Ngày Gió

Chương 50 - Em Có Tin Anh Không?

trước
tiếp

10h đêm Lam lê bước về sân khu tập thể. Bóng cô gái nhỏ đổ dài trên sân liêu xiêu cô độc. Đi hết cầu thang thì thấy Phong đang đứng dựa vào tường, bước chân của Lam khựng lại. Cô bấm chặt nóng tay vào lòng bàn tay, cô làm sao đối diện với anh bây giờ? Tình yêu giờ đây đang chết dần chết mòn kể từ khi cô xem được clip kia. Ngày nào sự việc còn chưa được làm rõ thì cô không thể nào toàn tâm toàn ý để yêu tiếp.

Lam hít sâu một hơi bước chân nặng nhọc đi đến cửa nhà. Phong nhìn thấy cô, nắm vai cô nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi kéo cô vào lòng ôm chặt.

“Em đi đâu sao lại tắt điện thoại. Em đã ăn gì chưa?”

Lam nhẹ đẩy anh ra “Em đi gặp một người quen cũ đã lâu. Sao anh lại ở đây”

“Vì không gọi được cho em nên anh đến đây”

Lam quay mặt vào cửa mở khoá, tránh ánh mắt nhu tình của anh.

Đèn bật lên sáng trưng. Phong nhíu mày nắm cằm cô đối diện với mình.

“Nhìn anh, có chuyện gì phải không”

Lam ngước lên nhìn anh, mỉm cười.

“Hôm nay em đi gặp người quen ở quê, cho nên em hơi nhớ nhà, không có chuyện gì đâu”

Cô tránh bàn tay anh. Lách sang bên cạnh, nhưng Phong đã nhanh chóng kéo cô vào lòng ôm chặt.

“Mấy ngày không gặp đừng hờ hững với anh vậy chứ”

Tiếng thở trầm ổn của Phong bên tai ngày thường khiến cô cảm thấy bình yên sao giờ lại làm cô hụt hẫng đến như vậy. Lam cố nuốt chua xót dâng lên khoé mũi.

“Hôm nay em hơi mệt thật, không phải hờ hững đâu”

Phong nâng khuôn mặt cô lên ngắm nghía một chút. Chỉ mấy ngày không gặp mà đã nhớ cô phát điên rồi. Lam nhắm mắt lại tránh bộc lộ cảm xúc. Phong lại nghĩ cô chờ đợi, anh mỉm cười cúi xuống phủ lên môi nhỏ.

Bị hôn đột ngột Lam trở tay không kịp, một tay Phong luồn tay vào gáy cô giữ chặt, tay còn lại khoá chặt vòng eo nhỏ. Lam không cử động được, nụ hôn sâu khiến chua xót trong lòng tan dần rồi tan biến hoàn toàn. Cô mất lí trí, cả người mềm đi theo cái hôn của anh. Đến khi anh dứt môi ra, hơi thở nóng bừng quẩn quanh chóp mũi thì Lam mới hoàn hồn.

Cô đẩy anh ra “Muộn rồi, anh về đi, em còn tắm rửa nữa”

Phong vẫn không chịu buông gắt gao ôm cô trong ngực.

“Không, đêm nay anh ở lại đây. Anh có mang quần áo đi làm dưới xe rồi”

Lam không biết làm sao mở miệng đuổi anh được. Cô yên lặng cầm quần áo vào nhà tắm đóng cửa lại.

Xả vòi sen cô ngồi thụp xuống sàn nhà tắm khóc như mưa. Cô sai rồi, yêu anh là sai lầm lớn nhất cuộc đời cô. Hận thù dâng trào lên khoé mắt. Đúng như Diệp Anh nói, có lẽ Phong là người có trách nhiệm, tình yêu đối với cô có khi cũng là lấy công chuộc lỗi mà thôi.

Lam bước ra khỏi nhà tắm, dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại như một con mèo ướt của cô làm cho Phong không thể rời mắt. Anh đã thấy dáng vẻ này của cô rất nhiều lần mà sao vẫn cảm thấy yêu đến nghẹt thở. Phong nắm tay cô kéo ngồi bên giường cầm khăn lông vò tóc rồi sấy tóc cho cô.

“Lần sau muộn thế này em không được gội đầu nữa, ốm thì sao”

Lam nhếch môi “Dạ”

Sấy tóc xong Phong ôm Lam vào lòng, vùi mặt vào mái tóc ngửi mùi hương dầu gội dễ chịu. Lam hơi rụt người.

“Xin lỗi hôm nay em hơi mệt. Em đi ngủ trước”

Nói rồi quay lưng về phía anh. Phong nhìn bóng lưng Lam, anh hơi nhíu mày nhưng cũng không hỏi gì nữa. Đôi tay siết chặt eo của cô kéo sát vào người mình.

Bên kia gối Lam nằm đã ướt đấm nước mắt. Cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng. Cũng may căn phòng không có bóng ngủ.

(Đọc tại Facebook Lam Lam)

***

Lam ngồi dậy, bên cạnh đã lạnh từ lúc nào. Trên bàn có một tờ giấy note.

“Em yêu, anh làm bữa sáng rồi. Em dậy rồi ăn sáng nhé, anh đến công ty sớm chiều về với em. Yêu em”

Lam thở dài nhìn mì xào đẹp mắt trên bàn. Cầm dĩa cuộn một thìa nhỏ nhai rệu rạo, trong miệng đắng chát, nước mắt lại chảy dài xuống đĩa mì. Đang ăn, Lam đột ngột nhớ ra cái gì mặc quần áo rồi gọi xe đến nhà Phong.

Cô lao vào phòng làm việc của anh, lật tất cả các ngăn kéo tìm kiếm nhưng không có gì cả. Không có gì bí mật trong phòng làm việc của anh. Cô thừ người ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm khung ảnh trên bàn. Trong ảnh, cô đứng trên cầu London cười rạng rỡ. Cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh dành cho cô rất chân thành. Vậy tại sao?

Lam nhấn số Diệp Anh. Chuông chưa reo được đến lần thứ hai thì chị ta đã nhấc máy.

“Phong không có lý do làm như thế với tôi”

Nghe giọng Lam run rẩy, cô ta cảm thấy đắc ý mãn nguyện.

“Ha ha, tuỳ cô nghĩ thôi. Tôi chỉ muốn nói với cô một lần nữa, Phong là người rất có trách nhiệm. Hôn ước của tôi cô thấy đó”

Hai tay Lam buông thõng. Cô đã cố tìm một lý do để bào chữa cho anh, nhưng khó quá. Anh có gì để tin đây?

(Đọc tại Facebook Lam Lam)

***

Phong về nhà, nhìn đôi giày trắng ở cửa lòng anh nở hoa. Tối hôm qua anh cảm thấy cô có gì đó khác khác nhưng không gặng hỏi, anh chờ cô tự tâm sự với mình. Thật may hôm nay cô đã đến đây rồi.

Lam đứng trước gian bếp, đeo tạp dề caro đang nhặt rau. Phong ôm ngang người cô bế ngồi trên bàn bếp.

“Em đến từ lúc nào, anh đã nói không cần nấu ăn mà. Anh đưa em đi ăn”

Lam mỉm cười dịu dàng “Em thích ăn ở nhà hơn”

“Vậy thì ngồi đây nghỉ ngơi. Để anh nấu, một lát nữa có cơm thôi”

Anh cúi đầu quyến luyến đôi môi cô. Rồi đặt cô xuống ghế.

“Chờ anh nấu nhé”

Lam không nói gì, yên lặng nhìn anh đeo tạp dề, làm rau, thái thịt vô cùng chuyên nghiệp. Chỉ khoảng 15 phút sau cơm canh được dọn tươm tất. Anh khéo tay thật, món nào cũng đẹp mắt như nhà hàng.

Cô hơi ngẩn người một chút đỏ bừng mặt lên. Ngay lúc này đây cô thật mong ước anh trong sạch. Người đàn ông này ưu tú biết bao, bao nhiêu cô gái mơ ước, nhưng anh lại chịu ở bên cạnh cô. Vì sao vậy? Chẳng lẽ anh muốn đền bù lỗi lầm anh gây ra thật ư? Sự thật là cô đã quá yêu anh, cô không đủ dũng khí để coi anh là kẻ thù.

Phong cẩn thận gỡ xương cá đặt vào bát cô. “Nhìn em xanh xao lắm. Từ nay anh sẽ tẩm bổ cho em, thêm vài cân nữa thì người yêu anh sẽ rất đẹp”

Lam cười nhẹ không nói gì.

Ăn cơm xong anh ôm cô ngồi trên sofa xem phim.

“Em có muốn đi đâu không? Anh đưa em đi chơi nhé”

“Không cần đâu, anh cứ lo chuyện công ty đi”

Phong nhìn chăm chú vào gương mặt cô. Cô vẫn không có biểu hiện gì nhưng anh cảm thấy cô có điểm khác với bình thường. Có chuyện gì xảy ra với người yêu anh sao.

“Phong, anh có yêu em không?” Lam đột ngột hỏi.

“Không yêu em thì yêu ai nữa. Vẫn còn để bụng chuyện của Anna?”

Lam lắc đầu. “Tự dưng em cảm thấy tình yêu của chúng ta mông lung”

Phong nhíu mày. Có phải anh làm gì khiến cô cảm thấy không tin tưởng. Anh cầm tay cô áp vào ngực mình.

“Chờ anh, một thời gian nữa thôi. Anh sẽ cho em một đám cưới hạnh phúc nhất. Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn trước, được không?”

Lam cười nhìn đi chỗ khác “Em đùa thôi. Anh cứ lo chuyện công ty ổn định đi đã. Đăng ký kết hôn không cần vội”

Được một lúc thấy tiếng thở đều đặn. Lam đã ngủ say. Phong mỉm cười ôm cô lên phòng, nhẹ đặt xuống giường đắp chăn rồi anh đi sang phòng làm việc.

Anh đi rồi Lam mới mở mắt ra. Cô nhìn trân trân lên trần nhà. Cô vẫn có chút niềm tin chuyện đó không phải anh làm. Từng tiếng kim đồng hồ tích tắc dội thẳng vào tim Lam. Cô trằn trọc mãi không ngủ được, xỏ chân đi xuống bếp pha một cốc sữa nóng mang lên phòng làm việc cho anh.

Đi đến cửa nghe tiếng Phong vọng ra “Cần thiết thì thủ tiêu clip đó đi. Theo dõi kỹ cho tôi. Lùng bắt mấy tên xăm trổ đó lại…”

Lam rụng rời chân tay, cốc sữa rơi xuống chân nghe cái “xoảng”.

Phong nhìn ra, vội vàng lại nắm tay cô “Em có sao không, có bị bỏng không”

Lam hất tay anh, cô không tin vào tai mình, ánh mắt đã đỏ rực, run rẩy nước mắt trào ra.

“Em hiểu nhầm anh rồi. Nghe anh nói đã”

Lam hét lên lạc giọng “Tin cái gì, tôi phải tin thế nào anh nói đi. Anh còn che dấu tôi đến bao giờ. Tôi biết hết rồi, biết hết rồi. Đừng giả mù mưa sa với tôi”

Cổ họng Phong đắng chát. Cô biết hết rồi sao.

“Em không tin anh?!”

“Tôi lấy cái gì để tin? Hả? Anh nói đi? Anh có chứng minh được không”

Lam hất mạnh tay anh ra, sữa nóng đổ vào chân nhưng cô cũng không cảm nhận được đau. Cô quay người chạy xuống cầu thang. Nhưng chỉ đi được vài bước Phong đã đuổi theo. Anh gắt gao ôm ngang eo mặc cô giãy dụa.

“Vì tình yêu của hai ta, em nghe anh giải thích. Hãy nghe anh một lần”

Lam đưa tay lên lau nước mắt, thoát khỏi cánh tay gọng kìm của Phong. Cô cười lạnh.

“Được, giải thích đi”

“Chuyện đó là do bố anh làm”

Cô cười khổ thành tiếng “Ha ha, bố anh làm sao? Lúc đó tôi và anh chưa yêu nhau, bố anh không biết tôi là ai”

“Em nghe anh. Bố anh mượn tay anh để nhắm vào những phóng viên viết bài đánh AVenue. Cái này trước đây cũng đã từng xảy ra nhiều lần. Ông ta không ngờ anh lại yêu em, cho nên dùng clip đó để uy hiếp…”

Lam hét lên “Anh im đi. Im đi tôi không muốn nghe. Nếu như vậy tại sao anh lại bắt tên xăm trổ? Anh thủ tiêu cái gì? Thủ tiêu chứng cứ sao? Hả?”

Lam thụt lùi ra sau, nhưng Phong vẫn nắm tay cô không chịu buông.

“Lam, nghe anh. Anh không bao giờ làm hại em. Không phải như em nghĩ”

Lam bất ngờ ngồi thụp xuống, cô vơ mảnh thủy tinh trên sàn đưa lên.

“Cấm anh lại đây, anh bước thêm một bước nữa tôi sẽ giết anh, đền mạng cho ngoại tôi”

Nước mắt cô giàn dụa, mảnh thủy tinh bị nắm chặt cứa vào tay máu chảy ra. Nhưng Lam không thấy đau, nỗi đau trong lòng giằng xé tâm can đau đến vạn lần. Phong nhìn tay cô ứa máu lòng cuồn cuộn đau đớn. Anh buông thõng cánh tay xuống.

“Lam! Em đừng làm hại bản thân, bỏ mảnh thủy tinh ra. Em muốn gì cũng được, đừng làm mình bị thương”

Anh nhắm mắt lại “Em muốn giết anh cũng được, chỉ cần em thoải mái em làm gì anh cũng chiều theo ý em”

“Nhưng anh muốn nói một câu, anh yêu em, rất yêu. Anh chưa từng có ý nghĩ làm tổn thương đến em. Đời này anh chỉ muốn cùng em đi chung một con đường”

Phong nói rồi tiến lại từ từ về phía cô, mảnh thủy tinh nhọn hoắt chạm vào túi áo. Anh nhắm mắt chờ mảnh thủy tinh đâm vào ngực mình. Dẫu sao nỗi đau thể xác cũng không thể sánh bằng nỗi đau tinh thần. Anh nguyện làm tất cả miễn là cô cảm thấy vui lòng.

Nhưng mảnh thủy tinh vẫn đứng im không động đậy. Lam nhắm mắt, từng dòng nước mắt chảy dài ướt khuôn mặt, xuống cổ đau nhói lồng ngực. Cô quay người, buông thõng cánh tay, cầm mảnh thủy tinh lấp lánh đi ra khỏi nhà Phong.

Phong không đuổi theo, anh không sợ cô làm tổn thương mình, với tính cách của Lam nếu đuổi theo sẽ làm tổn thương chính cô. Bây giờ người làm cô mất bình tĩnh nhất là anh. Tốt nhất để cô thời gian bình tâm lại.

Anh quay vào phòng lấy điện thoại gọi vào một dãy số.

“Minh à, Lam đang ở khu nhà tôi. Cô ấy đang bị thương, nhờ cậu chăm sóc cô ấy”

Nói đến chữ cuối cùng giọng anh lạc đi. Lam anh xin em, xin em bình tĩnh được không?

Lam thẫn thờ đi dọc theo lối đi bộ trong khu thì tiếng xe phân khối lớn đỗ sát bên cạnh.

“Cô gái xinh đẹp lại thơ thẩn một mình rồi”

Minh dựng xe, cởi áo khoác lên vai Lam khẽ thở dài.

“Không chăm sóc gì cho bản thân mình thì cũng phải giữ sức khỏe để tôi còn có nơi trút bầu tâm sự chứ”

Anh kéo Lam ngồi xuống ghế đá. Cẩn thận gỡ mảnh thủy tinh trong tay cô ra, mở hộp bông băng thuốc sát trùng cẩn thận băng bó. May là vết cắt không sâu. Không biết cô và Phong đã xảy ra chuyện gì đến mức này.

Lam vẫn thẫn thờ nhìn ra khoảng không vô định trước mặt, như không biết xung quanh tồn tại cái gì.

“Em muốn đi đâu hay làm gì không, tôi đưa em đi”

“Tôi muốn lên đường cao tốc”

“Được rồi, em muốn gì cũng được”

Minh đội mũ bảo hiểm cho cô, kéo áo khoác lên. Trông Lam như một cái cây héo úa, không còn sức sống khiến anh vô cùng thương xót.

Lam ngồi trên xe phân khối lớn, hai tay bám vào eo Minh, tóc rối bay ngang dọc châm vào mặt cũng không buồn vuốt. Chỉ khi đối diện với gió cô mới thấy tâm trạng mình đỡ hơn. Lam nhớ lại, ngoại kể ngày mẹ sinh cô gió rất lớn. Miền Nam chỉ hai mùa mưa nắng nhưng hôm đó lại rét lạnh, những cơn gió quật ngã những cây to trong vườn. Ngoại còn kể những người trong làng nói sinh vào ngày gió thì đời cô sẽ rất khổ về sau. Không biết điều đó có thật không nhưng cô bây giờ mới chỉ 25 nhưng đã thấy đời mình lung lay như cánh gió rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.