Nương theo ánh đèn lờ mờ màu vàng cam trên bàn làm việc, Anh có thể mơ hồ nhìn thấy cái váy trắng tinh của Dụ Thiên Tuyết đã sớm bị thấm ướt máu, giữa hai chân mảnh khảnh của cô đang không ngừng chảy ra máu tươi, trên mặt sàn cũng có một vũng máu đỏ.
“Đáng chết…..Cô rốt cuộc làm sao vậy? ! Tỉnh tỉnh!” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, trong đôi mắt bùng cháy ngọn lửa vô cùng lo lắng, đau lòng ôm cô nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của cô, trong lòng một hồi quặn đau!
Dụ Thiên Tuyết bị lay động mạnh nên tỉnh lại, hai hàng mi ướt nhẹp mồ hôi từ từ mở ra, liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên, sắc mặt lại càng trắng hơn.
Thân thể cô khẽ run, trong mông lung bất tỉnh và cơn đau quặn ở bụng giọng cô run run: “Anh đừng đụng vào tôi được không…..Tôi đã rất đau rồi…..Tự tôi có thể đứng……” Cô cơ hồ là cầu xin, chỉ vì nhớ tới người đàn ông này mỗi lần đều thô bạo và không thương tiếc, hiện giờ cô thật sự đau đến không chịu nổi dù chỉ một chút xíu giày vò……
Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau đến dời song lấp biển, ôm chặt thân thể mềm yếu trong ngực, cúi đầu hôn lên làn môi lạnh buốt của cô, trong hơi thở nóng hổi mang theo sự lo âu nóng ruột: “Đừng nhúc nhích! Yên tâm, tôi sẽ không làm thương tổn cô!”
Cả tầng lầu to như thế, Nam Cung Kình Hiên bồng Dụ Thiên Tuyết lên, nhanh chóng đi ra ngoài. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:
*****
Trong bệnh viện cấp thành phố gần đây, mùi thuốc sát trùng có hơi gay mũi.
Thời điểm Dụ Thiên Tuyết mở mắt đã nhìn thấy một mảng màu trắng, cô hoảng hốt biết mình đang ở bệnh viện, trên gương mặt xinh tái nhợt lộ ra trạng thái mê mang, cô đã từng đau qua vô số lần, đã từng thương tổn quá nhiều lần, dường như là lần đầu tiên làm phiền đến bệnh viện.
Giường bệnh màu trắng rất thoải mái, Dụ Thiên Tuyết mệt mỏi muốn chết, không có khí lực đứng dậy.
Rèm bị kéo ra, gương mặt bác sĩ nghiêm túc xuất hiện trước mặt, thần sắc lạnh lùng kia khiến Dụ Thiên Tuyết khẽ cuộn người một chút, ngay sau đó liền nghe đến tiếng chất vấn lạnh như tiền: “Uống mấy lần?”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, vẻ mặt suy yếu, suy nghĩ một chút mới biết bác sĩ hỏi cái gì.
“Ba lần.” Miệng đắng lưỡi khô, đôi môi khô nứt lúc mấp máy có hơi khó khăn.
“Hừ! Cô lại còn nói mà không biết ngượng à!” Bác sĩ giận đến hừ lạnh, ‘Xoạt’ một tiếng, rèm được kéo ra, để cho Dụ Thiên Tuyết có thể thấy người đàn ông cao ngất lãnh ngạo đang ngồi trên ghế ở đối diện: “Cô gái trẻ, cô mới mấy tuổi, hả, hả? Không có thường thức phải hay không? Trong vòng hai ngày uống 3 lần loại thuốc này, không muốn sống nữa hay sao? Thể chất vốn yếu kém còn giày vò như thế, mới vừa xuất huyết nhiều như vậy rất tổn hại sức khỏe, có biết hay không cô về sau cũng có thể bị vô sinh? !”
Hai hàng mi dày của Dụ Thiên Tuyết run rẩy, cân nhắc hậu quả lời bác sĩ nói, nhưng cô chỉ nhắm mắt lại chính là một mảnh hoang vu, mang thai, khoảng cách ấy với cô sao quá xa xôi, cô đi đâu tìm người đàn ông đáng để cô yêu và phó thác cuộc đời, vì anh mà sinh con?
Cô nhàn nhạt cười lên, khuôn mặt tái nhợt, những ngón tay thon dài buông thỏng trên giường, an tĩnh giống như những cánh hoa.
Trong nụ cười đó có bất đắc dĩ cùng sự giễu cợt, như kim châm đâm thật sâu khiến trái tim của Nam Cung Kình Hiên đau nhói.
Bóng dáng anh cao lớn cường tráng đi qua, lòng tràn đầy áy náy cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Dụ Thiên Tuyết, khẽ hôn gò má cô một cái, hỏi: “Còn đau không?”
Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết mê mang quét qua gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên, nhìn chằm chằm vào mắt anh, cười nhẹ, nói: “Anh nghe chưa? Về sau cầu xin anh nhân từ một chút, tôi không phải là không có người theo đuổi, tôi còn muốn sinh con cho người đàn ông tôi yêu, cho nên, sau này anh muốn tiết dục thì hãy đi tìm phụ nữ khác, được không?”
Nam Cung Kình Hiên chậm rãi chau chặt hàng lông mày tuấn dật, sức lực ôm cô dần dần mạnh hơn, lạnh giọng quát khẽ: “Dụ Thiên Tuyết, mơ đi cưng!”
Chẳng qua Dụ Thiên Tuyết chỉ cười yếu ớt, không nói lời nào, đôi mắt trong suốt rưng rưng khiến lòng Nam Cung Kình Hiên đau như tê liệt, muốn đánh cô, nhưng cảm giác áy náy như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, anh thống khổ nhíu mày cố gắng thả lỏng lực đạo ôm cô, nhẹ nhàng hôn chóp mũi của cô, khàn khàn nói: “Được rồi, lúc này đừng bướng bỉnh với tôi nữa, trở về nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ không hại cô.”
Có lẽ cô bị thương tổn sợ hãi không phải một đôi lời có thể nói rõ ràng, trong đầu Nam Cung Kình Hiên bị rối rắm hành hạ đến muốn điên mất rồi, cũng chỉ nói ra một câu an ủi như thế, ôm cô thật chặt một cái nữa rồi buông ra.
Một đường lái xe thẳng đến biệt thự Nam Cung, Nam Cung Kình Hiên mím đôi môi mỏng khiêu gợi không nói lời nào, sắc mặt lạnh đến đáng sợ.
Dụ Thiên Tuyết muốn ngăn cản anh, nhưng bởi vì cơ thể quá yếu chỉ có thể phục tùng, biết không có biện pháp thay đổi quyết định của anh, cô dứt khoát bỏ qua, lẳng lặng dựa vào ghế lái phụ nhắm hai mắt lại.
Đến biệt thự cô vẫn không có tỉnh, Nam Cung Kình Hiên bồng cô ra ngoài, trực tiếp đi lên lầu, Nam Cung Dạ Hi từ trong phòng đi ra đúng lúc thấy một màn như vậy, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng níu lấy một người giúp việc: “Này, cô chờ một chút!”
Người giúp việc vội vàng dừng lại: “Nam Cung tiểu thư.”
“Tại sao anh tôi lại mang người phụ nữ hèn hạ này về nhà hả! Không phải tôi đã nói với các người là hễ thấy cô ta đi vào thì phải mau nói cho tôi biết, biệt thự nhà Nam Cung không phải là nơi để loại phụ nữ không biết xấu hổ này có thể ngây ngô, cô đần độn à!” Nam Cung Dạ Hi trừng mắt quát.
Người giúp việc cúi đầu, sợ hãi rụt rè nói: “Xin lỗi Nam Cung tiểu thư, thiếu gia trở về rất gấp, cũng không có nói trước cho chúng tôi biết là phải thu xếp một gian phòng cho khách, chúng tôi không biết…..”
“Cái gì? !” Nam Cung Dạ Hi khẽ kêu lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp kìm nén đến đỏ bừng: “Cô ta còn ngủ trong phòng của anh trai tôi! !”
Người giúp việc sợ đến im bặt.
Nam Cung Dạ Hi giận đến nổi trận lôi đình, nếu như không phải là đang ưỡn bụng cô ta liền trực tiếp xông lên lầu hỏi rõ ràng rồi, nhưng sự dạy dỗ lần trước làm cho cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghĩ ngợi một chút, quét ánh mắt sắc bén ác độc về phía trên lầu: “Hừ, tôi để cho cô ngủ yên đêm nay, cô chờ đó!”
Nói xong. Cô ta lạnh lùng xoay người trở về phòng.
*****
Đây là lần đầu tiên ở trong phòng của anh an ổn ngủ qua đêm, Dụ Thiên Tuyết thức giấc mấy lần không ngủ lại được.
Nam Cung Kình Hiên ôm thật chặt cô trong lồng ngực mình, bàn tay vuốt ve cái trán của cô, nhiệt độ bình thường, sắc mặt tái nhợt cũng khá hơn rất nhiều, cúi đầu hỏi: “Thế nào?”
Dụ Thiên Tuyết ở trong lồng ngực anh sắp hít thở không thông, chịu đựng khó chịu hỏi: “Anh có thể đừng như vầy được không?”
“Cái gì?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, đôi mắt thâm thúy có vẻ hơi bất mãn.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, tay chống lồng ngực của anh, đôi mắt trong veo lạnh lùng đảo qua mặt anh: “Tôi không cần anh ôm, tự mình có thể ngủ, ví bằng anh lo lắng tôi gây chuyện có thể cho người đưa tôi về, tôi có nhà của mình, cũng có giường của mình.”