Nhạn chẳng khỏi cảm thấy xót xa trong lòng, vì trước khi chàng đã có lần yêu cô ta như cuồng dại.
Giờ đây, cơn mộng tình giữa hai người đã bừng tỉnh, nên nhớ lại chuyện qua thực đáng sợ biết bao.
Chàng khẽ gọi :
– Muội muội!
Hứa Trân nhỏ nhẹ đáp :
– Ca ca…
Nàng buồn bã rơi lệ. Vì trong lĩnh vực của tình yêu, nàng đã bị một vết thương quá nặng nề.
Thế mà hôm nay, Thích Đinh Nhạn lại xuất hiện trước mặt nàng, thử hỏi nàng không xót đau sao được.
Thích Đinh Nhạn lẩm bẩm :
– Một cơn ác mộng thực đáng sợ biết bao…
Hứa Trân gượng cười nói :
– Phải, giờ đây chúng ta đã tỉnh mộng rồi!
Hai người cùng mỉm cười buồn bã. Khung cảnh ấy ai nhìn thấy cũn gp cảm động khôn cùng.
Bỗng có những tiếng mõ đều đều vọng lại, khiến Thích Đinh Nhạn phải ngạc nhiên. Hứa Trân nói :
– Sư phụ em đang tụng kinh sáng!
Thích Đinh Nhạn buột miệng hỏi :
– Nơi đây có ni cô hay sao.
Hứa Trân đáp :
– Không, chỉ có một mình sư phụ em thôi. Đời sống của con người trên dương thế chỉ ngắn ngủi có mấy mươi năm. Song thử hỏi những kẻ không đau khổ vì tình yêu và danh lợi có được mấy người. Cơn mộng chốn hồng trần vừa chợt tỉnh, chuyện xưa dầy chán chường, nay gởi thân vào cửa Phật, hầu tìm một sự giải thoát đối với chuyện xa xưa.
Thích Đinh Nhạn nói :
– Giờ đây dường như em đã hiểu rất nhiều việc.
Nàng mỉm cười đau đớn nói :
– Phải, so với trước kia, em có nhiều hiểu biết hơn. Ca ca, tại sao anh lại bị trôi dạt trong bể cả như thế.
Thích Đinh Nhạn bèn đem mọi việc đã xảy ra kể lại cho Hứa Trân nghe.
Nghe xong Hứa Trân nói :
– Sự thù hằn chém giết nhau trong chốn giang hồ, không biết bao giờ mới hết, vậy anh nên chấm dứt cho kịp thời thì hơn!
– Anh rất đồny ý. Muội muội, em có bằng lòng theo anh trở về hay không.
Hứa Trân buông giọng sầu não :
– Không!
– Tại sao thế.
– Em đã nguyện gởi thân vào cửa Phật. Nếu sau này anh có rảnh rang thỉnh thoảng đến đây viếng em, thì em đã mãn nguyện lắm rồi!
Thích Đinh Nhạn nói :
– Anh sẽ đến để thăm em sau này!
Hứa Trân cười :
– Như thế là rất tốt. Vậy giờ đây, chúng ta hãy cùng bước ra ngoài!
Liền đó, Thích Đinh Nhạn bước theo Hứa Trân ra khỏi phòng đến một gian phòng rộng khác. Nơi ấy thấy có thờ tượng Phật Bà Quan Âm.
Sau khi Thích Đinh Nhạn bước vào gian phòng đó, thì một lão ni đã từ từ đứng dậy. Thích Đinh Nhạn vội vàng bước tới thi lễ :
– Vãn bối là Thích Đinh Nhạn, xin cúi đầu cảm tạ ơn cứu mạng của Sư thái!
Đôi mắt đầy nhân từ của vị lão ni liền nhướng lên, bà ta nói :
– Thích thí chủ hãy đứng lên. Việc cứu sống một mạng người còn hơn việc xây ngọn tháp bảy từng. Đấy là một chuyện nhỏ nhen, vậy thí chủ nhắc làm gì.
Thích Đinh Nhạn nói :
– Nếu không có Sư thái cứu tôi, chắc chắn Thích Đinh Nhạn đã gởi thây vào bụng cá…
Lão ni nói :
– Đấy là nhờ bổn mạng Thích thí chủ chưa hết. Thôi, hãy đứng lên đi.
Thích Đinh Nhạn liền đứng lên. Vị lão ni lại nói :
– Pháp hiệu của bần ni gọi là Hải Tâm, đã ở nơi đây có hàng mấy mươi năm rồi…
– Có lẽ trước đây, Sư thái cũng là một nhân vật võ lâm.
– Đúng thế, đấy là việc đã lâu lắm rồi. Bần ni không muốn nhắc đến chuyện cũ làm gì!
Nói dứt lời, bà cất tiếng than dài, như trong lòng có không biết bao nhiêu điều cảm trái. Sau đó, bà lại nói tiếp :
– Thích thí chủ, giờ đây thí chủ nên ra đi là vừa!
Thích Đinh Nhạn nói :
– Phải… Nhưng nào có ghe thuyền để đi.
– Lẽ tất nhiên là có. A Trân đâu, hãy đưa ca ca của con đi nào!
Liền đó, Hứa Trân dẫn Thích Đinh Nhạn đi. Nhưng giữa lúc hai người mới vừa lui bước thì bỗng Hải Tâm Sư thái cất tiếng gọi :
– Thích thí chủ, chúng ta đã bất ngờ được gặp trên cô đảo này, đấy cũng là một cái duyên, vậy tôi muốn ra tay cứu nguy cho thí chủ một lần!
Thích Đinh Nhạn nói với giọng đầy cảm kích :
– Xin Sư thái cứ nói cho biết ý định!
– Có phải trước kia thí chủ đã bị Tẩu Hỏa Nhập Ma hay không.
Thích Đinh Nhạn nghe hỏi thế không khỏi kinh hãi, nói :
– Sư thái… làm thế nào biết được.
– Bần ni tinh thông về y lý, nên cũng biết được rằng hiện nay thí chủ đã là người tàn phế…
Câu nói ấy lại càng làm cho Thích Đinh Nhạn giật nẩy mình. Chàng cơ hồ không dám tin ở hai lỗ tai mình.
Hải Tâm thần ni nói :
– Có phải thế không.
Thích Đinh Nhạn vẫn còn đang sửng sốt :
– Thưa… bà… quả là bậc tiên nhân!
Hải Tâm thần ni cười nói :
– Nào phải thế!…
Thích Đinh Nhạn buột miệng nói :
– Có lý nào sự tàn phế của tôi còn cứu được hay chăng.
– Nếu không còn cứu được, thì tôi nói ra làm gì.
Thích Đinh Nhạn giật mình, đứng trơ trơ một lúc thật lâu nói không nên lời.
Hải Tâm thần ni nói tiếp :
– Thí chủ không tin hay sao.
Thích Đinh Nhạn bèn nói :
– Hải Vân Tiên Tử đã nói là tôi không còn cách chi cứu được nữa!
– Lẽ tất nhiên là cô ấy không hiểu được. Song chính bản thân tôi cũng không có khả năng cứu thí chủ…
Thích Đinh Nhạn sửng sốt hỏi :
– Như vậy ai mới có thể cứu được tôi.
Hải Tâm thần ni nói :
– Tôi sẽ cứu thí chủ một nửa. Tôi biếu cho thí chủ một gói thuốc bột, rồi sau đó thí chủ sẽ đến Thiên Cơ Nham ở đối diện với đảo này để tìm Lục Thủy Xà!
Thích Đinh Nhạn thắc mắc :
– Ai là Lục Thủy Xà.
Hải Tâm thần ni dẫn Thích Đinh Nhạn bước ra khỏi gian đại sảnh, đi thẳng đến một sườn núi cao. Bên dưới sườn núi ấy là hố sâu. Nơi đó có những cấp đá đi thẳng xuống mé biển.
Hải Tâm thần ni đưa tay chỉ về phía trước mặt nói :
– Hòn đảo này chỉ cách đất liền có mấy dặm, khi vượt qua biển, thì trước mắt chẳng phải có một sườn núi cao hay sao. Và trên sường núi ấy lại có một tòa nhà đó, thấy không.
– Đúng thế!
– Trong tòa nhà ấy, có một cô gái áo lam ở…
Thích Đinh Nhạn một lần nữa sửng sốt kêu lên :
– Cái chi.
Thích Đinh Nhạn nghe thế thì không khỏi kinh hoàng.
Thấy thái độ của Thích Đinh Nhạn như vậy, Hải Tâm thần ni hỏi :
– Thí chủ đã có gặp cô ấy rồi chăng.
Thích Đinh Nhạn gật đầu :
– Đúng như vậy, tôi đã gặp được cô ấy rồi!
Hải Tâm thần ni nói tiếp :
– Trong người cô ta có một thứ thuốc gọi là Hải Ngư Huỳnh Đảm Tán, thứ thuốc ấy trộn lẫn với gói thuốc bột của tôi uống vào, thì có thể khiến cho thí chủ được bình phục trở lại!
Nói dứt lời, bà ta thò vào áo lấy ra một gói thuốc trao cho Thích Đinh Nhạn, nói :
– Thôi, thí chủ hãy đi đi!
Thích Đinh Nhạn vòng tay nói :
– Tôi xin đa tạ ơn to của Thần Ni!
Hải Tâm thần ni với giọng hiền từ nói :
– Không cần, thí chủ cứ đi!
Ngay khi ấy, Hứa Trân bèn dẫn Thích Đinh Nhạn bước xuống dãy tam cấp bằng đá dẫn đến bãi biển. Hai người không chuyện trò chi cả, nhưng thực ra lúc ấy trong lòng họ có rất nhiều việc cần nói với nhau.
Trên mặt biển, có một chiếc thuyền nhỏ đang nhấp nhô theo đợt sóng. Thích Đinh Nhạn dừng bước nói :
– Muội muội, em hãy trở về đi!
Đôi mắt của Hứa Trân ngấn lệ, bùi ngùi gật đầu, nói :
– Anh hãy thận trọng!
Thích Đinh Nhạn liền vọt người nhảy lên chiếc thuyền con, rồi cầm chèo, chèo thẳng đi. Hứa Trân vẫn đứng yên nơi bãi biển, không ngớt đưa tay lên vẫy chàng.
Chiếc thuyền từ từ đi mỗi lúc một xa. Thích Đinh Nhạn chỉ còn thấy bóng của Hứa Trân lờ mờ trên bãi biển. Chiếc áo trắng của nàng không ngớt phất phơ theo chìu gió, trông thật buồn bã làm sao…
Chàng cất tiếng than dài, rồi lẩm bẩm :
– Có ngày anh sẽ trở lại…
Chẳng bao lâu, Thích Đinh Nhạn lại đến trước cửa gian nhà trên sườn núi Thiên Cơ Nham.
Chàng nghe từ bên trong có tiếng quát to của Tiểu Ngưu Tử :
– Nầy, cô định làm chi tôi thế. Cô trói mãi tôi như thế này không chịu thả ra, thì nào phải là hảo hán.
Liền đó, có giọng nói của cô gái áo lam đáp :
– Giờ đây, ta chưa muốn giết chết ngươi ngay!
Tiếng của Tiểu Ngưu Tử lại vang lên :
– Như vậy cô định bao giờ mới giết chết tôi.
Rồi giọng của cô gái áo lam :
– Có thể là một ngày, mà cũng có thể là một năm…
Tiếng nói bên trong gian nhà bỗng im hẳn. Thích Đinh Nhạn đứng trước cửa không khỏi cau đôi mày.
Cô gái áo lam này tuy không có mối thù xâu xa với chàng, nhưng muốn hỏi xin cô ta một gói Hải Ngư Huỳnh Đảm Tán thì thực là một chuyện quá ư khó khăn.
Chàng nghĩ ngợi một lúc, thì vụt nghĩ ra một kế hay. Bởi thế, chàng liền lên tiếng ho khẽ.
Ngay lúc ấy, có tiếng nói của cô gái áo lam từ trong nhà quát hỏi :
– Ai thế.
– Lục Thủy Xà, có bạn cũ đến viếng đây!
Tức thì, cánh cửa liền xịt mở. Cô gái áo lam nhìn thấy Thích Đinh Nhạn thì không khỏi giật bắn người, cảnh giác thối lui một bước.
Thích Đinh Nhạn dõng dạc bước thẳng vào, tươi cười nói :
– Lục Thủy Xà, có lý nào cô quên Thích Đinh Nhạn tôi rồi hay sao.
Cô gái áo lam kinh hãi nói :
– Ngươi không chết à…. Làm thế nào biết được ta gọi là Lục Thủy Xà.
Tiểu Ngưu Tử kêu lên :
– Môn chủ, hãy cứu tôi với!
Thích Đinh Nhạn cười nói :
– Ta không thể cứu được ngươi. Vì cô nương này trói ngươi lại như thế, tất đã có dụng ý chi rồi!
Cô gái áo lam quát to một tiếng, vung cánh tay ngọc lên, nhắm ngay lồng ngực của Thích Đinh Nhạn đánh thẳng một chưởng nghe cái vút.
Cô gái áo lam trông thấy Thích Đinh Nhạn chưa chết và trở lại nơi này, thì đoán rằng chàng trở lại để báo thù chớ không còn việc chi khác hơn. Do đó, nàng liền đánh trước để giữ phần ưu thế.
Thích Đinh Nhạn mỉm cười nói :
– Cô nương, hà tất phải làm như vậy.
Tức thì, chàng rung tròn cánh tay mặt lên, rồi nhắm thẳng vào cổ tay vừa đánh ra của cô gái áo lam chụp tới. Nhưng cô gái áo lam đã nhanh nhẹn thu cánh tay trở về, rồi lẹ làng vung cánh tay trái lên…
Thế võ của đối phương chuyển biến nhanh như điện chớp, nên Thích Đinh Nhạn đã bị đẩy lui ra sau ba bước.
Tuy nhiên, chàng đã kịp thời vung mạnh hai tay tấn công chớp nhoáng ba chưởng.
Nói về nội lực thì cô gái áo lam này nào phải là tay đối địch nổi với Thích Đinh Nhạn, bởi thế chỉ trong phút chốc là nàng đã bị Thích Đinh Nhạn đẩy lui trở vào đại sảnh.
Tiểu Ngư Tử kêu lên :
– Thưa Môn chủ, hãy giết cô gái này đi để báo thù!
Thích Đinh Nhạn cau mày :
– Giết cô ta…. Ngươi đành lòng hay sao.
Tiểu Ngưu Tử đáp :
– Có chi lại không đành lòng. Cô ấy đã có ý giết Môn chủ, rồi lại bắt trói tôi hai ngày liền như thế này!
Thích Đinh Nhạn bỗng quát to :
– Hãy nằm yên xuống!…
Xem tiếp hồi 85 Chàng khờ gặp số đào hoa