Kỳ nghỉ ngọt ngào trôi qua, Thiệu Hiển và Phó Bách Châu cùng nhau trở về nước.
Lúc trước đã hứa cho Triệu Tư Khâm nghỉ phép vài hôm, Bách Châu nói được thì làm được, nhưng chính vì vậy mà bận bù đầu bù cổ.
Thiệu Hiển cũng vì mấy ngày bỏ đi chơi mà hồ sơ, văn kiện cần xử lí chất đống thành chồng.
Hai người ngày nào cũng xoay như chong chóng đến khuya, không còn tinh lực để quan tâm đến mấy chuyện này nọ kia nữa.
Nửa tháng sau mới hết bận rộn, vừa đúng lúc lịch thi đấu của Tiền Văn Kiệt kết thúc.
Văn Thần thành công kéo toàn đội tiến thẳng vào vòng trong.
Nơi được chọn tổ chức chung kết lần này là thành phố Yến. Thiệu Hiển lặng lẽ mua hai tấm vé vào cổng, hôm ấy cùng Phó Bách Châu đi đến tận nơi.
Bên trong sân phủ kín người, ngoại trừ fans ra còn có cánh truyền thông, không dư bất kì một ghế trống nào.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, các fan đã cầm light stick giơ cao, múa may loạn xạ, tạo nên một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Hai người tìm được chỗ ngồi xuống, bên cạnh là một cô gái đang cầm banner, trên banner thế mà lại là hình Tiền Văn Kiệt. Cặp lông mày rậm kia còn được phóng to lên, cực kì hút mắt.
Xem ra là fans của Bút chì rồi.
Cả hai cũng không ngụy trang, cứ trắng trợn ngồi xuống như vậy khiến mấy gái xung quanh phải nhìn ngó ít nhiều.
Vài cô xung quanh khe khẽ thì thầm với nhau, trong chốc lát, biểu tình trên mặt ngày càng trở nên kích động.
Cuối cùng, cô gái ngồi cạnh Thiệu Hiển bỗng nhiên ngượng ngùng hỏi một câu: “Xin hỏi, hai anh đến xem Văn Thần thi đấu sao?”
Thiệu Hiển cười cười: “Đúng vậy.”
Cô gái quay đầu nhỏ giọng nói với người khác mấy câu, lá gan lớn hơn một chút, lại quay sang hỏi: “Em nhìn hai anh thấy hơi quen, hai anh là bạn của Văn Thần hả?”
Thiểu Hiển thoải mái thừa nhận: “Ừ, hôm nay cậu ấy đấu chung kết, bọn tôi đến cổ vũ.”
“Ahhhhh”, mấy cô gái vui vẻ cười rộ lên, “Chúng em là fans của Văn Thần đó, cũng tới cổ vũ cho anh ấy nè! Văn Thần thật sự rất lợi hại luôn!”
Nói đến thần tượng, cô gái nhỏ càng thêm hưng phấn, thao thao bất tuyệt một lúc lâu.
Trên mặt Thiệu Hiển vẫn luôn mang nét cười, vừa nghe vừa gật đầu đáp lại.
Mãi đến khi có người kéo kéo quần áo của cô gái này, cô mới phát hiện ra mình thất lễ, cười cười xin lỗi Thiệu Hiển rồi không nói nữa.
Thiệu Hiển nghiêng đầu hỏi Phó Bách Châu: “Anh có chơi trò này không?”
“Có.”
“Cảm giác thế nào?” Thiệu Hiển tủm tỉm cười hỏi.
Bầu không khí trong nhà thi đấu thật sự quá nồng nhiệt, Thiệu Hiển cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, lời nói ra cũng nhiều hơn ngày thường một chút.
“Không nói đến công ty quản lý khắt khe, Bút chì thật sự rất có thực lực.” Phó Bách Châu khen không chút do dự.
“Đúng vậy.”
Thiệu Hiển cười đáp lại, chỉ tiếc kiếp trước Bút chì không thể thực hiện được ước mơ của mình, hắn may mắn sống lại thêm một đời, giúp cậu bạn theo đuổi sự nghiệp thành công.
Có bốn đội tiến vào chung kết, trước khi bắt đầu thi đấu, đội nào cũng lên sân khấu chào hỏi khán giả, tiếng hú hét ầm ĩ vang lên như muốn phá tung nhà thi đấu.
Lúc trận đấu diễn ra, mỗi lần chứng kiến một pha xử lí xuất sắc nào đó, tiếng cổ vũ khoan thủng cả trần nhà cứ thế mà vang lên ồ ạt.
Đã đến thời điểm tranh ngôi vị quán quân, trận này thực sự giằng co, tâm Thiệu Hiển bị treo lên cao, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.
“Đừng lo, Bút chì sẽ thắng thôi.”
Phó Bách Châu thấy Thiệu Hiển sốt sắng như vậy, không khỏi mở lời an ủi.
“Sao anh lại chắc chắn như vậy?”
“Bây giờ cậu ấy có vẻ yếu hơn, nhưng chút nữa sẽ lật ngược tình thế ngay thôi.”
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, khán giả đột nhiên hét chói tai, vừa giải thích vừa kích động, không nghe ra được một câu hoàn chỉnh nào.
Chiến đội do Tiền Văn Kiệt dẫn dắt quả nhiên lội ngược dòng!
Hơn nữa một đường như thế chẻ tre, dùng tốc độ cực nhanh chiến thắng đại cục!
Thiệu Hiển cười đến rất vui vẻ.
Sau khi trận đấu kết thúc, Tiền Văn Kiệt mang theo chiến đội của mình, lên sân khấu tiếp nhận phỏng vấn.
Mặt hắn tràn đầy tươi cười, khán giả dưới đài vỗ tay nhiệt liệt, làm hắn vừa cảm động lại vừa áy náy.
Vì hắn muốn tuyên bố giải nghệ, hắn phải rời khỏi những người bạn đáng yêu này.
“Chiến đội của cậu giành chức quán quân, Văn Thần có gì muốn chia sẻ không?” Người dẫn chương trình cười hỏi.
Tiền Văn Kiệt đầu tiên phát biểu một chút cảm nghĩ của người chiến thắng, thế nhưng sau lại lộ ra chút ngại ngùng, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí nói ra.
“Cuối cùng, điều tôi muốn nói là, tôi đã thích một người thật lâu, tôi muốn nói với cô ấy rằng, mình giải nghệ rồi, sẽ có thời gian theo đuổi cậu, chăm sóc cậu, đối xử với cậu thật tốt.”
Nhà thi đấu im lặng vài giây, sau đó mọi người đột nhiên hét ầm lên, các thành viên khác đều ngạc nhiên nhìn về phía Tiền Văn Kiệt.
Chưa bao giờ nghe đội trưởng Tiền nói có người trong lòng hết!
Thiệu Hiển buồn cười: “Không ngờ Bút chì còn lãng mạn như vậy.”
“Lãng mạn?”, Phó Bách Châu quay sang hỏi, “Em thích sao?”
Nhận thấy được cảm xúc người nào đó bắt đầu trở nên vi diệu, Thiệu Hiển vội lắc đầu: “Này chỉ có thể dùng với con gái thôi, dùng với em không được. Cũng không biết Chúc Mạn La sẽ nghĩ thế nào đây.”
Có khi với tính cách của Chúc Mạn La, thổ lộ như vậy cũng không khiến cô động tâm nhiều, nhưng mặc kệ, dù sao đây cũng là một mảnh chân tình của Tiền Văn Kiệt.
Chuyện giữa hai người bọn họ, Thiệu Hiển không định nhúng tay.
Rốt cuộc chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, Tiền Văn Kiệt cùng đồng đội đi vào hậu trường, vừa định nhắn tin hỏi Chúc Mạn La xem cậu ấy có tới hay không thì nhận được tin nhắn của Thiệu Hiển.
[Đánh hay lắm!]
Hắn lập tức trả lời: [Các cậu có xem hả?]
[Ừ, không khí ở nhà thi đấu thật sự rất tốt đó.]
Tiền Văn Kiệt lộ ra vẻ mừng rỡ: [Đến tận nơi sao? Đang ở đâu vậy? Mình tới chỗ cậu!]
[Kế bên gara.]
Chẳng bao lâu sau, Tiền Văn Kiệt đã chạy đến, liếc mắt đã thấy hai người đứng chung một chỗ cách đó không xa, vui vẻ lại gần: “Hai người đến tận đây chi vậy!”
“Trận đấu cuối cùng trước khi giải nghệ, đương nhiên muốn đến xem rồi.” Thiệu Hiển cười nói.
Tiền Văn Kiệt trừng lớn mắt, “Vậy sao không nói trước với mình một tiếng?”
“Sợ cậu không chuyên tâm,” Thiệu Hiển nhìn thoáng qua sau lưng hắn, “Cậu phải đi ăn mừng với đồng đội đúng không? Mình với Bách châu không quấy rầy nữa, chờ cậu giải quyết xong mọi chuyện thì chúng ta lại cùng nhau chúc mừng sau.”
Tiền Văn Kiệt không thể bỏ mặc đồng đội, đành nói, “Vậy các cậu đi đường cẩn thận.”
Ngày hôm sau, Tiền Văn Kiệt lên weibo chính thức tuyên bố giải nghệ.
Tuyển thủ e-sports giải nghệ là chuyện bình thường, mọi người gặp mãi cũng quen, nhưng dù sao cũng có chút không cam lòng. “Hiển Hiển, bây giờ mình là người tự do rồi, cùng nhau đi chơi đi!”
Sáng sớm, Tiền Văn Kiệt đã dọa sâu ngủ của Thiệu Hiển bỏ chạy.
Thiệu Hiển ngồi dậy, dụi dụi mắt trả lời: “Lát nữa gửi thời gian và địa điểm sang cho mình đi.”
Đêm qua mới làm một hồi, giờ trên người có chút không thoái mái, may mà hôm nay là thứ bảy, không đến công ty cũng không sao.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Phó Bách Châu mặc đồ ở nhà, chậm rãi bước vào, nhìn thấy Thiệu Hiển đã tỉnh liền cười cười: “Không ngủ thêm chút nữa sao?”
“Không được, hôm nay phải qua thăm ông trước, tối Bút chì còn mời cơm kìa.”
“Ừ.”
Phó Bách Châu thay hắn mang quần áo tới.
Đến gần, Thiệu Hiển phát hiện hốc mắt hắn thế mà lại hồng hồng.
“Làm sao vậy? Có ai bắt nạt anh hả?”
Phó Bách Châu lắc đầu.
Hắn là nhìn thấy Thiệu Hiển vì làm chuyện đó mà bị thương, trong lòng có chút khổ sở mà thôi.
“Hiển Hiển, anh không muốn em bị đau, sau này…”
Thiệu Hiển đánh gãy lời hắn, “Đừng nghĩ nhiều, thể chất của em vốn như vậy mà, nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra không sao đâu. Đừng nói sáng nay anh khóc đó nha?”
Phó Bách Châu buổi sáng tỉnh dậy, đúng là đã ra ngoài phòng khách khóc một chút.
Một là bởi vì đau lòng Thiệu Hiển trên người bị thương, hai là vì cảm thấy mình quá hạnh phúc.
Buồn vui lẫn lộn, nước mắt cứ thể chảy ra.
Thiệu Hiển không ngờ Bách Châu khi còn nhỏ rất dễ khóc, lớn lên rồi người họ Phó nào đó thế mà cũng khóc.
Nếu là kiếp trước, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng mà, tại sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ?
“Anh chỉ là cảm động quá thôi.”
Từ lúc cùng Thiệu Hiển ở bên nhau, hắn vẫn luôn cảm thấy không chân thật, cảm giác như đang ngâm mình trong hũ mật, ngày nào cũng có thể nếm thấy mùi vị ngọt ngào.
Thiệu Hiển thật sự quá tốt, tốt đến mức hắn nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ.
“Chỉ cần ở bên cạnh anh, em cũng cảm thấy rất hạnh phúc.” Kỹ năng dùng lời ngon tiếng ngọt của Thiệu Hiển ngày càng thuần thục.
Hai người vui vẻ ăn bữa sáng xong thì lái xe về nhà lớn thăm Thiệu Thanh Sơn.
Cùng ông nội chơi vài ván cờ, ăn cơm trưa, rồi hai người lại quay về nhà hưởng thụ thế giới riêng.
Nhàn nhàn nhã nhã hết cả buổi trưa, Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu mới thay một bộ đồ đôi, lái xe đến chỗ Tiền Văn Kiệt đã hẹn.
Lúc bọn họ đến, trong phòng chỉ có hai người Triệu Tư Khâm và Tiền Văn Kiệt.
“Đám Mạn La đâu?”, Thiệu Hiển ngồi xuống hỏi.
Tiền Văn Kiệt thả điện thoại ra, “Cậu ấy cùng Chu Mộng Viên đi gặp đối tác rồi, ở gần đây, lát nữa sẽ tới. Còn A Trạch thì hỏi cậu ta đi.”
Ngón tay chỉ về phía Triệu Tư Khâm.
Triệu Tư Khâm thở dài: “A Trạch có một thí nghiệm quan trọng phải làm, chưa biết tối nay có tới được hay không nữa.”
Cũng may Đỗ Trạch ra sức, mọi việc đến lúc mặt trời xuống núi cũng xong, cậu đến nơi vừa lúc trời sập tối.
Chúc Mạn La và Chu Mộng Viên đã đến trước một bước rồi.
Mọi người tập trung đông đủ, Tiền Văn Kiệt dứt khoát rót cho mỗi người một ly rượu đầy, “Chúc mừng mình giành được quán quân, cũng chúc mừng mình giải nghệ! Ha ha ha, các cậu không cần lo, mình đã đặt phòng hết rồi, đêm nay không cần về, cứ uống thoải mái!”
Hắn đã nói như vậy, mọi người đương nhiên chiều theo.
Dù sao dạ dày Phó Bách Châu cũng không tốt, không thể uống nhiều, Thiệu Hiển chỉ cho hắn nhấp một ly rồi thôi.
“Em cũng không uống nhiều được, hại thân.” Phó Bách Châu có chút lo lắng. Thiệu Hiển cười cười, “Không sao, hôm nay là tiệc mừng Bút chì, em cực kì vui.”
Nhìn bạn mình theo đuổi ước mơ thành công sáng lạn, sao có thể không vui được?
Hắn lúc trước không hiểu mình sống lại làm gì, hơn nữa cũng không rõ việc mình sống lại có ý nghĩa gì hay không.
Bây giờ mơ hồ hiểu ra một chút rồi.
Ít nhất Phó Bách Châu sẽ khóc, sẽ cười.
Ít nhất Tiền Văn Kiệt có thể đứng trên bục giơ cao chiếc cúp quán quân.
Ít nhất Chúc Mạn La không cần vì báo thù mà tay nhiễm máu tươi, cuối cùng chết trong ngục tù.
Sức của một người dù sao cũng rất bé nhỏ, có thể quan tâm, cũng chỉ có có vài người bạn chí cốt mà thôi.
Nhưng mà, như vậy cũng đủ rồi.
Tiếng ly va chạm, tiếng cười to thoải mái, trên mặt bọn họ tràn ngập vui vẻ, tất cả đều rơi vào trong tai, rơi vào trong mắt Thiệu Hiển.
Hắn nhìn mọi người.
Thật tốt quá.
Lại không để ý, Phó Bách Châu cũng đang nhìn mình.
Cơm no rượu say, bọn họ không thể lái xe về, liền dắt díu kéo nhau lên lầu.
Thiệu Hiển uống say, hoặc, cái hắn say là khung cảnh này.
Phó Bách Châu đỡ hắn, từng bước từng bước, cứ thế mà đi.
“Hiển Hiển.” Hắn khẽ gọi một tiếng, âm thanh vang vọng khắp hành lang tĩnh lặng.
“Có chuyện gì à?”
Phó Bách Châu bỗng nhiên cười rộ lên, “Không có gì, để anh dìu em về phòng.”
Chỉ là, hắn bỗng nhiên có một loại ảo giác, cuộc đời hắn có lẽ vốn không phải thế này, nhưng bởi vì có Thiệu Hiển nên tất cả mọi việc đều không còn như trước nữa.
“Ừ, em muốn ngủ.”
Mặt mày Bách Châu tất cả đều là ôn nhu.
“Được.”
Một đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau, Thiệu Hiển còn đang mơ màng thì bị một trận đập cửa kịch liệt đánh thức.
Chờ hắn giãy giụa từ trên giường ngồi dậy xong, Phó Bách Châu đã ra mở cửa rồi.
Tiền Văn Kiệp lập tức xông vào, mặt đầy kinh hoàng, nhìn kỹ hình như còn mang theo không khí vui mừng vi diệu nữa.
“Làm sao?”
Thiệu Hiển thấy bộ dáng hắn khác thường, quan tâm hỏi.
“Mình, mình tối hôm qua uống say, sau đó….”
“Sau đó thế nào?” Thiệu Hiển càng thêm tò mò.
Tiền Văn Kiệt dường như nhớ tới cái gì, vội vàng xoay người chạy đi, kỳ kỳ lạ lạ.
Thiệu Hiển: “…..”
Phó Bách Châu đóng cửa lại lần nữa, nhàn nhạt nói: “Có khi không lâu nữa là được uống rượu mừng rồi.”
“Thật sao?” Thiệu Hiển lập tức phản ứng lại, “Cậu ta cùng Mạn La thành?”
Phó Bách Châu gật gật đầu.
Từ biểu tình cho đến dấu vết trên người vừa rồi của cậu ta, hẳn là thành rồi.
“Tính cách Mạn La như vậy, nếu thật sự không thích thì thà chết cũng không… Khụ, nếu gạo đã nấu thành cơm, chứng minh Mạn La thích Bút chì.”
“Ừ.”
Phó Bách Châu thấy thần sắc hắn mệt mỏi liền hỏi, “Ngủ thêm một lát không?”
Thiệu Hiển thuận thế nằm trở về, “9 giờ gọi em dậy nha.”
“Được.”
Quả nhiên, không bao lâu sau, Tiền Văn Kiệt cùng Chúc Mạn La tiến hành hôn lễ.
Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu theo sau làm phụ rể cho hắn.
Tiệc rượu đã tàn, Thiệu Hiển đỡ lấy Tiền Văn Kiệt đã ngà ngà say, lại nghe hắn lải nhải: “Hiển Hiển, từ nhỏ đến giờ, mình rất nể cậu, đương nhiên cũng nể Bách Châu luôn, cuối cùng cậu ta cũng bắt cóc được cậu….”
“Nói mê sảng cái gì vậy hả?” Trong mắt Thiệu Hiển đầy ý cười.
Tiền Văn Kiệt vẫn chưa chịu ngừng lại: “Nhưng mà, mình có chuyện phải nói với cậu, mình biết là không nên, nhưng mình muốn Mạn La quản lý chuyện câu lạc bộ giúp mình…”
“Được được, lúc trước Mạn La đã nói với mình rồi, mình biết hết.” Thiệu Hiển cười cười dỗ hắn.
Trước lúc kết hôn, Chúc Mạn La nộp cho hắn một tờ đơn từ chức.
Cô nói cô rất biết ơn Thiệu Hiển đã bồi dưỡng, nhưng Tiền Văn Kiệt cần cô hơn.
Thiệu Hiển tỏ vẻ hiểu chuyện, cũng vui vẻ đáp ứng.
Rốt cuộc cũng lôi được Tiền Văn Kiệt về phòng, Thiệu Hiển thở phào một hơi.
“Bách Châu, chúng ta cũng kết hôn đi.”
Phó Bách Châu không chút do dự, “Ừ.”
Thiệu Hiển cong mắt cười rộ lên.
Thật ra, ý hắn không phải là nói hai người ra nước ngoài kết hôn.
Trước khi hắn trọng sinh, Trung Quốc đã thông qua điều luật cho kết hôn đồng giới rồi.
Hắn muốn, ở trên chính mảnh đất này, cùng Phó Bách Châu hoàn thành hôn lễ.
_ Chính văn (Hoàn) _