Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 86 - Ngài Trần Đích Thân Xuống Bếp

trước
tiếp

Chân Giang Nhung bị bong gân, tạm thời không đi lại được, cũng không thể nấu nướng, nhưng buổi tối cô lại chưa ăn gì.

Trần Việt chủ động đề nghị để anh vào bếp, Giang Nhung ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, thi thoảng lại ngó vào trong bếp, ngắm dáng vẻ bận rộn của anh.

Anh mặc đồ ở nhà, bên ngoài bộ quần áo là một chiếc áo len, ống tay áo kéo lên thật cao, anh còn mặc tạp dề hoạt hình bình thường Giang Nhung hay mặc.

Bởi vì anh quá cao, cho nên cái tạp dề của Giang Nhung lúc mặc lên người anh lại càng nhỏ, trông rất hài hước.

Đây là lần đầu tiên Trần Việt đích thân xuống bếp kể từ khi bọn họ kết hôn đến giờ.

Nhìn cái vẻ này của Trần Việt là cô biết anh chưa làm những việc này bao giờ.

Thấy anh lóng ngóng một hồi lâu mà vẫn chưa được cái gì, Giang Nhung có hơi sốt ruột, nhảy lò cò vào phòng bếp, “Trần Việt, thôi để em nấu vậy.”

Trần Việt quay lại nhìn cô, không kìm được mà cau mày, “Em ra ngoài ngồi yên cho anh.”

Giang Nhung đứng yên bất động, vuốt cái bụng, nhìn anh bằng ánh mắt đầy chờ mong, “Em đói lắm rồi.”

Trần Việt đặt con dao làm bếp trong tay xuống, bước về phía cô, mặt mũi sa sầm bế bổng cô lên: “Nghe lời.”

Giang Nhung nhân cơ hội này ngẩng lên thơm lên khóe miệng anh một cái, sau đó rúc rích cười nhìn anh, “Hay là anh bê cái ghế ra đây cho em, em chỉ đạo cho.”

Đột nhiên bị Giang Nhung hôn lén, động tác của Trần Việt thoáng khựng lại, không nói câu nào, thế nhưng anh lại nghe lời Giang Nhung, lấy cho cô một cái ghế đặt ở cửa phòng bếp, đỡ cô ngồi xuống.

Giang Nhung nói, “Anh lấy gạo cho vào nồi trước đã, vo gạo rồi cắm cơm lên, sau đó mới rửa rau, thái thức ăn, làm thế thì lúc anh nấu xong đồ ăn thì cơm cũng chín tới.”

Trần Việt không nói gì, nhưng lại làm đúng như những gì Giang Nhung nói.

Nhìn dáng vẻ này của Trần Việt, Giang Nhung lại cảm thấy ông trời thật bất công.

Sao ông trời đã cho anh một vẻ ngoài ưu tú như thế lại còn cho anh một bộ não thông minh đến vậy?

Lần đầu tiên vào bếp mà động tác lại lưu loát thuần thục, chẳng có gì là lạ lẫm lóng ngóng cả.

Những người như thế gọi là thiên tài, cho dù là học cái gì cũng nhanh, cầm dao thái rau thôi mà cũng thu hút đến thế.

Giang Nhung lại cảm thán lần nữa, đúng là cô quá hên mới gặp được một người đàn ông ưu tú thế này trong lần đi xem mắt.

“Trần Việt, em có vài chuyện muốn nói với anh.” Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, Giang Nhung muốn kể cho Trần Việt nghe về chuyện trước kia của mình.

Những chuyện đã xảy ra trước kia, hôm nay lại bị người ta công khai trước mặt bao nhiêu người.

Chắc Trần Việt cũng nhìn thấy một ít, nếu như cô vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa, không nói với anh câu nào, thế thì rất không ổn.

truyện được up trên app mê tình truyện

Hơn nữa, cô đã quyết định chung sống với anh cả cuộc đời này, nếu thế thì kể lại những chuyện này cho anh nghe cũng là một cách hay để hoàn toàn mở rộng lòng mình với anh.

Trần Việt quay lại nhìn Giang Nhung, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của cô, anh đã đoán ra cô định nói gì với mình.

Trước khi đăng ký kết hôn với cô, anh đã phái người điều tra tất cả về cô, bao gồm cả những chuyện hồi học tiểu học của cô.

Anh rất muốn giả vờ như mình không biết gì cả nhưng anh lại không muốn lừa cô, thế nên Trần Việt nói: “Giang Nhung, anh biết tất cả quá khứ của em.”

“Anh, anh biết hết rồi sao?” Giang Nhung kinh ngạc vô cùng.

Nghĩ đến tất cả những gì trong quá khứ, gia đình của cô, tất cả những thứ xấu xa của mình đều bị vạch trần trước mặt anh, đột nhiên tim cô thắt lại, rất khó chịu.

Đúng lúc cô cảm thấy buồn, Giang Nhung lại nghe thấy giọng nói trầm trầm dễ nghe của anh vang lên bên tai, “Những chuyện em nói không làm, thì tức là em không làm. Cho dù người khác có vu oan giá họa như thế nào, em vẫn là Giang Nhung tốt đẹp nhất.”

Giọng nói của anh nghiêm túc lại chân thành, dường như cô có thể nghe ra được sự đau lòng từ trong chất giọng nghiêm nghị của anh.

Ba năm trước cô mắc bẫy của Giang Hân, bị ép phải rời xa quê hương, ngoại trừ Lương Thu Ngân thì tất cả mọi người đều gán cho cô cái mác giật chồng của chị, cho rằng cô là đứa con gái dễ dãi lẳng lơ thường xuyên cặp kè với đàn ông.

Bây giờ, đã ba năm trôi qua, cuối cùng cũng có một người sau khi biết toàn bộ mọi chuyện, vẫn nói với cô bằng giọng khẳng định, cô vẫn là Giang Nhung tốt đẹp nhất.

Hơn nữa người đó còn là chồng cô, là người đàn ông luôn nói muốn đi cùng cô đến cuối cuộc đời này.

Nghe Trần Việt nói thế, tâm trạng của Giang Nhung lại vui vẻ trở lại, đột nhiên cô dang rộng hai tay, “Vậy anh có muốn ôm Giang Nhung tốt đẹp nhất không?”

Trần Việt muốn ôm cô, nhưng tay anh vừa mới thái thịt, toàn mỡ là mỡ.

Đúng khoảnh khắc mà anh đang chần chừ, Giang Nhung đã đứng dậy, nhảy lò cò đến đằng sau lưng anh, dang tay ra ôm chầm lấy eo anh.

Cô áp má vào lưng anh, dụi mạnh, “Vậy thì ngài Trần, xin ngài hãy đồng ý với em, sau này chỉ có thể đối tốt với một mình Giang Nhung thôi, không được phép đối tốt với bất kỳ cô gái nào khác nữa.”

“Cẩn thận, chân em vẫn đang bị thương đấy.”

“Anh cứ thái thịt của anh đi, kệ em.” Giang Nhung bướng bỉnh.

Vấn đề là, cơ thể mềm mại của cô dán sát vào anh như thế này, đặc biệt là nơi mềm mại đầy nữ tính nào đó của cô cứ cọ qua cọ lại trên lưng anh, bảo anh làm sao bình tĩnh thái thịt tiếp đây?

Cho dù sức kiềm chế của Trần Việt rất tốt, nhưng bị cô gái nhỏ đùa giỡn như thế, anh sẽ không kiềm chế được mà ăn sạch cô mất.

Anh gỡ tay cô ra, quay lại nhìn cô với vẻ nghiêm túc, “Rốt cuộc em có muốn ăn cơm hay không?”

Giang Nhung cười hì hì gật đầu.

Trần Việt nghiêm túc nói: “Muốn thì ngồi im, không được làm phiền anh nữa.”

“Tuân lệnh, tổng giám đốc!” Giang Nhung tinh nghịch giơ tay chào với Trần Việt theo kiểu quân đội, sau đó nhảy lò cò về chỗ cũ.

Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của cô, anh biết chuyện hồi chiều không ảnh hưởng gì đến cô, bởi vì cô không còn sợ hãi nữa, bởi vì bên cạnh cô có Trần Việt.

Không lâu sau, thành quả lần đầu tiên đích thân vào bếp của Trần Việt đã ra lò, nhìn trông có vẻ rất ngon, Giang Nhung vội vàng cầm đũa lên gắp thử một miếng.

Không chỉ vẻ ngoài, mà hương vị của những món ăn cũng rất khá, cô không kiềm được mà nghi ngờ, “Tổng giám đốc Trần, đây có đúng là lần đầu tiên anh vào bếp không vậy?”

“Đúng.” Trần Việt hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa.

“Lạnh quá cơ.” Giang Nhung đột nhiên nói.

Trần Việt vội vàng đứng dậy vào phòng lấy áo khoác cho cô, “Lạnh mà không biết mặc thêm áo à?”

“Ông chồng ngốc này.” Cô nói anh chứ đâu có bảo là cô lạnh, anh không hiểu à?

Mặt mũi Trần Việt sa sầm, anh gắp đồ ăn để vào bát cô, “Ăn uống tử tế đi.”

Bây giờ đã sắp 10 giờ tối rồi, Giang Nhung cũng đói, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, lúc ăn thi thoảng cô lại ngẩng lên nhìn Trần Việt.

Trên bàn ăn, Trần Việt vĩnh viễn không nói nhiều, anh chỉ im lặng ăn cơm.

Có mấy lần Giang Nhung định nói chuyện với anh, cuối cùng lại thôi, mãi cho đến khi đặt đũa xuống rồi, cô mới nói: “Ngài Trần, đồ ăn ngài nấu không tồi, sau này cố gắng lên nhé.”

“Em thích là được rồi.” anh ăn xong liền thu dọn bát đũa, thật khó mà tưởng tượng nổi công tử của Thịnh Thiên luôn được người khác hầu hạ, nay lại chịu nấu cơm rửa bát cho một cô gái nhỏ. Nếu như để hai tên bạn thân của anh biết, chắc bọn họ sẽ cười đau ruột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.