Lạc Phàm Vũ cảm thấy, mình đúng là điên rồi.
Sáng sớm hôm sau, quản lý phía dưới nơm nớp lo sợ chạy lên nói với anh, Dụ Thiên Nhu gửi đơn xin chính thức từ chức cho ông ta, khuyên như thế nào cũng không được, trực tiếp rời khỏi công ty.
Lạc Phàm Vũ nghe có chút lớn đầu.
—— cô nhóc này, thật sự làm tới?
Thật sự anh không rõ ngày hôm qua mình bị làm sao vậy, không thể hiểu được đã ầm ĩ lên với cô, những lời tàn nhẫn mà trước kia chưa hề nói qua với bất kỳ phụ nữ nào đều lấy ra nói hết với cô, rốt cuộc là vì cái gì? Từ khi nào thì anh đã trở nên độc miệng như vậy?
Tiếp theo đó là điện thoại của trợ lý, nói cho anh biết, Dụ Thiên Nhu đã dọn khỏi căn hộ ở khu Bích Vân, vào khoảng 10 giờ sáng nay, gửi lại chìa khóa cửa còn ký tên sổ đăng ký, hết thảy đều giao cho bảo vệ cổng.
Lạc Phàm Vũ ngồi trên ghế xoay, chậm rãi nhắm mắt lại, xoa trán, cảm thấy đã rất lâu rồi không có phiền não thế này.
Di động lại lần nữa reo vang.
Sáng sớm tiếp mấy cuộc điện thoại phiền lòng liên tục, vì thế cầm điện thoại lên lạnh lùng nói: “Ai?”
Đối diện giật mình, giọng nói trầm thấp du dương của Nam Cung Kình Hiên vang lên: “Cậu đang bận?”
“À,” Lạc Phàm Vũ phục hồi tinh thần: “Không có, vừa mới nhìn một hợp đồng nên bực bội, sao vậy? Sao điện thoại cho mình vào giờ này?”
“Bên mình có một hợp đồng không biết cậu cảm thấy hứng thú hay không, Thiên Tuyết sắp đến ngày sinh, mình không muốn bận bịu việc gì nữa, lại không muốn chuyển hợp đồng tốt này cho người khác, cậu nhận mail của mình xem có hứng thú hay không, nếu cậu chịu làm thì rất có lợi nhuận, cậu xem kỹ càng tỉ mỉ tư liệu và kết quả rồi trả lời cho mình.” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nói.
“Ha…… Cậu thật sự muốn rảnh rang hơn nửa tháng này à,” Lạc Phàm Vũ cười, chuyển động ghế xoay, đến trước laptop di chuột nhận mail, đại khái quét mắt sơ qua: “…… Trung tâm giải trí Nhã Minh cũng mua hợp đồng phân đoạn? Loại hợp đồng đầu to này mà cậu cũng chịu chuyển qua cho mình làm? Đầu óc cậu bị nước vào à!”
“Cậu không có hứng thú thì mình qua tay cho người khác, tóm lại, trong khoảng thời gian này mình không muốn bận rộn.” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt như cũ.
“Đừng,” Lạc Phàm Vũ ước lượng một chút vẫn là nói tiếp: “Mình làm, nhường cho người khác thì mình đúng là dại dột.”
“Vậy mình kêu trợ lý đưa tư liệu cho cậu,” Nam Cung Kình Hiên dừng một chút, tùy tiện hỏi:
“Đúng rồi, Thiên Nhu công tác ở bên cậu thế nào? Thiên Tuyết kêu mình hỏi, cậu cũng biết cô ấy ôm cái bụng to, đi đâu cũng không tiện!”
“……” Lạc Phàm Vũ nắm di động, phiền muộn vừa mới áp xuống đáy lòng lại lần nữa nhói lên.
Anh không muốn trầm mặc, nhưng trong đầu, trong mắt trong lòng, đều tràn ngập ánh mắt lành lạnh của cô nhóc tối hôm qua, sự kiên cường tận trong xương cốt của cô khiến tim anh đập hơi nhanh, có làm như thế nào cũng không áp chế được, nắm giữ không được.
“Cô ấy rất tốt.” Lạc Phàm Vũ đè nén hồi lâu, nhàn nhạt nói.
“Vậy là tốt rồi, có rảnh lại liên hệ, cậu trông nom em ấy nhiều chút.” Nam Cung Kình Hiên dặn dò.
Lạc Phàm Vũ “Ừ” một tiếng rồi ngắt di động.
Lẳng lặng ngồi trên ghế một lát, thậm chí anh không nhận ra, mình chưa bao giờ đến công ty sớm như vậy, chỉ lẳng lặng ngẫm nghĩ lời Nam Cung Kình Hiên nói, nghĩ Dụ Thiên Nhu dọn khỏi căn hộ ở khu Bích Vân, cũng xin từ chức không đi làm, như vậy thì……
Mí mắt của Lạc Phàm Vũ nhảy nhảy, lúc này ý thức mới bừng tỉnh, quả thực anh đã mất tất cả manh mối về cô nhóc này.
Cô đang ở đâu? Đang làm cái gì? Đi làm ở đâu, thuê nhà ở nơi nào?Anh quả thực hoàn toàn không biết.
Giống như là dây diều vốn đang nắm chặt trong tay vô hình trung bị chặt đứt, Lạc Phàm Vũ hơi hoảng loạn, khuôn mặt tuấn tú mị hoặc trầm tĩnh của anh có chút xanh mét, theo bản năng cầm di động gọi tới điện thoại của Dụ Thiên Nhu.Trong điện thoại, một giọng nữ ôn nhu nhắc nhở anh, số điện thoại quý khách đang gọi . . . . .
Gọi lại vài lần, đều là giống y như vậy.
Tìm không thấy cô.
Lạc Phàm Vũ chỗ ngồi yên vài giây, bỗng nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn lạnh lùng có chút tiêu điều, mở cửa văn phòng đi ra ngoài, nhân viên trong tầng lầu này đang công tác khẩn trương mà bận rộn, đâu vào đấy, anh sải bước băng qua tầng lầu, nhìn thấy cửa sổ trong suốt, bước đi qua nhìn nhìn, từ tầm cao ở tầng ba mươi mấy nhìn xuống, toàn bộ thành thị phồn hoa lớn như vậy, người người lui tới xuyên qua, anh lại cứ như vậy mà đánh mất một người.
*****
Dùng tờ báo bọc củ khoai lang đỏ nóng hổi, cầm ở trong lòng bàn tay, Dụ Thiên Nhu lấy tiền ra trả cho chú bán khoai lang, nói “Cám ơn”, cầm lấy chai nước khoáng đặt bên cạnh, đi đến ven đường ngồi xuống.
Vừa mới tìm được phòng thuê, ở trong một khu dân cư nhỏ, nhà trệt cùng nhà lầu đan xen, trên lầu còn phơi quần áo nước rơi tí tách, bọn nhỏ lui tới qua lại, thét chói tai đùa giỡn.
Phảng phất như là từ thiên đường té xuống địa ngục, từ khu Bích Vân xa hoa và u tĩnh, chuyển sang khu cư dân nghèo khổ dơ bẩn hỗn độn này, không có bất luận cái gì có thể so sánh được, Dụ Thiên Nhu cầm củ khoai lang đỏ trong tay, nhẹ nhàng thổi, tính toán thổi nguội một chút mới ăn.
Mà công việc, tạm thời còn chưa có tin tức.
Dụ Thiên Nhu mở tờ báo ra, thông báo tuyển dụng trên báo là có hạn, cô càng muốn gửi lý lịch tìm việc ở trên mạng hơn.
Cũng may hồi đó đã từng tự lực cánh sinh qua, đã trải qua cái loại khổ này nên cô có thể thích ứng rất nhanh, cô chú ý tìm chỗ ngồi ở ven đường, nhìn đồng hồ, buổi chiều sẽ tiếp tục bươn trải ở thành thị phồn hoa rộng lớn này.
Cô kéo ‘hắc’ ba chữ ‘Lạc Phàm Vũ’ trong điện thoại, không một chút do dự.
Người này, tốt nhất là cô không nên tới gần nữa, một chút cũng không nên.
*****
Lạc Phàm Vũ vẫn luôn ở nhà chờ đến đêm khuya, người của anh chỉ tìm được chút tin tức như vậy.
“Lạc tiên sinh, chúng tôi chỉ tra được Dụ tiểu thư đã đi phỏng vấn ở vài công ty, bởi vì hai bên đều không hài lòng cho nên không có ký hợp đồng, hiện tại không biết cô ấy lại tìm được nơi nào, chúng tôi không có manh mối nên không có biện pháp truy tìm tiếp.”
Lạc Phàm Vũ phất tay cho người đi xuống, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, cầm lấy phần tư liệu kia nhìn nhìn, xem lướt qua tên của những công ty đó.
Đều là cái loại công ty rách gì thế này, cô nhóc thật là có ánh mắt!
Lạc Phàm Vũ lạnh lùng ném tư liệu sang một bên, hung hăng hút một hơi thuốc.
Nếu người của anh đã tra không được hiện tại cô đang ở đâu, vậy chứng tỏ là địa phương mà cô nhóc này ở cũng đủ nát, nát đến mức ngay cả đăng ký tên cũng không được, nói không chừng là cái loại địa phương quỷ quái ngư long hỗn tạp nào đó, một cô gái hơn hai mươi tuổi cũng dám một mình chạy đến nơi đó ở?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Phàm Vũ lái xe đi ra ngoài một mình.
Căn bản là anh đã thăm dò rõ ràng hoạt động của cô, quyết định tự mình đi bắt cô tại trận.
—— không tiếp điện thoại, còn kéo ‘hắc’ đúng không?
Dụ Thiên Nhu, em được lắm!
Tìm suốt nửa buổi sáng, nhìn quét khắp ven đường, ở bất cứ nơi nào cô có khả năng xuất hiện, cả người Lạc Phàm Vũ đã miệng khô lưỡi khô, rốt cuộc, anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở ven đường.
Ở trước toà office building to lớn, cô gái trẻ xinh đẹp tóc dài che sườn mặt, ngoan ngoãn mua một ổ bánh mì cùng một chai nước khoáng, ngồi xuống ở bên cạnh bồn hoa ven đường, cái miệng nhỏ khép mở mà ăn.
Nháy mắt nhìn thấy cô, Lạc Phàm Vũ nói không nên lời cảm giác ở trong lòng là gì, trái tim như bị một bàn tay hung hăng nắm chặt, hô hấp không nổi, anh lạnh lùng dừng xe, cũng mặc kệ nơi này có thể dừng xe hay không, bước xuống xe, mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kia, sải bước đi qua.