Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 55 - Chương 55

trước
tiếp

Chơi dưới biển hơn nửa ngày, màn đêm đang dần buông xuống, hai người quay về khách sạn, tắm rửa, đổi sang quần áo thoải mái, cơm nước xong xuôi lại đi dạo dọc trên bờ cát.

Bóng tối trải dài, cảnh sắc ban đêm mang theo một vẻ đẹp khác hẳn với ban ngày.

Sóng vỗ rì rào, thanh âm mọi người nô đùa vui vẻ, theo gió lan đi khắp nơi.

Cách đó không xa có một chàng trai đẹp mắt ôm đàn ghita, vừa đàn vừa hát.

Giọng hát dịu nhẹ ngân lên khúc ca êm tai, quây quanh chàng trai có không ít người, bài hát vừa kết, mọi người ai nấy hoan hô reo hò.

Bị bầu không khí như vậy ảnh hưởng, trên mặt Thiệu Hiển vẫn luôn mang theo nét cười.

Phó Bách Châu cùng cậu nắm tay, mặt mày cực kì ôn nhu, “Dắt cậu đi một chỗ.”

“Chỗ nào vậy?”

Phó Bách Châu cười mà không nói, Thiệu Hiển đơn giản không hỏi thêm, dù sao cũng không phải đem hắn đi bán.

Nơi này chủ yếu là những tòa nhà thấp bé, thảm cỏ bao phủ khắp không gian.

Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu tùy tiện đứng trước một bụi cỏ, cười hỏi, “Trong này có giấu bảo bối gì sao?”

Bụi cỏ cao tầm nửa người, kéo dài thành một mảnh lớn, vì là buổi tối nên Thiệu Hiển nhìn không ra thảm cỏ trước mặt mình rộng đến mức nào nữa.

Gió nhè nhẹ thổi, mang theo mùi cỏ xanh, tỏa ra mùi vị của thiên nhiên.

Phó Bách Châu lấy di động ra, nhấn mấy cái trên màn hình.

Thiệu Hiện nhìn không rõ, thuận miệng hỏi, “Công ty có việc à?”

Vừa dứt lời, mắt hắn bỗng nhiên trừng lớn.

Những đốm sáng xanh nhạt từ bụi cỏ trước mặt bay lên, bay lượn lập lòe giữa không trung, tựa như sao băng xuất hiện trên bầu trời đêm lộng lẫy.

Nhưng không như phù dung sớm nở tối tàn, chúng đáp lại dưới bầu trời đêm, tạo thành một buổi triển lãm ánh sáng mà thế gian không gì sánh được.

Giây tiếp theo, ngày càng nhiều đom đóm từ mặt cỏ bay ra, bọn chúng xoay quanh bay múa, chỉ vì một mình Thiệu Hiển mà bày ra vũ điệu ánh sáng mộng ảo tuyệt vời nhất.

Nhìn ra xa, vô số đom đóm bay lượn trên không trung, tựa như ngân hà rơi xuống, mang đến cả một trời sao, đẹp không sao tả được.

Đột nhiên, đom đóm hình như bị dọa, nguyên bản là một đội hình đột nhiên lại loạn hết cả lên, càng thêm hoạt bát sinh động.

Thì ra là vì cách đó không xa chợt có bắn pháo hoa.

Pháo hoa nở rộ giữa màn đêm yên tĩnh, nhiều không đếm kịp, hấp dẫn không ít du khách theo tiếng vang mà đến.

Màn trình diễn đầy tình yêu này như muốn bày tỏ tình ý nồng nhiệt đến cho một người nào đó vậy.

Thiệu Hiển bất ngờ, ngơ ngẩn đợi pháo hoa kết thúc, cuối cùng chỉ hỏi, “Còn gì mình không biết nữa không?”

Ánh mắt Bách Châu đong đầy dịu dàng, “Mình mua một viên kẹo vải.”

“Còn gì nữa?”

“Còn chuẩn bị nhẫn.”

Thiệu Hiển muốn hỏi tiếp, lại đột nhiên bị người nào đó đưa miệng sang, thi xem ai ăn kẹo giỏi hơn.

Tình hình thi đấu kịch liệt vô cùng, vô tiền khoáng hậu.

[Vô tiền khoáng hậu: Hàm ý của câu thành ngữ ám chỉ những điều hiếm hoi, đặc biệt. Được tạo nên bởi một cá nhân/sự kiện mà trước nay chưa từng xuất hiện, chưa ai sánh bằng.]

Xung quanh vang lên không ít tiếng huýt sáo thiện ý cùng tiếng hoan hô, hai người cũng không để ý, vẫn mải đắm chìm trong lạc thú cá nhân.

Vài con đom đóm đậu lên đầu vai Thiệu Hiển, lấp lóe lấp lóe, vốn định nghỉ chân một lát, đột nhiên lại bị một ngón tay tiến đến xua đi. Trước khi đi bọn chúng còn lượn qua lượn lại vài lần, như tự hỏi hai người này sao lại đứng đây mà hôn hít.

Quay về khách sạn, cả hai không một lời vô nghĩa, trực tiếp chuyển từ hôn sang hoạt động tay chân.

Dần dần, Thiệu Hiển đột nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm.

“Cậu đang làm gì vậy?” Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Thiệu Hiển nhìn thấy người nào đó hình như khác lạ ngay giữa lúc thế này.

Phó Bách Châu đang mò mẫm gì đấy, nghiêm túc trả lời: “Không phải muốn làm sao? Không chuẩn bị trước thì lát sẽ không vào được.”

“Cậu định ở dưới à?”

“Ừ.”

Thiệu Hiển: “…..”

Hắn vất vả xây dựng tâm lý vững chắc đến vậy, thế mà trong khoảnh khắc này lại sụp đổ hết.

Cả người nằm ngả ra phía sau, Thiệu Hiển thở dài, “Mặc dù có làm thật, chuyện chuẩn bị cũng phải để mình giúp cậu chứ, sao có thể để cậu tự lo được?”

“Sợ cậu mệt.”

Phó Bách Châu nhận ra Thiệu Hiển đột nhiên mất hứng, đành phải dừng động tác lại, thật cẩn thận hỏi, “Có phải có chỗ nào không đúng không?”

Hắn hơi thấp thỏm, Thiệu Hiển không đành lòng, liền đoạt lấy đồ vật kia, rầu rĩ nói: “Hôm nay có hơi mệt, tạm không làm được không?”

Mặt mày Bách Châu tràn ngập nhu tình, “Đều nghe cậu.”

Hai người nằm cạnh nhau định đi ngủ, nhưng người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, nào có dễ dàng nói ngưng là ngưng như vậy?

Lăn qua lăn lại, đồ cầm trong tay giữ không được, ném cũng không xong.

“Mình đi giải quyết.”

Phó Bách Châu nói xong liền đứng dậy, lại bị Thiệu Hiển dùng sức túm chặt.

“Phó tiên sinh, em muốn, nhưng em không muốn động.”

Phó Bách Châu nghe hiểu.

Không cẩn thận đánh đổ thùng xăng, lửa cháy phừng phừng.

Thế nhưng hắn vẫn cứng đầu muốn dùng ý chí bản thân dập tắt, “Sẽ đau.” “Nhưng rất nhanh sẽ không khó chịu nữa.” Thiệu Hiển bướng bỉnh nhìn hắn.

Hai người đối diện mấy giây, Phó Bách Châu rốt cuộc bại trận, hắn gấp gáp lấy “bé con” ra, đem người kia đè xuống, bắt đầu hành sự.

Chỉ là lửa cháy quá lớn, hai người làm đến rạng sáng mới ngừng.

Cả người Thiệu Hiển bị lửa đốt, thời điểm tiến vào, đau đớn cũng tùy theo mà đến, nhưng vì kỹ năng của Phó Bách Châu không phải hạng tầm thường, những đau đớn đó dần dần biến mất, thay vào đó chính là khoái cảm lan ra toàn thân.

Hắn tựa như chân chính hiểu được những lời như “Lao động là hạnh phúc” rồi.

Đến giữa trưa, nắng trời trở nên ấm áp, xuyên qua khe hở trên màn, nghịch ngợm nô đùa khắp nơi.

Thiệu Hiển mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, tối hôm qua lo dập lửa, dập đến mức mệt rã rời.

Duỗi tay qua bên cạnh sờ sờ, không có ai.

Hắn đột nhiên mở to mắt, tập trung nhìn quanh, trên giường đúng thật là chỉ có mình mình.

Tuy biết rằng có khả năng Phó Bách Châu có việc phải đi, nhưng tình huống này vẫn làm trong lòng Thiệu Hiển có chút mất mát.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy ngón áp út có gì khác thường, hắn nhấc tay ra khỏi ổ chăn.

Một chiếc nhẫn đã được đeo lên, không lớn không nhỏ, vừa vặn.

Khóe miệng không nhịn được mà cong lên, hắn cẩn thận ngắm nhìn chiếc nhẫn lâu thật lâu, mãi cho đến khi có tiếng mở cửa.

Nghe thấy động tĩnh, Thiệu Hiển vội vàng đem tay nhét lại vào chăn, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Trên mặt đất trải thảm, hơn nữa Phó Bách Châu còn cố tình đi thật nhẹ cho nên căn bản không nghe được tiếng bước chân nào.

Tuy nhiên trên người hắn có một mùi hương độc đáo, chỉ cần tới gần, Thiệu Hiển đã nhận ra.

Phó Bách Châu nửa quỳ bên mép giường, nhẹ giọng kêu, “Hiển Hiển, Hiển Hiển….”

Gọi vài tiếng, Thiệu Hiển cũng chưa phản ứng, hắn đành không gọi nữa.

Thiệu Hiển tò mò hắn muốn làm gì, nhưng không thể mở mắt nên cái gì cũng không nhìn được.

Ngăn kéo hình như bị kéo ra nhẹ nhàng, người họ Phó nào đó không biết lấy cái gì, sau đó không ngờ thế mà lại có ý đồ táy máy tay chân.

Thiệu Hiển kinh hoảng mở to mắt, ngăn cản ý định chiến thêm hiệp nữa của hắn, “Anh làm gì vậy?”

Phó Bách Châu cầm thuốc mỡ trên tay, vẻ mặt vô tội, “Em bị thương, anh bôi thuốc cho em.”

Rạng sáng, sau khi mọi chuyện xong xuôi, thật ra đã tắm rửa thoa thuốc hết cả rồi, nhưng cái nơi kia của Thiệu Hiển trước giờ vốn không phải chỗ để làm thế này thế nọ, Phó Bách Châu vẫn không yên tâm, muốn kiểm tra lại một chút.

Không ngờ thế mà lại đánh thức Thiệu Hiển.

Thiệu Hiển ngh vậy, vội vàng lấy chăn bọc kín mình lại, “Em không sao, không cần thuốc.”

Hắn lại hỏi, “Anh đi đâu vậy?”

Phó Bách Châu đành buông thuốc mỡ xuống, “Sợ em ăn không quen nên anh xuống mượn phòng bếp, nấu cho em ít cháo.”

Nói đến cháo, Thiệu Hiển mới cảm thấy mình có hơi đói.

Hắn chống tay muốn xuống giường, Bách Châu liền khẩn trường dìu hắn, “Em cần gì sao? Anh đi lấy giúp em.”

Thiệu Hiển nhìn thấy trên ngón áp út người ta cũng đeo một chiếc nhẫn giống y như mình, trong lòng nếm ngọt, ngoài mặt lại cố ý nói, “Em muốn đi vệ sinh, anh đi thay em được à?”

Ai ngờ vừa dứt lời, cả người liền bị nhấc bổng lên.

Hắn được bế vào nhà vệ sinh, sau khi thả xuống, nghe Phó Bách Châu nói, “Khi nào xong thì gọi anh.”

Phó Bách Châu dặn dò xong thì ra ngoài, săn sóc đóng cửa lại.

Hắn nhìn ra, thân thể Thiệu Hiển chưa thích ứng với việc kia nên có chút thẹn thùng.

Trong nhà vệ sinh, Thiệu Hiển xả nước xong, chống trên bồn rửa tay, soi gương nhìn lại chính mình.

Tóc tai lộn xộn, môi hơi sưng, mắt hình như hơi hồng hồng.

Đều tại tối qua nhiệt tình như vậy!

Thôi xong! Hình tượng của mình!

Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chải tóc hẳn hoi, chờ đến khi mặt mày khô ráo sạch sẽ, hắn mới chậm rì rì đi về phía cửa, mở ra.

Phó Bách Châu vẫn luôn đứng đợi.

Thấy hắn đi ra, Bách Châu lại định bế người ta về giường.

Thiệu Hiển vội vàng cự tuyệt, “Em đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Anh mang cháo lên rồi, ăn xong lại ra ngoài đi dạo một chút.” Phó Bách Châu đỡ hẵn ngồi xuống, “Em dựa vào đây đi, anh đút em.”

Thiệu Hiển đúng là có chỗ không thoải mái, cũng không từ chối, nửa người dựa vào đầu giường.

“Không cần, em tự ăn được.”

Dù sao thì vẫn tự thân vận động chút được mà.

Phó Bách Châu cười cười, mở hộp giữ nhiệt, múc ra một chén cháo thơm ngào ngạt, đưa đến trước mặt Thiệu Hiển.

Thiệu Hiển đang định đưa tay ra đón, một muỗng cháo đã xuất hiện trước mặt.

Đành phải ăn thôi.

Suy đi tính lại, người nào đó muốn đút mình, vậy mình ngồi yên là được rồi.

“Anh ăn chưa?” Thiệu Hiển bỗng nhiên nghĩ tới chuyện như vậy.

“Em ăn xong anh mới ăn.”

Như vậy sao được!

Thiệu Hiện ấu trĩ lấy chính mình ra uy hiếp, “Anh không ăn em cũng không ăn, muốn ăn thì ăn cùng nhau.”

Hắn không biết người khác xử lý hậu trường có ướt át bẩn thỉu như vậy hay không, nhưng hắn rất hưởng thụ cảm giác được chăm sóc như vậy.

Có thể được chăm sóc vô điều kiện, có thể biểu hiện cảm xúc chân thật nhất của mình trước mặt một người mà không cần kiêng nể, chẳng lẽ không phải là chuyện hạnh phúc nhất thế gian này sao?

Ít nhất Thiệu Hiển cũng thích đắm chìm trong đấy.

Ý cười trong mắt Bách Châu càng nồng đậm, “Được.”

Hắn tự múc một muỗng cháo cho mình.

Hai người chậm rãi, nhẩn nha ăn hai chén cháo, Thiệu Hiển khôi phục chút tinh lực, hỏi: “Hôm nay đi đâu chơi vậy?”

Phó Bách Châu muốn giữ cảm giác thần bí nên không đáp rõ ràng.

Vì thế, bọn họ hôn nhau trên tháp, giúp đỡ người nước ngoài trên đường phố, nâng tạ dưới biển hoa mỹ lệ.

Mấy ngày này, Thiệu Hiển quên hết công việc, cống hiến hết mình cho “lao động”.

Hầu như tối nào bọn họ cũng chiến một lần.

Mệt nhưng vui sướng.

Mãi đến một buổi tối nọ, thời điểm Phó Bách Châu đang định làm thêm lần nữa thì nhận được một cuộc điện thoại.

“Tôi nói này lão Phó à, cậu chơi chưa đủ sao? Khi nào cậu mới chịu về đây? Cậu muốn yêu đương thì tôi cũng muốn theo đuổi người ta mà?”

Triệu Tư Khâm khóc thút thít ở đầu kia điện thoại.

Phó Bách Châu thấy Thiệu Hiển nén cười, nhịn không được cúi xuống hôn một lượt mới trả lời, “Ngày mai lên máy bay rồi, trở về liền cho cậu nghỉ mấy ngày.”

Ngắt điện thoại xong, Thiệu Hiển trêu chọc, “Cậu ta vẫn chưa cưa đổ được Đỗ Trạch à?”

Không chờ Phó Bách Châu trả lời, hắn đã tự tìm ra nguyên nhân cho mình, “Nhưng mà, với tính cách của Đỗ Trạch, mặc dù hắn có thích thật thì cũng khó có được cảm giác an toàn. Nếu Triệu Tư Khâm không đủ nghiêm túc, chắc hẳn Đỗ Trạch sẽ không chủ động mở lòng đâu.”

Triệu Tư Khâm hướng ngoại, nhìn qua có chút cà lơ phất phơ, lại là một kẻ cao phú soái, bên người lúc nào cũng đông đảo yến yến oanh oanh, Đỗ Trạch không dám tiến đến bước kia cũng là chuyện bình thường.

Huống chi, hai người cũng đã xa cách tám năm.

“Ừ.”

Phó Bách Châu nhẹ nhàng lên tiếng.

Cho nên, càng tương phản như vậy, hắn càng cảm thấy mình thật may mắn.

Thiệu Hiển thật tốt, tốt đến mức hắn dường như trở nên vô dụng.

Chỉ có thể dốc hết lòng, đối xử với cậu ấy tốt một chút, lại tốt hơn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.