Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 63 - Chương 63

trước
tiếp

Tạ Thiều có người trong lòng, chuyện này không phải là việc nhỏ. Ngày hôm sau Tạ Hộ liền đến chỗ Vân thị tìm hiểu, Vân thị không biết, nàng cũng có thể đem chuyện này nói cho Vân thị, sau đó để Vân thị đi hỏi Tạ Thiều, ai ngờ Tạ Hộ nói xong, Vân thị nói bà đã sớm biết .

Đối phương là thứ nữ Vinh An quận vương phủ Phó Song, Vân thị cũng từng thấy nàng vài lần, cảm thấy tính tình cô nương kia rất tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Tạ Hộ đã từng nhìn thấy Phó Song, trong đầu một mảnh trắng xóa dần dần hồi tưởng lại, tuy rằng xuất thân quận vương phủ, nhưng trên người hoàn toàn không kiêu căng, đối đãi với nàng cũng rất hòa khí, tính tình thoạt nhìn quả thật không tệ. Thượng Thư Lệnh gia Lý tiểu thư gả cho đích huynh của nàng, lúc ấy Tạ Ngọc còn giúp Lý tiểu thư châm biếm Phó Song ở Vinh An quận vương phủ không địa vị, nàng cũng không tức giận, chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Tạ Thiều lưu manh vậy mà sẽ thích cô nương như thế, quả nhiên là vật cực tất phản* sao?

“Tuy nói A Thiều nhìn trúng người ta, bất quá đối phương dù sao cũng là tiểu thư Vinh An quận vương phủ, mặc dù là thứ xuất, phần thắng nhà chúng ta cũng không lớn, cho nên, ta để A Thiều bình tĩnh chờ, đợi tất cả đều chuẩn bị xong, lại tìm người mai mối ổn thỏa, thăm dò ý tứ của quận vương phủ.”

Vân thị đương nhiên hi vọng hôn sự con cái cũng như ý, chẳng qua như ý hay không như ý, cũng không hẳn dựa theo năng lực bản thân, nếu quận vương phủ ghét bỏ bọn họ, vậy bọn họ cũng không còn cách nào.

Tạ Hộ nghĩ nghĩ, nói:

“Con cảm thấy, hôn sự này cũng không khó cầu như vậy. Phó Song tỷ tỷ ở quận vương phủ là thập nhất, phía trên có bốn đích tỷ, sáu thứ tỷ, nàng cũng là thứ xuất, cũng không có truyền ra nàng có tài danh gì, cho nên địa vị ở quận vương phủ sẽ không cao, nhà chúng ta thỉnh người làm mối thân phận cao một chút, sau đó đưa quà tặng thư mời linh tinh đều dựa theo quy phạm nghênh cưới đích nữ mà làm, trừ phi người quận vương phủ không muốn Phó Song tỷ tỷ gả tốt, bằng không, thật sự không có lý do không đồng ý, chúng ta cũng có ích, cũng là Hầu phủ mà.”

Vân thị thở dài, cảm thán nữ nhi rốt cuộc đã trưởng thành, gật đầu nói: “Ta biết chứ, cho nên mới không cho ca ca con từ bỏ, mấy ngày nay ta liền cho nó chuẩn bị những đồ dùng lễ tiết kia, chờ sang năm, liền đến quận vương phủ cầu hôn, nếu quận vương phủ đồng ý, ta muốn trong tháng 6 làm hôn sự cho chúng, ca ca con cũng không nhỏ, không thể đợi thêm nữa.”

Thật ra Vân thị đã sớm sốt ruột thay Tạ Thiều, chẳng qua Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội, dù sao Tạ Thiều cũng không chấp nhận, không phải sợ ngang ngược, chính là sợ bị lúng túng, khó gặp được người hắn thích, Vân thị nghĩ, coi như dùng hết gia tài, cũng muốn thay nhi tử cưới tức phụ vào cửa mới được.

Tạ Hộ nhìn vẻ mặt yêu thương của Vân thị, trong lòng cảm thán số mệnh Phó Song thật tốt, có thể có nhạc mẫu như Vân thị. Lúc này, Tạ Hộ có chút hâm mộ nam nhân, dù sao tương lai cô nương cũng là người của người ta, trước khi xuất giá, không ổn định, đặt đâu phải ngồi đó, đợi gả xong, bắt đầu lại từ đầu thích ứng gia đình mới, gặp nhạc mẫu tốt như Vân thị, như con ong rơi vào hũ mật, còn gặp người hung dữ thì ngày ngày mẹ chồng và con dâu tranh đấu với nhau.

Mang theo tâm tình phức tạp, Tạ Hộ trở về viện của mình, không biết làm sao, luôn cảm thấy mình mệt mỏi, gọi Trúc Tình quét tháp xong dứt khoát đi vào phòng nằm một chút, ai ngờ, nằm cũng ngủ không được, trằn trọc trăn trở, trong đầu luôn là hình ảnh bàn tay dắt nàng không ngừng đi về phía trước…

*****

Tháng giêng trôi qua, Vân thị liền đến chủ viện bẩm báo Hình thị, chính thức muốn làm mai cho Tạ Thiều. Mời môn sinh Tả tướng, trung thư lệnh Nghiêm đại nhân, là Văn Định Lễ, Vân thị liền chuẩn bị 18 người nâng kiệu, mà đích nữ Văn Định Lễ cũng chẳng qua có 16 người nâng, bởi vậy có thể nói rằng, Tạ gia rất xem trọng mối hôn sự này.

Vinh An quận vương phủ cũng không làm khó, quận vương gia tự mình ra mặt tiếp nhận thư mời của Tạ phủ, Nghiêm đại nhân mang theo tin tức tốt trở về Quy Nghĩa Hầu phủ.

Nếu được chính miệng quận vương gia đáp ứng, hôn sự của Tạ Thiều và Phó Song xem như đã định, hai nhà đều phái bà mối, bàn luận thời gian chính thức. Tạ gia sốt ruột, liền định ngày 2 tháng 2, đem 36 sính lễ đến quận vương phủ, dựa theo luật hôn nhân Yến quốc, sính lễ cầu hôn chính thức gấp hai so với cấp bậc lễ nghĩa, Tạ phủ làm được, quận vương phủ làm sao sẽ làm khó, mà quan trọng là, Tạ gia nhị phòng cũng tự mình hiểu lấy, không dám cầu đích xuất tiểu thư quận vương phủ, một cô nương thứ xuất, có thể xem như nhờ mối hôn sự này mà có thể diện lớn như vậy.

Ngày lành của Tạ Thiều cùng Phó Song liền định vào mùng sáu tháng năm, sau tết Đoan Ngọ.

Tạ Thiều rất hài lòng với hôn sự suôn sẻ của mình, mấy ngày nay đi đâu cũng như lướt gió, gặp người liền cười, tâm tình tốt không nhịn được, ngay cả Tạ Hộ nhìn cũng cảm thấy chướng mắt, bản thân của hắn lại không cảm thấy vậy.

Đầu tháng tư, nhị phòng Tạ gia lại tiếp nhận một sự kiện. Một sự kiện khiến tất cả mọi người muốn ngã xuống đất.

Định quốc công phủ phái người đến, nói hôn sự của đại công tử Thẩm Hấp và Tạ gia ngũ cô nương Tạ Hộ, tin tức như sét đánh giữa trời quang trên đỉnh đầu Tạ Hộ, ngẩn người tại đó, sau một lúc cũng chưa nói được điều gì.

Không chỉ là nàng, còn có Hình thị, Tạ Cận cùng Vân thị, bọn họ nghe được tin tức này thì cũng có biểu tình giống Tạ Hộ, chẳng qua, Tạ Hộ cảm thấy chính mình bị sét đánh, nhưng bọn họ lại cảm thấy như nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, hạnh phúc đến quá bất ngờ.

Hình thị gần như không đợi Tạ Cận mở miệng, liền lập tức đồng ý với người làm mai, chẳng qua, lần này Tạ Cận đối với hành động ‘Xen vào việc của người khác’ của Hình thị cũng không sinh ra phản cảm, mà trên thực tế, nếu như Hình thị không đáp ứng, hắn lập tức cũng sẽ đáp ứng, chỉ là hắn hơi rụt rè so với Hình thị.

Đồng ý với người làm mai xong, đối phương liền nói ba ngày sau chính thức tới cửa cầu hôn, Hình thị nghĩ nghĩ, phá lệ gọi ma ma quản sự mang tới hai tờ ngân phiếu 500 lượng bạc, cứng rắn muốn đưa cho người làm mai. Tạ Cận cũng lễ độ cho người tiễn ra phủ.

Vẻ mặt Tạ Hộ si ngốc ngồi ở phòng khách, còn chưa tiếp nhận được tin tức kinh thiên động địa này, ngược lại Hình thị và Vân thị, hai người xúm lại một chỗ nói nói cười cười, giống như việc hôn sự này cực kỳ tốt.

Đây chính là mối hôn sự tốt. Trong mắt Hình thị và Vân thị là vui mừng cực điểm. Tuy rằng Hình thị cao hứng, nhưng trong lòng vẫn có áy náy, dù sao bà biết được chuyện của Thẩm Hấp từ lão thái quân, nếu thật sự như vậy, Đồng nhi gả qua cũng có chút đáng thương.

Nhưng mà, Định quốc công phủ là nơi nào, thêm nhất đẳng quốc công phủ, toàn bộ kinh thành không quá 5 nơi hiển hách như thế, quá kém quá kém, so ra cũng nở mày nở mặt, không đáng giá để nhắc tới, huống chi, trong lòng Hình thị vẫn có chút hoài nghi, bà từng nghĩ, lúc này sẽ không phải là lão thái quân vì để cho bà từ bỏ ý định đưa cô nương gả vào quốc công phủ, mà cố ý nói như vậy.

Trước Vân thị bỏ qua bối cảnh gia thế quốc công phủ một bên, chính là bản thân Thẩm Hấp, đó cũng là long phượng, từng được Vân thị khẳng định là hiền tế cực phẩm, tuy rằng bà đã sớm mong muốn hiền tế này, nhưng mà lá gan không lớn, không dám đem chủ ý đánh trên người Thẩm Hấp, không phải vì cái gì, chính là vì sợ tự rước lấy nhục, nhưng mà, nay lại là Thẩm gia tự mình tới cửa đề thân, chuyện này, chuyện này, thiên hạ còn có việc gì đáng vui mừng hơn chuyện này sao?

Trong lòng Vân thị cảm thấy nữ nhi nhà mình không xứng với nhân phẩm kinh tài tuyệt diễm của Thẩm đại lang, chẳng qua, không dằn lòng được sự vui mừng.

Cùng Hình thị vui mừng một phen, sau đó Vân thị liền ôm Tạ Hộ trở về trong phủ nhị phòng, dọc theo đường đi ôm bả vai Tạ Hộ, thỉnh thoảng nở nụ cười phấn khích.

Tạ Cận tiễn khách trở về, đến phủ nhị phòng không sai biệt giờ lắm, phu thê vui mừng trao đổi ánh mắt, Tạ Cận vẫn bình thản hơn Vân thị, chẳng qua, giữa chân mày lại không thể che giấu sự vui mừng, vỗ vỗ đầu vai Tạ Hộ, nói:

“Đính hôn, sau này chính là đại nhân, bắt đầu từ ngày mai, con đi theo hầu hạ bên người lão phu nhân, nên học một ít quản gia như thế nào, công việc trong phủ rất rườm rà, con phải nhanh tay một chút, tối thiểu phải biết sơ lược, đừng đến thời điểm đến nhà chồng lại mù mờ.”

“…”

Tạ Hộ không lời chống đỡ, im lặng một lát sau, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:

“Cha, con không muốn gả cho Thẩm công tử.”

Tạ Cận còn chưa phản ứng kịp, tiếp tục đề tài lúc nãy nói: “Còn có học sổ sách nữa, cái kia… Hả? Con nói cái gì?”

Dù Tạ Cận cũng không ngờ đến, nữ nhi sẽ nói ra những lời này.

Tướng mạo Thẩm Hấp và nhân phẩm như vậy, thật sự có tiểu cô nương không muốn gả cho hắn? Mà tiểu cô nương kia giờ phút này đứng ở trước mặt hắn, hơn nữa còn là khuê nữ ruột thịt của hắn, Tạ Cận liền buồn bực .

“Vì cái gì mà con không muốn?”

Trong mắt Tạ Cận khó có thể tin được điều này. Thẩm Hấp xuất sắc như vậy, hạ mình lấy nữ nhi của một tiểu quan tứ phẩm làm đích thê, còn có chuyện gì không vui chứ, không phải nói thêm nữa!

Tạ Hộ bị Tạ Cận hỏi không biết nên trả lời thế nào, dù sao đại danh của Thẩm Hấp đã sớm đi sâu vào lòng người, tài khí cả đời Tạ Cận cũng không thể sánh bằng, nay một người xuất sắc như vậy thú nữ nhi của hắn, sao Tạ Cận có thể cự tuyệt? Tạ Hộ cũng nghĩ không ra lý do để Tạ Cận cự tuyệt, thậm chí chính nàng cũng không nghĩ ra lý do cự tuyệt, nhưng mà, nàng vẫn… Không muốn.

Thẩm Hấp là ai? Đó là chủ tử! Nàng, nàng làm sao có thể gả cho chủ tử? Nếu 10 năm về sau… Trên thực tế, lúc chủ tử đăng cơ, bên người căn bản không có thê thiếp, vậy có phải muốn nói nếu gả cho chủ tử, nàng không thể sống tới 10 năm sau?

Những lời này ngăn ở trong lòng Tạ Hộ, rồi lại không có cách nói rõ cùng Tạ Cận, ấp úng, sửng sốt nửa ngày, cũng không nói ra nguyên nhân.

Sau đó, Tạ Cận liền nghĩ nữ nhi phản ứng là do kích động quá mức, nghe được tin tức này, ngay cả đến bây giờ trong lòng nàng đều là kích động. Lại nói sâu xa với khuê nữ :

“Không phải con vẫn muốn tìm người như tỷ phu sao? Con nhìn điều kiện Thẩm Hấp rất thích hợp, đích trưởng tử quốc công phủ, tương lai hắn không thiếu tước vị Định quốc công, hắn không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, mẫu thân cũng qua đời. Nếu con gả đi, là nữ nhân duy nhất của đại phòng bọn họ, chính là chủ mẫu, bao nhiêu cô nương nằm mơ đều muốn ngồi lên vị trí kia, sao con lại kinh suất! Những lời này sau này hẳn nói, mối hôn sự này nếu con không đồng ý, vậy đời này dứt khoát đừng gả cho ai, không hôn sự nào có thể tốt hơn so với Thẩm Hấp, biết không?”

“…”

Tạ Hộ nghe Tạ Cận nói lời này, không biết sao, rất muốn cười.

Ha ha, chủ mẫu đại phòng duy nhất sao? Dĩ nhiên 10 năm sau bị diệt môn cũng không phải ngươi.

Chú thích :

*vật cực tất phản : sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.