Đặng Thương Sinh, Nhâm Quỷ Thần, Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát đều lần lượt lên tiếng. Đám môn đệ của Mê Thiên Thất Thánh đang do dự không biết nên làm thế nào, chợt nghe thấy một tiếng “phì”.
Đặng, Nhâm, Chu, Nhan đều quay đầu nhìn lại, trông thấy Trần Trảm Hòe nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, hung hăng nói:
– Phì! Các ngươi đang nghĩ gì vậy? Thất Thánh chủ còn sống sờ sờ mà chúng ta lại đi mưu phản, gió chiều nào theo chiều nấy, còn ai dám nói mình gan dạ trung thành.
Hắn vừa nói như vậy, đám người của Mê Thiên Thất Thánh trên mặt đều xuất hiện vẻ hổ thẹn, ngay cả Đặng Thương Sinh và Chu Tiểu Yêu cũng cúi thấp đầu xuống. Nhan Hạc Phát nổi giận quát lên:
– Trần đà chủ, ngươi chán sống rồi à!
Trần Trảm Hòe ngang nhiên nói:
– Nói thật nhé Nhan đại thánh chủ, mấy năm nay cơm no áo ấm, có ai lại chán sống nghĩ đến chuyện cắt cổ tự sát bao giờ. Có điều Trần mỗ làm việc trong bóng tối, nhưng lòng luôn hướng về chỗ sáng, có một số việc thà chết không làm.
Sau đó hắn lớn tiếng nói với đám người của Mê Thiên Thất Thánh:
– Những đệ tử có tâm huyết xin hãy đứng sang phía Trần mỗ đây, chúng ta cùng kề vai sát cánh, làm rạng danh tên tuổi của Mê Thiên Thất Thánh.
Sau lời hiệu triệu này, quả thật có hơn mười đệ tử trung thành và tận tâm đứng sang phía hắn.
Nhâm Quỷ Thần cả giận nói:
– Trần Trảm Hòe, ngươi đúng không biết lượng sức!
Trần Trảm Hòe cười lạnh nói:
– Ta đúng là không biết lượng sức, nhưng cũng không bán chủ cầu vinh.
Nhâm Quỷ Thần giận không kiềm được:
– Ngươi…
Nhan Hạc Phát cao giọng nói:
– Những người muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, chúng ta đều hoan nghênh, xin hãy đứng sang phía ta!
Nhâm Quỷ Thần vốn định đối phó với Trần Trảm Hòe trước, chợt thấy Nhan Hạc Phát đang chiêu binh mãi mã, hắn không muốn rớt lại phía sau, bị Lôi Tổn và Địch Phi Kinh chỉ trích, vội nói:
– Lục Phân Bán đường luôn mở rộng cửa, chỉ cần có tài là dùng, không để ý đến hiềm khích lúc trước. Những ai muốn thi triển thân thủ, không phụ sở học, xin hãy hãy đến bên phía ta!
Lúc này, trong hai trăm môn hạ của Mê Thiên Thất Thánh có gần trăm người đi qua bên phía Nhâm Quỷ Thần, còn gần trăm người khác đứng qua bên phía Nhan Hạc Phát.
Kỳ thật trước khi chiến dịch này diễn ra, trong Mê Thiên Thất Thánh đã chia làm ba phe phái. Đại Thánh chủ Nhan Hạc Phát và Nhị Thánh chủ Chu Tiểu Yêu tất nhiên là một phái, Tam Thánh chủ Nhâm Quỷ Thần và Tứ Thánh chủ Đặng Thương Sinh là một phe, còn những người thật sự trung thành với Quan Thất e rằng không đến một phần.
Năm đó Quan Thất lập nên Thất Thánh minh, thanh thế to lớn, Lục Phân Bán đường chỉ có thể đưa mắt nhìn theo, không thể nào sánh được. Cho đến khi Lôi Tổn chấp chưởng quyền hành, chỉnh đốn đại sự, lại kết hôn cùng với em gái ruột của Quan Thất là Quan Chiêu Đệ, Lục Phân Bán đường mới phát triển vượt bậc, dần dần trở thành mối họa ngầm của Mê Thiên Thất Thánh. Đúng lúc này thần trí của Quan Thất lại bỗng nhiên có vấn đề, cả ngày tự giam mình, nói năng lộn xộn, làm việc ngược đời, hơn nữa buồn vui bất thường, lơ là chính sự, động một tí là giết chóc. Ngay cả bộ hạ cũ là Nhị Thánh chủ “Kim Diện Thú” Mẫn Tiến, Ngũ Thánh chủ “Khai Tâm Thần Tiên” Lữ Phá Quân và Lục Thánh chủ “Độc Thủ Ma Thập” Trương Phân Yến vốn trung thành và tận tâm đều bị chết dưới tay của y. Vì vậy mới xuất hiện những người như Chu Tiểu Yêu, cùng với Ngũ, Lục Thánh chủ lai lịch không rõ như hiện giờ.
Thế lực của Lục Phân Bán đường ngày càng mạnh, còn Mê Thiên Thất Thánh lại từ từ suy thoái, lòng người tan rã. Vào bảy năm trước Thất Thánh minh đã chuyển sang hoạt động bí mật, biến thành một bang hội thần bí. Lục Phân Bán đường thừa thắng truy kích, vốn chờ cơ hội quét sạch Mê Thiên Thất Thánh một lần, nhưng lúc này thế lực Kim Phong Tế Vũ lâu do Tô Mộng Chẩm lãnh đạo lại đang dần lớn mạnh, còn có xu thế vượt qua cả Lục Phân Bán đường.
Vì vậy Lục Phân Bán đường đành phải chuyển dời mục tiêu, toàn lực đối kháng với Kim Phong Tế Vũ lâu.
Mê Thiên Thất Thánh nhờ vậy mới có thể tiếp tục tồn tại, nhưng lại không màng đến chuyện phục hưng. Quan Thất vẫn không nghe không hỏi, tất cả chuyện lớn nhỏ đều giao cho Ngũ, Lục Thánh xử lý. Bởi vậy mới có nhiều thủ hạ của Mê Thiên Thất Thánh lưu lạc giang hồ làm cường đạo, ỷ thế khinh người, không việc xấu nào không làm. Giống như tại Hán Thủy, đám “Thất Sát” của Giả lão đại phụng mệnh đuổi bắt Lôi Thuần, nhưng sắc tâm lại nổi lên, không màng phạm giới.
Có điều thời gian gần đây, thế lực của Mê Thiên Thất Thánh trong kinh thành lại đột nhiên tăng mạnh, có không ít cao thủ thần bí gia nhập, hơn nữa đệ tử các nơi còn được lệnh triệu tập về kinh thành. Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu bề ngoài dĩ nhiên là tranh đấu sống chết, trên thực tế hai bên cũng không thể cùng tồn tại, nhưng Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm đều là nhân tài kiệt xuất.
Bọn họ không hề xem nhẹ sự tồn tại của Mê Thiên Thất Thánh, hơn nữa càng biết võ công của Thất Thánh chủ Quan Thất cao như thế nào.
“Về võ công ta không sợ Lôi Tổn, nhưng lại sợ cỗ quan tài kia của hắn.” – Tô Mộng Chẩm từng nói với Quách Đông Thần: “Nếu không phải mấy năm qua Quan Thất phát điên, hắn mới là địch thủ đáng sợ nhất.”
“Hơn nữa thân phận và võ công của Địch Phi Kinh vẫn là một bí mật.” – Quách Đông Thần nói: “Nhưng thế lực sau lưng Quan Thất càng làm người ta ăn ngủ không yên.”
Cho nên Tô Mộng Chẩm quyết định phải diệt trừ Mê Thiên Thất Thánh trước. Chỉ khi nào giải quyết xong thế lực của Mê Thiên Thất Thánh, mới có thể yên tâm cùng Lục Phân Bán đường quyết một trận tử chiến.
Điều này lại tình cờ trùng với ý của Lôi Tổn.
“Trước khi chúng ta quyết chiến với Kim Phong Tế Vũ lâu, nhất định phải diệt trừ thế lực của Quan Thất.” – Địch Phi Kinh cũng nói với Lôi Tổn như vậy: “Cho dù là kiểu thế lực nào, chỉ cần lão đại và lão nhị tranh chấp, người được lợi nhất định sẽ là lão tam. Lão Tam một khi được lợi thì sẽ biến thành lão nhị. Cho dù chúng ta thắng, lão tam cũng sẽ uy hiếp đến chúng ta, khi đó chúng ta đã nguyên khí đại thương, chưa chắc có thể giải quyết được hắn, hắn sẽ trở thành mối họa; còn nếu chúng ta thua, sẽ lâm vào tình trạng kiệt sức, mà năm đó chúng ta từng đoạt mất địa vị của Quan Thất trong kinh thành, ngài nghĩ xem hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
“Nhưng Quan Thất đã phát điên rồi.” – Lôi Tổn cố ý nói như vậy. Lão làm ra vẻ ôn hoà hiền hậu, nhớ đến tình xưa, không mưốn đai khai sát giới. Mà có một số việc và một số lời nên do người khác làm, do người khác nói thì thích hợp hơn. Lôi Tổn biết rõ điều này, Địch Phi Kinh cũng biết rõ điều này, cho nên một người hiểu rằng phải nói, còn một người biết rằng không cần nói.
“Điên không phải là chết.” – Địch Phi Kinh nói: “Có đôi khi, điên giống như một người thất bại; thất bại có thể đợi ngày trở lại, vì sao điên lại không thể khôi phục thần trí như cũ?”
Vì vậy, Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm đều có chung ý kiến.
Ý kiến của bọn họ chính là trước tiên phải tiêu diệt Mê Thiên Thất Thánh, giết chết Quan Thất.
Điều này bọn họ đã làm rất triệt để.
Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần là thân tín của Quan Thất năm xưa. Đối với việc Quan Thất điên điên khùng khùng, tin tưởng vào người ngoài, bọn họ tự nhiên nhìn không vừa mắt, trong lòng không phục. Đặng Thương Sinh là người bảo thủ không dễ đả động, còn Nhâm Quỷ Thần trong lòng sớm đã không cam, dễ dàng mua chuộc hơn. Hơn nữa Đặng Thương Sinh lại thường nghe theo lời Nhâm Quỷ Thần. Vì vậy Lôi Tổn đã phái Địch Phi Kinh lén bắt liên lạc với Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh.
Nhâm Quỷ Thần thấy Quan Thất hoàn toàn tin tưởng Ngũ Thánh và Lục Thánh, còn hai sư huynh đệ mình động một tí là lại bị bắt lỗi, được bữa sáng lo bữa tối, cứ chịu đựng như vậy không bằng dứt khoát làm phản. Hiển nhiên là hắn chấp nhận ngay đề nghị của Lôi Tổn. Còn về phần Đặng Thương Sinh, trước giờ đều là Nhâm Quỷ Thần nói gì thì nghe nấy.
Tô Mộng Chẩm thì phái Dương Vô Tà đi phân hoá người của Mê Thiên Thất Thánh. Dương Vô Tà lại nhìn trúng Nhan Hạc Phát.
Nhan Hạc Phát mặc dù địa vị là Đại Thánh chủ của Mê Thiên Thất Thánh, nhưng thấy mình dần dần thất thế, địa vị ngày càng dao động, trong lòng bất mãn, vốn đã không cam.
Nhan Hạc Phát chắc hẳn là người thông minh. Nếu không phải là người thông minh, không lý nào Nhị Thánh chủ Mẫn Tiến, Ngũ Thánh chủ Lữ Phá Quân và Lục Thánh chủ Trương Phân Yến đều bị giết, còn hắn vẫn có thể ngồi yên không ngã.
Một người thông minh, đương nhiên biết sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.
Người thông minh lại thường sợ chết, bởi vì người thông minh biết làm cách nào để sống cho thoải mái.
Một người chú trọng hưởng thụ, lại có lòng tham, nhất định là có mưu đồ.
Dương Vô Tà nhận định điểm này, cho nên đã mua chuộc Nhan Hạc Phát.
Hơn nữa y còn nhìn ra, Nhan Hạc Phát và Nhị Thánh chủ Chu Tiểu Yêu mới gia nhập là cùng một bọn, chỉ cần thu phục được Nhan Hạc Phát cũng giống như lôi kéo được Chu Tiểu Yêu, vô tình bớt được không ít sức lực và thời gian.
Dương Vô Tà quả nhiên nhìn rất chuẩn, vì vậy Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu đã trở thành nội ứng của Kim Phong Tế Vũ lâu ẩn tàng trong Thất Thánh minh.
Cho nên mới có “sự kiện Tam Hợp lâu” lần này.
Bọn họ dùng Lôi Thuần gây nên vài cuộc chiến nhỏ, dẫn dụ Quan Thất ra mặt, sau đó là ác chiến toàn diện, muốn tiêu diệt Quan Thất một lần.
Nhưng Quan Thất vẫn có thể chạy khỏi trùng vây, mặc dù đã bị trọng thương.
Có điều trong kế hoạch “hai hổ tương tranh, ý tại Quan Thất” này, Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường vẫn ngầm đối kháng với nhau.
Tô Mộng Chẩm vừa có thêm hai trợ thủ mạnh là Vương Tiểu Thạch Bạch Sầu Phi. Y thừa dịp này, khi thế lực của Kim Phong Tế Vũ lâu đang đối chọi với Lục Phân Bán đường, lại lệnh cho Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đi uy hiếp Lôi Cổn và giết chết Lôi Hận.
Y lại cùng với chủ lực của Kim Phong Tế Vũ lâu giả vờ cố thủ trên núi Thiên Tuyền, cùng với thế lực của Lôi Tổn án binh bất động, cho đến khi Quan Thất hiện thân tranh đoạt Lôi Thuần, bọn họ mới bất ngờ xông đến Tam Hợp lâu, hoàn thành chiến dịch tập kích và vây quét .
Hiện giờ chỉ còn việc khắc phục hậu quả và chiêu binh mãi mã.
Giết chóc chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ, đó là một kiểu phá hoại; còn kết hợp lực lượng là điều cần thiết, đó mới là xây dựng.
Nhìn tình thế trước mắt, trong đội đội ngũ của Mê Thiên Thất Thánh đã có bốn phần đi qua phía Kim Phong Tế Vũ lâu, còn bốn phần khác đi đến chỗ Lục Phân Bán đường. Thật ra bọn người Nhan Hạc Phát và Nhâm Quỷ Thần sớm đã lôi kéo một số môn hạ, âm thầm củng cố thế lực của mình. Nếu như không phải Quan Thất quá mê muội vô năng, chỉ cần để ý một chút thì sẽ phát hiện ra Thất Thánh minh sớm đã lòng người tan rã rồi.
Lúc này chỉ còn lại không đến hai phần môn hạ, một phần đi qua phía Trần Trảm Hòe, nguyện tận trung với Quan Thất; còn một phần vẫn do dự, liều cũng không được, chạy cũng không xong, vừa không muốn phản lại không muốn chết, không biết làm thế nào cho tốt.
Tô Mộng Chẩm chợt nói với Dương Vô Tà:
– Ngươi biết ta ghét nhất là loại người nào không?
Nốt ruồi trên trán Dương Vô Tà dường như sáng lên:
– Trước giờ công tử không thích nhất là loại người một chân đạp hai thuyền, cỏ ở đầu tường, nay Tần mai Sở.
– Đúng vậy.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Trung thì trung, gian thì gian, tốt thì tốt, xấu thì xấu, chẳng có gì ghê gớm. Sống chính là sống, chết chính là chết. Người sống thì nên hành động quyết đoán, có chọn sai cũng chẳng qua là sai, nếu chọn đúng thì cũng chỉ là đúng. Một đao hạ xuống, thứ chém được không phải ma thì là thần, chẳng có gì không thể. Đánh khinh nhất chính là kẻ phía trước sợ hổ, phía sau lại sợ sói, hoảng hốt nhìn quanh, co đầu rụt đuôi, muốn toàn vẹn cả hai nhưng lại không dám thử. Đây là loại người gì? Không bằng giết đi cho xong chuyện.
Dương Vô Tà hình như cả vết mụn trên mặt cũng sáng lên:
– Công tử nói đúng.
Tô Mộng Chẩm vừa nói mấy câu này, lại có không ít người đi sang phía Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lôi Tổn ho khan một tiếng, nói:
– Tô công tử, lâu ngày không gặp!
Tô Mộng Chẩm đột nhiên hỏi:
– Ngươi bị cảm mạo sao?
Lôi Tổn sững sốt, nói:
– Nhờ hồng phúc công tử, lão phu trước giờ vẫn khỏe mạnh.
Tô Mộng Chẩm lại hỏi:
– Ngươi bị bệnh lao à?
Câu nói này do Tô Mộng Chẩm thốt ra, không nghi ngờ là có ý châm chọc Lôi Tổn, thậm chí gần như là vũ nhục.
Lôi Tổn lại không tức giận, còn trả lời:
– Không có.
Tô Mộng Chẩm ngạo mạn nói:
– Vậy tại sao trước khi nói ngươi lại ho một tiếng?
Lôi Tổn không ngờ đến câu hỏi này, nhất thời lại đáp không được.
Địch Phi Kinh bỗng nhiên trả lời thay. Y nói chuyện một cách uể oải chán chường, nhưng lại vang lên rất rõ trong mưa gió:
– Tổng đường chủ trước khi nói ho một tiếng, đó là muốn ngươi chú ý rằng ngài đang nói chuyện với ngươi.
– Hắn nói chuyện, ta dĩ nhiên nghe được. Ta cũng không phải kẻ điếc, hắn cần gì phải ho như vậy?
Tô Mộng Chẩm nói:
– Chẳng lẽ ở trước mặt ta, hắn không có lòng tin vào mình?
– Nói như vậy.
Địch Phi Kinh lạnh nhạt nói:
– Trưa hôm qua lúc cùng ta gặp mặt trên Tam Hợp lâu, Tô công tử tổng cộng đã ho mười bảy tiếng, vậy là biểu thị điều gì?
Địch Phi Kinh vừa một ra câu này, đệ tử của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu ai cũng ngầm sờ binh khí, người mướt mồ hôi.
Những lời này nói ra, Tô Mộng Chẩm chỉ cần động thủ, hai bang sẽ lập tức máu nhuộm phố dài, quyết phân sống chết.
Tô Mộng Chẩm lại không tức giận, còn hời hợt trả lời câu hỏi này:
– Bởi vì ta có bệnh, cho nên không thể không ho.
Y chỉ vào Lôi Tổn nói:
– Còn hắn đã không có bệnh, vậy ho làm gì?
Nói đến đây, y ngừng một chút rồi nói tiếp:
– Trừ khi là hắn muốn khiêu khích, thấy ta ho nên cố ý ho lên mấy tiếng để chế giễu ta.
Lúc này ai cũng có thể thấy được, Tô Mộng Chẩm là đang cố ý kiếm chuyện với Lôi Tổn.
Một lãnh tụ đường đường, muốn kiếm chuyện với lãnh tụ một phương khác dĩ nhiên là có ngàn vạn lý do, nhưng Tô Mộng Chẩm lại chọn lý do vặt vãnh này để gây phiền toái, rõ ràng là không hề để đối phương vào mắt.
Lôi Tổn vẫn không tức giận.
– Ta ho kia một tiếng là biểu thị ý tốt, muốn thân cận với công tử hơn.
Lôi Tổn vẫn bình thản, sắc mặt vốn xám xịt như trận mưa hiện giờ lại có vẻ tươi cười:
– Ta vốn không có ác ý, kính xin công tử thứ lỗi!
Lão vừa nói ra câu này, trong số mấy chục người còn lại của Mê Thiên Thất Thánh lập tức có mười mấy người đi sang phía Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tô Mộng Chẩm nheo mắt nhìn toàn trường, thản nhiên nói:
– Ngươi lấy lòng ta cũng vô dụng. Về chuyện đó, ngươi vẫn phải cho ta câu trả lời thuyết phục.
Lôi Tổn lại cười trừ nói:
– Ta biết. Có điều công tử cho ta kỳ hạn ba ngày, hiện giờ mới chỉ qua một ngày.
Tô Mộng Chẩm giống như không nghe rõ:
– Cái gì?
Lôi Tổn đành phải nói lại lần nữa:
– Công tử cho ta kỳ hạn ba ngày, hai ngày sau ra nhất định sẽ trả lời.
Lúc này, chẳng những phần lớn môn hạ đang do dự đều đi qua phía Kim Phong Tế Vũ lâu, ngay cả những đệ tử Mê Thiên Thất Thánh vốn đang đứng bên phía Lục Phân Bán đường cũng có người lặng lẽ đi qua.
Tô Mộng Chẩm nghiêng đầu ngẫm nghĩ, dáng vẻ giống như không nhớ:
– Ta có cho ngươi thời gian ba ngày sao?
Lôi Tổn nói:
– Đúng.
Tô Mộng Chẩm lúc này mới như tỉnh ngộ:
– À!
Sau đó y lại không kiên nhẫn nói:
– Ba ngày à? Thờì gian quá lâu. Hiện giờ đã dẹp xong Quan Thất, ta muốn ngươi ngay ngày mai phải cho ta câu trả lời thuyết phục.
– Ngày mai à?
Lôi Tổn hơi do dự:
– Chuyện này… không phải hơi nhanh quá sao?
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:
– Ngươi ngại nhanh à?
Y lập tức sầm mặt xuống:
– Ngươi muốn nhanh hơn cũng được.
Lôi Tổn lập tức rối rít nói:
– Không nhanh, không nhanh, ngày mai vừa khéo, vừa khéo.
Nghe những lời đối đáp này, những đệ tử Lục Phân Bán đường ở đây đều gần như không ngẩng đầu lên được, còn người của Kim Phong Tế Vũ lâu lại cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi.
Tô Mộng Chẩm vẫn không buông tha:
– Ngươi có biết phải trả lời cái gì không? Địch tiên sinh đã nói cho ngươi biết chưa?
Trong lời nói của y, dường như còn coi trọng Địch Phi Kinh hơn cả Lôi Tổn.
Lôi Tổn đành đáp:
– Có.
Tô Mộng Chẩm vẫn nói ra:
– Ta là muốn ngươi đầu hàng, chỉ cần ngươi đầu hàng, Lục Phân Bán đường sẽ có thể sát nhập vào Kim Phong Tế Vũ lâu, không cần phải diệt vong. Còn nếu các ngươi muốn đấu tiếp, vậy ta nói cho ngươi biết, đó là tự tìm đường chết.
Mấy câu này vừa thốt lên, người của Lục Phân Bán đường đều gần như kiềm chế không được, chỉ ước gì Lôi tổng đường chủ và Địch đại đường chủ ra lệnh một tiếng sẽ lập tức liều mạng.
Nhưng Địch Phi Kinh vẫn giống như không nghe thấy.
Lôi Tổn cũng không đổi sắc nói:
– Ta biết.
– Rất tốt.
Tô Mộng Chẩm dường như lúc này mới có vẻ hài lòng:
– Ngày mai, vào giữa trưa, địa điểm đổi lại là Kim Phong Tế Vũ lâu.
– Cái gì?
Lần này Lôi Tổn cũng nhịn không được.
– Hử?
Tô Mộng Chẩm liếc mắt nhìn lão nói:
– Ngươi không đồng ý à?
Lôi Tổn muốn nói lại thôi.
– Không thể, tuyệt đối không thể.
Lần này lại là Địch Phi Kinh lên tiếng, y lớn tiếng nói:
– Cho dù Tổng đường chủ đồng ý, ta cũng không đồng ý.