Ôn Nhu Nhất Đao

Chương 51 - Thất Đạo Toàn Phong

trước
tiếp

– Đại kế của ta chính là phát tài.

Lúc Đường Bảo Ngưu uống đến chén thứ ba, cặp mắt đã hơi díp lại, lưỡi cũng phồng lên:

– Chờ sau khi phát tài, ta sẽ có thể làm chuyện mà ta muốn làm.

– Rốt cuộc ngươi muốn làm chuyện gì?

Trương Thán đã uống mười sáu chén nhưng mặt vẫn không đỏ, hơi thở cũng không gấp. Hắn uống rượu còn trôi chảy hơn so với uống trà, nhưng tính ra vẫn chậm hơn một chút so với ăn cơm.

– Ta muốn một thê tử như hoa như ngọc, có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn.

Trong mắt Đường Bảo Ngưu đầy ảo tưởng:

– Ta còn muốn nổi danh, thành đại danh, làm cho người ta vừa nghe đến tên Đường Bảo Ngưu ta đều sợ lui ba bước…

– Ngươi muốn làm chuyện này, không cần phải đợi đến lúc phát tài.

– Ồ?

– Ngươi chỉ cần đi mua một thanh đao là đủ rồi.

– Mua đao làm gì?

– Chỉ cần những lúc lòng không cao hứng, nếu có kẻ dám cười, ngươi cứ mặc kệ có quen biết hay không, dùng một đao cắt hồ lô của hắn đi. Còn những lúc lòng ngươi cao hứng, nếu có kẻ dám chường cái vẻ mặt như đưa đám ra, ngươi cứ một đao chém đầu hắn xuống. Nếu dư thời gian, ngươi còn có thể cầm đao đi cướp một tiểu mỹ nhân dung mạo như thiên tiên về. Như vậy chỉ cần nửa năm, nếu như ngươi vẫn còn sống bảo đảm sẽ danh chấn thiên hạ.

– Phì! Ta muốn hành hiệp trượng nghĩa, những hành vi ác bá này sao có thể hợp với tư cách của ta được.

– Vậy ngươi muốn làm gì?

– Ta mới vừa nói, ta muốn nổi danh, muốn lấy một thê tử xinh đẹp, muốn ở một nơi thoải mái, sống những tháng ngày vui vẻ; ta còn muốn có võ công cao thâm hơn cả Thẩm lão đại, Tô lâu chủ, Vương Lão Thạch, Bạch A Phi; ta còn muốn người người đều bội phục ta, hiệp danh vang lừng thiên hạ, Phương Hận Thiếu thấy ta liền hối hận vì sao năm đó không nịnh bợ ta một chút…

– Ta không hiểu.

– Ngươi không hiểu cái gì?

Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên hỏi.

– Nguyện vọng của ngươi, nói khó thì không khó, nói dễ cũng không dễ, nhưng đều chẳng liên quan gì đến phát tài. Nếu như ngươi có năng lực, hiện giờ cũng có thể làm được rồi.

Trương Thán nói:

– Phát tài chỉ có thể làm cho người ta sống được thoải mái một chút, chắc còn có thể kiếm được mấy thê tử vẻ ngoài xinh đẹp còn bên trong rỗng tuếch, cộng thêm một đám tiểu nhân chuyên nịnh nọt. Nhưng muốn đánh bại người kiêu hùng như Tô Mộng Chẩm, muốn bậc nhân kiệt như Thẩm Hổ Thiền phải bội phục ngươi, e rằng phát tài chẳng có tác dụng gì. Thật ra, một người chỉ cần trong lòng sảng khoái, tự hiểu lòng mình, cho dù ở nơi nào, sống như thế nào cũng thoải mái như nhau.

Đường Bảo Ngưu ngẫm nghĩ, lập tức cười hào sảng nói:

– Tốt! Nếu như tiền không mua được những thứ này, ta còn cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Thật ra nếu tự biết thỏa mãn thì lòng sẽ vui, chỉ cần hiểu được đạo lý này, người người đều có thể trở nên giàu có.

Hắn vỗ vỗ vào trán mình nói:

– Bây giờ ta mới biết, hóa ra chuyện mà ta muốn làm không nhất định phải đợi đến lúc phát tài mới có thể làm, hơn nữa còn phải làm trước mới phát tài được. Đáng tiếc hiện giờ vẫn có rất nhiều người nghĩ mãi không ra đạo lý này.

Dứt lời hắn lại gọi một vò rượu cao lương, còn mời Trương Thán. Trương Thán ngửa cổ uống sạch một hơi, còn Đường Bảo Ngưu chỉ hớp một ngụm nhỏ.

Ban đầu Trương Thán không để ý, sau đó mới phát hiện, vì vậy hỏi:

– Sao ngươi uống rượu giống như con kiến uống nước vậy?

– Cái gì con kiến nước uống?

Đường Bảo Ngưu nghe không hiểu.

– Ít quá.

– Bởi vì ta không thích uống rượu.

Trương Thán nhất thời cười lớn, cười như điên.

– Cười cái gì?

Đường Bảo Ngưu cảm thấy bất mãn, hắn biết Trương Thán đang cười hắn.

– Ta thấy ngươi cao lớn cường tráng, uy vũ phi phàm, cho rằng ngươi có tửu lượng cao, hóa ra lại uống không được rượu. Buồn cười, buồn cười!

– Có gì buồn cười? Một người cao lớn uy mãnh chưa chắc đã có thể uống, còn một người nhỏ bé lanh lợi chưa hẳn là không uống được.

Đường Bảo Ngưu đảo tròng mắt to nói:

– Giống như người cường tráng oai phong có thể lòng dạ thiện lương, còn người thấp bé ôn hòa lại có thể lòng dạ ác độc, ngược lại cũng vậy. Dựa vào hình dáng tướng mạo để nhận xét tính tình tốt xấu, đó là chuyện ngu ngốc.

Hắn nói tiếp:

– Cho nên người uống được rượu chưa chắc là người hào sảng, còn người không uống được chưa hẳn không phải là người dũng cảm. Cũng như vậy, người có thể uống chưa chắc là hảo hán, còn người không giỏi uống cũng chưa hẳn không phải là hảo hán.

– Ý của ngươi là nói, uống rượu là uống rượu, còn hảo hán là hảo hán?

– Rượu là rượu, còn người là người. Có người dùng rượu để luận người, cũng giống như dùng văn để luận người, đều là chuyện rắm chó không kêu.

– Ngươi đã không thể uống, lại gọi rượu làm gì?

– Ta không giỏi uống, nhưng ngươi thì có thể uống.

– Cho nên ngươi mua rượu, còn ta uống rượu?

– Đúng. Ta nói cho ngươi biết một bí mật nhé!

– Ngươi nói đi!

– Ta bình sinh không thích mời người khác uống rượu, bởi vì rượu có thể làm mất đi lý trí. Một số kẻ tự cho là tửu lượng giỏi, lúc không say đã không nói tiếng người, sau khi say càng nói chuyện giống như là đánh rắm. Cho nên ta không mời người khác uống rượu… Ngươi thì là ngoại lệ.

– Ta cũng nói cho ngươi biết một bí mật nhé!

– Ngươi nói đi, ta nghe!

– Đêm nay mới là lần đầu tiên ta uống nhiều rượu như vậy.

– Ồ?

– Bởi vì những kẻ mà ta xem thường mời ta uống rượu, ta không bao giờ uống. Những kẻ xem thường ta thì đương nhiên sẽ không mời ta uống rượu. Còn nếu tự ta đi mua rượu, ta thà rằng kiếm bạc mua cơm ăn còn hơn. Mà đám hảo hữu của ta thì đều không thích uống rượu.

– Vậy tối nay ngươi là nể mặt ta?

– Nói vậy cũng không sai.

– Không ngờ một kẻ thấp lùn như ngươi tửu lượng lại tốt như vậy.

– Ban đầu chính ta cũng không biết, hiện giờ xem ra là thật.

– Cho nên ta phụ trách mời rượu, còn ngươi phụ trách uống rượu.

– Nếu như ngươi có lòng mời ta uống nhiều một chút, sao không gọi một ít đồ nhắm rượu?

– Được, ngươi muốn gọi gì nhắm rượu?

– Cơm, đương nhiên là cơm nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt, trắng như tuyết.

– Được, không có vấn đề. Ta sẽ gọi cơm cho ngươi nhắm rượu, chỉ cần ngươi nể mặt ta một chút.

– Muốn ta uống thêm một vò à?

– Cũng không phải. Ta chỉ muốn biết thêm một việc.

– Quả nhiên.

Trương Thán cười nói:

– Con người ngươi lòng hiếu kỳ quá lớn, không hỏi cho rõ ràng chân tướng thì không chịu bỏ qua.

– Đây gọi là chưa đến Hoàng hà thì chưa cam lòng.

Đường Bảo Ngưu gãi gãi lỗ tai cười nói:

– Ngươi làm sao quen biết với Lôi Thuần vậy?

– Nói cho ngươi biết cũng không sao.

Trương Thán lại uống một chén rượu. Đường Bảo Ngưu vì muốn nghe chuyện của người khác, vội ân cần rót rượu cho hắn.

– Ngươi có từng nghe qua “Thất Đạo Toàn Phong” của “Đào Hoa Xã” chưa?

– Có phải là “Thất Đạo Toàn Phong” trong thành Trường An, là đám sáu người Chu Đại Khối Nhi, Trương Thán *, “Đao Hạ Lưu Đầu” do Lại Tiếu Nga lãnh đạo?

* Trong “Đào Hoa Xã” có hai người cùng tên Trương Thán, cách đọc giống nhau nhưng viết thì khác nhau.

– Đúng vậy.

Trương Thán nói:

– Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức.

– Ưu điểm của ta rất nhiều

Đường Bảo Ngưu cười hì hì nói:

– Ngươi có thể từ từ khai thác.

– Ta cũng là một trong “Thất Đạo Toàn Phong”.

Trương Thán hứng rượu nổi lên, càng nói hăng say:

– Ta cùng với đám Lại đại tỷ kết nghĩa sinh tử, tình như thủ túc…

– Đúng rồi, giống như ta với Thẩm Hổ Thiền đại ca và Phương Hận Thiếu vậy.

Đường Bảo Ngưu xen vào.

– Có một năm vào tết nguyên tiêu, ‘“Đại Sát Thủ” định ám sát người tại hội hoa đăng trong thành Trường An, nhưng bị Lại đại tỷ phát hiện. Ngươi có nghe nói đến không?

– Có. Đó là đại sự chấn động thiên hạ, ta làm sao không biết.

Ánh mắt Đường Bảo Ngưu sáng lên.

– Cho nên hắn mới trút giận sang Lại đại tỷ.

Trương Thán nói.

– Hắn muốn giết Lại Tiếu Nga sao?

Đường Bảo Ngưu giật mình hỏi.

– Có chúng ta ở đó, hắn cũng không giết được Lại đại tỷ.

Trương Thán thở dài:

– Cho nên trong cơn tức giận, hắn đã trộm đi một quyển sách quý “Tinh Tượng Chân Giám” của Lại đại tỷ, sau đó chạy trốn tới Lư sơn.

– Hà!

Lông mày Đường Bảo Ngưu giãn ra, nói:

– Để cho hắn thành công, các người cũng thật kém cỏi.

– Vì vậy ta cũng đuổi theo đến Lư sơn.

– Chỉ một mình ngươi à? Còn đám huynh đệ kết nghĩa của ngươi thì sao?

– Bọn họ không đi được.

Trương Thán nói:

– Bởi vì trong thành bỗng xuất hiện một nhân vật thần bí vô cùng lợi hại.

– Là ai?

Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên nói:

– Có người còn lợi hại hơn so với “Đại sát thủ” sao?

– Chúng ta cũng không biết y là ai, đến bây giờ cũng không biết y là địch hay bạn.

Trương Thán nói:

– Chỉ biết là y vừa cao vừa gầy, khuôn mặt trắng lạnh, trên lưng đeo một chiếc bọc vừa cũ vừa rách nát. Bất cứ người nào theo dõi đều không đuổi kịp y, còn những kẻ giao thủ với y trên ngực đều xuất hiện một lỗ máu, chưa từng có ai sống sót…

– Thật là lợi hại!

Đường Bảo Ngưu lập tức kêu lên:

– Y là ai?

– Ngươi không nghe ta vừa nói sao? Chúng ta cũng không biết.

Trương Thán cũng kêu lên:

– Cho nên đám huynh đệ Trương Thán, “Đao Hạ Lưu Đầu”, Chu Đại Khối Nhi, Tề Tương Hảo mới ở thành Trường An với Lại đại tỷ, còn ta một mình đi bắt “Đại Sát Thủ”.

– Một mình ngươi đối phó được sao?

Đường Bảo Ngưu liếc xéo hắn cả buổi:

– Nếu ta là huynh đệ của ngươi, cũng sẽ không yên tâm để ngươi đi một mình.

– Nói thật.

Trương Thán cười khổ nói:

– Ta muốn tự mình làm một số chuyện vang danh thiên hạ, cho nên mới lén chạy ra ngoài. Đám người Lại đại tỷ trước đó cũng không biết rõ tình hình.

– Thật tốt!

Đường Bảo Ngưu vỗ tay nói:

– Ta cũng hay làm những chuyện như vậy. Thẩm đại ca thường xuyên bị ta làm tức đến nỗi lỗ tai cũng méo xệch.

– Nhưng mà ta đi chuyến này, thiếu chút nữa đã không còn mạng.

– Tính mạng không còn cũng chẳng hề gì, có chuyện thú vị sao lại không làm được?

Lần này Đường Bảo Ngưu tự động uống ba ngụm “lớn”:

– Ta và ngươi tính tình giống nhau, phải uống ba chén.

Trương Thán một hơi uống sạch rượu trong chén:

– Ta đuổi theo “Đại Sát Thủ” đến Lư sơn, khi sắp đuổi kịp thì hắn lại mất tăm. Ta biết là hắn đã phát hiện ra ta, muốn giết ta…

– Cho nên ngươi chuẩn bị liều mạng với hắn?

– Không, ta trốn.

– Cái gì?

Đường Bảo Ngưu lại kêu lên.

– Chỉ có trốn, hắn mới cho rằng ta sợ hắn, lập tức truy sát ta. Hắn hiện thân thì ta mới có thể giao chiến được.

– Trên người “Đại Sát Thủ” có ba mươi sáu loại binh khí, mỗi loại đều dùng để đối phó với kẻ địch có sở trường khác nhau. Ngươi… làm sao địch nổi hắn?

– Ta đánh không lại.

Trương Thán nói:

– Cho nên ta vừa lên đến liền trộm đi ba mươi sáu loại vũ khí trên người hắn.

– Đúng. Đánh thì ngươi không lại, chứ trộm thì ngươi rất giỏi.

Đường Bảo Ngưu trừng mắt nói:

– Nếu không làm sao ngươi trộm được khăn tay trong người ta.

Trương Thán chỉ liếc hắn một cái, vẫn nói tiếp:

– Nhưng dù không có vũ khí, ta vẫn đánh không lại “Đại Sát Thủ”. Khi thấy sắp sửa mất mạng dưới tay hắn, chợt nghe giữa núi rừng có một giọng nữ vang lên: “Lão ngũ, với thân thủ của ngươi mà muốn một mình giao chiến với “Đại Sát Thủ” còn chưa đủ sức đâu, đại tỷ nói mà ngươi không tin, bây giờ phải chịu khổ rồi.”

– Ai, Lại đại tỷ của ngươi đã đến sao?

– Ta khẽ giật mình. “Đại Sát Thủ” cũng giật mình, lập tức đề phòng. Lại nghe một nam tử nhỏ giọng nói: “Đại tỷ, sao chúng ta không cùng đối phó với hắn?”. Chợt nghe giọng nữ lúc trước cười lên như chuông bạc: “Nếu hắn liều lĩnh, cứ cho hắn chịu khổ một chút cũng tốt, xem hắn còn làm sao giết người?”

Trương Thán chìm vào hồi ức:

– Ngươi biết không, “Đại Sát Thủ” từng chịu thiệt bởi Lại đại tỷ, lúc này nghe thấy Lại đại tỷ và các huynh đệ đã đến, trong lòng hoảng hốt, nào còn dám ở lại, lập tức cướp đường chạy trốn…

– Ngươi lại để hắn chạy thoát sao?

– Ta lập tức dùng “Phản Phản thần công” đánh hắn một chưởng.

Trương Thán nói:

– Thương thế của hắn cũng không nhẹ.

– Có điều vẫn chạy thoát, đúng không?

– Đúng. Lúc ấy ra cũng bị trọng thương nên không đuổi kịp.

– Lại đại tỷ của ngươi thì sao?

– Bởi vì người đến vốn không phải là Lại đại tỷ.

Trương Thán lắc đầu cười nói:

– Giọng cười của cô gái kia cũng rất êm tai, nhưng so với Lại đại tỷ thì vẫn kém một chút. Ta vừa nghe liền nhận ra đó không phải là đại tỷ thật sự, cho nên biết cô gái kia chỉ là muốn dùng lời nói làm nhiễu loạn “Đại Sát Thủ”. Ta liền dốc sức phản kích, một chưởng đánh hắn bị thương, khiến cho hắn sợ mất mật chạy trốn…

– Người đến không phải Lại Tiếu Nga…

Đường Bảo Ngưu linh cơ khẽ động, vỗ đùi nói:

– Nhất định là tỷ tỷ của ngươi.

– Phì!

Trương Thán bực tức nói:

– Ta không có tỷ tỷ.

– Vậy…

Đường Bảo Ngưu thử thăm dò:

– Hóa ra là biểu muội của ngươi à?

– Phì!

Trương Thán lườm y một cái:

– Biểu muội của ta béo như một con voi, có ngoại hiệu con mèo mập. Nó mà lên được Lư sơn, trừ khi là Lư sơn cao không quá một con ngựa.

– Như vậy…

Đường Bảo Ngưu suy tư cả buổi, cuối cùng chợt nói:

– Nhất định là Lôi Thuần.

– Thông minh!

Trương Thán nói.

– Cô ấy là con gái một của Tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường tại kinh thành, hơn nữa không lâu sau phải gả đi rồi.

Đường Bảo Ngưu lại nổi tính cẩn thận:

– Cô ấy đến Lư Sơn làm gì?

– Cô ấy là trốn tới.

– Trốn tới?

Cặp mắt Đường Bảo Ngưu gần như nhảy ra khỏi hốc mắt.

– Cô ấy trước giờ rất có chí khí. Lúc trước ở Lục Phân Bán đường, cô ấy từng là trợ thủ của Lôi Tổn. Nhưng Lôi Tổn hiện giờ chỉ tin tưởng Địch Phi Kinh và Lôi Mị, lại tranh đấu với Kim Phong Tế Vũ lâu như dầu sôi lửa bỏng. Cô ấy sống ở giữa hai tảng đá lớn, giống như bị lửa nóng băng lạnh dày vò, lại không biết võ công, không thể làm gì được. Lôi Tổn muốn gả cô ấy cho Tô Mộng Chẩm, dụng ý là lập kế để khống chế Kim Phong Tế Vũ lâu. Lôi cô nương cảm thấy buồn rầu, liền lén chạy ra ngoài, dựa vào trí tuệ thông minh cắt đuôi đám người bám theo…

Trương Thán nói đến đây, không khỏi thở dài một tiếng:

– Hôm đó cô ấy đến Lư sơn du ngoạn, vừa lúc gặp phải ta đang bị nguy khốn. Cô ấy vừa nhìn thấy võ công của ta và “Đại Sát Thủ”, liền đoán ra thân phận của chúng ta, lại liên tưởng tới việc “Đại Sát Thủ” từng bị Lại đại tỷ phát hiện âm mưu tại hội hoa đăng, khiến cho hành động sắp thành lại bại. Cô ấy lập tức giả tiếng Lại đại tỷ và mấy huynh đệ để hù dọa “Đại Sát Thủ”…

– Lôi Thuần có thể giả thành mấy giọng nói khác nhau sao?

Đường Bảo Ngưu kinh ngạc nói:

– Kể cả giọng nam à?

– Cô ấy ngoài mềm trong cứng, là một cô gái rất có bản lĩnh.

Trương Thán bội phục nói:

– Nhưng thân thể của cô ấy lại quá suy nhược.

Hắn ngừng một chút rồi nói:

– Có điều “Đại Sát Thủ” cũng rất giảo hoạt, hắn chưa đi xa thì lại quay về.

Đường Bảo Ngưu giậm chân nói:

– Vậy thì nguy rồi.

– May mà Lôi cô nương sau khi hiện thân, liền nhanh chóng nói mấy câu với ta. Mấy câu này chính là nhược điểm võ công của “Đại Sát Thủ”. Chờ khi hắn vừa quay lại, ta liền liên tục tấn công không cho hắn kịp chuẩn bị, khi hắn đang còn lúng túng lại đánh hắn bị thương. Lần này “Đại Sát Thủ” thật sự bị thượng rất nặng, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, dọc theo đường đi phục kích chúng ta.

Trương Thán nói:

– Thuật ăn trộm của ta hoàn toàn khác với việc ra tay đánh người. Khi tấn công kẻ địch, ra tay càng độc, dũng, mạnh thì càng tốt, đòi hỏi lực lớn kình trầm. Còn thuật ăn trộm thì hoàn toàn khác, xem trọng nhẹ, xảo, kỹ thuật và tốc độ, càng đạt đến mức không dậy sóng, bụi không bay thì càng tốt. Việc đánh ngã đối thủ hoàn toàn khác với việc lén trộm đồ của người khác.

– Cho nên có thể lấy được đồ của người khác, cũng chưa chắc có thể đánh ngã được đối phương.

Lần này Đường Bảo Ngưu rút ra một kết luận thông minh:

– Vì vậy ngươi không phải là đối thủ của ta.

Trương Thán không để ý tới hắn.

– Khi đó ta vẫn không biết Lôi cô nương là hòn ngọc quý trên tay Tổng đường chủ Lục Phân Bán đường. Ta còn tưởng rằng võ công của cô ấy cao cường, thâm tàng bất lộ. Về sau mới biết được, hóa ra cô ấy hoàn toàn không biết võ công, nhưng lại trí tuệ ngút trời, học rộng nhớ lâu, thông hiểu võ công của các nhà các phái. Cô ấy kịp thời giúp ta mở được mấu chốt, dùng mấy kỹ thuật ăn trộm cao thâm dọa lui “Đại Sát Thủ”.

Hắn bùi ngùi nói:

– Vì vậy trên đường đi, nhìn giống như là ta bảo vệ Lôi cô nương, nhưng thật ra nếu không có cô ấy thì ta đã sớm mất mạng trong tay “Đại Sát Thủ” rồi. Mỗi lần “Đại Sát Thủ” ở nơi nào thiết lập mai phục, dùng quỷ kế gì để ám toán chúng ta, Lôi cô nương đều có thể đoán trước được, hoặc bình yên tránh khỏi, hoặc bày kế cho ta phản kích, khiến “Đại Sát Thủ” lần nào cũng thất bại rút lui. Cô ấy còn chỉ ta cách để vận dụng “Bát Đại Giang Hồ”, khiến cho trên đường đi hảo hán đều đứng ra tương trợ, nhờ vậy mới thoát được sự truy sát của “Đại Sát Thủ”.

Đường Bảo Ngưu có chút không tin:

– Cô ấy lợi hại vậy sao?

– Dọc theo con đường này, chúng ta đã kết nghĩa tại Sầu Dư đình. Chúng ta một nam một nữ hành tẩu trên giang hồ, không kết bái làm huynh muội thì có chỗ không tiện.

Trương Thán lướt nhanh qua đoạn này:

– Ta đưa cô ấy trở lại Trường An. Lại đại tỷ cũng rất thích cô ấy, nhận cô ấy làm Thất muội…

Đường Bảo Ngưu chợt hỏi:

– Không phải trước kia các người đã có một vị thất muội gọi là Tiểu Tuyết Y sao? Như thế nào…

– “Thất Đạo Toàn Phong” của “Đào Hoa Xã” vốn bao gồm Lại Tiếu Nga đại tỷ, Chu Đại Khối Nhi, “Đao Hạ Lưu Đầu”, Trương Thán, ta, Tề Tương Hảo và Tiểu Tuyết Y. Có điều Tiểu Tuyết Y đã mất tích một thời gian. Mọi người đều quen gọi thất muội, cho nên khi Lôi cô nương đến, mọi người nhớ tới Tiểu Tuyết y, cũng gọi cô ấy là thất muội.

Đường Bảo Ngưu lại hỏi:

– Vậy sao cô ấy còn trở lại kinh thành?

– Cô ấy làm sao yên tâm ở đó?

Trương Thán nói:

– Lại nói, người của Lục Phân Bán đường cũng tìm tới “Đào Hoa Xã” đòi người. Nếu như Lôi cô nương muốn ở lại, vậy còn có thể nói được, nhưng cô ấy cũng muốn trở về…

– Cho nên ngươi cùng đi với cô ấy?

Đường Bảo Ngưu cười hà hà nói:

– Lần này đúng là ngươi hộ tống cô ấy trở về rồi.

– Không phải.

Trương Thán nói giống như đang tự cười nhạo mình:

– Cô ấy là lén trốn ra, chỉ nói cho Lại đại tỷ biết. Đến giữa đường lại bị người của Lục Phân Bán đường chặn lại, sai một đám người hầu bảo mẫu đi theo cô ấy… Ta… ta là đến kinh thành tìm cô ấy.

Đường Bảo Ngưu há hốc mồm:

– Ngươi… ngươi không phải muốn nói cho ta biết, ngươi cũng là từ “Đào Hoa Xã” lén chạy ra ngoài chứ?

Trương Thán lại uống một ngụm rượu lớn.

Đường Bảo Ngưu vốn muốn trêu chọc vài câu, đột nhiên lại nghĩ tới Ôn Nhu.

Sau đó hắn đã nghĩ thông suốt. Hắn hiểu được một chuyện, nên chỉ lẩm bẩm một câu:

– Đầu năm nay, người trốn khỏi nhà thật là nhiều…

Sau đó hắn không nói gì nữa, chỉ yên lặng uống rượu. Trương Thán uống một chén lớn thì hắn mới uống một ngụm lớn.

Đối với hắn đây đã xem như là uống thỏa thích rồi.

Số lượng lớn hay nhỏ, nhiều hay ít đều tùy thuộc vào mỗi người. Ví dụ như một lượng bạc, trong mắt người giàu có thể không bằng cả cái rắm, nhưng với người nghèo thì có thể không tiếc đầu rơi máu chảy vi nó.

Trong một chập tối như vậy, bên ngoài mưa không ngừng rơi, lúc đến lúc đi, lại như vĩnh viễn không kết thúc.

Ngồi trong quán rượu nghe âm thanh tí tách của hạt mưa, tâm tình của Đường Bảo Ngưu cũng giống như Trương Thán.

Chờ Trương Thán nói xong câu chuyện, lại đến phiên Đường Bảo Ngưu kể lại chuyện mình quen biết với Ôn Nhu…

Mỗi người bọn họ đều có sự kiêu hùng trước đây, giống như hảo hán mở toang lồng ngực cho đao khách điêu khắc lên vết tích, có bạn bè chí cốt mà bọn họ không tiếc rơi đầu đổ máu, đương nhiên cũng có bóng hình mà bọn họ nhớ nhung trong tâm khảm…

– Trận mưa này khi nào mới dứt?

– Trận chiến giữa Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường kết thúc, mưa có biến thành tuyết không?

– Chúng ta đem rượu ra ngoài, dầm mưa uống!

– Được! Chúng ta lại đem nước mưa làm rượu uống.

– Tiểu Trương, bây giờ chúng ta tản bộ đi…

– Hử? Tản bộ trong mưa? Với ngươi à?

– Với ta thì sao? Chẳng lẽ ngươi có lựa chọn khác?

– Đúng, có thì không cần phải đi với ngươi rồi.

– Con người ngươi đúng là hiện thực, lãnh khốc, vô tình, vô nghĩa…

– Được rồi, đừng mắng nữa, ban ngày còn chưa mắng đủ sao?

– Đủ rồi, đủ rồi, nhưng rượu thì lại chưa uống đủ…

– Vậy chúng ta hãy ra bên ngoài uống, xem chúng ta ở trong mưa có thể nhìn thấy gì!

– Ngươi đúng là ngốc!

Không biết từ khi nào Đường Bảo Ngưu cũng thích học theo dáng vẻ Ôn Nhu, thường mắng người khác là ngốc:

– Trong mưa đương nhiên là nhìn thấy mưa…

– Đúng, trong mưa không nhìn thấy mưa thì là gì…

Trương Thán cười đến suýt nữa ngã nhào một phát.

Nhưng cho dù là trong giấc mộng sau khi bọn họ say, cũng khó có thể mơ được cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy trong mưa không lâu sau đó…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.