Trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, Tô Dĩnh đã từng dựa dẫm vào một người đàn ông. Vốn tưởng rằng mình là một đóa hoa hồng xinh đẹp và tinh tế, người nào ngắt được thì nó sẽ thuộc về người đó, nhưng lại không ngờ rằng, người đó chỉ là một người qua đường chứng kiến sự nở rộ của cô mà thôi, không thể đưa cô đến được đích đến cuối cùng.
Anh bỏ đi, cái loại mà sẽ không bao giờ thấy mặt được nữa. Vì vậy, cô trở thành một vật bị vứt bỏ, cô phải học mọi thứ lại từ đầu, và phải dựa vào chính mình khi gặp khó khăn.
Và rồi cuối cùng, cô nhận ra rằng sẽ không có ai ở bên mình mãi mãi. Cái gọi là vĩnh cửu chỉ là mong ước mà mọi người đều hy vọng và không thể đạt được.
Vì vậy, cô không muốn phụ thuộc vào người khác nữa.
Tô Dĩnh đã không chấp nhận sự giúp đỡ của Quách Úy, mọi việc cô đều tự mình gồng gánh, đối với cô, chỉ có tự mình từng bước từng bước giải quyết các vấn đề thì kinh nghiệm mới vững vàng được. Nó hoàn toàn khác với việc kinh doanh ở các làng và thị trấn nhỏ, vẫn còn rất nhiều điều mà cô cần phải học hỏi.
Mặc dù quy tắc bán hàng của mọi ngành nghề đều tương đồng giống nhau, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy ý kiến của Quách Úy không phải đa phần đều đúng. Tình trạng kính doanh hiện tại của cửa hàng vẫn còn tạm thời chấp nhận được, không đến mức đi xuống.
Đương nhiên là cô cũng không quá mức đề cao chính mình mà từ chối mọi thứ một cách quá kiêu ngạo. Vì dù sao thì chi phí sinh hoạt hàng ngày cũng không hề nhỏ. Đó là nghĩa vụ chung của hai người trong việc hỗ trợ gia đình. Người tài giỏi thì thường phải làm rất nhiều việc, ở phương diện này thì Quách Uý vẫn rất hào phóng.
Ngoài chi phí sinh hoạt cố định mỗi tháng, anh cũng đưa cho cô một tấm thẻ. Tô Dĩnh nhận, nhưng cô chưa bao giờ sử dụng, nên không biết số tiền có trong thẻ là nhiều hay ít.
Khi nhiệt độ giảm xuống, Tô Dĩnh lấy thêm một loạt các mặt hàng cho mùa xuân. Còn vài tháng nữa là đến năm mới, sau đó nhiệt độ sẽ dần ấm lên, và chẳng mấy chốc sẽ có người đến mua quần áo mát mẻ.
Một số thùng hàng khổng lồ đang được chất đống ở trước cửa phòng lưu trữ, phải đợi đến khi gần đến giờ đóng cửa thì Tô Dĩnh mới có thời gian để kiểm kê.
Chu Phàm đã ở lại giúp cô. Một là so sánh số lượng và giá trên đơn đặt hàng, và hai là quét mã vạch vào hệ thống. Hai người phối hợp đâu vào đấy, động tác vô cùng mau lẹ.
Điện thoại di động đặt ở trên quầy của Chu Phàm rung lên vài lần, Tô Dĩnh nhìn vào phần công việc còn lại, nói: “Kết thúc công việc thôi, chị đoán là bạn trai em đang rất lo lắng.”
Chu Phàm nhìn xuống màn hình và bĩu môi: “Không phải anh ấy.”
Tô Dĩnh nhìn cô ấy.
Cô ấy lúng túng le lưỡi, ngắt cuộc gọi đó và chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.
Hai người tiếp tục làm việc đến mười giờ mới dọn dẹp và đóng cửa.
Hành lang vô cùng yên tĩnh và mờ ảo, chỉ có một ánh sáng mờ nhạt ở lối ra an toàn, các cửa hàng khác đều đã đóng cửa, các mô hình trong cửa kính cũng không còn sinh động như ban ngày. Họ cảm ơn bảo vệ và đi xuống thang máy chở hàng chuyên dùng ở phía sau trung tâm thương mại.
“Nhà em nằm trong con hẻm phía sau đường Nam Viên đúng không? Chị sẽ đưa em đến đó.” Tô Dĩnh nói.
“Không cần đâu chị Dĩnh, không tiện đường. Sắp muộn rồi, chị nên nhanh chóng về đi.”
Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc: “Chị nghe nói có một tiệm mì ở đường Nam Viên gần đây rất nổi tiếng. Lên xe đi. Chị thuận đường qua ăn bát mì.”
Tô Dĩnh tháo ba lô và ngồi vào ghế lái trước.
Chu Phàm lập tức chạy vòng qua đầu xe ngồi vào.
“Chị Dĩnh, em biết vị trí của tiệm mì đó, để em dẫn chị đi.” Cô ấy cười hì hì nói: “Em cũng đói, hôm nay nhân cơ hội này, em có thể mời chị không?”
“Không vội về nhà à?”
Giọng cô ấy giảm xuống vài độ ngay lập tức, có cảm giác vô cùng yếu đuối: “Có chút chuyện không vui, em không muốn về.”
Tô Dĩnh quay lại nhìn cô ấy và khởi động xe: “Hôm nay tính như tăng ca, là chị mời em mới đúng.”
Nam Viên là một con đường tương đối nổi tiếng ở thành phố Khâu Hóa. Các tòa nhà thấp ở cả hai bên đường hầu hết đều được xây dựng vào thế kỷ trước, cổ xưa và có phong cách retro rất độc đáo. Hầu hết là các cửa hàng tranh cổ, cửa hàng đồ da, cửa hàng bạc và một số cửa hàng sườn xám. Ban ngày có rất nhiều khách du lịch, người dân địa phương rất hiếm khi đến đây, cho nên họ chỉ mở cửa đến 8 giờ tối.
Được ngăn cách bởi một hàng rào sắt, con phố ăn vặt bên kia đường là một cảnh quang hoàn toàn khác. Vào đêm khuya mùa đông, đám đông vẫn còn ồn ào và vô cùng náo nhiệt.
Họ đỗ xe ở bãi đậu xe và đi bộ vào.
Tiệm mì mà Tô Dĩnh đề cập không bắt mắt lắm. Nó chỉ rộng vài mét vuông và có ba cái bàn, tất cả đều có người ngồi.
Tô Dĩnh không có kiên nhẫn, cô định mời Chu Phàm ăn món khác, nhưng chủ tiệm đã mời họ vào trong. Đi qua hành lang màu vàng, cửa sau được mở ra, có một lớp nhựa dày mờ mờ che khuất tầm nhìn, trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của thực khách.
Đây là một không gian mở bị bỏ hoang, và nó đã được chủ tiệm tận dụng, họ dùng nhựa bao quanh mọi phía để chặn gió lạnh, nhưng không có tấm che ở trên đầu, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Hai người họ mở tấm rèm cửa bằng nhựa lên, hơi ấm bất ngờ phả vào mặt.
Họ tìm một góc ngồi xuống. Ban đầu Tô Dĩnh không đói, nhưng khi hòa mình vào hơi nóng nơi này, cô có cảm giác bụng mình trống rỗng.
Cô nhìn vào thực đơn dính đầy dầu mỡ: “Một bát mì trộn tương, thịt hầm củ cải và nghêu, khoai tây thái chua cay, và dưa chuột. Còn em thì sao?”
Chu Phàm nói: “Mì giấm, thịt lát hạt tiêu.”
Không lâu sau, mì và các món khác lần lượt được mang lên.
Hai người không nói chuyện nhiều, chỉ một mực cúi đầu ăn.
“Chị Dĩnh”, Chu Phàm đột nhiên hỏi: “Chị cảm thấy đàn ông ngoại tình và đàn ông có xu hướng bạo lực, cái nào dễ chấp nhận hơn không?”
Tô Dĩnh đang uống súp nghêu trong bát, cô dừng lại một chút và ngước mặt lên: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, em chỉ tùy tiện tâm sự một chút thôi.”
Tô Dĩnh cảm thấy mấy ngày nay Chu Phàm trông có vẻ không ổn cho lắm, cô ấy luôn thẩn thờ và nhận được nhiều tin nhắn hơn so với trước đây, nhưng khi đọc xong lại hiếm khi thấy trả lời lại.
Cô đặt đũa sang một bên và hỏi đùa: “Có phải là bạn trai của nữ nhân vật chính nào đó đã đánh cô ấy sau khi ngoại tình?”
“Không phải thế.” Cô ấy lẩm bẩm, một bát mì đã thấy đáy: “Nhân vật chính là em.” Cô ấy đi thẳng vào vấn đề, ngập ngừng hỏi: “Chị Dĩnh, chị có muốn nghe em lải nhải không?”
Chu Phàm không có bạn bè ở Khâu Hóa, nhiều ngày ở chung, cô ấy cảm thấy rất có cảm tình với Tô Dĩnh. Bất tri bất giác muốn tâm sự chuyện riêng của mình với cô.
Tô Dĩnh gật đầu: “Được.”
Chu Phàm nói: “Gần đây bạn trai cũ của em đã đến tìm em. Chúng em học cùng cấp ba và ở cùng nhau khoảng bảy tám năm. Sau đó, anh ta đi làm ở một thành phố lớn. Bọn em xa nhau và rất hiếm khi gặp mặt. Đàn ông thì làm sao có thể chịu nổi cô đơn. Anh ta bắt cá hai tay với đồng nghiệp. Em đã nhìn thấy một số… hình ảnh kinh tởm trong điện thoại di động của anh ta. Lúc đó em rất buồn, em đã khóc và làm loạn… còn dùng dao cắt cổ tay.” Cô ấy tặc lưỡi, hơi ngượng ngùng: “Cuối cùng anh ta đã thỏa hiệp và nói rằng anh ta có thể quay lại với em. Nhưng đã không còn cảm giác như ban đầu nữa. Chị Dĩnh, chị có biết lúc đó em cảm thấy thế nào không? ”
“Như thế nào?”
“Em nghĩ mọi thứ đều vô nghĩa.”
“Sau đó chia tay?”
Chu Phàm gật đầu: “Một năm trước đã chia tay. Tám năm, thời gian thực sự không ngắn.”
Mùi rượu shochu ấm áp tỏa ra từ bàn bên cạnh, Tô Dĩnh có hơi thèm.
Cô nói “ừm”, và thản nhiên nói: “Hãy trao trái tim cho một người khác, trao mọi thứ cho một người khác, vì ăn nhiều củ cải trắng cũng không có ích lợi gì”.
Chu Phàm không phản ứng trong vài giây, một miếng khoai tây gần như sắp phun ra khỏi miệng. Cô ấy dựa vào bàn cười đến mức không thể kiểm soát được. Nửa phút sau mới nói: “Nếu củ cải này vẫn còn ăn được thì sao?”
Tô Dĩnh cũng cười.
Cô xắn tay áo lên, không biết đã châm một điếu thuốc từ lúc nào, uể oải dựa vào lưng ghế, rũ mắt xuống, rít từng ngụm từng ngụm.
Ánh mắt Chu Phàm không khỏi bị Tô Dĩnh thu hút, cô có đui mắt hơi nhếch lên, mũi thẳng, đôi môi đầy đặn và gợi cảm. Cô cũng hiếm khi trang điểm, và luôn xuất hiện với khuôn mặt mộc, nhiều nhất là có thoa son. Lúc này son môi cũng đã bị trôi đi hết, chỉ còn lại màu son nhợt nhạt bị ngấm vào môi và sáng bóng vì nước súp.
Chu Phàm luôn cảm thấy Tô Dĩnh có một tính cách rất đặc biệt, đôi khi cởi mở, cũng có đôi khi phiền muộn, giống như một người có bí mật không muốn nói ra. Cô ấy cũng đánh giá rất cao phong cách làm việc của Tô Dĩnh, kiên định quyết đoán, không chần chừ, độc lập và thoải mái.
Tô Dĩnh thở dài bất lực: “Có bông hoa nào trên mặt chị à? Nhìn đủ chưa?”
Tên nhìn trộm Chu Phàm mỉm cười: “Anh rể là củ cải trắng?”
Tô Dĩnh im lặng, một khi phụ nữ phát ra cảnh giới thì nhiều hơn so với đàn ông rất nhiều. Cô liếc cô ấy một cái, trả lời qua loa có lệ: “Củ cải ngâm hoặc củ cải luộc.”
Cô hỏi: “Nói tiếp đi, sau đó thì sao?”
Chu Phàm thu lại nụ cười, nói: “Sau sáu tháng chia tay với anh ta, em gặp được bạn trai hiện tại. Không phải anh ấy không tốt với em, mà là quá tốt. Tốt đến mức em cảm thấy khó thở. Anh ấy có một tâm trí chiếm hữu rất mạnh, ích kỷ nhỏ nhen, chỉ cần em nói thêm vài lời với những người đàn ông khác, anh ấy sẽ mất bình tĩnh và mỗi khi chúng em cãi nhau, em nghi ngờ là anh ấy có xu hướng bạo lực.”
Biểu hiện của Tô Dĩnh nghiêm túc hơn: “Đã đánh em chưa?”
“Không có, anh ấy chỉ quát tháo và đập vỡ đồ đạc.” Cô ấy chống cằm và thở dài: “Bây giờ người yêu cũ của em trở lại, chị Dĩnh, chị nghĩ em nên làm gì bây giờ?”
Tô Dĩnh nghĩ, Chu Phàm đang nghĩ về ai, kỳ thật trong lòng cô ấy rõ ràng nhất. Từ quan điểm của một người ngoài cuộc, cô cảm thấy rằng cả hai người đàn ông đều khá cặn bã, nhưng sau tất cả, cô không phải là cô ấy, sẽ không có cảm xúc, nên rất dễ dàng đưa ra quyết định.
Hơn nữa, trải nghiệm tình cảm của cô cũng là một mớ hỗn độn, làm sao có đủ điều kiện để trở thành nhà tư vấn tình cảm cho người khác.
Cô chỉ nói: “Chọn những gì em cho là đúng và hãy nhanh chóng đưa ra quyết định. Cho dù nhân phẩm của đối phương như thế nào thì cũng đừng để đối phương bắt được lỗi của mình. Em nói xem có đúng không?”
Câu trả lời này rất hợp lý.
Chu Phàm cũng biết rằng cô ấy không thể dây dưa với cả hai bên, gật đầu và nói: “Em hiểu rồi.” Cô ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi nói chuyện với chị, em cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Đang nói, điện thoại của Tô Dĩnh reo lên. Là của Quách Úy.
Anh hỏi cô có ở nhà không.
Tô Dĩnh nói: “Không, đang đi ăn với bạn.”
Cô đã báo một địa chỉ, dường như Quách Úy đang ở gần đây, vì vậy anh nói có thể đón cô.
Tô Dĩnh nói: “Không cần đâu, tôi lái xe đến.”
Bên kia lại nói thêm gì đó, và cô trả lời, không tiếp tục kiên trì nữa.
Vừa lúc hai người cũng đã ăn xong, nên họ ra phía trước tính tiền rồi đi ra.
Ở ngã tư, xe của Quách Úy đã đậu ở đó. Xe không tắt máy và đèn đuôi đỏ rực phát ra ánh sáng dịu.
Vẫn còn quá sớm nên Quách Úy đã bảo tài xế về trước. Tối nay anh đã uống một ít rượu. Lúc này, cửa sổ ở phía bên phải của hàng ghế sau đang mở.
Tô Dĩnh gõ hai lần vào cửa.
Quách Úy hơi nhíu mày và mở mắt ra. Đôi đồng tử của anh sâu và tối, đôi môi khẽ nhấp, một nửa khuôn mặt anh giấu trong bóng tối, sườn mặt đầy góc cạnh.
Đây là lần đầu tiên Chu Phàm nhìn thấy anh, cô ấy vô cùng kinh ngạc, thì thầm với Tô Dĩnh: “Chị Dĩnh! Chồng chị đẹp trai quá!”
Tô Dĩnh không khỏi nhìn anh.
Thấy có người ngoài, Quách Úy cài nút áo vest lại, đẩy cửa và ra khỏi xe. Mắt anh tự nhiên nhìn sang Tô Dĩnh, đợi cô giới thiệu.
Tô Dĩnh nói: “Bạn của tôi, Chu Phàm.”
“Đây là chồng chị.”
Quách Úy khẽ gật đầu, đưa tay ra trước: “Quách Úy.”
Anh hơi nắm lấy một chút rồi buông ra ngay lập tức. Không có sự thiếu kiên nhẫn hay không tôn trọng đối phương vì sự chênh lệch thân phận. Không chỉ trong công việc, Quách Úy luôn đối xử tử tế và lịch sự với tất cả mọi người.
Chu Phàm nịnh bợ nói: “Chào anh rể!”
Quách Úy cong môi cười.
Ban đầu, họ dự định sẽ tách ra ở ngã tư và đường ai nấy về.
Nhưng khi Chu Phàm vô tình liếc nhìn điện thoại di động của mình, khuôn mặt cô ấy đột nhiên thay đổi. Vì lúc trước chỉnh chế độ im lặng nên cô ấy đã bỏ lỡ 20 cuộc gọi của bạn trai.
Vẫn còn một đoạn nữa mới đến phòng trọ của cô ấy. Tô Dĩnh ngồi vào ghế lái, gọi cô ấy lên xe và đưa cô ấy đến cổng tòa nhà dân cư.
Chu Phàm tháo dây an toàn ra và nói: “Cảm ơn chị Dĩnh.” Lại quay đầu lại: “Tạm biệt anh rể.”
Quách Úy nói: “Tạm biệt.”
Cô nàng này trước khi xuống xe còn ghé vào tai Tô Dĩnh nói một câu: “Chị Dĩnh, em nghĩ chị nên luộc củ cải.”
Tô Dĩnh lườm cô ấy, cười lạnh: “Khẩu vị nặng quá ha, ai cần em lo.”
Cô ấy thì thầm: “Cách làm không quan trọng, hàng thật giá thật mới quan trọng.”
“Lăn.” Tô Dĩnh ban cho cô ấy một chữ, lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu có chuyện gì thì gọi cho chị.”
Chu Phàm gật đầu, đứng ngoài cửa sổ xe vẫy tay, sau đó xoay người chạy vào hành lang.
Tô Dĩnh quay lại nhìn về phía trước và lái xe ra khỏi con hẻm. Quách Úy vẫn như cũ dựa vào ghế sau và không có ý định lên phía trước ngồi.
Cô nhìn anh qua gương chiếu hậu, vừa vặn đụng phải một đôi mắt sâu thẳm.
Nửa phút sau, ánh mắt Tô Dĩnh lại nhìn về phía trước: “Anh đã uống rượu, tại sao lại để Lão Trần về trước?”
“Trong nhà Lão Trần có chuyện. Vừa đi vừa về mất quá nhiều thời gian.”
“Anh có thể tìm một người lái xe thuê.”
“Nếu em không ở gần đây, có thể anh sẽ gọi người đến.”
Tô Dĩnh nói: “Tốt hơn hết là anh đừng có ngồi quá thoải mái, tôi sẽ nghĩ rằng mình là tài xế.”
Quách Úy dường như đang chống lại cô một cách có chủ ý, anh buông lỏng vai, tựa đầu vào lưng ghế và khẽ nheo mắt. Như có như không mà nhìn cô trong gương, ánh mắt thâm trầm.
Tô Dĩnh lườm anh.
Quách Úy nói: “Lái xe cho tốt, nhìn về phía trước.”
Cô hung hăng liếc anh một cái.
Quách Úy cười cười.
Trên đường cực kỳ yên tĩnh, con đường rộng lớn này khiến cho người ta có cảm giác dường như nó có thể dẫn lên đến tận bầu trời.
Tô Dĩnh không hài lòng nói: “Xuống xe nhớ trả tiền.”
Anh hỏi: “Em vừa mới nói gì?”
Tô Dĩnh mím môi, và dĩ nhiên cô sẽ không trực tiếp trả lời anh: “Biết quá nhiều thì rất dễ bị diệt khẩu.” Cô cũng nhấn mạnh: “Có phí lái xe, nhớ trả tiền.”
Quách Úy không nói gì, thoải mái nhắm mắt lại.
Tô Dĩnh: “Trả tiền!”
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng thốt ra hai từ: “Ghi nợ”.
Đêm đó, Tô Dĩnh không nhận được cuộc gọi của Chu Phàm. Cô cầm điện thoại di động do dự hết lần này đến lần khác, sau cùng, cô không gọi.
Ngày hôm sau, Chu Phàm gửi tin nhắn xin nghỉ phép.
Tô Dĩnh mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra, vừa định hỏi lý do thì một tin nhắn khác đã được gửi đến: “Chị Dĩnh, em quyết định rồi, không có ý nghĩa gì để kiên trì với cả hai phía nữa, em đã từ bỏ.”
Tô Dĩnh: “Em ổn chứ?”
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, và không nhận được hồi âm cho đến khi màn hình chuyển sang màu đen.
Chu Phàm: “Không sao, chị yên tâm. Có thể em sẽ xin nghỉ thêm vài ngày nữa. Có một số việc cần phải được xử lý ổn thỏa.”
Tô Dĩnh gửi lại: “Em cứ an tâm nghỉ đi.” Sau vài giây, cô lại nhắn: “Hãy tự chăm sóc mình.”
Khi Chu Phàm không có ở đây, Tô Dĩnh quay trở lại với trạng thái bận rộn.
Tuy các ngày trong tuần đều vắng khách, nhưng số lượng khách vào buổi tối sẽ tăng lên. Ngày nghỉ ngày lễ số lượng khách tăng gấp đôi, và cô phải bận rộn từ sáng đến tối.
Tuy nhiên, không biết vì lý do gì, lượng khách cuối tuần đột nhiên thưa thớt hẳn đi, hỏi chủ cửa hàng bên cạnh thì mới biết rằng, trung tâm Ngân Hà trên đường Hãn Dương hôm nay khai trương.
Tô Dĩnh suy nghĩ một chút, quyết định sẽ dành một chút thời gian đến đó xem thử.