Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích

Chương 66 - Dầm Mưa

trước
tiếp

Sáng hôm sau, Tiểu Khiết tỉnh dậy, cả đêm Lý Nhiệm Kỳ không trở về, thật tốt, ít nhất cô sẽ không phải chung nhà với anh ta. Cô soi mình trong gương, mới một ngày thôi cô đã thê thảm như vậy sao? Cô búi gọn tóc lên, trông thật chững chạc, rồi Tiểu Khiết lấy cây son đánh lên môi một lớp mỏng. Nhìn cô đã tươi hơn rồi.

Tiểu Khiết đi xe buýt đến công ty, hôm nay thành phố vẫn ngập trong màn mưa phùn, cơn mưa rả rích khiến cho ai ra đường cũng phải cau có. Nhưng cô lại khác, cô thấy mưa thật dễ chịu, như vậy thì chí ít cô vẫn biết ông trời cũng buồn cùng cô.

Tiểu Khiết ngồi vào ghế làm việc của mình, Tuyết Liên cầm cốc cafe đến đưa cho cô.

– 'Báo cho cậu tin này, cậu đừng hoảng.'

Tiểu Khiết nhâm nhi ly cafe nóng, thật tuyệt, nó đắng ngắt giống tâm trạng cô vậy.

– 'Hôm nay Trần tổng sẽ qua công ty chúng ta bàn về hợp đồng.'

Động tác của cô dừng lại, nhưng lại không có cảm xúc gì, cô nhàn nhạt nói :'Vậy sao? Nhưng anh ấy đến thì cũng bàn chuyện với Kỳ tổng, đâu có đi dạo ở phòng chúng ta.'

– 'Ừ, cậu không sao thật chứ?' Tuyết Liên lo lắng hỏi lại lần nữa.

– 'Cậu muốn mình làm gì sao?'

Tuyết Liên lắc đầu :'Không phải, thôi không nói nữa, làm việc đi.'

Đến chiều, cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn, xe của Trần Gia Kiệt từ từ đỗ trước cổng công ty của cô, thư kí Triệu xuống xe mở cửa cho anh rồi cầm ô che cho anh. Anh hôm nay một thân âu phục phẳng phiu, khuôn mặt lạnh đến cực độ. Từ sáng đến giờ, cả ES đều im lặng làm việc bởi vì thái độ của tổng giám đốc hôm nay khiến họ phải rơi mồ hôi hột.

Trần Gia Kiệt đi vào đại sảnh dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, anh đi lên phòng của tổng giám đốc.

– 'Trần tổng, mời ngài ngồi'.

– 'Được rồi, ngồi đi, không cần khách sáo'.

Suốt quá trình bàn việc Kỳ tổng luôn trạng thái lo sợ, hồi hộp vì anh đánh giá quá khắt khe, chi tiết, yêu cầu lại cao.

Kết thúc buổi họp anh vẫn như cũ, nghiêm chỉnh đi ra ngoài. Tiểu Khiết cùng Tuyết Liên đứng đợi cơn mưa ngớt sẽ ra về, cô nhìn ra màn mưa ngoài kia, cả ngày nay rồi anh và cô không gặp nhau, không biết anh có nhớ đến cô không? Họ hiện tại đang ở gần nhau nhưng cô cảm thấy thật xa cách.

– 'Tiểu Khiết, là Trần tổng kìa.' Tuyết Liên nhìn thấy anh từ đại sảnh cùng thư kí Triệu đi ra ngoài.

Thân người cô nhất thời cứng lại, cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh :'Ừ'.

Trần Gia Kiệt đi ra ngoài thì gặp cô, ánh mắt anh quét trên người cô không quá 3 giây thì chuyển hướng, tim cô đập nhanh kịch liệt, ánh mắt của anh nhìn cô hôm nay khác quá, như thể họ là hai người xa lạ.

Phía trước công ty một chiếc xe sang trọng đỗ lại, một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ bước xuống tiến về phía anh, cô ta chính là Trịnh Ly.

– 'Kiệt, bác gái nói anh hôm nay qua đây bàn việc làm ăn, em có đi qua đây nên tiện thể đến đón anh, mình về thôi.' Nói rồi cô ta khoác tay anh một cách tự nhiên.

Trần Gia Kiệt nhìn gương mặt của cô, anh cười lạnh rồi cùng Trịnh Ly rời đi. Thư kí Triệu không nói gì một mình tiến về chiếc xe của anh khi đến đây.

Lúc chiếc xe rời đi cũng là lúc lớp ngụy trang cuối cùng của mình được tháo xuống, cô ôm mặt khóc nấc lên, anh đi rồi, anh đã cùng người phụ nữ khác sánh vai bên nhau rời đi trước mặt cô, đáng đời cô. Đây là những gì cô chuốc lấy.

Tuyết Liên đưa tay lau khóe mắt mình :'Tiểu Khiết, cậu đừng vậy mà.'

– 'Trần tổng cùng người phụ nữ kia thật xứng đôi.'

– 'Nhìn họ như hoàng tử và công chúa, thật đẹp đôi.'

Mọi nhân viên xung quanh bắt đầu bàn tán, Tiểu Khiết hít sâu một hơi, gạt tay Tuyết Liên ra :'Mình muốn yên tĩnh một lát.'

Nói rồi cô băng qua màn mưa bước đi, những hạt mưa tạt vào mặt cô đau rát nhưng cũng chẳng bằng tim cô lúc này, nước mắt rơi xuống mặt cô ướt đẫm đến nỗi cô không thể nhận biết được đâu là nước mưa đâu là nước mắt nữa.

Cô cứ như người vô hồn đi thẳng về phía trước, trong đầu chỉ toàn hình ảnh anh lạnh cùng rời đi cùng người phụ nữ khác. Cô hối hận rồi, cô thật sự không thể chịu được chuyện rời xa anh. Tim cô đau quá, cảm thấy khó thở nữa.

Tuyết Liên lo lắng lấy điện thoại gọi cho Trần Gia Kiệt, anh cau mày nhìn dãy số.

– 'Alo, có chuyện gì?' Anh lạnh nhạt hỏi.

Tuyết Liên nhăn mi :'Trần tổng, hiện tại Tiểu Khiết đang dầm mưa, cô ấy còn khóc rất nhiều.'

– 'Liên quan đến tôi sao?' Không phải người con gái đó hôm qua mới lạnh lùng đẩy anh ra khỏi thế giới của cô sao? Vậy thì tại sao cô lại dằn vặt bản thân mình như thế.

Tuyết Liên lớn tiếng trách :'Trần tổng, anh không thể vô tâm như vậy?'

– 'Tôi cúp máy đây.' Anh nói rồi tắt điện thoại.

Trong đầu xuất hiện hình ảnh nhỏ bé của cô giữa màn mưa này, không gian to lớn như vậy nhưng chỉ có mình cô đứng đó khóc. Anh bất chợt quay xe trở lại nơi đó, Tiểu Khiết, anh biết bản thân mình thật sự không thể buông bỏ được em.

– 'Kiệt, anh đi đâu vậy?' Trịnh Ly khó hiểu hỏi.

Nhưng anh lại không trả lời, tập trung lái xe tìm kiếm hình dáng nhỏ bé kia, chợt phía xa anh nhìn thấy một cô gái đang đi thẳng trong mưa, không cần một thứ gì che chắn, cô cứ thế đi thẳng những bước đi nặng trĩu, khập khiễng.

Trịnh Ly ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy thì hai bàn tay xiết chặt lại, thì ra anh quay lại là để tìm cô ta.

Nhưng….

Khi anh chuẩn bị bước xuống xe đi về phía cô thì bên cạnh cô đã xuất hiện một chiếc xe khác, Lý Nhiệm Kỳ bước xuống cởi ái khoác ra che cho cô.

– 'Tiểu Khiết, em bị ngốc sao? Mưa lớn như vậy.' Anh ta lớn tiếng trách móc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.