Lúc này, mọi người trong phòng bao mới kịp phản ứng nhìn về phía cửa.
Người thanh niên kia ngẩng đầu, một gương mặt tương đối tuấn tú, ý cười trên môi, lễ phép đi qua vươn tay: “Chào anh, tôi là Mạc Tuyên Trạch, bạn trai của Thiên Nhu, rất hân hạnh gặp được anh, anh đây là……”
Cậu ta nhìn Nam Cung Kình Hiên, có hơi chần chờ nhìn về phía anh như dò hỏi.
“Cấp trên của Thiên Nhu, tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị, Lạc Phàm Vũ.”
Dáng người Nam Cung Kình Hiên cao thẳng, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ là thân phận người lớn trong gia đình, nhàn nhạt giới thiệu.
“A, nguyên lai là Lạc tổng, ngượng ngùng ngượng ngùng, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn……” Mạc Tuyên Trạch bắt tay cầm thật chặt.
Bạn trai.
Ánh mắt Lạc Phàm Vũ tối sầm đảo qua chị em Dụ Thiên Tuyết, dừng ở đứa trẻ nằm trong nôi.
Dụ Thiên Nhu đội một cái mũ bê rê len màu trắng, nhìn rất trẻ trung đáng yêu, lúm đồng tiền tươi như hoa, đang đùa với đứa trẻ được bao bọc thật dày trong nôi, đôi tay trẻ con mũm mĩm nâng lên nâng xuống, bé chưa biết nói chuyện, nhưng làm cho cô vui vẻ cười không ngừng.
Cho nên trong khoảng thời gian này, cô trốn tránh anh là để tìm bạn trai?
Ha……
Ý cười trên môi, Lạc Phàm Vũ lộ ra chút nguy hiểm âm lãnh, lạnh nhạt bắt tay Mạc Tuyên Trạch, đứng dậy hướng tới bên trong đi đến.
“Mau để tôi nhìn con gái nuôi bảo bối của tôi trông ra sao, có xinh đẹp hay không? Là giống daddy hay là giống mommy?” Giọng nói của anh du dương lộ ra ý cười nhạt, không có một chút gì không thích hợp.
Nhưng với Dụ Thiên Nhu, ngay nháy mắt anh tới gần, cô bỗng giật mình kinh hoảng, theo bản năng tránh khỏi chiếc nôi đứng sang một bên, ánh mắt trong suốt mang theo chút hoảng sợ, chẳng qua…… Cô không thèm để ý tới người đàn ông trước mặt này, chạy tới kéo tay bạn trai Mạc Tuyên Trạch của mình, giọng ôn tồn mềm mại nói chuyện.
Làm sao Lạc Phàm Vũ có thể không phát hiện cô nhóc kia đang trốn tránh anh? Nhìn đứa trẻ trong nôi xinh đẹp đáng yêu đến mức khiến người ta muốn đưa tay véo, nhưng trái tim anh lại dần dần rét run lên.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Dụ Thiên Tuyết: “Lạc Phàm Vũ, hai tháng nay Thiên Nhu vẫn luôn công tác ở công ty của anh sao? Em ấy biểu hiện được không? Anh có chiếu cố em ấy hay không?”
Lạc Phàm Vũ thở hắt ra, trên môi là ý cười tà mị, nhàn nhạt nói: “Cô thấy đó, thật ra tôi cũng muốn chiếu cố cô ấy, nhưng thoạt nhìn cô ấy không cần tôi chiếu cố……”
“Ý anh là nói bạn trai của em ấy phải không?” Dụ Thiên Tuyết cũng ngước mắt nhìn nhìn, lắc đầu: “Tôi có cảm giác không đúng, chẳng qua thoạt nhìn Tiểu Nhu rất thích cậu ấy, thôi tùy nó đi, dù sao cũng không nhất định là nghiêm túc, ở tuổi này con bé cũng nên trải qua.”
Không nhất định là nghiêm túc?
Mấy ngón tay thon dài của Lạc Phàm Vũ chậm rãi nắm chặt, cười lạnh, nếu em dám nghiêm túc thử xem.
“Chú Lạc, chú thấy em gái lớn lên có giống cháu không? Giống không?” Tiểu Ảnh ném máy chơi game xuống chạy tới, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Mommy nói cháu lớn lên giống daddy, cho nên em gái hẳn là giống mommy mới đúng!”
Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt, có chút khó xử, nhưng vẫn cười sờ sờ đầu Tiểu Ảnh: “Giống ai không quan trọng, nhóc, quan trọng là cháu có em gái, sau này trưởng thành dạy em chơi trò chơi, hửm?”
“Dạ! Đúng vậy!” Nói xong, Tiểu Ảnh ghé vào trước nôi, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bảo bảo, tính toán duỗi tay chọc em bé.
“Tiểu Ảnh ——” Dụ Thiên Tuyết đang giúp đỡ người phục vụ sắp xếp lại thức ăn trên bàn, vừa quay đầu, đôi mắt đẹp lấp lánh, cười nhạt cảnh cáo: “Không được lại đúc ngón tay vào trong miệng em nha, bằng không, một lát phạt con sau khi ăn xong không được ăn kem tráng miệng.”
“A!” Mục đích bị chọc thủng, Tiểu Ảnh rụt tay về, cười hì hì: “Mẹ, mẹ nhìn lầm, con chỉ muốn kiểm tra xem em có lạnh hay không thôi, con rất trong sáng nha ~~~”
Toàn bộ người trong phòng đều bị câu “Con rất trong sáng nha” của Tiểu Ảnh chọc cho vui vẻ, tâm tình của Lạc Phàm Vũ có hơi tốt hơn một chút, nhưng khi nhìn qua lại thấy Mạc Tuyên Trạch gác tay trên bả vai của Dụ Thiên Nhu, hai người tươi cười như hoa nở rộ, ánh mắt Lạc Phàm Vũ lạnh lùng, sau đó quay người, từ trên người sờ soạng lấy ra điếu thuốc, lấy ra rồi lại không dám đốt, rốt cuộc có trẻ con ở đây, dù anh có phiền muộn như thế nào thì cũng không thể biểu hiện ở trên mặt.
A…… Cô nhóc này, đóng kịch đến nghiện rồi đúng không?
“Chị, cuối tuần này có khả năng em sẽ xin nghỉ đi chơi vài ngày, nói trước để chị và anh rể không cần lo lắng cho em.” Dụ Thiên Nhu nhẹ giọng nói.
“Cuối tuần? Em muốn xin nghỉ phép à?” Dụ Thiên Tuyết ngước mắt hỏi.
“Đi ra ngoài chơi chú ý an toàn là được, xin nghỉ thì nói —— ông chủ của em đang ở đây, trực tiếp xin thì được rồi.” Nam Cung Kình Hiên đi qua, săn sóc hỗ trợ bưng cái mâm trong tay Dụ Thiên Tuyết, sau đó ôm eo cô, ý bảo cô ngồi xuống không cần bận bịu.
“Dì út muốn cùng chú bạn trai này đi chơi sao?” Tiểu Ảnh ngoan ngoãn ngồi ở đối diện, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy sự thông tuệ cùng giảo hoạt: “Vậy dì út phải cẩn thận nha, mẹ cháu nói, đàn ông đều là sói, sẽ tìm cơ hội ở thời điểm dì út không có người bảo hộ sẽ ăn luôn dì út đó!”
Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt ngay tức khắc, có chút xấu hổ nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai: “Tiểu Ảnh, mẹ nói với con như vậy hồi nào!”
Tiểu Ảnh lộ vẻ vô tội, chớp chớp mắt giảo hoạt nói: “Mẹ, có nha, mẹ nói với ba ở trong phòng bị con nghe được!”
Mặt Dụ Thiên Tuyết càng đỏ hơn, gần như muốn chôn thân xuống bên dưới cái bàn, Nam Cung Kình Hiên đang ngồi bên cạnh ôm chầm lấy cô, đôi mắt mị hoặc tràn đầy sự yêu chiều: “Được rồi, dám nói thì phải dám nhận, vốn dĩ cũng đâu có nói sai, đàn ông tổng cộng chỉ có chút tâm tư xấu xa đó, anh thừa nhận, anh chính là mơ ước em như vậy, còn không được sao?”
Dụ Thiên Tuyết như muốn ngất đi, duỗi tay véo hông anh, Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, thân thể khẽ run, thấp giọng nói bên tai cô: “Đừng náo loạn, bà xã, anh nói đều là lời thật.”
Bầu không khí trong phòng rất ấm áp, Lạc Phàm Vũ cười lạnh ngồi xuống: “Tiểu Ảnh nói đúng, trẻ vị thành niên yêu đương thì người lớn luôn phải quan tâm xen vào mới được, vốn dĩ đã tương đối ngu ngốc, cho nên cũng không nhìn xem là chó hay mèo còn dám dẫn vào trong nhà —— bạn trai sao, nhanh như vậy đã xác định quan hệ, cậu ta mới theo đuổi em bao lâu, hả?”
Lời nói lạnh băng mang theo sự châm chọc rất rõ ràng, bầu không khí trên bàn cơm lập tức lạnh xuống.
Dụ Thiên Nhu biết là anh sẽ dội nước lã, nhưng không nghĩ tới sẽ dội đến hoàn toàn như vậy, cô cắn môi, có chút nôn nóng nói: “Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà chó mèo? Tôi đáp ứng người ta là tôi có trải qua suy xét, anh dựa vào cái gì mà nói tôi ngu ngốc?”
“Em không ngu ngốc?” Lạc Phàm Vũ đảo mắt qua, thu toàn bộ thân hình nhỏ xinh của cô vào trong tầm nhìn: “Mau nói cho tôi biết, đi chỗ nào chơi? Chơi cái gì? Đi chung với ai? Em biết Trung Quốc một năm có bao nhiêu người là do chạy ra ngoài chơi cùng người lạ mà mất tích hay xảy ra tai nạn không? Em cảm thấy chơi vui? Tóm được một tên nhóc thì cảm thấy là bảo bối, tóm được ai là tin tưởng người đó ngay tức khắc —— tín nhiệm của em rẻ tiền như vậy? Chi tiết về cậu nhóc này em biết được nhiều ít, hả?”
Dụ Thiên Nhu mở to hai mắt, có cảm giác mình bị buộc đến một câu cũng nói không nên lời, sắc mặt đỏ lên, nắm chặt đôi đũa: “Lạc Phàm Vũ, anh nói một câu dễ nghe thì chết ai!”
“Xin lỗi, lời hay không có,” Lạc Phàm Vũ cười lạnh: “Không phải muốn đi du lịch sao? Được thôi, tôi không cho nghỉ —— nghe rõ chưa?”
Để em tuỳ tiện muốn đi đâu thì đi, đi với ai cũng được sao, tôi khờ mới có thể thả cho em đi!
Dụ Thiên Nhu hít sâu một hơi, đôi mắt trừng to hơn bao giờ hết.
“Lạc Phàm Vũ…… Anh…… Anh nói chuyện có đạo lý một chút được không?!”
“Tôi đã nói đạo lí qua với em,” Giọng của Lạc Phàm Vũ lạnh băng: “Em nghe không hiểu thì chớ có trách tôi, ngu ngốc!”
“Anh……”
“Thôi thôi,” Dụ Thiên Tuyết dịu dàng hoà giải, nhìn sắc mặt Mạc Tuyên Trạch càng lúc càng xấu hổ khó coi, mỉm cười nói: “Không phải mọi ngươi tới để chúc mừng bảo bảo của tôi sao? Một hai phải ở chỗ này ầm ĩ, không cho tôi mặt mũi phải không?”
Biểu tình trên mặt Lạc Phàm Vũ nhu hòa một ít, Dụ Thiên Nhu thì vẫn tức giận, ngay cả đũa cũng cầm không được.
“Ăn cơm, có chuyện gì thì cơm nước xong lại nói,” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, vỗ vỗ đầu Tiểu Ảnh đang ngồi bên cạnh: “Tiểu Ảnh, con qua ngồi bên cạnh dì út đi, tâm tình của dì út không tốt.”
“Dạ!” Tiểu Ảnh nghe lời tụt xuống ghế, ngoan ngoãn chạy đến trung gian Dụ Thiên Nhu và Mạc Tuyên Trạch, lễ phép nói: “Chú ơi, phiền toái chú ngồi sang bên cạnh nha, cháu muốn ngồi cùng dì út, chú không có ý kiến gì chứ?”
Mạc Tuyên Trạch xấu hổ, nhưng vẫn cười nói: “Không có gì không có gì, bạn nhỏ cứ việc ngồi.”
Lúc này không khí trên bàn mới hòa hoãn một ít, Lạc Phàm Vũ ngước mắt, liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên một cái, biết rõ tên kia cũng đang nhìn mình, hai người trao đổi ánh mắt một chút, trên cơ bản cái gì cũng đều rõ ràng.
Một bữa cơm ăn cũng coi như náo nhiệt, tiểu công chúa nhà Nam Cung đáng yêu vô cùng, đôi mắt trong suốt cực kỳ giống Dụ Thiên Tuyết, Lạc Phàm Vũ chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp giờ đã thành mẹ thành vợ người, phảng phất như cây xà ngang cuối cùng trong lòng đã đứt gãy, cô đang đắm chìm trong hôn nhân trong gia đình không muốn tỉnh lại, chút ảo tưởng cuối cùng của anh cũng trở nên không có ý nghĩa nữa, trên thế giới này, không ai có thể dựa vào ảo tưởng để sống cả đời.
Bữa tiệc kết thúc, bóng dáng Lạc Phàm Vũ đĩnh bạt đi ra ngoài, dừng ở bên cạnh chiếc Ferrari xa hoa, anh lẳng lặng chờ, chờ cô nhóc kia đi ra.
Dụ Thiên Nhu và Mạc Tuyên Trạch đi ra sau cùng, tay nắm tay, thì thầm nói chuyện, chân mày của cô vẫn luôn nhíu lại.
Mắt thấy Lạc Phàm Vũ đứng ở phía trước, trong lòng Dụ Thiên Nhu vẫn còn sợ hãi, túm Mạc Tuyên Trạch đứng ở đường biên cản xe taxi, đúng vậy, căn bản là Mạc Tuyên Trạch không có xe, bọn họ cũng chỉ có thể đón taxi trở về.
Lạc Phàm Vũ cũng không nóng nảy, cùng người nhà Nam Cung chào hỏi, nhìn cả nhà bọn họ rời đi, bóng dáng đĩnh bạt cao ngạo đứng ở ven đường.
Xe taxi đến.
“Bác tài, đại lộ Nam Thông chú đi không? Chính là đường đi ngang hoa viên Thiên Tuấn.” Dụ Thiên Nhu hỏi thăm đường.
“Đi chứ, hai người lên đi.”
Đôi nam nữ trẻ tuổi tay nắm tay lên xe, Mạc Tuyên Trạch lễ phép để cô ngồi vào trước, sau đó mình mới ngồi vào.
Mắt thấy xe taxi liền phải chạy đi, phía trước chậm rãi đi tới một bóng người, tài xế taxi nghẹn lời, vốn định chờ người nọ tránh ra, lại không nghĩ rằng anh ta chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, hướng tới phía cửa sau xe taxi đi đến.