Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 45 - Anh Nói Cho Rõ Ràng, Ai Không Sạch Sẽ? !

trước
tiếp

Nam Cung Kình Hiên thấp giọng chửi rủa rồi vọt vào phòng tắm, cố gắng gạt bỏ làn da tuyết trắng kiều diễm của cô ra khỏi đầu.

Trong đêm đen anh rót đầy mấy ly Whiskey lạnh lẽo, bóng đêm ngưng trọng.

Thân thể của Nam Cung Kình Hiên ngạo mạn tựa vào ghế salon bằng da thật, trong đôi mắt sắc bén tản ra ánh sáng lạnh, anh ưu nhã đưa ra một quyết định.

*****

Sáng sớm, khó khăn lắm mới tỉnh lại, Dụ Thiên Tuyết rất khát nước, cổ họng khô khốc buộc cô phải mở đôi mắt vẫn còn ướt nước mắt, trước mắt là một nơi xa lạ.

Cô chậm rãi đứng dậy, ý thức từ từ thanh tỉnh, ngay sau đó trong lòng cảm thấy lo sợ! chương mới nhất đăng trên ddlequydon

Đây là đâu? !

Dưới thân là giường lớn mềm mại như biển cả, drap giường trắng tinh đắp trên người…..Quần áo của cô đâu? !

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết trắng bệch, thấy áo ngực của mình bị ném ở bên cạnh, còn có cả áo sơ mi đã bị xé toạt hết một tay, đôi mắt trong suốt sợ hãi, cô vội vã ném cái áo bị xé rách đi, bọc người lại bằng drap rồi xuống giường, cẩn thận ngắm nhìn quan sát căn phòng.

Tối hôm qua…..Cô nhớ rõ là mình ở viện điều dưỡng, đang đợi Lam Úc làm báo cáo kiểm tra cho Tiểu Nhu.

Nhưng là sau đó đụng phải gã ác ma Nam Cung Kình Hiên.

Nam Cung Kình Hiên!

Nhất thời trong lòng Dụ Thiên Tuyết lạnh run, mặc dù thân thể không có gì khó chịu, nhưng nhìn quần áo của cô cũng đã đủ chứng minh một số chuyện! Tức khắc trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt khuất nhục, cô bất chấp mệt mỏi cùng chua xót, chạy tới mở cửa.

“Dụ tiểu thư, cô đã tỉnh?” Chạm mặt người giúp việc, người đó kinh ngạc nhìn cô.

Dụ Thiên Tuyết chỉ dừng lại một giây, vòng qua người giúp việc rồi trực tiếp đi về phía trước, nhưng nhìn tầng lầu trống trải được trang trí xa hoa trước mắt cô bị dọa sợ, cô cắn môi, chỉ có thể quay đầu lại hỏi: “Đây là đâu vậy?”

Trong đầu đã có đáp án, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Đây là biệt thự Nam Cung, Dụ tiểu thư, tối hôm qua cô té bất tỉnh nên thiếu gia đưa cô về đây.” Người làm lại nói: “Cô có muốn đổi bộ y phục khác hay không? Thiếu gia đã dặn dò chúng tôi chuẩn bị.”

Quả nhiên là anh!

Khuôn mặt tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết hiện lên một tia oán hận: “Anh ta đâu?”

“Tìm tôi?” Một giọng nói du dương đậm đà truyền đến từ sau lưng cô, có sự kiêu căng cùng phách lối quen thuộc. truyện chỉ đăng tại ddlequydon

Dụ Thiên Tuyết run lên, quay đầu lại liền thấy Nam Cung Kình Hiên cầm trong tay một ly rượu đỏ đi tới, thời điểm anh chậm rãi đến trước mặt cô, cánh tay cô vung lên hướng về phía gương mặt anh quét tới!

Nam Cung Kình Hiên nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt tái xanh: “Cô đánh đến nghiện rồi phải không? !”

“Trong lòng anh hiểu rõ!” Dụ Thiên Tuyết giãy người một cái, giống như thường ngày căn bản là không có khả năng tránh thoát, cô run rẩy, cực kỳ tức giận: “Quần áo của tôi là chuyện gì xảy ra? Nam Cung Kình Hiên, anh giải thích rõ cho tôi!”

Đôi mắt thâm thúy thoáng qua vẻ lúng túng.

Gương mặt tuấn tú bị bức bách đến ửng hồng, Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười: “Thế nào, trách tôi tối hôm qua không có làm toàn bộ, thất vọng sao?”

“…..” Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, khó có thể tưởng tượng tối hôm qua người đàn ông này đã làm những gì, sợ hãi cùng khuất nhục đồng thời dâng lên trong lòng, rưng rưng nước mắt: “Tôi chỉ là té xỉu mà thôi, ai cho anh dẫn tôi về đây? !”

Bàn tay nhỏ bé tái nhợt nắm chặt drap trải giường, Dụ Thiên Tuyết có một loại cảm giác bị xâm phạm mãnh liệt.

“Dụ Thiên Tuyết tôi cảnh cáo cô, nên ăn nói cẩn thận một chút!” Nam Cung Kình Hiên cũng căm tức dữ dằn, một tay kéo cô đến trước mặt mình: “Tôi không có hứng thú chạm vào một người phụ nữ không sạch sẽ! Tối hôm qua không bóp chết cô đã coi như đã tích đức! Còn trêu chọc tôi nữa cô nhất định sẽ chết!”

Khí lực của anh mạnh đến nỗi có thể bóp vỡ xương cốt người khác, Dụ Thiên Tuyết đau đến muốn ngất đi, nhất thời những lời muốn nói đều không nói ra được.

“Anh nói cho rõ ràng, ai không sạch sẽ!” Cô nổi giận, thở gấp một lúc lập tức cãi lại. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:ddlequydon

“Trong lòng cô tự rõ!” Nam Cung Kình Hiên xanh mặt buông cô ra, sợ nhìn thân thể đang bọc trong drap trải giường của cô nữa thì khống chế không nổi mà cưỡng bức cô, đôi chân dài bước về phía lầu thang: “Thay quần áo xong thì lăn xuống! Muộn một phút thử xem!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.