Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 64 - Chương 64

trước
tiếp

Trong phòng bệnh có ba cái tủ nhỏ, một bệnh nhân rời đi rồi, Vân Tri xếp quần áo của hai người bỏ vào tủ, đúng lúc này, Hàn Lệ ở cuối gân giọng kêu: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Hàn Lệ bị gãy chân trái, tạm thời không thể đi được.

Vân Tri đóng kín cửa tủ, sau đó lấy cái bô từ gầm giường ra.

Hàn Lệ: “…”

Hàn Lệ: “Cô nghiêm túc?”

Đôi mắt của cô gái nhỏ trong suốt, nhìn rất nghiêm túc.

Hàn Lệ bật cười.

Cậu đường đường là một nam tử hán, sao có thể đi tiểu đến mức này!

Nhưng quả thật là không thể nhịn được.

Hàn Lệ gấp gáp đến mức hai chân cọ quậy, cuối cùng ánh mắt di chuyển, dừng ngay ở trên người Lộ Tinh Minh.

Lộ Tinh Minh nâng giường cao lên thêm mấy centimet, dựa vào gối sau lưng, nhàn nhã đến mức không biết lấy quyển sách từ đâu ra, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hàn Lệ, anh không nhúc nhích, ngón tay nhẹ lật một tờ trang giấy.

Mặt mũi Hàn Lệ vặn vẹo, phút chốc mở miệng: “Cô, đưa cháu đi vệ sinh.”

Biện pháp gọi một tiếng cô rất tốt, vừa nói xong, Lộ Tinh Minh liền ném quyển sách lên bàn, chậm rãi bước xuống giường, đưa một cánh tay ra, quả nhiên là ra vẻ nho nhã hiền lành: “Nam nữ khác nhau, không được làm phiền đến cô.”

À.

Người này cần phải trị.

Hàn Lệ được Lộ Tinh Minh đỡ dậy, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh.

Hai người nhanh chóng biến mất, Vân Tri lặng lẽ lấy cái bô xuống, lại đổ ra hai chậu nước nóng chờ hai người trở lại.

Hàn Lệ giải quyết xong nhu cầu sinh lý nên rất thoải mái, mới vừa nằm xuống, Vân Tri đã đưa một cái khăn lông nóng tới, dặn dò: “Hàn Lệ, lau mặt rồi đi ngủ nhé.”

Nói xong không lo cho cậu nữa, quay người lau mặt cho Lộ Tinh Minh ở bên cạnh.

Hàn Lệ nếm mùi vị: “Sao cô lại lau giúp nó, đâu phải là nó không có tay.”

“Thì bây giờ thí chủ không có tay mà ~” Vân Tri mắng cậu, “Đàn ông con trai sao lại so đo những điều nhỏ nhặt như vậy.”

“Tôi…” Hàn Lệ cứng họng, một chữ cũng không thể nói ra.

“Kéo rèm lên đi, anh không thích bị người khác nhìn lúc mình rửa mặt.” Lộ Tinh Minh nói rồi ngừng lại, “Xấu hổ.”

Vân Tri vô cùng theo ý anh, không nói hai lời mà kéo rèm lên, lập nên một thế giới giữa hai cái giường bệnh.

Lau mặt xong phải súc miệng, Vân Tri suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Anh dùng kem dưỡng không?”

Da của Lộ Tinh Minh rất đẹp, vừa trắng vừa mịn, đẹp không tỳ vết, cũng có lẽ là vì mới lau qua nên da hơi căng

Nghĩ đến thời tiết gần đây khô ráo, Vân Tri lấy một hộp kem em bé ra.

Lộ Tinh Minh nhìn, thấy bên trên có in ba chữ Úc Mỹ Tịnh rõ ràng.

Vân Tri đỏ mặt, lặng lẽ cất hộp kem trở về, lầm bầm: “Chắc anh không quen dùng cái này…”

Cô không tinh tế như những cô gái khác.

Mặc dù mẹ Hàn có mua cho cô thật nhiều mỹ phẩm dưỡng da nhưng ngay cả một cái cô cũng chưa dùng thử, chỉ có yêu thích một loại kem này thôi.

“Em giúp anh lau đi.” Lộ Tinh Minh quơ cánh tay đang bị bó bột, “Anh không tự làm được.”

Ánh mắt cô cong thành vầng trăng, ừ một cái thật mạnh, ngồi thẳng ở mép giường.

Mùi thơm của ống kem Úc Mỹ Tịnh đậm mùi, Vân Tri lấy ra một ít, chấm đều trên gương mặt anh, xong rồi đứng dậy.

Gương mặt của thiếu niên mềm mại, đầu ngón tay ướt át của cô lướt qua vầng trán đầy đặn, lông mày rậm, sống mũi cao, cẩn thận vòng qua ánh mắt, lúc lướt qua cằm, ngón tay cô nhẹ động chạm vào đôi môi mềm mại của anh.

Tầm mắt anh bỗng nhiên nóng bỏng, đưa mắt nhìn thâm trầm, giống như đang được đối xử như báu vật.

Gó má lẫn tai của Vân Tri đỏ lên, lông mi run rẩy theo thói quen, đang muốn nói xong rồi thì Lộ Tinh Minh khẽ nhếch miệng, ngước đầu lên: “Cổ.”

Vân Tri sửng sốt, lại lấy ra một ít kem.

Vân Tri phát hiện ra tuyến cổ của Lộ Tinh Minh rất đẹp, thon dài tinh tế, mảnh khảnh hợp với bả vai anh, yết hầu không tính là sâu, hơi nhô ra, cổ áo chữ V của trang phục bệnh nhân làm lộ ra xương quai xanh hấp dẫn của anh.

Cô cẩn thận xoa xoa, ánh mắt không dám nhìn loạn.

“Xong rồi….”

Vân Tri cất hộp kem, vẫn tránh né ánh mắt Lộ Tinh Minh, “Em đi về trước đây.”

“Bây giờ trễ rồi, để anh gọi Lưu Bưu Hổ đưa em về.”

“Không cần đâu.” Vân Tri lắc đầu từ chối lời đề nghị của anh, “Em… em đạp xe trở về, dù sao cũng không xa.”

Nghe được đoạn đối thoại, Hàn Lệ bất mãn vén rèm lên nhìn qua: “Hơn nửa đêm mà cô đạp xe cái gì, nhà tôi cũng không phải là thiếu tiền gọi xe taxi cho cô.”

Đang lúc nói chuyện, Hàn Lệ lại cầm điện thoại lên muốn chuyển khoản, cho đến khi thấy số dư mới hết kiêu căng.

Cậu…. đúng thật bây giờ là thiếu tiền đó.

Lộ Tinh Minh gửi một bao lì xì 50 đồng, xoa đầu trọc nhỏ của cô: “Gọi xe, ngoan nào.”

Bao tiền lì xì kia làm Vân Tri quẫn bách: “Em có tiền…”

“Tiền của em với tiền của anh không khác gì cả, nghe lời đi gọi xe đi.”

Vân Tri gãi đầu, là cách giải quyết như này sao?

Tạm thời vậy đi, cô lại không yên tâm nhìn hai người, “Hai người có thật là tự ở đây với nhau được không?”

“Không sao cả, anh cũng không phải là trẻ nít.” Lộ Tinh Minh vung tay, “Lên xe nhớ chụp bảng số xe cho anh, ngồi ở phía sau, sau khi lên xe nhớ gọi điện thoại.”

Anh giống như một người cha già vậy, lải nhải nhiều điều, Vân Tri cũng rất nhanh nhẹn gật đầu ghi nhớ, cuối cùng mới cầm đồ rời bệnh viện.

Sau khi cô rời đi, Hàn Lệ hừ lạnh: “Dối trá.”

Lộ Tinh Minh không để ý đến cậu, bắt đầu lên mạng tìm người chăm sóc chuyên nghiệp.

“Có thật là mày sẽ không lừa gạt cô nhỏ ngốc nghếch của tao chứ? Nếu mày thật lòng thì tao không nói, nhưng nếu đó chỉ là cảm xúc nhất thời muốn chơi đùa thì đừng có trách.”

Hàn Lệ dong dài.

Lộ Tinh Minh cụp mắt, làm bộ không nghe thấy gì.

“Tao đang nói chuyện với mày đấy.” Hàn Lệ quơ tay, “Tao nghe nói ba mày đang sắp xếp một cuộc hôn nhân cho mày, nếu mày thật lòng thì người nhà mày sẽ đồng ý cho hai người ở bênh nhau à?”

Năm ngón tay của Lộ Tinh Minh co lại, hồi lâu trầm ngâm mới nói: “Không cần ông ta đồng ý.”

Hàn Lệ trố mắt.

Sắc mặt yên tĩnh của Lộ Tinh Minh bỗng nhiên thâm trầm, đáy mắt đen nhánh lạnh lẽo.

Từ khi mẹ anh qua đời, ông Lộ đã cố ý trút hết sự chết chóc lên người anh, các loại bạo lực và làm nhục nhân cách là chuyện mà mỗi giây mỗi phút anh đều phải nếm trải. Lộ Tinh Minh đã từng không hiểu tại sao ba anh lại không công nhận những tài năng thiên phú của anh, sau đó anh mới hiểu.

Ông ta đang sợ.

Sợ có một ngày anh giương cánh bay lên, ông ta sợ bị trả thù khi về già.

Ông ta biết ý nghĩa của một người cha như thế nào đối với con cái, vì vậy, sau khi mẹ anh chết, ông Lộ đã kể lại hết tất cả sự thật về cái chết của bà cho Lộ Tinh Minh nghe, khiến cho một đứa trẻ mỗi ngày phải sống trong đau khổ và sợ hãi. Anh muốn học mô hình? Được thôi, vậy thì ông ta sẽ đập bể nát tất cả; anh thi được điểm tuyệt đối? Nhất định là gian lận; Muốn kết bạn? Bạn của anh cũng chỉ là những con chó rác rưởi trong mắt ông ta.

Lộ Tinh Minh biết rõ tất cả, vì vậy rất nghe lời, chọn một ngôi trường mà là nơi của những đứa lì lợm, trở thành một người “phế vật” như ông ta mong đợi.

Sau khi kết thúc quãng thời gian này, anh chắc chắn phải thoát khỏi nơi đây, làm chuyện mà mình muốn làm.

*

Ngày tiếp theo, bạn bè của Lộ Tinh Minh và Hàn Lệ xuất hiện, mười mấy người chen chúc chật chội trong một phòng bệnh chật hẹp.

Người của Hàn Lệ mặc dù nhìn cũng không đứng đắn nhưng ít nhất thì quần áo tóc tai bình thường; nhưng đồng bọn của Lộ Tinh Minh lại khác, mỗi một người đều cạo trọc đầu, cầm đầu là hung thần Lưu Bưu Hổ, sau lưng là Võ HIểu tùng xảo trá, ngay cả cặp sinh đôi đẹp trai cũng hệt như xã hội đen mới ra tù.

Bệnh nhân số 3 trong phòng bệnh mắt thấy tình cảm này, lập tức nơm nớp lo sợ, co rúc lại một chỗ, tận lực giấu sự tôn tại của mình.

“Đại ca, khi nào anh mới dẫn tụi em đi đánh nhau trở lại đây?”

Đang nói chuyện, Lưu Bưu Hổ mạnh mẽ vỗ đùi Hàn Lệ.

Cậu ôm chân kêu rên, chờ đau đớn đi qua, lấy một trái táo ném qua: “Chó Lộ, kêu người của mày cút qua bên kia đi–!”

Nếu là lúc trước thì lưu Bưu Hổ không ngại đánh lại nhưng hôm nay khác.

Nhìn cái chân bị bó bột của Hàn Lệ, cậu cười híp mắt.

Tóc gáy Hàn Lệ dựng ngược, linh cảm có điều gì xấu sắp xảy ra.

Phương Minh phát hiện ra có điều gì không đúng, lập tức đẩy người ra, kéo rèm.

Hàn Lệ thở phào nhẹ nhõm, kêu vọng qua bên kia: “Đây là ranh giới của sông Hán, nếu chúng mày dám tới gần thì sẽ bị giết chết đây!”

“Lệ thiếu hung dữ quá à, nhưng tao cứ tới đấy.” Lưu Bưu Hổ thò đầu qua rồi lại rụt về, “He he, tao nè.”

“Tới rồi nha.” Chui ra.

“He he, đi rồi.” Lùi về.

“Tao…”

“Tới con mẹ mày–!” Hàn Lệ ôm lấy đầu cậu.

Lưu Bưu Hổ không dậy nổi, mấy người còn lại đồng loạt cười nhạo.

“Nói người của mày yên phận đi, có nghe không!”

Lộ Tinh Minh nhếch mày, nhìn như không có vấn đề gì, nhưng đây là chỗ công cộng, anh mở miệng nhắc nhở: “Còn bệnh nhân khác cũng ở đây, đừng quấy rầy người ta nữa.”

Bọn họ chú ý đến người bệnh nhân đang co rúm như con tôm ở bên cạnh.

Phương Chính vui vẻ: “Cổ anh bị làm sao đấy?”

Bệnh nhân giải thích: “Đi vệ sinh, dập đầu trên bồn cầu.”

“…”

Một đám người không lên tiếng, người này sao lại buồn cười thế? Hay là danh hài nổi tiếng nào đó?

“Hình như Vân tỷ không tới à.” Lưu Bưu Hổ nhìn xung quanh, kỳ quái khi không thấy bóng người Vân Tri.

“Lát nữa mới tới.”

Mỗi ngày Vân Tri bộn bề nhiều việc, dắt chó đi dạo mất 2 giờ, nghe ông Lý dạy mất 20 phút, trễ nhất thì 8-9 giờ mới tới. Lộ Tinh Minh sợ cô vất vả nên sớm đã tìm hộ công, chậm nhất là sẽ tới làm vào ngày mai.

Anh đương nhiên là vui khi được vợ tương lai chăm sóc, nhưng không thích đứa “Con chồng trước” bên cạnh.

Suy nghĩ, Lộ Tinh Minh hời hợt liếc về phía rèm bên cạnh.

Anh vô tình làm cho đám người Lưu Bưu Hổ hiểu sai ý, sau khi trao đổi ánh mắt, bọn họ kéo rèm ra.

Hàn Lệ cảm nhận được sát khí, vừa quay đầu lại, đối mặt với sắc mặt quái lạ của bọn họ.

Cái vẻ mặt này…

Giống y như vẻ mặt bắt cậu mặc đồ con gái hôm đó.

“Phương Chính, đóng cửa.”

“Nghe rõ.”

Vừa đóng cửa, Hàn Lệ căng thẳng trong lòng, há miệng kêu: “Hộ giá! Mau hộ giá!!”

Bọn đàn em cũng nhanh chóng bao vây bốn phía Hàn Lệ, đứng lên chống đối bọn Lưu Bưu hổ.

Hai phe sốt ruột, Võ Hiểu Tùng gân giọng kêu: “Chúng mày không muốn nhìn Lệ thiếu mặc đồ con gái à? Ngày đó nó mặc đẹp lắm! Không muốn xem sao!”

Phòng bệnh im lặng trong ba giây.

Sau đó chợt vang to.

“Muốn–!”

“Mặc dù không có ý đó nhưng xin lỗi, cho tao phản bội Lệ thiếu 5 phút!”

Ngay cả Phương Minh cũng kêu: “Bây giờ tụi em là đàn em của Lộ ca!”

Dứt lời, chen chúc nhau.

Võ Hiểu Tùng biết Hàn Lệ cũng nằm viện nên đã chuẩn bị, cố ý mua một bộ đồ y tá nữ, đồng phục sexy.

Hàn Lệ bị bảy tám bàn tay đè xuống giường không thể động đậy, tiếng kêu từng đợt vang lên.

“Tụi mày còn là người sao!”

“Tình anh em đâu rồi!”

“Con mẹ nhà mày Lộ Tinh Minh! Tao cũng chỉ cho mày mặc áo ngực thôi mà mày phải làm tao đến mức này sao!”

“Á á á! Chúng mày đụng vào vết thương của bố!”

Sự gào thét ầm ĩ này coi như là bất lực.

Hàn Lệ nằm trên giường với vẻ mặt ảm đạm, đáy mắt bị xúc phạm. Nhục nhã vô cùng.

Bộ đồng phục y tá kia không vừa với cậu, chật đến mức căng hết cả bắp thịt, bắp đùi lộ ra ngoài, vạt áo xuất hiện ti hồng nho nhỏ vô cùng đáng yêu.

Hai hàng người cười đến mức tê dại nằm trên mặt đất, lúc này phòng bệnh rất vui vẻ.

Nhưng mà đúng lúc đó, cửa bị đẩy ra.

Bọn họ cười không ngớt, ánh mắt nhìn lại đụng phải Vân Tri đang cầm ấm nước.

Khắp phòng im lặng, không khí trở nên lúng túng.

Vân Tri nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Hàn lệ.

“…”

“….”

Sau một hồi im lặng cô gái nhỏ không nói gì, đóng cửa kín lại.

Hàn Lệ muốn diễn một vở mãnh hổ rơi lệ ngay tại chỗ này.

“À ờm, chúng tôi đi trước nha.”

“Đúng đúng, chúng tôi đi trước, hai người nhớ bảo trọng thân thể.”

Giọng nói lần lượt vang lên, phòng bệnh nhanh chóng rộng rãi.

Vân Tri không nhúc nhích, có lẽ bởi vì kích động quá lớn nên không biết tiêu hóa chỗ nào.

Hàn Lệ bực bội chôn mặt vào trong chăn, dù có chết ngợp cũng không thể làm mất tôn nghiêm của mình.

“Này, Hàn Lệ.”

Lộ Tinh Minh nhẹ giọng kêu.

Hàn Lệ tức giận: “Cút, đừng tìm bố mày nói chuyện.”

Lộ Tinh Minh suy nghĩ, sau đó cầm một tờ giấy lên viết, viết xong chữ cuối thì vo giấy lại ném qua.

Qua thật lâu, Hàn Lệ mới mở cục giấy ra.

[ Sau này tao sẽ không bắt nạt mày nữa, cũng sẽ không để người khác bắt nạt mày. ]

Đang lúc trong đầu Hàn Lệ đầy dấu chấm hỏi, Lộ Tinh Minh lại ném qua cục giấy khác.

[ Làm hòa đi, tao muốn làm dượng mày. ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.