Dụ Thiên Tuyết đề phòng, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia sáng, tay chống đỡ lồng ngực của anh: “Nam Cung Kình Hiên, anh đừng làm loạn.”
“Ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi sẽ không làm loạn!” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng hiện lên một tia dục vọng, vẫn lạnh lùng như cũ nói, bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, kéo cô đi ra khỏi tòa nhà.
Chiếc Lamborghini màu đen chạy thẳng đến phòng triển làm lớn nhất thành phố Z, một bữa tiệc xa hoa rực rỡ, nhưng tràn đầy không khí quỷ dị, trong lòng của Dụ Thiên Tuyết dâng lên một dự cảm xấu, khi bị Nam Cung Kình Hiên kéo tay đi vào thì nghe được một vài lời nghị luận, cô mới biết được, hóa ra đây chính là tiệc đính hôn của Nam Cung Dạ Hi và Trình Dĩ Sênh.
Cô hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trở nên tái nhợt.
Đính hôn.
Nam Cung Dạ Hi cùng với Trình Dĩ Sênh, đính hôn nhanh như vậy sao?
Nam Cung lão gia cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất, không còn cách nào, cũng không thể buộc cô ta phá thai tự tìm cái chết, chỉ có thể đem một phần sản nghiệp của nhà Nam Cung giao cho Trình Dĩ Sênh cùng vài điều kiện kèm theo, trong đó có điều kiện ở rể, cũng nhanh chóng tổ chức lễ thành hôn cho Nam Cung Dạ Hi cùng anh ta.
Dưới ánh đèn sáng chói, Dụ Thiên Tuyết rất muốn chạy trốn, lại bị Nam Cung Kình Hiên giữ chặt đến sít sao.
“Chọn giúp cô ấy một bộ quần áo, trang điểm, một tiếng sau tôi tới kiểm tra!” Giọng nói đậm đà của Nam Cung Kình Hiên vang lên, kéo Dụ Thiên Tuyết vào phòng trang điểm, đôi mắt lạnh quét qua thợ trang điểm bên cạnh.
Giống như bị một gáo nước lạnh thấu xương dội xuống đầu, giờ phút này Dụ Thiên Tuyết đã thanh tỉnh, Nam Cung Kình Hiên là cố ý mang cô tới!
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía anh, hơi thở mong manh: “Nam Cung Kình Hiên, anh muốn làm gì?”
Nam Cung Kình Hiên kiêu căng cúi người, mắt đối mắt với cô, tiếng nói du dương mà lạnh lẽo: “Để cho cô nhìn thật kỹ lễ đính hôn của Dạ Hi, cô thức thời thì cách xa Trình Dĩ Sênh ra! Nếu không tôi sẽ tự tay bóp chết cô!”
Dụ Thiên Tuyết nhịn không được bắt đầu run rẩy, trong mắt thoáng qua ngấn lệ: “Việc đó không cần thiết, tôi nói rồi người đàn ông này tôi không yêu thích nữa , em gái anh thích thì lấy đi, tôi không phải là người không có khí phách như vậy!”
“Giữ lại lời này để cảnh tỉnh chính mình đi!” Nam Cung Kình Hiên hung hăng đẩy cô va vào bàn, lạnh lùng đi ra cửa.
Thợ trang điểm sợ hết hồn, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái ngã sấp ở trên bàn.
“Tiểu thư cô không sao chứ?”
Dụ Thiên Tuyết đau đến nói không ra lời, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu trắng bệch như tờ giấy, chảy mồ hôi, đưa tay gắt gao ôm cánh tay của mình.
“Cô…..” Thợ trang điểm không rõ lắm cô bị làm sao, theo bản năng bước qua vén tay áo của cô lên, nhất thời ngẩn người hít sâu một hơi: “Ông trời ơi! Cô…..Làm sao cô bị như vậy!”
…..Chỗ bị phỏng đã nổi lên bọng nước, giờ phút này, vì bị cọ sát mà vỡ ra, nước vàng chảy nhầy nhụa, thịt non hồng hồng ở bên trong như ẩn như hiện, không trách được cô đau đến như vậy.
“Cô chờ một chút nha, tôi giúp cô xử lý!” Thợ trang điểm vội vàng chạy đi lấy thuốc khử trùng và bông gòn, cau mày lau nước vàng, nóng lòng nói: “Vì sao cô lại bị như vậy? Là bị phỏng à? Sao cô không bôi thuốc? Vết phỏng lớn như vậy sẽ để lại sẹo nha!”
Lông mi của Dụ Thiên Tuyết ướt nhẹp, cười khổ một tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi chưa kịp bôi.”
“Cô bị như vầy làm sao còn có thể mặc lễ phục để dự tiệc, nếu không thì tôi nói với Nam Cung thiếu gia một tiếng, cô trực tiếp đi bệnh viện thì tốt hơn!” Thợ trang điểm suy nghĩ một chút rồi nói.
Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, nếu tên khốn kia có lòng tốt thì hiện tại cô cũng sẽ không chật vật như thế này: ”Anh giúp tôi xử lý sơ qua một chút là được rồi, chờ bữa tiệc kết thúc tự tôi sẽ đi bệnh viện.” Cô nhẹ giọng khẩn cầu.
Thợ trang điểm cau mày rất chặt, vừa cầm băng gạc băng bó cho cô vừa nói: “Cô đau thì nói nha, chịu đựng khó chịu như vậy, dầu gì cô cũng là một cô gái trẻ, trên bờ vai có một vết thương lớn như vậy, sau này lưu lại sẹo, ngay cả áo không có tay cô cũng không thể mặc!”
Dụ Thiên Tuyết vẫn duy trì trầm mặc, đôi mắt hốt hoảng của cô ngập tràn nước mắt, vết thương kia xác thực là đau đến muốn chết, liệu có cái gì lúng túng hơn so với việc cô bị buộc phải tham gia bữa tiệc đính hôn của bạn trai cũ? ? Cô rõ ràng có thể trốn đi thật xa, tại sao lại bắt buộc cô phải đi chứng kiến, phải đi đối mặt? !