Nghiêm Túc Hồ Nháo

Chương 20 - Chương 20

trước
tiếp

Quách Úy tắm xong đi ra, tìm thấy Tô Dĩnh ở trong thư phòng.

Cô mặc một chiếc áo choàng ngủ, và đang cuộn tròn ở trên ghế sofa, hai ngón tay cầm điếu thuốc, liên tục hút không ngừng.

Đêm khuya tĩnh lặng, đèn bàn đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Quách Úy quấn khăn quanh cổ, lau tóc, bước qua và rút thuốc khỏi tay cô.

“Sao em không đi ngủ?”

Tô Dĩnh không ngẩng đầu lên, ngón tay cô cuộn dây áo ngủ: “Anh đã cho người đó bao nhiêu tiền?”

Quách Úy ấn điếu thuốc xuống gạt tàn, đi đến chỗ cô và ngồi xuống: “Không quá nhiều, cũng không quá ít.”

Tô Dĩnh không hỏi con số cụ thể: “Tôi đã cho rằng anh gọi anh ta ra là vì muốn đánh nhau.”

“Trông tôi giống một người bốc đồng lắm sao?”

Tô Dĩnh nhún vai.

Quách Úy nói: “Đánh người là cách không hiệu quả nhất. Nó sẽ không thể giải quyết được vấn đề, ngược lại càng gây thêm rắc rối. Trong tình huống bình thường, không nên dùng cách này.”

“Là sợ đánh không lại thì có.”

Quách Úy nửa thật nửa giả gật đầu, chậm rãi nói: “Đúng vậy, cũng hơi lo.”

Tô Dĩnh mỉm cười, nhưng nụ cười này không chạm đến đáy mắt. Hiện giờ cô đang ở trong tâm trạng sa sút, không muốn nói chuyện và di chuyển.

Một lúc sau, Quách Úy hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Tô Dĩnh nằm xuống gối đầu lên tay vịn, cảm thấy yếu đuối: “Anh vẫn còn tiền chứ? Tôi sẽ trả lại từ từ cho anh.”

Quách Úy nói: “Nhớ trả tiền lãi.”

“Viên thạch anh tím mà anh cho tôi, chắc là rất quý?!”

Quách Úy cầm tờ tạp chí bên cạnh lên, lật nó ra và chăm chú nhìn: “Thư ký tìm giúp, không quý lắm.”

“Đừng an ủi tôi, trước đây tôi đã bí mật kiểm tra.”

Quách Úy: “…”

Tô Dĩnh nói: “Anh nói đúng. Tôi bốc đồng, không đủ lý trí và quá dễ dàng cảm xúc hóa. Những điểm yếu này thật sự có thể trở thành điểm yếu trí mạng, và bây giờ tôi đã thật sự rước lấy hậu quả.”

Anh dừng lại: “Em dường như cho rằng ngày hôm đó em đã không phạm sai lầm?”

“Tôi đã nghĩ như vậy.”

Thật dễ dàng để mọi người đánh mất trái tim của họ trước lợi ích, họ trở nên hẹp hòi, ích kỷ và xấu xí. Trước đây, cô không như vậy, nhưng càng trải nghiệm, cô càng sợ hãi. Nếu có thể dự đoán được kết quả, có thể Tô Dĩnh sẽ không đủ can đảm để ra mặt giúp Chu Phàm. Tiền thực sự có thể đo lường được trái tim của mọi người. Không phải là cô coi trọng nó quá nhiều, nhưng cô cũng thân bất do kỷ, bởi vì hầu như toàn bộ tích góp của cô đều đã được dồn hết vào việc kinh doanh này, nó bao gồm cả kỳ vọng, niềm tin vào cuộc sống mà cô đã ký thác ở giai đoạn này. Cô sẵn sàng giúp cô ấy, nhưng lại không muốn hay bàn tay trắng.

Tô Dĩnh nói: “Nếu tôi có thể bình tĩnh một chút và không chọc giận hắn ta, ngay cả khi tôi có một chút thiệt thòi, tình hình có lẽ sẽ không quá tồi tệ.”

Quách Úy nói: “Em đừng nên như vậy. Sẽ không có ý nghĩa gì khi cứ bới móc mọi thứ sau khi chúng đã qua.”

Tô Dĩnh im lặng.

Hai người im lặng một lúc.

Quách Úy xem tạp chí đến phát chán, đột nhiên hỏi: “Muốn nghe lời khuyên của tôi không?”

Tô Dĩnh mệt mỏi: “Không muốn.”

Anh nói: “Thành công có thể sẽ đến muộn, nhưng nó sẽ không bao giờ vắng mặt.”

Tô Dĩnh nâng mắt lên và liếc nhìn anh: “Lời này được mượn từ “Chính nghĩa”.”

Quách Úy khẽ cười, đóng tạp chí lại và thật sự an ủi cô: “Đừng nản lòng, em phải hiểu rằng, trong kinh doanh, em phải học cách thất bại trước.”

Tô Dĩnh cảm thấy anh đứng nói chuyện thì đương nhiên sẽ không cảm thấy đau eo rồi, cô dùng đầu ngón chân đá vào đùi anh: “Không bằng anh làm một cái ví dụ thực tiễn cho tôi xem thử đi.”

Ai biết được Quách Úy lại nắm lấy mắt cá chân của cô, khóe miệng mỉm cười, nhìn cô chằm chằm một lúc: “Điều đó rất khó xảy ra trong gần hai mươi năm qua.”

“Toàn lời nói suông.”

“Tôi nghĩ, em hiểu rõ “Thực lực” của tôi.”

Tô Dĩnh đột nhiên hiểu ý anh, người đàn ông này tuy đứng đắn nhưng lại thích đùa giỡn lưu manh. Cô cảm thấy không được tự nhiên, lườm anh. Anh gác chân lên, quay đầu lại nhìn cô một cách nhàn nhã, ánh mắt anh tối và sâu, tràn đầy ý cười.

Tô Dĩnh muốn rút chân lại, nhưng lại bị Quách Úy siết chặt, dễ dàng kéo bắp chân cô đặt lên đùi anh. Làn da nơi ấy không tiếp xúc với ánh mặt trời trong một thời gian dài, mịn màng bóng loáng, trông giống như ngọc bích.

Quách Úy nói: “Trong họa có phúc, trong phúc ẩn họa. Cả hai mặt đều giống nhau, những điều xấu không nhất thiết là sẽ ảnh hưởng tiêu cực. Có thể một ngày nào đó em sẽ phải cảm ơn hắn ta.”

“Trương Huy?” Tô Dĩnh khẽ nói: “Tôi thật sự muốn cảm tạ cả nhà của hắn.”

Quách Úy véo chân cô: “Không phải em luôn muốn thay đổi hướng kinh doanh của mình sao? Có lẽ đây là một cơ hội, em có thể cân nhắc thay đổi nó.”

Tô Dĩnh suy nghĩ cẩn thận, trước mắt đột nhiên sáng ngời.

Cô nhìn anh, gần như quên đi cơn ngứa đáng lo ngại trên chân.

Quách Úy đã không chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Dĩnh, anh không nói quá nhiều, lần này cô đã bị đả kích nặng nề, đoán chừng phải mất một đoạn thời gian mới có thể bình ổn trở lại.

“Hãy nghỉ ngơi đi, có bất kỳ kế hoạch nào thì đợi đến sau Tết rồi hẳn tính.” Anh vổ một cái vào mu bàn chân của cô: “Muộn rồi, đi ngủ.”

Sáng hôm sau, Quách Úy dậy đúng giờ. Đồng hồ sinh học của anh luôn luôn đều đặn. Mỗi ngày anh chạy vào lúc 6 giờ, về nhà lúc 7 giờ, tắm và ăn sáng, sau đó đến công ty với một tinh thần sảng khoái.

Đối diện nơi họ ở là hồ nước lớn nhất thành phố Khâu Hóa, trên mặt hồ lởm chởm những hòn đá kỳ lạ, ở giữa có một cái đình, có một con đường quanh co dẫn ra bên ngoài. Mỗi buổi sáng mặt nước hồ tĩnh lặng, sương mù quẩn quanh, khung cảnh này giống như một bức tranh thủy mặc, với nét quyến rũ độc đáo.

Hồ được bao quanh bởi những bụi cây và bên trong nó là một đường chạy dài 3,8 km. Với tốc độ của Quách Úy, vừa vặn là bốn vòng.

Vào khoảng 7 giờ, Quách Úy trở về, Tô Dĩnh đang ngồi trước bàn trang điểm, dùng tóc mái che băng gạc trên trán.

Anh ngạc nhiên: “Dậy sớm vậy?”

“Ừ.” Cô khẽ mở miệng và áp sát lại gần gương để thoa son: “Gửi bọn trẻ đến lớp học vui vẻ. À đúng rồi, cho mượn xe của anh một chút. Con trai anh không quen ngồi xe của tôi.”

“Nó cũng là của em, không cần thiết phải mượn.”

Tô Dĩnh ừ một tiếng sau đó không nói thêm gì nữa cả, cô nâng cằm lên và chuốt lông mi. Mặt trời đang mọc ở bên ngoài cửa sổ, và ánh sáng mặt trời đang chiếu lên gương mặt cô. Ngoại trừ một số vết bầm tím, nước da của cô hồng hào và đầy đặn hơn nhiều so với ngày hôm qua.

Quách Úy nhìn cô, anh cởi đồ thể thao ra và đi vào phòng tắm.

Anh tắm rất nhanh, Tô Dĩnh vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, đang lay hoay với chiếc điện thoại.

Quách Úy mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng có hoa văn tối, anh vừa gài nút tay áo vừa bước đến bên cạnh Tô Dĩnh, nhìn cô trong gương: “Nhắn tin với ai?”

Sau khi Tô Dĩnh trả lời xong tin nhắn, cô ngước lên và nhìn anh chằm chằm trong gương: “Chu Phàm.”

Quách Úy cũng không hỏi kỹ, anh chuyển sang chủ đề khác: “Sau đó thì sao?”

“Cái gì sao đó?”

“Sau khi gửi con thì em sẽ đi đâu?”

Tô Dĩnh nhẹ giọng: “Đến nhìn cửa hàng một chút, sau đó đến Nam Viên để xem một số tiệm sườn xám.”

Quách Úy không nghĩ đến cô đã sớm có kế hoạch: “Không nghỉ ngơi?”

“Không nghỉ ngơi, càng chờ đợi sẽ càng thêm hoảng loạn.”

“Một tháng nữa là năm mới rồi.”

“Tôi biết, nhưng nếu đã quyết định làm về sườn xám, cũng nên sớm hiểu rõ thêm về thị trường.”

“Nghiêm túc vậy sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Quách Úy đút tay vào túi quần và bình tĩnh nhìn thẳng vào người trong gương: “Thật ra, có đôi khi em không cần phải nóng vội, em có thể dựa vào tôi.”

Tô Dĩnh nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trái tim khẽ lay động. Cô mỉm cười, đôi mắt cong thành một vòng cung tuyệt đẹp, đầu tựa vào cánh tay anh, ngẩng lên: “Có phải dựa như thế này không?”

Quách Úy bị cô nháo làm cho vui vẻ lên, ngực anh dường như bị nhét bông gòn vào, không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ sáng hơn vài phần, muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng của cô, và đột nhiên không bận tâm đến chuyện thời gian có trở nên dài hơn hay không, cứ như vậy trải qua một ngày, hẳn cũng là một lựa chọn tốt.

Một buổi sáng rất bình thường, nhưng đối với một số người thì nó lại rất tuyệt vời.

Anh cong môi: “Em vui là được.”

Cuối ngày, Tô Dĩnh đi chơi cùng hai con. Hầu hết thời gian cô đều ở bên ngoài và thời gian dành cho Cố Niệm ít hơn nhiều khi ở Lạc Bình, mà giao tiếp và tương tác với Thần Thần thậm chí còn ít hơn nữa.

Thực sự suy nghĩ một cách kỹ càng thì Quách Úy chưa bao giờ yêu cầu cô bất cứ điều gì, về vấn đề đối đãi với Thần Thần, anh càng khoan dung hơn.

Tô Dĩnh đột nhiên cảm thấy áy náy, cô nhìn vào kính chiếu hậu và nói với một nụ cười trên môi: “Sau giờ học, mẹ sẽ đưa mấy đứa đi ăn những món ngon.”

“Tuyệt vời!” Niệm Niệm vỗ tay vui vẻ.

Tô Dĩnh khẽ đảo mắt: “Thần Thần uốn ăn gì?”

Thần Thần mím môi, ánh mắt như biết cười, ngọt ngào nói: “Dì ơi, dì vẫn còn bị thương, dì nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Hay là chúng ta về nhà ăn đi.”

Tô Dĩnh liếc nhìn trán mình trong gương, cô lại bị từ chối rồi. Cô bĩu môi, đành phải từ bỏ ý định.

Sau đó, Tô Dĩnh và Cố Niệm lẻn ra ngoài, đưa cậu đi ăn tối.

Sau bữa ăn, Tô Dĩnh đưa Cố Niệm về nhà, sau đó cô tự mình đi đến thành phố quần áo. Cánh cổng ở tầng một vẫn còn đang đóng, có một thông báo được dán trên kính, trên đó viết “Bên trong đang tu sửa”. Tô Dĩnh đi đến cửa sau gần thang máy vận chuyển hàng hóa, cánh cửa này cũng bị khóa.

Ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Tô Dĩnh đứng một lúc và dọc theo phố đi bộ đi về phía Nam.

Ánh mặt trời rất chói mắt. Tô Dĩnh chợt nhớ ra rằng ngày đó khi mới bắt đầu mở cửa hàng, cô đi trên con phố này, ánh sáng cũng rực rỡ và mãnh liệt như vậy. Bây giờ khi nghĩ về tâm trạng lúc đó, có một cảm giác về khoảng cách không thể vượt qua.

Có rất nhiều người trên đường phố, sắp đến năm mới, họ đến để mua quần áo mới, trong tay mang theo túi lớn túi nhỏ.

Tô Dĩnh siết chặt cổ áo, bước đi, không ngờ lại một lần nữa đi đến studio chụp ảnh ở góc phố. Hình ảnh trên cửa sổ đã được lấy ra và thay bằng một người đẹp mặc sườn xám khác. Cô không khỏi dừng lại và nhìn vào bên trong, bên dưới ánh đèn vàng, mơ hồ có người đi đi lại lại.

Tô Dĩnh vừa mở cửa bước vào, chuông gió leng keng rung động.

Cô luôn nghĩ rằng nhiếp ảnh gia của nơi này là một ông già. Ngay cả khi không có mái tóc bạc, cũng hẳn phải là một người đàn ông trung niên, đeo kính, có râu, áo sơ mi trắng và mặc một chiếc quần yếm phong cách retro.

Không nghĩ đến lại là một chàng trai trẻ với dáng người cao, gầy, ăn mặc thời trang. Nghe thấy tiếng động, anh ấy quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng này của Tô Dĩnh, anh ấy hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn hỏi: “Cô muốn chụp ảnh?”

Tô Dĩnh bước vào: “Đúng vậy, nhưng không phải hôm nay.” Cô chỉ vào mặt mình.

Người kia mỉm cười: “Không thành vấn đề, tham quan trước cũng được.”

Tô Dĩnh gật đầu và nhìn quanh phòng: “Sư phụ, tôi có thể xem ảnh mẫu không?”

“Gọi tôi A Trạch là được.” Nói xong anh ấy mang ra một chồng album kỳ quặc: “Cô cứ tự nhiên.”

Tô Dĩnh mở ra trang giấy bìa màu xanh lá cây, cứ như đang bước vào một niên đại hoài cổ nào đó.

Cô quay lại và hỏi: “Chỉ chụp sườn xám?”

“Tất nhiên là không phải. Cô thích phong cách nào? Chúng ta có thể trao đổi trước.”

“Tôi muốn sườn xám.” Tô Dĩnh nói.

Bốn chữ này dường như thiết lập một sự ăn ý ngầm nào đó giữa hai người, A Trạch ngại ngùng cười cười: “Tất cả đều ở đó.”

Tô Dĩnh tùy tiện hỏi: “Trong tiệm chỉ có một mình anh?”

“Trước mắt thì chỉ có tôi, ba tôi đã ra ngoài để thu thập sườn xám.”

“Thu thập sườn xám?”

A Trạch nói: “Ông ấy thường đi khắp cả nước để thu thập những thứ này, ngoài ra còn có những món đồ cũ như vòng tay bạc, trâm, mặt dây chuyền ngọc và túi thơm.”

“Nhà sưu tầm!”

“Không phải, không phải, đó chỉ là một sở thích mà thôi.”

Tô Dĩnh muốn nhìn tận mắt những bộ sườn xám mà anh ấy đã nói, nhưng rõ ràng là yêu cầu này không hợp lý.

Hai người trò chuyện một lúc, cũng coi như là hợp ý. Trong thời gian này, tiệm vắng tanh và không có khách hàng nào đến. Tô Dĩnh nói: “Việc kinh doanh ở đây…”

A Trạch không quan tâm lắm: “Các studio ảnh kiểu cũ không thể so sánh với các studio ảnh khác, chưa kể rất ít người thích phong cách hoài cổ.”

“Hoài cổ cũng là một xu hướng.”

Anh ấy tiếc nuối nói: “Nhưng sự chấp nhận của sườn xám vẫn không cao.”

Câu này chỉ ra Tô Dĩnh. Phong cách của sườn xám rất đơn giản, thanh lịch và trang nghiêm, đẹp thì có đẹp, nhưng sau tất cả, nó quá truyền thống và thời hoàng kim của nó thì cũng đã quá xa vời. Có lẽ phụ nữ sẵn sàng đánh giá cao nó nhưng lại thiếu can đảm để mặc nó.

Phải nói rằng nó có những hạn chế nhất định.

Tô Dĩnh hỏi: “Việc kinh doanh đã như thế này, anh không muốn thay đổi sao?”

A Trạch lắc đầu.

“Tại sao?”

“Đó là một câu chuyện dài và cũ.”

Tô Dĩnh im lặng một lúc: “Thành thật mà nói, tôi đang lên kế hoạch mở một tiệm sườn xám.”

Ánh mắt của A Trạch sáng lên rõ ràng: “Thật tuyệt!”

“Nhưng sau khi nghe những gì mà anh nói, đột nhiên tôi cảm thấy mất hết tự tin vào nó.”

“…” A Trạch giải thích một cách lo lắng: “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, những người đến để chụp ảnh… khá nhiều, tất cả đều đến vì họ thích sườn xám.”

Tô Dĩnh gật đầu mỉm cười.

A Trạch: “Thật ra, vẻ đẹp của sườn xám cần được mọi người kế thừa và phát huy, cũng vì có quá nhiều sự lựa chọn khác mà trang phục truyền thống mang đặc trưng Trung Quốc này đã dần bị mọi người lãng quên.”

Tô Dĩnh rất ngạc nhiên khi tình cảm của anh ấy dành cho sườn xám rõ ràng nhiều hơn cô rất nhiều. So sánh như vậy, ý tưởng đặt lợi ích lên hàng đầu của cô quả thực là quá thô tục.

Cô nhìn quanh studio ảnh nhỏ này: “Đây cũng là ý định ban đầu của anh?”

A Trạch gãi đầu xấu hổ: “Từ bé đã bị ảnh hưởng bởi gia đình, cứ cho là vậy đi.”

Từ chỗ của A Trạch rời đi. Tô Dĩnh mang theo tâm trạng hỗn loạn. Cô đi đến Nam Viên và ghé hết tiệm này đến tiệm khác. Cô không bị kích thích bởi bất kỳ phong cách đặc biệt nào cả.

Trong hai ngày tiếp theo, cô đã hỏi một vài người bạn cùng ngành và tìm thấy một số cửa tiệm ở những con đường sâu hoặc trung tâm mua sắm. Tổng kết lại, cô đột nhiên thấy một số sườn xám đã bị nghi thức hóa và trở thành trang phục cho việc chào đón ở nhà hàng hoặc nghi thức tổ chức, cùng với lễ phục kết hôn của tân nương, các nhóm người tiêu dùng phần lớn được cố định trong một vòng tròn. Ngoài ra, sườn xám trên thị trường ở thành phố Khâu Hóa thiếu sự chân thành, không đủ tốt, không có đặc sắc và hầu hết chúng đều dựa trên quy trình máy móc.

Có người nói với cô: “Nếu cô muốn tìm một đại lý ở thành phố Khâu Hóa, cô phải đến Giang Nam.”

Cùng ngày, A Trạch cũng nói rằng ba anh ấy thường sinh hoạt ở Tô Châu và Hàng Châu.

Tô Dĩnh xúc động lên và bắt đầu cố gắng thu thập thông tin trên Internet.

Tô Dĩnh biết rằng cô đang đứng trên vạch xuất phát hoàn toàn mới và không có bất kỳ một hướng đi nào, cô có thể lao vào bất cứ đâu như một con ruồi không đầu. Đây là con đường duy nhất để đi. Thay vì nán lại và do dự, đồng thời trong nội tâm cô cũng luôn có một chùm lửa bùng lên bất diệt.

Vài ngày sau, Tô Dĩnh đã có đủ thông tin trong tay, sau khi trò chuyện với A Trạch một lần nữa, cân nhắc nhiều lần, cô đặt vé máy bay khứ hồi trực tuyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.