Ôn Nhu Nhất Đao

Chương 62 - Tất Cả Bình An

trước
tiếp

Khách mời của buổi tiệc cũng không tính là nhiều, nhưng đều không tầm thường.

Bọn họ là những hảo hán có tiếng, cũng có đại biểu của những bang khác tại kinh thành. Trong số họ có người vốn ủng hộ Lục Phân Bán đường, cũng có người ủng hộ Kim Phong Tế Vũ lâu, đêm nay đều tề tụ ở đây để chờ đợi một cục diện mới.

Một trăm sáu mươi mấy người, trong đó có người võ công xuất chúng, có người tinh thông mưu lược, có người biết làm ăn buôn bán, có người giỏi về tổ chức, nhưng bọn họ đều có một sở trường chung, đó là biết làm cách nào để nhìn được chiều gió trên giang hồ đầy phong ba.

Cục diện biến đổi như thế nào, bọn họ cũng thay đổi theo như vậy.

Loại người này không thể làm được chuyện lớn, nhưng muốn ổn định đại cuộc thì lại không thể thiếu bọn họ. Trước đây các bang phái trong thiên hạ kiếm được lợi lộc, dù là trong tối hay ngoài sáng , Lục Phân Bán đường đều lấy đi ba phần rưỡi. Hiện giờ Kim Phong Tế Vũ lâu độc bá thiên hạ, chỉ trong vòng hai ngày, hai thế lực lớn trong kinh thành có thể đối chọi với bọn họ là Lục Phân Bán đường và Mê Thiên Thất Thánh đều bị Tô Mộng Chẩm khống chế hoặc đánh tan. Địa vị của Kim Phong Tế Vũ lâu đã đạt đến mức trước đây chưa từng có, không gì sánh bằng. Phần lớn con người đều như bọn họ, một mặt biết khôn giữ mình, một mặt lại tùy thời hành động, không ai biết trước khi tình thế diễn tiến bọn họ sẽ đứng ở bên nào. Có điều hiện giờ Kim Phong Tế Vũ lâu vô cùng cường thịnh, bọn họ đều có mặt chúc mừng. Bữa tiệc quan trọng như vậy, bọn họ dĩ nhiên sẽ không vô cớ vắng mặt, cũng hiểu rằng phải kịp thời bày tỏ thái độ của mình.

Khi Tô Mộng Chẩm đi vào Hồng lâu, đám giang hồ hào kiệt này đều đứng lên. Có thể được lãnh tụ của các bang phái khắp nơi tôn sùng, thậm chí là kính sợ, cho dù chỉ là giả vờ cũng đủ để tự hào. Tô Mộng Chẩm đã từng thấy qua nhiều, cũng không khỏi có chút cảm giác tự mãn.

Dương Vô Tà đang chủ trì đại cuộc.

Lúc Tô Mộng Chẩm đi vào, bên trái là Bạch Sầu Phi, còn bên phải là Vương Tiểu Thạch.

Mạc Bắc Thần phụ trách canh phòng tại Kim Phong Tế Vũ lâu đêm nay. Y vừa thấy Tô Mộng Chẩm xuất hiện ở hành lang, liền tới gần nói một câu:

– Đạp tuyết vô ngân.

Ý của câu này là tất cả đều bình an.

Tô Mộng Chẩm gật đầu. Thật ra lúc này y cũng cảm thấy máu đang dâng lên, chỉ cần hơi vận chân khí rất có thể sẽ không ngừng thổ máu. Y cố kìm nén, cố phấn chấn lên. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi ở hai bên nhìn nhau một cái, trong mắt đều có vẻ lo lắng.

Địch Phi Kinh lại không đến.

Hiện nay Lục Phân Bán đường đang hỗn loạn, y phải ở lại trấn giữ Lục Phân Bán đường, dẹp yên lòng người.

Huống hồ muốn thu phục đám tinh anh chỉ trung thành với Lôi Tổn tuyệt đối không phải là chuyện dễ, lỡ may làm không tốt còn có thể trả giá bằng tính mạng.

Đối với chuyện này, Tô Mộng Chẩm hiểu mình nên tránh sang một bên, để cho người khác giải quyết chuyện nhà của bọn họ thì tốt hơn.

Lúc này Triệu Thiết Lãnh lại đi vào.

Y đương nhiên chính là Tiết Tây Thần. Hôm nay trong kinh thành đã xảy ra nhiều chuyện, những người phụ trách phòng thủ nội thành đều sớm cảnh giác, Đao Nam Thần cũng bị triệu tập về cung trấn thủ, vì vậy không đến được.

Tiết Tây Thần còn dẫn theo hai người đến, một người là Chu Giác, còn một người là Lôi Kiều.

Bọn họ đại biểu Địch Phi Kinh đến đây.

Lục Phân Bán đường phái hai đại tướng này đến, rõ ràng là giống như nước yếu phái sứ giả đến nước mạnh để cầu được phong thưởng.

Đây không chỉ là yếu kém, mà chính là đầu hàng.

Tô Mộng Chẩm cũng chú ý người đến chỉ là Chu Giác và Lôi Kiều.

Chu Giác và Lôi Kiều chỉ xếp ở vị trí thứ bảy và thứ mười bốn của Lục Phân Bán đường.

Ngoại trừ Lôi Hận đã chết dưới tay Quách Đông Thần, Lôi Động Thiên xếp thứ ba và Lôi Mị thứ tư đều không đến.

Điều này cũng nói lên, hiển nhiên Địch Phi Kinh vẫn chưa khống chế được toàn cuộc.

Lôi Kiều vừa thấy Tô Mộng Chẩm xuất hiện, liền cao giọng nói:

– Chúng ta đại biểu cho Lục Phân Bán đường và Địch đại đường chủ, chúc mừng Kim Phong Tế Vũ lâu và Tô công tử nhất thống hai nhà hắc bạch, danh lừng võ lâm.

Kẻ đầu hàng nếu muốn tạm thời an toàn, nhất định phải mau chóng biểu lộ lòng trung thành của mình, cố gắng sửa chữa sai lầm trong quá khứ.

Một kẻ từ bỏ việc phản kháng thì không thể có tôn nghiêm, chỉ có thể nhân nhượng để cầu toàn.

Có đôi khi, cho dù nhân nhượng cũng không thể cầu toàn được.

Khi ngươi đem thanh đao trao vào tay người khác, liệu có phải cũng giao cả tính mạng cho y? Quyết định này là tùy thuộc vào người khác, không phải do mình nắm giữ.

Đây có thể xem là sống không bằng chết.

Nhưng lại có người chấp nhận sống như vậy.

Cho nên Lôi Kiều giành nói trước, thật ra là vội bày tỏ thái độ.

Nàng vừa mở miệng, người thiếu niên do Phương Ứng Khán phái tới cũng lên tiếng:

– Phương công tử cử tại hạ đến chúc mừng công tử, tiền đồ gấm vóc, phúc thọ an khang.

Tô Mộng Chẩm trông thấy thiếu niên kia dung mạo rất tuấn tú, hai đầu lông mày lại có một vẻ xinh đẹp bất phàm, đứng giữa đông đảo anh hùng hào kiệt vẫn nổi bật lên. Y đang muốn đáp lời, đám quần hùng đã bảy mồm tám lưỡi nhao nhao chúc mừng. Nhất thời những lời chúc mừng như dời non dấp bể nườm nượp kéo đến, Tô Mộng Chẩm cũng đáp không xuể.

Lúc này Bạch Sầu Phi nói với Vương Tiểu Thạch:

– Ngươi cảm thấy thế nào?

Vương Tiểu Thạch nói:

– Rất mừng cho đại ca.

– Ngày đó y là rồng nằm trong ao, hôm nay đã là rồng bay lên trời. Nhưng rồng vẫn là rồng, thực tế y vốn là như vậy.

Bạch Sầu Phi nói:

– Y là anh hùng, nhưng nếu không có những hào kiệt chúng ta giúp y đạp bằng mọi chông gai, có lẽ hôm nay y vẫn là rồng chưa xuất đầu. Cho nên làm hào kiệt của người khác không bằng tự mình làm anh hùng.

Vương Tiểu Thạch không đồng ý lắm:

– Mỗi người trên đời đều có thân phận và cơ duyên của mình, cần gì phải cưỡng cầu? Người người đều muốn làm anh hùng, vậy trên đời có thể chứa được mấy anh hùng? Không sai, hào kiệt là bán mạng cho anh hùng, nhưng hảo hán và tử sĩ trên thế gian cũng dốc sức vì hào kiệt, như vậy mọi người mới có đất dụng võ. Nói thật, trong chúng ta không có ai là anh hùng, chỉ là trong đời chúng ta có lúc cố chấp, có sự lựa chọn, cho nên mới cảm thấy thê lương một chút mà thôi. Trong thời cuộc đại thế, ba chìm bảy nổi, là vọt lên thành cơn sóng hay vỡ tan thành bọt biển, ai có thể làm chủ được?

Hắn cười cười lại nói:

– Tào Tháo uống rượu luận anh hùng đã từng nói: “anh hùng phải là người lòng mang chí lớn, lại phải có mưu cao kế giỏi, có thể bao hàm cả vũ trụ huyền cơ, có chí nuốt trời nhả đất”. Nhiều người cho rằng anh hùng là phải cường dũng bá đạo, nhưng thật ra anh hùng phải biết co biết duỗi, có mưu có dũng, hơn nữa còn phải nhìn xa trông rộng, ứng biến kịp thời, thân mang cơ mật, mục đích khó lường, làm việc như thần long thấy đầu không thấy đuôi, suy nghĩ như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không trở ngại, còn phải uy phong bức người, biết thuận theo thời thế, tùy thời xuất kích, giống như trời gió biển mưa, triều dâng sóng dậy, bại cũng là đón gió đưa mưa, chấn động lòng người, đó mới là anh hùng.

– Có lẽ ngươi là như vậy, còn ta không phải.

Vương Tiểu Thạch cười nói:

– Cho nên ta không làm anh hùng. Ta chỉ cầu có thể giúp cho anh hùng thật sự trở thành anh hùng, thấy được anh hùng và xem trọng anh hùng.

Bạch Sầu Phi nhìn hắn cả buổi mới nói:

– Có thể nhìn thấu chuyện thế gian là người trí tuệ, có thể nhìn thấu chính mình là người hiểu biết. Ngươi có thể nhìn được rõ ràng, lại có thể cầm lên được bỏ xuống được, là một người rất giỏi. Nhưng người sống trên đời vì sao cần phải nhìn thấu và nhìn xa như vậy? Công danh phú quý tuy là thay đổi bất thường, nhưng chỉ cần trong đời đến một lần thì nên nắm lấy phù hoa, không để nó vuột mất. Vì sao có người mới sinh ra đã đại phú đại quý, tiền hô hậu ủng? Vì sao ta và ngươi lại chỉ là người bình thường, oa oa mà đến, yên lặng mà sống, lại vội vàng mà đi? Cũng nên làm một số chuyện mới không phụ chí lớn, không uổng cả đời.

Vương Tiểu Thạch cuống quít nói:

– Có chí lớn là chuyện tốt, nhưng không thể miễn cưỡng và nôn nóng được, nếu không e rằng tạo phúc thì ít mà gây họa thì nhiều.

Bạch Sầu Phi ngang nhiên chắp tay, nói:

– Mặc kệ nó là phúc hay họa, con người chỉ cần bản thân vui vẻ là được rồi.

Vương Tiểu Thạch dè dặt nói:

– Vậy có gì khác so với đám ác bá côn đồ?

Bạch Sầu Phi nói ngay:

– Thật ra có gì phân biệt? Kiêu hùng oai phong cả đời, anh hùng cũng như vậy; còn người bình thường thì sống một cách bình thường, đại gian đại ác không phải cũng sống như vậy sao? Bao nhiêu người mặc kệ miệng lưỡi thiên hạ, dựa quyền cậy thế, phóng túng cả đời, kết quả không phải cũng hai tay buông xuôi sao? Tuy nói thiện ác cuối cùng cuối cùng sẽ có báo ứng, nhưng có ai thấy được báo ứng như thế nào?

Vương Tiểu Thạch bị vẻ mặt của Bạch Sầu Phi làm giật mình, đành nói:

– Nếu đời người trăm năm chỉ thoáng chốc đã qua, cần gì phải đề phòng trước sau, tranh đấu khắp nơi như vậy? Tự do tự tại, năm sông bốn biển, trong lòng tiêu dao, không phải cũng vui vẻ sao?

– Đại trượng phu không thể một ngày không quyền, đạt được nó mới xem như vui vẻ, mất đi thì chính là bi ai. Được làm vua thua làm giặc. Ngươi xem kết cục của Lôi Tổn thế nào?

Bạch Sầu Phi như tỉnh ngộ nói:

– Chính vì mọi chuyện đều như mây khói thoảng qua, cho nên hành động theo bản tính có gì không đúng? Ngàn năm công tội ai nhận định? Người chết rồi thì cần gì quan tâm đến lưu danh hay tiếng xấu.

Vương Tiểu Thạch phản đối:

– Đã trăm năm chỉ như chớp mắt, sao không làm một chút chuyện có ý nghĩa, đủ không uổng cuộc đời này, cũng không phụ chí lớn?

Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:

– Chính bởi vì như vậy, người sống trên đời phải làm một số chuyện mình chp là thoải mái, vậy mới có thể được hưởng niềm vui lớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi.

Vương Tiểu Thạch hiểu “chuyện vui” mà y nói không giống như cách nghĩ của mình. Mỗi người đều có cách nhìn khác nhau, Vương Tiểu Thạch cũng không muốn làm ảnh hưởng đến Bạch Sầu Phi, nhưng vẫn lo lắng nói:

– Có điều…

Hắn đang định nói tiếp, chợt thoáng thấy Đường Bảo Ngưu, Trương Thán, Ôn Nhu, Lôi Thuần và một lão lão ăn mày đi đến.

Vương Tiểu Thạch vừa thấy bọn họ liền cao hứng đi tới, nói:

– Các người đã đến rồi. Mọi người đều lo lắng cho các người.

Vành mắt Ôn Nhu đỏ lên, đang định nói chuyện, chợt nghe Trương Thán thở dài nói:

– Các người xem đây là tiệc mừng sao?

Vương Tiểu Thạch ngẩn ra, không biết trả lời thế nào. Trương Thán lại nói:

– Các người chiến thắng thì mở tiệc ăn mừng, còn bọn họ chiến bại không biết là mở tiệc gì?

Khóe miệng Lôi Thuần bỗng nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười xinh đẹp này lại khiến người ta sợ hãi. Nụ cười và sợ hãi vốn không liên quan gì đến nhau, huống hồ lại là một nụ cười xinh đẹp như vậy. Nhưng cũng giống như hái hoa, người hái hoa vốn đầy tình cảm, đóa hoa cũng rất xinh đẹp, nhưng khi bàn tay hái hoa và đóa hoa xinh đẹp phối với nhau, lại trở thành một sự tàn phá cái đẹp. Có lẽ nụ cười của Lôi Thuần cũng có ý nghĩa như vậy. Sau chuyện đó, cả người Lôi Thuần giống như toát lên một vẻ đẹp lạ thường, đẹp đến mức tàn khốc.

Lúc này Tô Mộng Chẩm lại nói:

– Nhưng trong tiệc mừng lại đưa thứ này đến, không hơi làm hỏng cảnh sắc sao?

Y mỉm cười đi về phía quan tài, mọi người liền nhường ra một con đường cho y đi qua.

Mạc Bắc Thần nói ngay:

– Nhưng quan tài này là do Bát thái gia đưa đến.

– Ta hiểu ý của y.

Tô Mộng Chẩm dùng ngón tay vuốt lên quan tài, lại nhìn xuống “Vân Long Phượng Tường đồ” rực rỡ điêu khắc trên nắp quan tài:

– Lôi Tổn bại vong, quyền lực và địa vị của hắn cũng chính là của ta. Còn nếu như ta thua, ta cũng cần một cỗ quan tài. Bát thái gia đưa cỗ quan tài này đến thật sự rất có ý nghĩa.

Y rất ít khi cười, nhưng lúc này lại nở một nụ cười thản nhiên, quay sang tấm bình phong kia, nói:

– Bình phong của Phương Hầu gia đưa đến cũng rất có ý nghĩa. Tục ngữ có nói “cây cao bóng cả”, dùng nó để che chắn có thể không lo, lỡ may khiến người mất lòng tin cũng có thể che giấu được.

Đối với chiếc kiệu do Chu Nguyệt Minh đưa đến, y chỉ lạnh nhạt nhìn một cái, không nói gì.

Mọi người biết Tô Mộng Chẩm đang nói đùa, đều cười lên, chợt thấy một người vội vàng chạy vào, chính là Dương Vô Tà.

Dương Vô Tà là một người chưa bao giờ vội vàng.

Lúc này y lại hoảng hốt như vậy, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện lớn.

– Lôi Động Thiên dẫn theo đệ tử của năm đường đánh vào Kim Phong Tế Vũ lâu.

Tất cả đều động dung.

Lục Phân Bán đường tổng cộng có mười ba đường, lúc này đã có đệ tử của năm đường xông đến, hiển nhiên Địch Phi Kinh đã không thề khống chế được cục diện.

Ngoại trừ Lôi Tổn và Địch Phi Kinh, Lôi Động Thiên là kẻ khó giải quyết nhất trong Lục Phân Bán đường.

Lôi Động Thiên là tử sĩ của Lôi Tổn, y quả nhiên không tuân theo lệnh của Địch Phi Kinh.

Thần sắc Tô Mộng Chẩm không đổi, chỉ nói:

– Hắn tới thật tốt. Không biết hắn có qua được “Vô Phát Vô Thiên” không?

Dương Vô Tà tới gần một bước, thấp giọng nói:

– Hắn tới quá nhanh, đám người Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu sợ rằng không địch nổi…

Chợt nghe phía trước lầu xôn xao, tiếng giết chóc vang lên khắp nơi, có người lại kêu lên:

– Lôi Động Thiên đến rồi!

Giọng nói chợt im bặt. “Ầm” một tiếng, một bóng người bay vút vào, đó là một hán tử gầy gò, toàn thân đẫm máu, nhưng lại sắc bén như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ.

Nơi này có hơn trăm người, hơn nữa đều là anh hùng hào kiệt các nơi, nhưng hán tử gầy gò này lại ngang nhiên xông vào, giống như không hề để những người này vào mắt.

Trên người y có bảy tám vết thương còn đang chảy máu, nhưng nhìn thần thái của y lại giống như thương thế kia là của người khác, máu cũng là của người khác, chẳng liên quan gì đến y.

Ánh mắt của y rất tỉnh táo, người cũng rất ổn định.

Nhưng nhìn như vậy lại có cảm giác y đang rất giận dữ, giận dữ đến mức khiến cho y trấn tĩnh lại. Thâm cừu đại hận là phải dùng máu để rửa, dùng sinh mạng để đổi, còn căm phẫn lại là chuyện chẳng đáng quan tâm.

Mọi người lại như sóng nhường ra một con đường để Tô Mộng Chẩm trực tiếp đối mặt với y.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Rất tốt, ngươi…

Y lại không nhìn Lôi Động Thiên, ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ Lôi Thuần, trông thấy nụ cười xinh đẹp tàn khốc lưu lại bên môi nàng, liền ngẩn ra một chút, sau đó đột nhiên hét lớn.

Ánh đao hiện ra từ trong tay áo của y.

Ánh đao đột ngột như bất chợt nhìn thấy mỹ nhân.

Quan tài bị chém làm hai, ánh máu hiện lên.

Người trong quan tài kêu lên một tiếng, thân thể cũng bị chém làm hai.

Người trong quan tài là Sư Vô Quý.

Lôi Thuần cũng thất thanh kêu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.