Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 36 - Chương 36

trước
tiếp

Cuối tháng tám, học sinh đầu cấp phải nhập học trước, bắt đầu hai tuần học quốc phòng.

Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân cùng đưa ba đứa nhỏ vào trường học.

“Hiển Hiển, Bách Châu, mình xin đổi ký túc xá được không vậy?”, Tiền Văn Kiệt có chút uể oải, hắn lần đầu tiên nhận ra, thì ra thành tích cao và thành tích thấp lại có khác biệt đến như vậy!

Cách phân chia ký túc xá của trường khá đơn giản, cơ bản dựa theo điểm thi đầu vào mà xếp thứ tự, Tiền Văn Kiệt kém một chút so với Thiệu Hiển và Bách Châu, không có cơ hội chung phòng.

Kế hoạch ba người ở chung cứ như vậy mà tàn nhẫn bị đánh vỡ tan tành.

“Mình không biết trường có cho đổi hay không nữa.” Thiệu Hiển bất đắc dĩ trả lời.

Hắn đương nhiên cũng muốn ba người ở chung một phòng, nhưng mà trường quản lý rất nghiêm, có khả năng cao sẽ không đồng ý.

Đang nói, bọn họ đã đến lầu 3.

“301 bên tay phải, 304 thì đối diện với phòng kế bên hai đứa mình.” Kiếp trước Thiệu Hiển đã đến đây tìm học trưởng một lần nên khá quen thuộc. “Đi sắp xếp hành lí trước, lát nữa còn ăn cơm chung.”

Ký túc xá phân loại hai bên chẵn lẻ, bọn họ ở rất gần nhau.

Thiệu Hiển mở cửa ký túc 301 ra, hai người bạn cùng phòng khác còn chưa tới, trên 4 chiếc giường đều đã được dán tên.

Trên là giường, dưới là bàn, trái phải mỗi bên 2 cái.

Hắn cùng Trần Bách Châu đứng đầu, nên giường hai người ở kế nhau.

Thái Nhã Lan vốn định chuẩn bị giường chiếu cho Thiệu Hiển, lại bị Thiệu Hiển quyết đoán cự tuyệt, đành phải đứng một bên nhìn hai đứa nhỏ nhanh nhẹn sắp xếp đồ dùng của mình.

Mấy năm nay nàng rất ít khi bầu bạn với con mình, không ngờ chớp mắt nó đã lớn như vậy rồi.

Thiệu Hiển cùng Bách Châu loay hoay nửa tiếng thì xong, hai người cùng phòng kia còn chưa tới.

Hắn tùy ý liếc mắt về phía đầu giường một chút, lập tức bất ngờ.

Trần Bách Châu nhìn theo ánh mắt hắn.

Một giường là Triệu Tư Khâm, một giường là Đỗ Trạch, vừa khéo.

“Hiển Hiển, Bách Châu, mình xong rồi”, giọng Văn Kiệt vang lên ngoài hành lang, “Bọn mình đi ăn cơm thôi!”

Mặc dù chán nản vì không được ở chung một phòng, nhưng hắn bước sang một môi trường mới, hơn nữa đây là lần đầu rời nhà ở lại trường, rốt cuộc cũng nảy sinh vài cảm giác mới mẻ, cả người có vẻ rất háo hức.

Cơm nước xong xuôi, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân dặn dò thêm vài câu rồi mới lên xe rời đi.

“Hiển Hiển, cậu ở cùng phòng với ai vậy?”

Ba người đi về ký túc xá, Văn Kiệt tò mò hỏi.

“Triệu Tư Khâm với Đỗ Trạch, cậu cũng quen bọn họ.”

“Cái gì!” Văn Kiệt kinh ngạc la lên, “Không ngờ thành tích bọn họ cao vậy luôn.”

Thiệu Hiển cười hói: “Đỗ Trạch luôn đứng đầu trường số 7 mà.”

[Note: Lúc trước edit vội mình không để ý lắm nên bổ sung một xíu, trường cấp hai bọn Thiệu Hiển học là trường số 9, còn Đỗ Trạch với Tư Khâm là số 7 nha.]

“Trường số 9 vẫn lợi hại hơn, hơn bọn họ một bậc mà!”, Văn Kiệt kiêu ngạo nói: “Hiển Hiển, Bách Châu, hai cậu phải cố lên, ngàn vạn lần không được để bọn họ soán ngôi đó.”

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã về tới phòng.

“Hiển Hiển, chiều nay các cậu định làm gì? Mình đi chung về phòng các cậu được không?”

Thiệu Hiển gật gật đầu “Được.”

Còn chưa đến nơi, bọn họ đã thấy cửa phòng 301 mở rộng, bên trong còn có tiếng người. Chắc là những người khác đã đến rồi.

Ba người bọn họ đi vào, liền thấy một thiếu niên quỳ gối trên ván giường trải chiếu, một người lớn tuổi hơn đang đứng sát cạnh bàn, miệng vẫn còn đang lải nhải gì đó.

“Chú Đỗ!” Tiền Văn Kiệt mỉm cười, mở lời chào hỏi trước.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn, hơi giật mình, ý cười phủ đầy khuôn mặt thành thật trung hậu, “Ai da, là mấy đứa sao! Ba đứa ở phòng này hết hả?”

Hắn vẫn luôn vội vàng giúp con mình sắp xếp đồ đạc, không chú ý tới mấy cái tên dán trên giường khác.

Đỗ Trạch trèo từ trên thang xuống, chào hỏi: “Không ngờ bọn mình ở chung phòng luôn đó, trùng hợp ghê.”

Hắn lớn lên thanh thanh tú tú, dáng vẻ rất thư sinh, cả người lịch sự giản dị, làm người khác cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân.

Lúc ở Nông Gia Nhạc, ấn tượng của Thiệu Hiển với người này không tồi.

“Trùng hợp thôi, cậu có cần giúp gì không?” Thiệu Hiển hỏi.

Chú Đỗ vội vàng xua xua tay: “Không cần, không cần đâu, chút nữa là xong rồi.” Nhìn không tự nhiên chút nào.

Nhà bọn họ tuy không nghèo, nhưng cũng không thể so với hào môn thế gia, có kết bạn cũng cẩn thận thêm vài phần.

Thiệu Hiển nhận ra được điều đó, liền thuận miệng hỏi: “Đỗ Trạch, cậu nhận đồng phục chưa? Nếu chưa thì lát nữa đi chung luôn không?”

“Được.” Đỗ Trạch cong mắt cười đáp.

Tính tình hắn rất tốt, tâm tính cũng không tầm thường, dù lớn hơn bọn Thiệu Hiển hai tuổi nhưng vẫn không cảm thấy có gì đó không thoải mái, lời nói ra cũng rất tự nhiên.

Cha con Đỗ gia động tác nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã sắp xếp xong.

Bốn người vừa định cùng nhau đi ra ngoài, một nam sinh kéo vali bước vào ký túc xá.

Kiểu tóc cùng quần áo rất đẹp, đúng là Triệu Tư Khâm rồi.

“Các cậu đến sớm vậy!” Trên mặt hắn tràn đầy sắc xuân tươi cười, dường như khi thấy đám người Thiệu Hiển cũng không bất ngờ chút nào.

Người đến đông đủ cả rồi.

Triệu Tư Khâm biết bọn họ đi nhận quần áo, lập tức vứt vali lại, cũng không vội sửa sang lại chỗ nằm, trực tiếp đi theo luôn.

Cuộc sống cấp ba bắt đầu rồi đây!

Trường học thực sự rất nghiêm khắc, nhưng điều kiện ở ký túc xá không tệ chút nào.

Ngày hôm sau phải học quân sự, bốn người sớm rửa mặt xong, đều nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

Trường học vào buổi đêm yên tĩnh vô cùng.

Thiệu Hiển nằm trên giường đơn hẹp, quạt điện trên đỉnh đầu không biết mệt mỏi mà cứ quay đều, quay đều, phát ra chút âm thanh của máy móc. Nhất thời, hắn lại cảm thấy thật khó ngủ.

Đêm hè có hơi nóng, cũng có chút phiền lòng.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể cưỡng ép bản thân mình nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, chậm rãi chìm vào mơ màng.

Nhiệt huyết học tập ở đây cũng rất nồng đậm, mặc dù đang học quốc phòng, rất nhiều học sinh tối tối vẫn thắp đèn học bài như thường.

Phòng 301 cũng không thua kém chút nào.

Tiền Văn Kiệt mỗi lần muốn tìm Thiệu Hiển và Bách Châu chơi, đều sẽ bị học bá cùng phòng khuyên ngăn.

Phàm nhân như hắn thì sống một cuộc sống bình thường vẫn tốt hơn.

Trong lúc học quốc phòng, các bạn học đã quen biết nhau nhiều hơn, nam sinh trong ký túc xá 301 lại càng trở thành đề tài nóng trong miệng của các nữ sinh.

Nơi này chính là ký túc xá của học bá, là nơi soái ca tụ tập mà.

Bốn người Thiệu Hiển có một vẻ đẹp khác nhau, rất nhiều nữ sinh rảnh rỗi âm thầm lập bảng xếp hạng cho bọn họ trong lòng.

Chỗ Hách Lộ ở cũng là ký túc xá của học bá, nhưng học giỏi không có nghĩa là không hóng chuyện.

Có hai nữ sinh vẫn luôn vì ai đẹp trai hơn mà suốt ngày tranh chấp với nhau.

Các nàng không ai thuyết phục được ai, đành phải đi tìm người ngoài.

“Hách Lộ, cậu cảm thấy ai đẹp trai nhất?”

Hách Lộ ngẩng lên từ xấp tài liệu, thuận miệng đáp: “Không biết.”

“Dù sao cậu cũng phải chọn một người chứ, lúc trước cậu học chung lớp với Thiệu Hiển và Bách Châu đúng không? Hai người bọn họ tính cách thế nào vậy? Có phải là rất lạnh lùng không?”

Hách Lộ dừng một chút: “Được rồi, nếu các cậu đến hỏi bài, hai cậu ấy sẽ giúp đỡ các cậu.”

Nàng lúc nào cũng như vậy, nên người khác cũng không hỏi thêm gì nữa,

“Trưởng xá à, cậu nói xem, ai đẹp nhất?” Hai người lại hỏi nữ sinh tóc ngắn đang nhàn nhã cắt móng tay.

[Mỗi phòng ktx sẽ bầu ra một người như trưởng phòng nên mình gọi là trưởng xá luôn chứ thật ra từ này không có nghĩa gì hết.]

Trưởng xá lặng lẽ ngẩng đầu lên, từ mắt kính phản ra một cái nhìn kì dị, nàng nhe răng cười đầy biến thái.

“Tại sao lại so ai đẹp hơn?”

“Ý cậu là sao chứ?” Hai người không hiểu.

Trưởng xá buông kiềm cắt móng tay xuống, đẩy đẩy mắt kính, không hề trả lời mà lại mở tài liệu toán học ra, nhìn như đang học rất nghiêm túc.

Thấy Hách Lộ và trưởng xá bắt đầu học hành, hai nữ sinh kia cũng không hỏi thêm gì nữa.

Không nghĩ tới, giữa quyển tài liệu của trưởng xá lại kẹp một cái điện thoại.

Nàng bấm mở album, trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh.

Trong hình, một nam sinh mặc áo ngụy trang đang đưa nước cho một nam sinh khác, nam sinh kia mỉm cười nhận lấy, gió thổi tóc mái tung bay, nắng trời sáng bừng trong ánh mắt.

Nam sinh môi hồng răng trắng, xinh đẹp vô cùng.

Trong đầu trưởng xá dùng vô số từ ngữ để khen ngợi vẻ đẹp này, mà những từ này đa phần đều nằm trong tiểu thuyết ngôn tình kinh điển.

Hơn nữa còn đều dùng để diễn tả vai chính.

Nàng không thèm quan tâm ai đẹp hơn ai, nàng chỉ biết, Thiệu Hiển lớn lên thật sự rất đáng yêu nha nha nha!

Mấu chốt là, hắn với bạn học Trần Bách Châu còn rất tình thương mến thương nữa a a a! Trong ký túc xá nam sinh, Thiệu Hiển đột nhiên hắt hơi mấy cái liền.

Trần Bách Châu lập tức đứng lên, rót một ly nước nóng mang lại, thấp giọng nói: “Học quân sự đổ mồ hôi nhiều, dễ bị cảm lạnh lắm.”

“Ừ.”

Thiệu Hiển ngoan ngoãn nhận lấy ly nước, vừa uống mấy ngụm đã thấy Triệu Tư Khâm dịch ghế qua trêu ghẹo.

“Phải chi mình cũng có tri kỉ như vậy thì tốt quá.”

Thiệu Hiển liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn một vòng qua Đỗ Trạch, không thèm trả lời.

Triệu Tư Khâm nhìn theo ánh mắt hắn xong liền lập tức im miệng.

Mãi đến khi kết thúc đợt học quân sự, các nữ sinh vẫn chưa tranh cãi xong rốt cuộc ai mới thật sự là nam thần của trường.

Đương nhiên, này cũng chỉ là chuyện để tán gẫu lúc rảnh rỗi thôi, chuyện các nàng quan tâm nhất vẫn là học tập.

Sau khi bắt đầu học chính thức, việc học nặng nề phức tạp hầu như đã chiếm trọn tâm trí mọi người, nam thần hay không nam thần cũng không quan trọng nữa.

Nhưng việc Tiền Văn Kiệt vẫn thường xuyên tìm Hách Lộ để trao đổi bài tập nên lại trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của người khác.

Dù sao Tiền Văn Kiệt cũng được xem như một tiểu soái ca trong lớp đứng đầu, hơn nữa rõ ràng còn có quan hệ thân thiết với mấy người Thiệu Hiển, cho nên không ít nữ sinh thầm thích hắn.

Bất quá, trường cấp ba coi trọng nhất chính là thành tích học tập, thành tích Hách Lộ rất nổi bật, các nữ sinh khác cũng rất bội phục nàng nên đối với việc nàng gần gũi với Văn Kiệt cũng không ghanh ghét nhiều.

Ngược lại, các nàng còn xem Hách Lộ như mục tiêu để nỗ lực vậy.

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến lúc thi học kỳ rồi.

Trần Bách Châu mười bốn tuổi vừa cao vừa nảy nở. Tuy tuổi nhỏ, nhưng so với nam sinh cùng lớp, chiều cao đã nổi bật lắm rồi, càng ngày càng nhiều thư tình nhét đầy trong hộc bàn của hắn.

Trong ký túc xá, Thiệu Hiển lật lật một xấp phong thư màu hồng nhạt, ngồi trên ghế cười trêu chọc: “Càng ngày càng thu hút đó nha.”

“Cậu cũng có rất nhiều mà.” Trần Bách Châu nhìn về phía chồng thư chất đống trên bàn hắn.

Lông mi dài cong vút, che khuất nửa cặp mắt, càng nhìn càng sâu thăm thẳm.

Thiệu Hiển hoảng hốt cảm thấy, Phó Bách Châu kiếp trước, giờ phút này đang đứng ngay trước mặt mình.

Dường như càng lớn, đứa nhỏ này càng giống với người kia trong trí nhớ của mình.

“Mình đi tìm Bút chì chút, cậu đi tắm trước đi.” Thiệu Hiển tránh tầm mắt của hắn, đứng dậy rời khỏi phòng.

Trần Bách Châu giật mình đứng ngơ người hơn một phút, sau đó lấy quần áo rồi bước vào tắm rửa.

Đang tắm, hắn nghe thấy tiếng cửa mở, dựa vào tiếng bước chân mà đoán, chắc là Triệu Tư Khâm.

Triệu Tư Khâm ngân nga ca hát yêu thích, ngồi ở trước bàn.

Thấy trong phòng không có ai, trong phòng tắm có người, hắn liền lén lấy điện thoại ra, đeo tai nghe lên, đầu tiên kiểm tra xem âm thanh có lộ ra ngoài hay không, sau đó mới gấp gáp mở một cái video, chờ đến lúc người trong phòng tắm đi ra tắt cũng không muộn.

Trần Bách Châu tắm rửa xong, từ trong bước ra ngoài.

Hắn trước giờ tay chân nhẹ nhàng, Triệu Tư Khâm mải đắm chìm trong video, căn bản không phát hiện ra có người đang đi sau lưng mình.

Trần Bách Châu vốn không để ý hắn xem cái gì, chỉ thuận mắt liếc qua một cái, lập tức đứng như trời trồng.

Trên màn hình điện thoại, hình ảnh khó coi đập ngay vào mắt hắn, khắc sâu trong đại não.

Nếu là một nam một nữ, hắn sẽ không kinh ngạc đến mức như vậy.

Nam sinh tuổi này giống như Triệu Tư Khâm, cơ bản đều đã xem qua chút phim nóng rồi.

Nhưng trong video, rõ ràng là hai đứa con trai.

Video tuy có hơi mờ, nhưng không khó nhận ra, hai nam nhân đó đang làm loại chuyện kia, còn đang làm rất kịch liệt.

Triệu Tư Khâm còn xem đến kích động nữa chứ.

Hắn quyết đoán xoay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lưng dính sát trên vách tường lạnh lẽo, ngọn lửa nóng hừng hực trong lồng ngực nhất thời không thể dập tắt được.

Chỗ nào đó, khó chịu như sắp nổ tung đến nơi rồi.

Đúng lúc này, Thiệu Hiển đột nhiên từ trong phòng 304 bước ra, nhìn một cái liền thấy Bách Châu đang dựa lưng vào vách tường, mặt mày nhíu hết lại.

“Cậu sao vậy?”

Hắn bước nhanh đến gần Bách Châu, cậu ta lại đột nhiên bước sang một bước, chủ động cách xa hắn một đoạn.

Đèn hành lang lờ mờ, Thiệu Hiển cũng không chú ý tới những chỗ khác của hắn, chỉ biết hiện tại hắn đang rất khó chịu.

“Đi vào phòng thôi.”

Hắn nói xong, liền kéo tay Bách Châu lôi vào.

“Không”, Bách Châu theo bản năng hất tay ra, không dám đối diện với Thiệu Hiển, “Khoan hãy vào.”

Thiệu Hiện trầm mặc vài giây, giọng nói ôn hòa vang lên trong hành lang yên tĩnh: “Rốt cuộc thì cậu sao vậy?”

“Mình chỉ hơi nóng nên ra hóng gió chút thôi.” Trần Bách Châu nỗ lực đè nén cơn xúc động nào đó trong lòng, ngước mắt nhìn về phía Thiệu Hiển.

“Được, vậy mình vào trước.”

Thiệu Hiển thấy hắn không muốn nói thì không hỏi thêm nữa, đang định xoay người mở cửa, lại bị một lực lớn nắm chặt lấy cổ tay.

Trên hành lang, giọng Trần Bách Châu vang lên rất nhẹ, tựa như đã dùng hết sức lực để đè nén và chịu đựng.

“Đừng vào, bây giờ khoan đừng vào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.