Miệng đời đáng sợ, Giang Nhung đã trải qua một cách sâu sắc. Nếu như để đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy cô ngồi trên xe của tổng giám đốc mới đi làm, e là đủ các thể loại đồn đại cũng đủ đè chết cô rồi. Vậy nên khi Trần Việt bảo cô cùng lên xe đi làm, cô không cần nghĩ đã lập tức lắc đầu từ chối.
Mặc dù không ngồi xe của Trần Việt, nhưng thời gian đến công ty của hai người lại gần như nhau.
Khi Giang Nhung và một đám người đang đứng đợi thang máy, Trần Việt với sự hộ tống của hai trợ lý cũng đến thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Cô vốn dĩ định vờ như không nhìn thấy anh, nhưng lại cảm thấy không phù hợp, bèn cùng đám người lễ phép chào hỏi: “Tổng giám đốc, chào buổi sáng!”
“Ừ.” Trần Việt lạnh lùng đáp một tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt một vòng rồi bước vào thang máy, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng lạnh lùng.
Sự lạnh lùng của Trần Việt cũng không hề dập tắt được nhiệt tình của đám người, ai nấy đều náo nhiệt thảo luận về vị tổng giám đốc mới này. Giang Nhung không tham gia bàn luận, nhưng trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Trần Việt, người đàn ông này, thái độ công tư phân minh cũng thật quá rõ ràng rồi. Lúc này, cô nghĩ đến một từ trên mạng để hình dung Trần Việt… Nam thần cấm dục.
Vừa bước vào công ty, Giang Nhung lập tức gạt hết chuyện của cô và Trần Việt qua một bên, chuyên tâm vào công việc.
Thời gian gần đây, Giang Nhung và đồng nghiệp đang bận chuẩn bị hạng mục kêu gọi đầu tư của công ty Tinh Huy. Hạn mở thầu đã gần đến, công việc của Giang Nhung cũng đi vào trạng thái căng thẳng, bận đến nỗi không có cả thời gian đi ăn trưa.
Ở công ty, Giang Nhung nổi tiếng là cuồng công việc, bận việc không ăn cơm là chuyện bình thường, mọi người cũng chẳng có ai thực sự quan tâm cô. Nhưng hôm nay, khi Giang Nhung bận đến quên mình thì lại nhận được điện thoại của Trần Việt. Giang Nhung nhìn xung quanh thấy không có ai, mới cẩn thận nghe điện thoại: “Anh có việc gì không?” Ý muốn bóng gió nói là khi ở công ty thì đừng tùy tiện gọi điện cho cô, đừng để người khác biết được mối quan hệ giữa họ.
Trần Việt hiển nhiên không ngờ Giang Nhung lại nói câu như vậy, anh ngừng chút mới nói: “Biết là công việc quan trọng, nhưng cũng không được để bụng đói.” Giọng anh vẫn nhàn nhạt, nhưng không khó nghe ra được có sự quan tâm trong đó. Khuôn mặt Giang Nhung nóng lên, cô nói: “Ừ, em biết rồi.”
Đầu bên kia Trần Việt không nói thêm gì, Giang Nhung cũng không biết phải nói gì nữa, cô nói câu tạm biệt định cúp máy.
Vào giây sau cùng, ở đầu bên kia Trần Việt lại nói: “Anh ở phòng 1808 nhà hàng Bách Hợp.”
Giang Nhung gật đầu theo bản năng: “Vậy anh ăn đi, em không phiền anh nữa.”
“Giang Nhung!” Giọng điệu của Trần Việt rõ ràng là nặng thêm một chút, sau vài giây anh mới cất lời: “Anh đợi em.”
“Không cần đâu…” Giang Nhung theo bản năng muốn từ chối, nhưng lời từ chối còn chưa nói ra khỏi miệng, đầu dây bên kia đã cúp máy. Nhìn màn hình điện thoại tối dần, lông mày Giang Nhung khẽ cau lại, sau cùng thì thở dài một tiếng, cô có lý do gì để từ chối ăn cơm cùng chồng mới cưới đây.
Nhà hàng Bách Hợp là nhà hàng năm sao gần công ty, chi phí đắt đỏ, bình thường Giang Nhung không tới đây, trừ khi công ty mời tiệc khách hàng quan trọng. Lúc đến nhà hàng Bách Hợp, Giang Nhung vẫn muốn không đụng phải người quen, ai ngờ đối diện đã gặp Hứa Huệ Nhi trợ lý của Trần Việt. Giang Nhung muốn vờ như không thấy, đối phương lại gọi cô đứng lại: “Cô Giang, là tổng giám đốc Trần bảo tôi đến đón cô.”
Giang Nhung cười ngại ngùng, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Hứa Huệ Nhi. Cô và Trần Việt rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, nhưng giờ lại cho người ta cái cảm giác vụng trộm, thật là ngại đến mức không còn lỗ để chui.
Đến phòng 1808, Giang Nhung lại nhìn thấy một trợ lý khác của Trần Việt là Lục Diên. Trần Việt chủ động đứng dậy đón lấy áo khoác của Giang Nhung, treo lên móc áo ở bên cạnh, rồi kéo ghế cho cô ngồi: “Chị Hứa và Lục Diên đã làm với anh nhiều năm, chuyện của chúng ta họ đều biết.”
Giang Nhung gật đầu, không nói gì, chỉ nhìn Hứa Huệ Nhi và Lục Diên thêm một chút.
Lục Diên và Hứa Huệ Nhi cũng hướng về phía cô gật đầu lễ phép, không nói bất kỳ điều gì, lần lượt lui ra khỏi phòng.
Trần Việt tự tay múc một bát canh đưa cho Giang Nhung: “Mấy năm nay, anh cũng có buôn bán một chút, thế nên bên cạnh có vài người đi theo.” Nghe thấy anh chủ động giải thích, trong lòng Giang Nhung vủi vẻ yên tâm, cô cười thẹn thùng: “Vâng, em hiểu mà.”
Buổi sáng có cô giúp việc mang bữa sáng qua, bên cạnh lại có những người tài giỏi như Lục Diên và Hứa Huệ Nhi, gia cảnh của Trần Việt này còn phức tạp hơn cô tưởng tượng. Giang Nhung không muốn tìm hiểu kỹ, dù sao cô cũng đã đồng ý kết hôn với anh, chỉ là cảm thấy con người này có vẻ cũng được, chứ không phải vì gia cảnh của anh ấy.
Giang Nhung không hỏi nhiều, Trần Việt cũng không nói thêm, hai người lặng lẽ ăn cơm. Hơn nữa Trần Việt từ nhỏ đã được dạy ăn không nói, ngủ không nói, nên cũng không quen nói nhiều trên bàn ăn. Bữa cơm này, lại ăn trong im lặng.
Đợi đến khi hai người cùng buông đũa xuống, Trần Việt mới lại hững hờ nói: “Sau này đi làm có bận thế nào cũng không được bỏ bữa.”
Giang Nhung gật đầu: “Em sẽ chú ý.”
Nghe câu trả lời qua loa của cô, ánh mắt sau gọng kính màu vàng của Trần Việt tối dần, rõ ràng là không hài lòng, anh lại nói tiếp: “Sau này ăn cơm trưa cùng anh.”
Giọng điệu của Trần Việt có chút độc đoán, nhưng Giang Nhung không hề thấy ghét, cô ngẩng đầu nhìn anh cười: “Cảm ơn sự quan tâm của tổng giám đốc Trần, nhưng…”
“Tổng giám đốc Trần?” Chân mày Trần Việt cau lại: “Nếu em đã gọi tôi một tiếng tổng giám đốc Trần, vậy lời của vị tổng giám đốc mới này nói, em có nghe không?”
Người đàn ông này, nhanh như vậy đã dùng thân phận để chèn ép cô rồi. Giang Nhung vất vả lăn lộn ở phòng Nghiệp vụ của công ty Sáng Tạo Công Nghệ Mới này ba năm, bình thường cũng được xem là người tháo vát lanh lợi, nhưng lúc này thật không biết làm sao để ứng phó với Trần Việt.
Trần Việt nắm được thời cơ bèn nói tiếp: “Vậy quyết định thế đi.”
Giang Nhung không muốn “lén lút hẹn hò” với Trần Việt như thế này mỗi buổi trưa, nhưng cô thực sự không tìm ra lý do để khước từ, đành gật đầu đồng ý. Cô thậm chí còn lấy một lý do không thể cứng nhắc hơn để vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi gấp gáp của Giang Nhung, mắt Trần Việt khẽ trùng xuống, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn theo bản năng, dường như đang lên kế hoạch gì đó.
“Cậu chủ.” Một người phụ nữ khoảng năm sáu mươi tuổi gõ cửa, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Việt. Trần Việt ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt là sự lạnh lùng quen thuộc: “Chuyện gì?”
Người phụ nữ nói: “Những món này có hợp khẩu vị của cậu không ạ?”
Trần Việt có tính sạch sẽ, gần như không ăn cơm ở bên ngoài, nhưng nhà hàng Bách Hợp này là sản nghiệp đứng tên anh, phòng 1808 này cũng là nhân viên bày trí theo sở thích của anh, đồ ăn của anh tất nhiên là sẽ có người chuẩn bị riêng. Từ nhỏ tới lớn đồ ăn của Trần Việt là do người phụ nữ này phụ trách, bà ấy cũng xem như hiểu rất rõ khẩu vị của Trần Việt.
“Sau này mỗi bữa đều chuẩn bị hai món Tứ Xuyên, ít cay.” Trần Việt không đáp lời, mà ra một mệnh lệnh khác. Thói quen ăn uống của anh ta là thanh đạm, nhưng Giang Nhung lại thích ăn cay, những điều này cô không nói với anh, nhưng Trần Việt biết điều đó.