Tô Dĩnh ngồi lại trên ghế nhựa, nhìn vào một nơi, trong lòng có chút khó chịu.
Quách Úy đặt xuống một quân cờ, quay đầu lại hỏi cô: “Sao em quay lại sớm vậy?”
Tô Dĩnh phiền muộn nói: “Em vừa nhìn thấy một người.”
Quách Úy hơi xoay người lại, anh không nói gì, đợi cô tiếp tục nói.
Tô Dĩnh ngập ngừng vài giây, nhìn anh nói: “Em tình cờ gặp Vương Việt Bân và một người phụ nữ đang hôn nhau trên hành lang.”
Khuôn mặt của Quách Úy rất bình tĩnh: “Sau đó em không đi vệ sinh nữa?”
… Trọng điểm có vẻ không đúng lắm.
Tô Dĩnh hạ giọng và nhấn mạnh: “Đó là hôn môi, nhưng người phụ nữ kia không phải là Trịnh Nhiễm… Anh đã biết?”
Hai đứa nhỏ ở phía đối diện đã bí mật thay đổi nhiều quân cờ, lần này Quách Úy không ngăn cản, anh tùy tiện đi hai nước cờ, tình nguyện thua.
“Anh cũng tình cờ biết được vào năm ngoái.” Anh nói.
Tô Dĩnh hỏi: “Tại sao anh không nói với Trịnh Nhiễm?”
Quách Úy nói: “Đã gợi ý một hai lần, có lẽ chị ta không tin.”
“Anh có nhiều suy nghĩ ở trong đầu như vậy để làm gì, sao anh không sử dụng từ ngữ một cách cẩn thận hơn? Có thể anh nghĩ rằng anh đang gợi ý cho người ta nhưng thật ra người ta lại không hiểu hết ẩn ý, tốt hơn hết là anh nên nói rõ ràng ra.”
Quách Úy im lặng trong vài giây, cười nói: “Sao trong mô tả của em, anh không khác gì một con cáo già vậy?”
“Anh nghĩ anh không phải?”
Nói chuyện với cô, nhưng Quách Úy vẫn dành một nửa sự chú ý của mình cho Niệm Niệm và Thần Thần: “Hai đứa, phạm vi hoạt động tốt nhất là không được vượt quá tầm mắt của ba.” Nhìn bọn trẻ chạy đi chơi cách đó không xa, lúc này anh mới tiếp tục: “Dựa vào thành kiến của chị ta đối với anh, cho dù anh có giải thích, em nghĩ rằng chị ta sẽ tin anh hay tin chồng mình hơn? Vợ chồng sống với nhau suốt một thời gian dài, chỉ cần quan tâm một cách đúng mực, sẽ luôn tìm thấy một số manh mối. Chị ta rất sĩ diện, chuyện này tốt hơn hết là cứ để chị ta tự mình phát hiện ra đi.”
Tô Dĩnh ngẫm lại thấy cũng đúng, quan điểm của người ngoài cuộc luôn khách quan và bình tĩnh hơn, nhưng gặp phải chuyện ngoại tình là một thảm họa lớn đối với một gia đình, Trịnh Nhiễm chỉ là có hơi khó tiếp xúc, nhưng chị lại là người ngoài lạnh trong nóng, bất kể ngoại hình hay khí chất, điều kiện về mọi mặc của chị không hề thua kém ai.
Tô Dĩnh khó chịu trong lòng: “Anh có muốn thay đổi địa điểm không?”
Quách Úy buồn cười: “Người nên trốn không phải là chúng ta.”
Anh quay trở lại xe lấy hai chai nước. Biết dạo gần đây cô rất thân với Trịnh Nhiễm, không khỏi nói thêm vài lời: “Hai người họ có một số vấn đề trong quan niệm sống. Chẳng hạn như, khi xử lý các mối quan hệ cá nhân, một người thì thích kết giao với những người có địa vị cao hơn mình, để đạt được mục tiêu, anh ta không ngại cúi đầu khom lưng tâng bốc nịnh nọt; trong khi người kia thì cảm giác vượt trội tương đối mạnh mẽ, cho dù không thể đạt được mục tiêu, chị ta cũng không thèm làm. Đây chỉ là một khía cạnh. Theo anh, không có gì đáng ngạc nhiên khi anh ta phản bội cuộc hôn nhân của họ. Mối quan hệ này vốn không bền chặc.”
“Phân tích cứ như thần.”
Quách Úy nghĩ đến điều gì đó, anh nói: “Là việc của người khác nên anh có thể cảm nhận mọi thứ rõ ràng hơn.”
Tô Dĩnh không hề phát hiện ra: “Vậy họ đã đến với nhau như thế nào?”
Anh uống một ngụm nước: “Em phải biết rằng, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể nào giải thích được.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người tạm thời dừng lại, cuối cùng cũng đã có bàn cho bọn họ. Họ được người phục vụ dẫn đến một bàn ở bên góc cửa sổ cạnh sảnh.
Quách Úy đưa Thần Thần và Niệm Niệm đi rửa tay. Tô Dĩnh đã chọn được vài món trong thực đơn. Nhịn không được lại lướt nhìn xung quanh một lượt, rốt cuộc thấy Vương Việt Bân và người phụ nữ kia ngồi ở một chiếc bàn cách một cây cột ở phía sau, cách nhau một khoảng khá xa, tầm nhìn không mấy rõ ràng.
Hai người kia cũng ngồi đưa lưng về phía bên này, trong lúc ăn cũng không tách không rời, thỉnh thoảng thì thầm hoặc là hôn nhau.
Tô Dĩnh nhìn đến nỗi muốn buồn nôn, trong lòng thầm mắng hai người này trông đói khát đến phát tởm. Cô hơi cắn môi, không biết xuất phát từ tâm lý gì, lấy điện thoại ra chụp vài tấm bóng lưng của cặp đôi đang hôn nhau kia.
Tô Dĩnh chợt nhớ đến chủ cửa hàng giày cạnh cửa hàng quần áo trước đây của mình ở Lạc Bình. Chị ấy và người chồng thanh mai trúc mã của mình sau khi kết hôn thì đi cầu con ở khắp mọi nơi, chịu không ít đau đớn.
Về những phương diện này, hoàn toàn không công bằng đối với phụ nữ; sinh non, nạo thai, sinh con, xuất huyết nhiều, tất cả những đau đớn về thể xác này phụ nữ đều phải tự mình chịu đựng. Cuối cùng họ đã có con, nhưng vì là con gái, họ quyết định tiếp tục tìm cách chữa trị. Cuối cùng cũng sinh được một đứa con trai.
Tuy nhiên, sau khi hai vợ chồng dìu dắt đỡ đần nhau trải qua đủ thứ chuyện trên đời, người chồng biết đến một cô gái khác, anh ta đem những năm tháng đồng cam cộng khổ của họ phủ sạch toàn bộ, không hề lưu luyến mà đi ngoại tình. Sau đó, chị ấy kiên quyết ly hôn, ở thị trấn mở một cửa hàng giày nhỏ, một mình nuôi con.
Những chuyện như vậy rất phổ biến.
Cuộc đời này lắm trò hề này đến trò hề khác. Tô Dĩnh rất khâm phục chị ấy, nâng được thì buông được, mới tính là chân chính sống.
Không bao lâu sau, thịt dê và các món ăn phụ khác đều lần lượt được đem ra. Nước lẩu trắng đục trong nồi đồng bắt đầu sôi ùng ục, hơi nóng tỏa ra, phủ lên một lớp sương mù mỏng trên kính.
Bữa ăn này Quách Úy chỉ ăn được vài miếng, anh chỉ lo chăm sóc cho anh bạn nhỏ và anh bạn lớn nhà mình. Cuối cùng Tô Dĩnh phải đổi chỗ với anh, anh mới rảnh rỗi ngồi ăn thêm được một chút.
Cô cũng quên mất không chú ý đến hai người ở phía sau, đến khi quay đầu nhìn lại, đôi cẩu nam nữ kia không biết đã rời đi từ khi nào.
Sau khi về nhà, Quách Úy đi tắm, sau đó tìm thấy Tô Dĩnh ở trong thư phòng. Cô đang ngồi trên chiếc ghế đối diện bàn làm việc, vùi đầu cẩn thận vẽ cái gì đó.
Quách Úy bước qua, tay nhét vào túi quần, cúi đầu xuống nhìn cô.
Tô Dĩnh nhìn lên, chợt hỏi: “Anh thích kiểu sườn xám như thế nào?”
Quách Úy nói: “Đơn giản và thoải mái, có một chút gợi cảm nhưng không quá phù phiếm.”
“Đơn giản và thoải mái thì có thể chấp nhận, những yêu cầu phía sau quá trừu tượng, nhà thiết kế này không thể đáp ứng được.” Cô vẽ một vài nét vào cuốn sổ, đó là những đường nét cơ bản của đôi chân dài: “Như thế này?”
“Đại khái như vậy.” Anh mỉm cười: “Trình độ vẽ vời của nhà thiết kế Tô quả thật chẳng ra gì.”
Thật ra thì trong giai đoạn này Tô Dĩnh mới bắt đầu tìm hiểu về vẽ phác thảo cơ thể, nếp gấp quần áo và sự chuyển động của chúng, cô liên tục thực hành và sửa đổi dựa vào các hình ảnh trên máy tính, cũng đã có chút tiến bộ.
Không thèm quan tâm đến lời chế giễu của anh, Tô Dĩnh khịt mũi hừ một tiếng: “Có thể xem hiểu không phải được rồi sao, anh thấy tay áo như thế nào?”
“Tay áo ngắn.”
“Đây là một mô hình không tay.”
Quách Úy lắc đầu cười cười.
Tô Dĩnh lại hỏi: “Cổ áo và vạt trước thì sao?”
Quách Úy nào hiểu được cách vẽ của cô, anh đưa tay ra chỉ qua chỉ lại trước ngực: “Đây là cái gì?”
Tô Dĩnh “À” lên một tiếng, vẽ lại: “Được chưa?”
Quách Úy cúi người nhìn nhìn, hình như không hài lòng lắm, anh buông bàn tay vốn đang đặt ở trên môi xuống, chống mép bàn và khom người xuống, cánh tay kia vòng qua cô cầm lấy cây bút.
Mu bàn tay Tô Dĩnh ấm lên, được bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy.
Trong nháy mắt, Quách Úy ôm cô vào trong vòng tay của anh; hơi thở anh nhẹ nhàng thổi vào bên tai cô, Tô Dĩnh cảm thấy gáy mình tê rần, như có một con kiến nhỏ đang bò qua bò lại.
Anh di chuyển đầu bút: “Như vậy trông có vẻ dễ nhìn hơn.”
Tô Dĩnh đã ổn định lại tâm trí của mình, cô chuyển sang trạng thái cười đùa: “Vậy, em thêm một giọt nước rỗng ở đây?!”
“Không được, quá lộ liễu.” Anh sửa lại.
Tô Dĩnh hất nhẹ vai vào ngực anh, cười nói: “Sẽ dùng vải trong suốt mỏng từ vai đến cổ, loại siêu nhìn xuyên thấu.”
Quách Úy cầm lấy tay cô chỉnh lại: “Đen, dùng vải đen.”
“Tất cả đều sử dụng vải trong suốt, đơn giản và trực tiếp, có thể nhìn thấy rõ ràng.”
“Không được, thiếu bí ẩn.” Quách Úy có vẻ nghiêm túc, anh xóa và sửa lại: “Tất cả đổi thành màu đen.”
Tay của Tô Dĩnh không hề dùng sức, tùy ý di chuyển theo tay của Quách Úy, nhưng cứ bị anh vây trong lồng ngực như thế này cô cũng không thể nào vui vẻ nỗi.
Cuối cùng, cô ném bút xuống, dựa vào lưng ghế: “Cái gì đây, quần áo nữ tu?”
Sau một hồi chỉnh đi chỉnh lại, bản phác thảo ban đầu vốn rất ổn lại bị Quách Úy làm cho không thành cái giống gì hết, Tô Dĩnh đẩy anh ra xa đuổi đi, lật một trang khác, lại bắt đầu cẩn thận vẽ nhân vật, sau đó là vẽ sườn xám.
Vài ngày sau cô đến chỗ của Trịnh Nhiễm, cho chị xem phong cách vẽ của mình. Trịnh Nhiễm không nói gì, chị cầm bút chì lên và thêm một vài nét vào đó, cảm giác hoàn toàn khác xa.
Trịnh Nhiễm nói: “Trên bả vai có thể sử dụng vải trong suốt, nhưng cô cần phải thêu một số bông hoa và dây leo để làm phong phú chúng, sử dụng màu sắc của chúng để thêm sức sống cho sườn xám. Tiếp đó nữa cô nên vẽ đường viền của ngực bằng những bông hoa và dây leo kéo dài đến thắt lưng sau đó thu hẹp lại, điều này có thể làm cho hình dáng đường cong trông có vẻ mềm mại hơn. Vùng ngực cắt hình giọt nước cũng rất được, nhưng cần làm cổ áo cao hơn để kéo dài đường cong của cổ. Nút cổ áo thì dùng nút kết màu xanh đậm sang trọng, toàn bộ các đường viền khác cũng nên may bằng vải cùng màu với màu nút.”
Tô Dĩnh lắng nghe rất cẩn thận. Màu be, màu xanh đậm và dây leo hoa dường như là một sự kết hợp không tệ. Sau khi nghe Trịnh Nhiễm mô tả xong, dường như cô cũng có cảm giác bộ sườn xám này “Gợi cảm nhưng không phù phiếm.”
Quả thật không thể nào mà không bội phục chị cho được, Tô Dĩnh thở dài: “Kiến thức chuyên môn của chị thực là cao, không biết đến năm nào tôi mới có thể đạt được trình độ như chị.”
“Tôi thì tính là gì. Núi này cao còn có núi khác cao hơn.” Trịnh Nhiễm hiếm khi khen ngợi cô: “Cô rất thông minh, chỉ cần chịu nghiên cứu sâu vào nó, cô có thể làm được.”
Tô Dĩnh gật đầu: “Chị đã nghiêm túc xem xét lời đề nghị của tôi ngày hôm đó chưa? Chị yêu thích ngành này như vậy, không làm thì thật đáng tiếc.”
Trịnh Nhiễm nói: “Chính vì thực sự yêu thích nó nên tôi không muốn sử dụng nó để đổi lấy lợi ích.”
Tô Dĩnh lắc đầu: “Suy nghĩ của chị hoàn toàn bị mắc kẹt bởi chữ tiền. Chị hãy thử thay đổi suy nghĩ của mình bằng một cách nghĩ khác. Nếu một ngày nào đó những điều yêu thích của chị được thúc đẩy và chấp nhận bởi nhiều phụ nữ hơn, liệu chị có cảm giác đạt được thành tựu hay không? Giống như việc chị đã dốc lòng dạy cho tôi vậy, có thực sự là vì mối quan hệ của chúng ta rất tốt không? Đừng phủ nhận cảm giác đạt được thành tựu và sự thỏa mãn của chị trong quá trình tiến bộ của tôi. Có hy sinh, đương nhiên cũng sẽ nhận được sự đền đáp, chị mở một studio cũng coi như là đang truyền bá văn hóa sườn xám, sau đó mới là để kiếm tiền. Vậy, chị có còn mâu thuẫn về vấn đề này nữa không?” Không đợi chị trả lời, cô lại sáp lại gần cười hì hì bổ sung:” Tất nhiên, mối quan hệ của chúng ta cũng sẽ vì vậy mà ngày càng tốt đẹp hơn.”
Trịnh Nhiễm ghét bỏ nhún vai một cái, rất lâu cũng không nói gì. Chị rất ngạc nhiên trước những lời nói này của Tô Dĩnh, một lúc sau chị mới hỏi: “Còn cô, tại sao cô lại thích sườn xám? Câu hỏi này rất nghiêm túc, yêu cầu cô trả lời một cách thành thật.”
Trên thực tế thì cũng không có gì phải giấu Trịnh Nhiễm, Tô Dĩnh kể cho chị nghe câu chuyện về bức ảnh cũ ở Lạc Bình. Cô cảm thấy mình càng ngày càng xảo quyệt không khác gì Quách Úy, còn cố tình phô bày tình trạng lâm ly bi đát của mình vào lúc đó.
Sau khi nghe xong, Trịnh Nhiễm im lặng: “Cô một mình nuôi Niệm Niệm, nhất định là rất khó khăn.”
“Vẫn còn ổn.” Tô Dĩnh nhẹ nhàng bâng quơ.
Chị thở dài lắc đầu: “Vậy tại sao cô lại muốn sinh con?”
Điều này nhắc nhở Tô Dĩnh, suy nghĩ cẩn thận, cô hỏi: “Đừng nói về tôi nữa. Chị đã bao giờ nghĩ đến việc gặp bác sĩ khám lại chưa? Chị và anh rể cũng nên có một đứa con.”
Trịnh Nhiễm liếc nhìn cô: “Có phải bị mẹ chồng cô tẩy não rồi không?”
Tô Dĩnh phớt lờ những lời đó, tiếp tục hỏi: “Chị có cảm thấy tiếc không?”
“Không tiếc thì như thế nào, sẽ chết sao?”
Câu trả lời này rất phù hợp với tính cách của chị. Tô Dĩnh tự nhận mình sống cũng rất tùy tính, nhưng kiểu bất cần như chị, có lẽ là một tầm cao mà cô không bao giờ có thể đạt tới.
Tô Dĩnh hỏi: “Chị hài lòng với tình trạng hiện tại của mình?”
“Cũng tạm.” Chị nói, suy nghĩ một lúc: “Bởi vì tôi nghĩ có con hay không cũng không sao cả, cho nên việc có con này không quan trọng lắm.”
“Có lẽ anh rể lại nghĩ khác.”
Trịnh Nhiễm rũ mắt, cầm một cây bút chì và vẽ một vài nét ngẫu nhiên trên tờ giấy: “Ai biết được, hiếm khi nghe anh ấy nhắc đến.”
Tô Dĩnh mím môi: “Hôm nay là cuối tuần, anh rể cũng ra ngoài à?”
Trịnh Nhiễm không quan tâm lắm: “Đơn vị bận rộn.”