Nghe thấy có người mở cửa, Tô Dĩnh ném tờ tạp chí sang một bên, mang dép vào chạy ra đón.
“Chè mè đen của em đâu?” Cô vừa nói vừa đón lấy chiếc túi trên tay Quách Úy, cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.
Quách Úy rời mắt khỏi khuôn mặt cô, ánh mắt anh khẽ dời xuống, vô thức nhìn vào bụng dưới của cô thêm vài giây.
Tô Dĩnh không hề hay biết, xoay người đi vào phòng khách.
“Đi chậm thôi.” Quách Úy nói.
Tô Dĩnh dừng lại, quay đầu, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Quách Úy che giấu, cười cười: “Anh mua nhiều hơn một phần, đừng lo lắng.”
Tô Dĩnh “À” một tiếng, đứng một chỗ gọi Niệm Niệm và Thần Thần ra ăn chè mè.
Chè mè đen được mua từ tiệm Lão Trần ở phía nam thành phố. Sau khi ra khỏi công ty, anh đã cố ý vòng lại để mua nó. Khâu đóng gói còn được lót thêm một lớp cách nhiệt, lúc mở nắp ra chè vẫn còn nóng.
Hai nhỏ một lớn cùng nhau vào phòng ăn ngồi ăn chè.
Tô Dĩnh ngước mắt lên nhìn Thần Thần, múc một muỗng lớn từ chén của thằng bé ra: “Món này lượng calo rất cao, con nên ăn ít thôi.”
“Ah! Đừng!” Thần Thần gần như sắp khóc đến nơi, bàn tay nhỏ bé mập mạp bảo vệ mép chén, nhanh chóng xoay người sang hướng khác.
Tô Dĩnh buồn cười, lại cúi người xuống trêu chọc thằng bé.
“Đừng cướp của con!” Thần Thần nhăn mặt hét toáng lên, bất lực la hét: “Ai đến ngăn dì ấy lại đi!”
Hai người gần như đánh nhau bằng một cái muỗng.
Quách Úy nghe thấy động tĩnh chạy đến nhìn, thấy cô đang quỳ trên ghế, dùng tay đỡ mép bàn đùa giỡn với Thần Thần ngồi ở đối diện, bất giác khẽ cau mày.
Anh siết chặt eo cô, kéo lại: “Ngồi xuống, em bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“Dì bao nhiêu tuổi rồi?!” Thần Thần lặp lại, ôm chén chè trốn về phòng ăn, chạy đến cửa cũng không quên gọi Niệm Niệm theo. Niệm Niệm vẫn còn chưa cười xong, nhảy xuống ghế theo sau.
Chớp mắt trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ. Quách Úy ngồi xuống bên cạnh, xoay đầu lại nhìn cô, ánh mắt tràn đầy cảm xúc.
Tô Dĩnh ăn rất chuyên tâm, cái miệng nhỏ nhấm nháp chè mè, cảm nhận được ánh mắt của anh, cô khó hiểu hỏi: “Hôm nay anh sao vậy? Tại sao cứ nhìn em?”
Quách Úy không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon lắm.” Tô Dĩnh múc một muỗng đưa qua: “Anh nếm thử đi.”
Quách Úy nghiêng đầu: “Em ăn đi.”
Buổi tối hai người nằm xuống giường, sau khi tắt đèn thì theo thói quen nói chuyện một lúc, Tô Dĩnh rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Quách Úy nhắm mắt lại, thế nhưng không hiểu sao lại không thể nào ngủ được, đầu óc anh trống rỗng. Anh luôn tưởng tượng có một đứa trẻ giống chim cánh cụt nhỏ bé chạy về phía mình, có thể đôi mắt của nó giống như Tô Dĩnh, hoặc lông mày và mũi giống như anh.
Quách Úy không ép mình ngủ, anh mở mắt ra, khẽ xoay người về phía Tô Dĩnh.
Cô nằm thẳng, tư thế ngủ tương đối tốt. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, anh cơ hồ có thể thấy được cặp mi dài và cong vút của cô.
Quách Úy hơi dịch về phía trước, chống khuỷu tay lên thái dương mình, bàn tay còn lại thì nắm lấy tay Tô Dĩnh, xuyên qua những ngón tay của cô, sau đó từ từ nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
Động tác này cũng không quấy nhiễu Tô Dĩnh, cô chỉ xoay mặt qua, vùi đầu vào lòng anh cọ hai cái.
Quách Úy nâng mặt cô lên nhẹ nhàng hôn xuống, cho đến khi cô khẽ thở ra, anh mới dừng lại, siết chặt cô vào lòng.
Năm mới đang ngày một đến gần, bầu không khí càng lúc càng trở nên sôi động náo nhiệt.
Có một hôm sau khi ăn cơm tối xong, Tô Dĩnh muốn ra ngoài, hai người liền thay quần áo dày ra khỏi cửa.
Các nhân viên bất động sản đã cải tạo lại tiểu khu, trên các cành cây đều được bao phủ bởi ánh đèn đầy màu sắc, cổng lớn cũng được treo biểu ngữ màu đỏ với dòng chữ chúc mừng năm mới.
Thời gian này cũng rất ít người ra ngoài, ngước nhìn lên, hầu như mọi cửa sổ đều được thắp sáng rực rỡ, thậm chí có một số còn treo các nút thắt và đèn lồng đỏ Trung Quốc. Có lẽ do bầu không khí, cô có cảm giác như những ánh đèn đó sáng hơn so với bình thường.
Tô Dĩnh nhìn lên một lúc, nói với anh: “Hình như thời điểm này năm ngoái chúng ta đã cãi nhau.”
“Ừm.” Quách Úy nói: “Có người còn bỏ nhà đi.”
Tô Dĩnh hừ một tiếng, học theo bộ dạng của anh, hạ giọng: “Là tôi mong đợi quá nhiều… càng mong chờ em, lại càng không đáng mong chờ…”
Quách Úy khựng lại vài giây, không nghĩ đến đến bây giờ cô vẫn còn nhớ những lời này.
Tô Dĩnh dường như đoán được anh đang nghĩ gì: “Em đây thù dai lắm nhé, lúc ấy còn tủi thân suốt một thời gian dài.”
Cô quá thiếu cảm giác an toàn, thậm chí ngay cả bây giờ Quách Úy cũng vẫn nghĩ như vậy.
Tay trái anh nắm lấy tay Tô Dĩnh, tay kia thì ôm lấy vai cô: “Đó là những lời nói lúc tức giận, em nên biết, suy nghĩ trong lòng anh đều hoàn toàn ngược lại.”
Tô Dĩnh nói: “Dù sao đi nữa, lần sau anh mà còn cãi nhau với em, em sẽ đưa cả ba đứa con đi.”
Sau một hồi, nhận ra rằng mình đã lỡ miệng: “Ý em là… nếu có thai.”
Tất nhiên là Quách Úy phối hợp với cô: “Em cứ không cho anh chạm vào, làm sao có thai được?”
Tô Dĩnh đã thực sự đấu tranh rất nhiều. Cô là một người thẳng thắn, không thể che giấu bất cứ điều gì, lần này đối với cô đã là một thử thách rất lớn.
Cô nhẹ nhàng nói: “Anh cũng đừng vội, kỳ kinh nguyệt của em vừa mới hết, mấy ngày nay cơ thể có chút không thoải mái.”
Quách Úy thiếu chút nữa là bật cười, anh khẽ ho: “Được.”
Bất tri bất giác đã đi đến góc đường.
Trước lối vào của cửa hàng tiện lợi có một ông lão đang bán khoai lang nướng, khí nóng bốc lên, hương thơm ngọt ngào và béo ngậy bay khắp nơi.
Tô Dĩnh quay đầu lại nhìn Quách Úy.
Quách Úy: “Muốn ăn?”
Cô gật đầu.
Hai người bước tới, ông lão chọn ra một củ vừa phải, lớp vỏ nứt ra chảy cả mật.
Tô Dĩnh cầm nó, muốn tiếp tục bước về phía trước.
Quách Úy hỏi: “Vào trong không?”
Tô Dĩnh bóc lớp vỏ cắn một miếng nhỏ, lắc đầu.
Quách Úy chỉ vào băng ghế bên ngoài cửa hàng tiện lợi: “Vậy ngồi ăn xong rồi đi tiếp.” Anh hỏi mượn ông lão một chiếc đệm, đặt xuống ghế xong mới để cô ngồi xuống.
Nhiệt độ không khí có hơi thấp, nhưng Tô Dĩnh không hề cảm thấy lạnh, khoai lang rất ngọt và mềm, nóng hổi, cắn vào trong miệng còn bóc ra khói.
Hai người không nói chuyện trong một lúc lâu. Một người đang cầm một củ khoai lang chậm rãi ăn, một người thì ngồi lặng lẽ, ánh mắt nhìn về một hướng khác, trong lòng không biết đang nghĩ đến điều gì.
Tô Dĩnh đột nhiên cười ra tiếng.
Quách Úy thu lại ánh mắt, nhướng mày, ý tứ là muốn hỏi cô đang cười ngớ ngẩn cái gì.
Tô Dĩnh nói: “Em dường như nhìn thấy bộ dạng của anh sau khi về hưu.”
Anh cảm thấy rất hứng thú, chờ cô nói tiếp.
Cô cắn một miếng cuối cùng: “Có một số người già có thể ngồi ở bên đường cả ngày, không nói chuyện với ai, chỉ nhìn mọi thứ, không ai biết họ đang nghĩ gì.”
“Nhìn lại cuộc đời hoặc là tính toán được mất.” Anh không thay đổi tư thế, nói: “Anh cũng hy vọng mình sẽ có ngày này. Khi già đi, anh sẽ dành vài giờ mỗi ngày ngồi trên băng ghế bên đường, nhìn mọi người qua qua lại lại.”
Tô Dĩnh hỏi: “Cùng ai?”
Quách Úy quay đầu lại nhìn cô: “Còn phải xem có người muốn hay không.”
Tô Dĩnh ôm anh: “Em muốn.”
Ai biết được cánh tay của cô vẫn còn chưa chạm vào eo anh, Quách Úy đã nắm lấy cổ tay cô trước. Cô vừa mới ăn khoai xong, trên các ngón tay đều dính bẩn.
Anh liếc nhìn cô, cô cũng buồn bã nhìn anh. Đôi mắt to của cô ẩm ướt và đen láy, miệng mím lại, chóp mũi cũng đỏ bừng.
Quách Úy thở dài, thả tay ra.
Tô Dĩnh không hề do dự ôm anh thật chặt: “Quần áo bẩn thì có thể giặt, anh cũng không thể không cho em ôm.”
Quách Úy vậy mà lại không hề cảm thấy cô quá đáng một chút nào, anh cong môi mỉm cười, hai cánh tay vòng lại, siết chặt Tô Dĩnh.
Anh nói tiếp: “Anh nhìn gái trẻ mà em cũng muốn?”
“Có sao đâu, lúc đó anh già rồi, khả năng tình dục cũng bị suy giảm, ai sẽ coi trọng một ông già nhỏ bé với khuôn mặt nhăn nheo như anh chứ?”
Quách Úy cong khóe miệng: “Bà Quách cũng quá thẳng thắn.”
Tô Dĩnh cười rộ lên: “Đến lúc đó em ngắm người đẹp cùng với anh, thảo luận xem ai đẹp hơn, eo ai thon, chân ai dài, thế nào?”
Quách Úy nhịn cười: “Thật đáng để mong chờ.”
Sau khi suy nghĩ một chút: “Không đúng.”, Tô Dĩnh nhanh chóng phủ nhận đánh giá trước đó: “Ngay cả khi trên mặt anh có nếp nhăn thì nhất định cũng sẽ rất có tinh thần. Anh sẽ chăm chút mái tóc trắng chải chuốt mượt mà, tắm rửa cạo râu mỗi ngày, cơ thể hoàn toàn không có dáng vẻ của người già, cổ áo sạch sẽ và gọn gàng, ly quần thẳng, khi đi hoặc ngồi thắt lưng đều thẳng tắp, vô cùng phong độ. ”
Ánh mắt Quách Úy trở nên dịu dàng: “Anh hy vọng sau này em cũng dỗ dành anh như vậy.”
“Đảo ngược lại thì có, không phải anh mới là người nên dỗ dành em sao?” Cô dựa đầu vào ngực anh: “Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Bọn trẻ đều sẽ có gia đình riêng và rời bỏ chúng ta. Chỉ có chúng ta là sống nương tựa vào nhau. Anh nhất định phải sống lâu hơn em, đưa tiễn em đi trước”
Quách Úy không tranh giành với cô, anh hôn tóc cô, nói: “Được.”
Họ cũng không ngồi quá lâu, sau khi trả lại tấm thảm cho ông lão, họ cảm ơn ông và tiếp tục đi về phía trước.
Trên mặt đường vẫn còn đọng lại một chút tuyết, Quách Úy cẩn thận giữ cô: “Em vẫn chưa nói điều ước năm mới của mình.”
“Không có gì đặc biệt cả.”
“Nói đi.”
Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc: “Ăn sủi cảo trúng cái có kẹo và đồng xu, vậy là đã hạnh phúc lắm rồi.”
…
Vào ngày cuối tuần trước khi đón năm mới, Tô Dĩnh ở nhà quá nhàm chán nên đến studio dạo một vòng.
Chu Phàm đã về quê ăn Tết, chỉ có một mình Trịnh Nhiễm ở đó. Chị đang tận hưởng khoảng thời gian một mình của mình, nghe nhạc, trên tay cầm một tách trà nóng, ngồi vẽ ở trên ghế sofa gần cửa sổ.
Lâu rồi không đến đây, trong studio có thêm một con mèo vàng, trông cũng không quá lớn, bộ lông rất mượt mà, nhưng lại có chút gầy.
“Ở đâu ra vậy?” Tô Dĩnh hỏi.
Trịnh Nhiễm nói: “Có một ngày thấy nó tránh gió ở trước cửa, có chút đáng thương, nên đã để nó vào giữ ấm, nhưng nó lại không chịu rời đi.”
“Giữ lại đi, rất đáng yêu.”
Trịnh Nhiễm ôm chú mèo con trên đùi, gãi đầu cho nó: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tô Dĩnh ngồi ở đối diện vẫn luôn quan sát Trịnh Nhiễm, ánh mắt chị dịu dàng, động tác vuốt ve chú mèo con rất nhẹ nhàng và tràn đầy sự yêu thương. Người này không phải lúc nào cũng lạnh lùng, chị cũng có một mặt rất dịu dàng.
Tô Dĩnh hỏi: “Chị định khi nào sẽ kết giao bạn trai?”
Sau một lúc, Trịnh Nhiễm nói: “Tôi không hứng thú cho lắm, cảm thấy bây giờ rất tốt.”
“Cũng không thể chỉ một mình như vậy.”
“Bất quá thì nuôi thêm hai con mèo nữa.” Trịnh Nhiễm mỉm cười: “Những ngày này nó ở cùng tôi, rất ngoan ngoãn và nghe lời, giờ tôi mới phát hiện ra những con vật nhỏ có thể lấp đầy rất nhiều khoảng trống trong cuộc sống.”
“Nói vậy, chị vẫn cảm thấy cô đơn?”
Trịnh Nhiễm buông tay ra, chú mèo con rất nhanh đã chạy trốn: “Cuộc sống của tôi cũng không thay đổi gì nhiều.”
Tô Dĩnh im lặng một lúc: “Lúc mới gả cho Quách Úy trong lòng tôi cũng có chút kháng cự, nhưng tôi đã không bỏ cuộc, tiếp tục tiến về phía trước, bây giờ tôi rất vui vì đã không bỏ lỡ anh ấy. Có một số việc cần phải cố gắng làm thử, thử qua rồi mới không hối hận. Chị thấy tôi nói có đúng không? ”
Lúc nào trò chuyện với Tô Dĩnh cũng khiến tâm trạng của chị trở nên tốt hơn. Trịnh Nhiễm mỉm cười: “Nói rất đúng.”
“Đừng ngại ngùng, hỏi Quách Úy xem bạn bè anh ấy có người nào thành đạt không, giới thiệu cho chị.”
Trịnh Nhiễm: “…”
Tô Dĩnh nói đông nói tây, ở lại trò chuyện với chị cả một buổi chiều.
Chiều tối, Quách Úy ra khỏi công ty thuận tiện ghé đón cô.
Hai người đi đến chỗ của Dương Thần, dừng xe xong, anh gọi điện thoại cho cô ấy nhưng không ai trả lời.
Quách Úy quay đầu nhìn ra bên ngoài. Nhà hàng của Dương Thần vẫn còn đang hoạt động, trước cửa đậu rất nhiều chiếc xe sang trọng. Ngón tay anh gõ nhẹ vào tay lái hai lần, chuẩn bị gọi tiếp.
Tô Dĩnh nói: “Anh trực tiếp vào đó xem thử đi.”
“Em vào cùng anh?”
Tô Dĩnh lắc đầu.
Quách Úy do dự trong giây lát, nhanh chóng cài lại nút áo vest: “Anh đi rất nhanh sẽ quay lại, đợi anh.”
Anh sải bước qua đường, đẩy cửa bước vào.
Người phục vụ chào anh.
Quách Úy nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng của Quách Chí Thần đâu: “Chủ của các anh đâu?”
Đối phương đã thấy qua anh một hai lần, mơ hồ biết anh quen với Dương Thần, vì vậy anh ta đã nói cho anh biết là bà chủ đang ở trên lầu.
Quách Úy nhanh chóng bước lên cầu thang, rẽ qua một góc rẽ, thiếu chút nữa là va vào một đôi nam nữ đang lôi kéo. Anh theo bản năng tránh sang một bên, vừa định nói câu xin lỗi, nhưng khi ngước nhìn lên, anh lại nhìn thấy Dương Thần và Lương Thái.
Lương Thái giữ cánh tay của Dương Thần, Dương Thần chống tay lên ngực anh ta đẩy ra. Không biết trước đó đã nói những gì, hai người họ đều mặt mày đỏ bừng, dường như vẫn còn chưa dứt cơn giận.
Trong nháy mắt Quách Úy cau mày lại, anh rất không vui khi nhìn thấy cảnh này, nó không liên quan gì đến Dương Thần, mà hoàn toàn là vì lòng tự trọng của một người đàn ông.
Lúc này, Dương Thần cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ấy đột ngột đẩy Lương Thái ra, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt: “Anh say rồi, gọi tài xế đưa anh về đi.”
Lương Thái bị Dương Thần đẩy ra có hơi lảo đảo, anh ta nhìn cô ấy xong lại nhìn Quách Úy, mỉm cười nghiền ngẫm: “Tửu lượng của tôi thế nào, em dâu còn không biết sao?”
Câu hỏi này có phần ái muội, xưng hô cũng làm cho hai người còn lại phải thay đổi sắc mặt.
Dương Thần liếc nhìn Quách Úy, cô ấy cố gắng bình tĩnh để làm cho mối quan hệ của họ trở nên bình thường: “Anh thực sự uống nhiều rồi, nên về sớm nghỉ ngơi đi. Muốn nói gì thì lần sau đến lại nói tiếp, nhân tiện cũng sẽ giảm giá cho anh.”
Lương Thái thấy cô muốn phân rõ ranh giới giữa hai người, ánh mắt có chút lạnh lùng.
“Không cần đâu.” Quách Úy nói: “Tôi đến đón Thần Thần, sẽ rời đi ngay.”
Lương Thái ngước mắt lên liếc nhìn anh một cái, thế nhưng lại chỉnh lại cổ áo, xoay người đi xuống lầu.
Dương Thần thấy người đã rẽ vào góc rẽ thì mới nhìn lại, giải thích với Quách Úy: “Anh ấy đến đây dùng cơm.”
Nhưng Quách Úy lại hỏi: “Thần Thần đâu?”
Dương Thần không trả lời ngay lập tức, trong lòng vẫn còn một chút hy vọng: “Tìm một chỗ ngồi một lúc đi, anh vẫn chưa nếm thử các món ăn ở đây.”
“Vợ tôi đang ở bên ngoài.”
Dương Thần khựng lại, nụ cười cứng đờ: “… Cũng gọi cô ấy vào, vừa lúc có thể cùng trò chuyện.”
Quách Úy nói thẳng: “Có nói thì cũng chỉ có thể nói về chuyện của Thần Thần. Có bất kỳ vấn đề gì thì ngay bây giờ em có thể nói với tôi.”
Dương Thần nhìn chằm chằm xuống đất, sau đó ngước mắt lên nhìn anh: “Em và anh có nhất thiết phải làm như xa lạ vậy không? Chẳng lẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao? Ngồi xuống ăn một bữa cơm cũng không được?”
“Xin lỗi, người nhà tôi rất khó tính.” Quách Úy đã nói rất rõ ràng: “Không còn sớm nữa, kêu Thần Thần ra đi.”
Một lúc sau, cô ấy nói: “Buổi chiều em đã đưa Thần Thần về chỗ em trước rồi. Em quên nói với anh.”
Quách Úy mím chặt môi, xoay người bước đi.
“… Có phải chúng ta đã thực sự không thể?” Cô ấy thì thầm.
Quách Úy dừng lại, nói một câu không hề liên quan gì đến câu hỏi này: “Phiền em nói trước với bảo vệ tiểu khu ở đó một tiếng. Tôi qua đó đón Thần Thần.” Anh cũng nói: “Sau này cố gắng đừng để thằng bé ở nhà một mình. Nếu em bận, không cần mỗi tuần đều đến đón thằng bé.”
Tô Dĩnh thấy Quách Úy bước vào, cũng bước xuống đi vài vòng quanh xe.
Vị trí của nhà hàng này khá tốt. Nó được bao quanh bởi các khu biệt thự. Thông qua một vài cửa sổ, có thể mơ hồ thấy được phong cách trang trí ở bên trong. Đây không phải là một nơi mà người bình thường có thể sẵn sàng bỏ tiền ra chi tiêu.
Tô Dĩnh dựa vào cửa xe, giơ cổ tay lên nhìn thời gian. Thực tế thì Quách Úy cũng chỉ mới đi vào đó được ba phút.
Cô đút tay vào túi áo khoác, mũi có hơi lạnh, đá đi vài viên đá nhỏ dưới chân, cái lạnh bắt đầu từ lòng bàn chân lan ra khắp cơ thể.
Tô Dĩnh định quay lại xe ngồi đợi, vừa mới xoay người thì đã bị một bóng đen chặn ở trước mặt.
Tô Dĩnh giật mình, ngước lên, không ngờ lại là Lương Thái.
“Đợi Quách Úy?” Anh ta nghiêng đầu hỏi cô.
Tô Dĩnh lùi lại một bước, cô nhíu mày, những lời chào hỏi cơ bản cũng không muốn nói.
Lương Thái cũng không để ý: “Hai người kia trò chuyện ở bên trong, lại ném cô một mình ở đây?”
Tô Dĩnh không nói gì, cô đưa tay kéo cửa xe ra.
Ai biết được Lương Thái lại ấn mạnh trở lại, lực đẩy rất lớn, móng tay của Tô Dĩnh theo quán tính bị kéo đau.
“Cút đi.” Cô lạnh lùng nói.
Lương Thái nhướng mày, lòng bàn tay chống trên nóc xe: “Không thể chịu đựng được? Còn mắng người? Tính tình của cô thật chẳng ra làm sao cả.”
Tô Dĩnh rất muốn đá một cú thật mạnh vào háng anh ta, nhưng lại kiêng kỵ cơ thể của mình nên không dám xằng bậy.
Anh ta vẫn nói chuyện với cái giọng điệu dở dở ương ương, nhưng ánh mắt lại có hơi dữ tợn: “Đừng đợi nữa, anh họ đưa em đi tìm một nơi ấm áp.”
“Đưa mẹ anh đi sưởi ấm đi.”
Tô Dĩnh không muốn cùng anh ta dây dưa, cô nhanh chóng xoay người lại, muốn đi từ phía sau xe sang phía bên ghế lái.
Lương Thái nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo vào lòng mình.
Tô Dĩnh có chút sợ hãi. Bây giờ không giống như trước đây nữa, trong bụng cô không thể gặp bất kỳ sơ xuất nào. Cô muốn gọi cho Quách Úy, nhưng điện thoại lại bị cô bỏ ở trong xe.
Tô Dĩnh hốt hoảng: “Anh buông tay ra trước đã.”
“Vừa rồi không phải vẫn còn chửi người như hát sao? Bây giờ làm ra vẻ…”
Anh ta vẫn còn chưa nói xong, đột nhiên kêu đau một tiếng.
Cổ tay Tô Dĩnh bị anh ta kéo về phía trước, vai va chạm với cửa xe, cơ hồ sắp ngã xuống cùng với anh ta.
Nhưng ngay lúc này, có người ôm cô từ phía sau.
Trong nháy mắt, Tô Dĩnh ngửi được hơi thở quen thuộc trên người Quách Úy.
Anh giữ hai vai Tô Dĩnh, nhìn cô từ trên xuống dưới nhanh chóng đánh giá một lần, giọng nói không được bình tĩnh cho lắm: “Em có sao không?”
Tô Dĩnh cắn môi lắc đầu.
“Con thì sao?”
Tô Dĩnh sửng sốt, cũng vội lắc đầu.
Vừa rồi Quách Úy đã đá anh ta từ phía sau, lúc này cả người Lương Thái đang quỳ rạp trên mặt đất, đau đến nỗi không cử động được.
Quách Úy mở cửa xe ra, cẩn thận nhấc Tô Dĩnh lên chỗ ngồi, bắt đầu cởi nút áo vest của mình: “Ở lại đây, đừng cử động.”
Từ trong ánh mắt của anh, Tô Dĩnh nhìn thấy một sắc thái hoàn toàn khác so với trước đây, ánh mắt anh tối sầm, nguy hiểm và sắc bén.
“Anh muốn làm gì? Em vẫn ổn.” Tô Dĩnh chưa bao giờ thấy anh như thế này, trong lòng cô rất sợ hãi.
“Không được cử động.” Anh cảnh cáo cô một lần nữa.
Mà lúc này, Lương Thái mắng một câu đứng dậy, thấy bộ dạng muốn đánh nhau của Quách Úy, cũng chuẩn bị cởi áo khoác ra.
Quách Úy đưa áo vest cho Tô Dĩnh, đi về phía anh ta và bắt đầu tháo cà vạt.
Không biết tại sao dây kéo áo khoác của Lương Thái bị kẹt. Ngay lúc anh ta cúi đầu xuống, Quách Úy đã vung nắm đấm qua, thật nhanh đánh cho anh ta nằm luôn trên đất.
Lương Thái xụi lơ, miệng anh ta mặn chát, răng phía bên trái lỏng lẻo, đầu lưỡi đẩy một cái vậy mà thực sự rớt ra thật.
Quách Úy vặn cổ tay vài lần, giọng anh lạnh lùng: “Tô Dĩnh là điểm mấu chốt của tao, mày không nên chạm vào cô ấy.”
Lương Thái nhổ răng cùng máu ra ngoài, đứng bật dậy, gập đầu gối vào bụng dưới của Quách Úy.
Người phục vụ trong nhà hàng chống bệ cửa sổ xem náo nhiệt, nói nhỏ với Dương Thần: “Chị Thần, nhìn kìa, ở gốc phố có người đánh nhau.”
Dương Thần ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa rồi phản ứng của Quách Úy chỉ chậm hơn một chút, anh nghiêng người sang một bên, bị anh ta thúc vào xương sườn, nhưng anh cũng đã đánh trả vào má phải của anh ta.
Cả hai lăn lộn trên mặt đất, xô xát thành một đoàn.
Lương Thái không có lợi thế nào, nhưng miệng cũng không muốn buông tha người khác: “Ông đây mẹ nó chính là nhìn mày không vừa mắt, muốn chơi người phụ nữ của mày, mắt cô ấy bị mù mới coi trọng mày, mày xứng sao?”
Câu “Cô ấy” này của Lương Thái rất mơ hồ, có thể là Dương Thần, hoặc cũng có thể là Tô Dĩnh.
Quách Úy lại có thể nghe hiểu, anh không nói một lời, liên tiếp đánh vào mặt Lương Thái.
Lương Thái nói khích anh: “Phụ nữ sao? Tao luôn thành công.”
“Mày nghĩ rằng ai cũng giống như Dương Thần?”
Dương Thần đột nhiên dừng bước chân lại, một vài từ lọt vào tai và bùng nổ ở trong đầu cô ấy. Cô ấy khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía trên, hai tay che miệng lại.
Lương Thái cũng sửng sốt, anh ta buông hai tay đang nắm cổ áo Quách Úy ra: “… Mày biết rồi?”
Quách Úy không trả lời, vẫn luôn đánh anh ta.
Lương Thái đột nhiên từ bỏ phản kích, thả đầu xuống, dang hai tay ra nằm bẹp xuống đất.
Lúc này Quách Úy mới dừng tay, chống đất đứng dậy, áo sơ mi của anh bị nhàu nát, quần cũng dính đầy bụi và bùn.
Ngực của Lương Thái kịch liệt phập phồng, anh ta thều thào hỏi: “Hôm nay mày là vì ai…?”
Quách Úy trầm giọng cảnh báo anh ta: “Đừng chạm vào Tô Dĩnh một lần nữa, nếu mày không muốn giữ mặt mũi của mình, vậy thì thử xem.”
Sau khi nói xong, anh nhặt chiếc cà vạt trên đất lên, xoay người đi về phía xe.
Lúc đi ngang qua Dương Thần cũng không hề nhìn cô ấy lấy một lần.
Dương Thần cảm thấy chính mình như bị người rút gân lột sạch da cột vào trên giá, quá mức xấu hổ. Ngọn lửa cuối cùng trong trái tim cô ấy cuối cùng cũng đã bị gió thổi bay đi, không hề để lại một chút dấu vết nào.