Trần Gia Kiệt cau mày nhìn Lý Nhiệm Kỳ :'Buông tay cô ấy ra.'
– 'Tôi nghĩ anh mới là người buông cô ấy ra.' Lý Nhiệm Kỳ nói.
Tiểu Khiết cắn môi khó xử, người đàn ông ngốc này, cô đã đi trước, khóa máy cả ngày, giờ thì về lại công ty mà anh còn chưa hiểu sao?
– 'Tiểu Khiết hay em chọn đi, em sẽ đi cùng với ai? Nhưng tốt nhất là em đừng làm anh thất vọng, anh sẽ không đảm bảo không có chuyện gì xảy ra đâu.'
Tiểu Khiết giương mắt nhìn Lý Nhiệm Kỳ, anh ta rõ ràng đang làm khó cô. Trần Gia Kiệt đứng một bên mong đợi cô trả lời, nhìn vào ánh mắt ấy như có cả ngàn mũi kim đâm vào tim cô. Cô thấy đau quá, mệt mỏi nữa.
Nhưng cuối cùng, cô đẩy tay Trần Gia Kiệt ra, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh.
– 'Trần tổng, xin anh buông tay ra, tôi còn có việc, tôi xin đi trước.'
Lý Nhiệm Kỳ đứng một bên cười khẩy định dắt tay cô rời đi thì bị anh cản lại, anh nắm lấy cổ tay cô.
– 'Hãy cho anh lí do.'
Cô im lặng nhìn anh, Trần Gia Kiệt tức giận quát lên,
– 'Lí do của em là gì, nói đi.'
Tiểu Khiết mím môi, mãi mới thốt lên một câu :'Tôi cảm thấy chơi chán rồi, đến lúc tôi nên quay về nơi bắt đầu.'
– 'Nói dối, em nói dối.' Anh cố chấp nói.
– 'Tôi không nói dối, những lời tôi nói đều là sự thật, xin anh hãy tự trọng buông tay tôi ra.'
Trần Gia Kiệt cười :'Xem ra đêm qua những gì chúng ta trải qua em đều cho là trò đùa.'
Lý Nhiệm Kỳ một bên nghe được thì tức điên lên, hai tay nắm chặt lại, Tiểu Khiết sợ anh ta sẽ giận quá mất khôn nên vội nói.
– 'Trần tổng, những gì anh nói tôi không hiểu. Tôi xin phép.'
Nói rồi Lý Nhiệm Kỳ và cô đội mưa đi ra xe.
– 'Đàn Tiểu Khiết, em nhất định sẽ hối hận vì quyết định này.' Trần Gia Kiệt nói lớn.
Hối hận sao? Cô sẽ không hối hận đâu, vì tương lai và sự nghiệp của anh, cô không cho phép bản thân mình hối hận, dù chỉ một giây cũng không thể.
Cô đi rồi, anh thẫn thờ bước lên xe, cơn mưa bên ngoài làm cho cả người anh ướt nhẹp, lạnh ngắt nhưng không bằng tim anh lúc này. Chả trách sáng nay cô lại đi sớm như vậy, chả trách điện thoại cô không nghe, ngay cả việc chuyển về lại công ty anh cũng không biết, anh hiểu rồi, hiểu tất cả rồi.
Lái xe được nửa đoạn đường anh cảm thấy đầu đau kinh khủng, có lẽ cơn mưa vừa rồi, hoặc cũng có thể do tâm trạng mà bệnh anh lại tái phát. Một dòng chất lỏng lạnh ngắt chảy ra từ mũi anh, anh lục lọi tìm lọ thuốc, uống thuốc xong anh ngồi im tựa đầu vào ghế để nghỉ ngơi.
Lý Nhiệm Kỳ đưa cô đến nhà mới, anh ta cùng cô đi vào.
– 'Em đi nấu gì đó đi, anh đói rồi.'
Cô im lặng không nói gì bước vào phòng bếp, bỗng điện thoại anh có người gọi tới.
– 'Kỳ, em cảm thấy đau bụng quá, anh có thể đến đây được không?'
Lý Nhiệm Kỳ cau mày, tắt máy khó xử nhìn Tiểu Khiết, vì bật loa to nên cô nghe thấy được. Cô ảm đạm nói.
– 'Yên tâm, tôi sẽ không chạy đâu, anh cứ đến với cô ta đi'.
Lý Nhiệm Kỳ cất điện thoại vào túi :'Tốt nhất em nên dẹp ngay cái suy nghĩ đó.'
Động tác của cô dừng lại, cô cười lạnh rồi bỏ đi vào phòng ngủ. Lý Nhiệm Kỳ nhìn cô rồi chần chừ rời đi, thật ra anh là để tâm đứa bé trong bụng Uông Nhã nên mới đến chỗ cô ta.
Nửa đêm, Trần Gia Kiệt chạy xe về khu nhà Cường Thịnh, khuôn mặt của anh bơ phờ vì cơn đau đầu chiều nay, anh không về nhà mình mà đi lên nhà cô.
Trong nhà đã tắt đèn, anh đưa tay nhấn chuông cửa.
'Binh boong…Binh boong..' Rất lâu sau vẫn chưa có tiếng động gì, anh nặng nề lấy điện thoại ra gọi cho cô.
'Tinh..Tinh..Tinh..' Chiếc điện thoại trên đầu giường sáng lên, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình mà lòng chua xót, cô nhớ anh quá, nhớ vòng tay anh, nhớ hơi thở của anh đến phát điên.
Cô muốn được nghe giọng của anh, nhưng cô sợ bản thân mình sẽ mềm lòng mất. Không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc cô mới nhấn nút nghe.
– 'Mở cửa cho anh.'
Chính là giọng nói này, giọng nói trầm thấp quen thuộc, cô ôm lấy ngực mình, che đi tiếng nấc nghẹn của bản thân.
– 'Tôi không có trong nhà, tôi đã chuyển đi rồi.'
Anh nắm chặt điện thoại :'Thái độ của em là sao, hãy cho anh lí do đi.'
– 'Tôi đã nói, chơi chán rồi thì tôi nên trở về.'
Anh không tin, vừa mới đêm qua cô vẫn ỉ lại, phụ thuộc vào anh như thế, vậy mà hôm nay điều gì đã khiến cô thay đổi đến vậy.
– 'Em nhất định phải như thế sao?'
– 'Phải.' Cô trả lời.
Nếu đã vậy thì anh cũng sẽ kết thúc, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Anh trước giờ không phải là người thích níu kéo, huống hồ cô lại là người đề nghị dừng lại trước. Vậy được anh sẽ chiều theo ý của cô.
Anh xuống nhà tắm rửa rồi ăn tối, cơn đau đầu vẫn hoành hành anh từ chiều đến giờ, nặng nhọc lấy một viên thuốc ra uống rồi anh ngủ thiếp đi tại ghế sofa.
Tiểu Khiết đau khổ khóc nấc lên, quyết định này làm tim cô đau quá, liệu cô có quyết định sai không? Có lẽ là không, mọi thứ vì anh đều sẽ đúng.
Trần Gia Kiệt, anh cố chấp như vậy em sẽ phải làm thế nào đây.
Lý Nhiệm Kỳ lái xe đến nhà của Uông Nhã, căn nhà vẫn sáng đèn, anh xuống xe rồi đi vào nhà. Một vị bác sĩ đang ngồi đưa dụng cụ nghe đặt lên bụng cô ta.
– 'Cô ấy sao rồi?' Anh đi đến hỏi bác sĩ.
Bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi nói :'Thai nhi hơi yếu, cần giữ gìn sức khỏe, lại nói tâm trạng của sản phụ không tốt sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đứa nhỏ.'
Anh mím môi nhìn Uông Nhã, anh hiện tại cũng rất khó xử, anh đã giữ được Tiểu Khiết bên mình nhưng anh vẫn rất tham lam, vẫn muốn có cả đứa bé.
– 'Để tôi đưa cho cô ấy thuốc bổ, mỗi ngày uống một lần là được. Cần giữ cho sản phụ tâm trạng tốt nhất thì mọi chuyện sẽ ổn.'
Anh gật đầu, anh tiễn vị bác sĩ kia về, rồi quay trở lại ngồi cạnh Uông Nhã.
– 'Cảm thấy trong người thế nào rồi?' Anh hỏi.
Uông Nhã xoa bụng mình :'Em đỡ hơn rồi, Kỳ, anh làm gì mà từ lúc em xuất viện anh không đến thăm em vậy? Chỉ có bác gái đến thôi.'
Uông Nhã dạo này rất đắc chí, cô đã có được sự ưu ái của mẹ Lý, bà hay đến chỗ cô thăm cháu nội mà mỗi lần đến sẽ mang đồ ăn đến cho cô, nhưng điều cô ta phiền lòng nhất chính là Lý Nhiệm Kỳ không hề xuất hiện.