Tại thư phòng, Thời Phái đặt Đầu nhất trên bình án thư, cúi nhìn chăm chú, thanh âm nghiêm túc trầm thấp “Thời Công Khóa, con cũng trở lại đây sao?”
Tiểu Đầu nhất ngốc ngốc nhìn chàng, sau đó… Phụt một cái, nước miếng phun tùm lum, trực tiếp dính lên mặt Thời Phái. Tựa hồ cảm thấy thú vị, chàng mở miệng nhỏ nghịch ngợm cười.
Mặt Thời Phái vô biểu tình, lau mặt xong tiếp tục nhìn con trai, tiểu Đầu nhất cười không nổi nữa, hình như phụ thân hoài nghi mình rồi? Không lẽ biểu hiện mình rõ ràng như vậy sao? Làm sao bây giờ? Bị ông biết không phải tiểu hài tử, đãi ngộ tiểu hài tử liền không chiếm được.
Vì thế, chàng tiếp tục giả ngu.
Rốt cuộc Thời Phái ra chiêu tàn nhẫn “Ha hả, tiểu tử thúi, làm chuyện xấu không dám thừa nhận đúng không? Được, nếu không phải con trùng sinh, ta sẽ dạy dỗ theo kiểu của ta. Ngừa tương lai con lại cùng nha đầu họ Triệu kia, tốt nhất nghĩ cách trừ bỏ sớm nàng.”
Dưới mí mắt chàng, biểu hiện tiểu Đầu nhất ngây ngẩn cả người, sau đó ánh mắt mang theo khẩn cầu, miệng nhỏ nghẹn lại muốn khóc.
Tâm Thời Phái chợt lạnh, xong rồi, đích xác mười mươi đại nhi tử cũng được trùng sinh.
Nghĩ đến mấy đêm qua chàng động tay động chân với Nhã Phù, còn nói những lời buồn nôn kia nữa, đều bị tiểu tử này nghe thấy hết, hận không thể lập tức đem tặng cho người!
Nhưng chỉ là một ý niệm mà thôi, nỗi xấu hổ, buồn bực cùng áy náy đan xen trong lòng Thời Phái. Ba đứa con, chàng thẹn nhất chính là đứa này, dường như bỏ lỡ toàn bộ thời ấu thơ của nó, chờ có thời gian cùng tinh lực, muốn cùng nó xây dựng tình phụ tử thì đã trưởng thành rồi.
Lúc này hắn cũng theo tới, không phải cơ hội để chàng bù đắp sao?
Tiểu Đầu nhất nín thở chờ, xem tột cùng cha sẽ nói cái gì nữa.
Nhưng Thời Phái cũng chưa nói cái gì, cũng không dặn dò là không được phá hư kế hoạch truy thê của ông, cũng chưa nói là người trưởng thành rồi thì phải hiểu chuyện gì gì đó. Mà chỉ lại bế chàng rời khỏi thư phòng ra ngoài.
“Tới giờ con ăn sữa rồi. Yên tâm đi, cha không động đến tiểu tức phụ kia đâu. Chờ nàng sinh ra, ta tận lực trợ giúp cô nhi quả phụ các nàng, không đến mức nàng phải ăn nhờ ở đậu nhà thân thích.”
Tiểu Đầu nhất nghe xong choáng váng, không phải chàng đang nằm mơ đi? Lời này thật do phụ thân Đại tướng quân nói ra sao?
Phương thức biểu đạt cảm xúc của em bé cực kỳ đơn giản, không khóc là cười, một tư vị ê ẩm thoáng chốc tập kích trong lòng tiểu Đầu nhất, nước mắt lớn nhỏ thi nhau lăn xuống.
Lúc này con trai lại không oa oa khóc lớn, càng làm Thời Phái thêm xác định nó cũng trùng sinh.
Thời Phái sợ dọa đến Giang Nhã Phù, quyết định tạm thời không nói chuyện này với nàng, chàng có thể phát hiện, tin tưởng không bao lâu nàng cũng phát hiện ra thôi. Giao tiểu Đầu nhất cho bà vú, tiểu Đầu nhất ăn no, một nhà ba người ngồi xe ngựa hồi Giang gia.
Khoảng cách lần trước trở về đã lâu, Giang Nhã Phù còn nhớ lần đó về là nhắc nhở Chu Hi đừng cưới Diệp Tri Tri, khi ấy Thời Phái tỏ thái độ khác thường với nàng, một tấc cũng không rời. Thời gian trôi thật mau, nhoáng cái tiểu Đầu nhất đã tròn ba tháng.
Tại thời điểm nàng sinh xong hài tử, không lâu sau Chu Hi được thánh thượng khâm điểm tân khoa Trạng Nguyên, chàng cũng rời Giang gia, về làm gia chủ Chu gia. Quỹ đạo cùng kiếp trước đều giống nhau, may mắn theo tin tức từ Trần Như Vân, xác thật chàng không còn qua lại với Diệp Tri Tri nữa.
Tới Giang gia rồi, tiểu Đầu nhất bị một nhà Giang gia luân phiên ôm, mà Giang Nhã Phù ôm Giang Nhạc Nhạc không buông tay, Thời Phái cũng lâu lâu chọc chọc cái má phúng phính của nàng, cho nàng ngắm đồ chơi.
Một nhà nữ nhi trở về, lòng Giang Sóng Thiên thoải mái vô cùng, từ lúc nương tử sinh nữ nhi xong buông tay nhân gian, ông một mình nuôi hai con, một trai một gái, bỏ ra không biết tâm huyết, hiện giờ cuộc sống sinh hoạt các con đều mỹ mãn, thực không gì so sánh bằng. Nếu sau này Chu Hi cũng có thể thuận lợi, kiếp này ông thật sự không còn cầu bất cứ gì nữa.
Lão phụ thân uống quá nhiều liền nhớ tới nương tử qua đời, lôi kéo Thời Phái dong dài một hồi, Giang Phóng cũng chỉ có thể ngồi tiếp khách “Con rể à, nhà ta Tiểu Bảo là nữ hài tử tốt nhất trên đời, ngươi phải hảo hảo đối tốt với nó đó…”
Giang Nhã Phù nghe xong trong lòng khó chịu, liền ôm hài tử cùng Lưu Nguyệt Thiền trở về phòng.
Đem tiểu Đầu nhất cùng Giang Nhạc Nhạc đặt trên giường, để hai bé ê ê a a một mình tự chơi. Giang Nhạc Nhạc so với tiểu Đầu nhất lớn hơn một chút, đã có thể xoay người, bé trắng trẻo mập mạp, lớn hơn tiểu Đầu nhất một vòng. Bé ghé vào chàng bên cạnh, tò mò nhìn chằm chằm, xem như món đồ chơi mới của mình, vươn tay nhỏ đập một cái ‘bang’ lên mặt.
Bỗng nhiên bị đánh một cái, mặt tiểu Đầu nhất thực khó coi, dùng sức hướng qua chỗ khách vẫn tránh không khỏi công kích của đại biểu tỷ, mắt thấy nước miếng nàng sắp bắn lên mặt mình, chỉ có thể trợn trắng mắt ghét bỏ.
Lưu Nguyệt Thiền thấy chàng ghét bỏ con gái, lanh tay lẹ mắt ôm Giang Nhạc Nhạc lên lau nước miếng cho con.
“Tiểu Đầu nhất chẳng khác nào đã lớn, còn biết thể hiện biểu tình ghét bỏ khuê nữ ta nữa.”
Giang Nhã Phù cười nói “Nhà nó ghét nhất là Thời Phái, tỷ chưa thấy cảnh hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ đâu.”
“Phải không? Vậy mà đã có ý tứ rồi.”
Trong chốc lát hai người nói việc nhà, đề tài bất tri bất giác chuyển tới trên người Chu Hi.
Lưu Nguyệt Thiền tức giận nói “Muội còn không biết đúng không? Chu nhị gia kia không phải là người đàng hoàng, một bên không thể không bám vào Chu Hi sợ sau này bị tính sổ, sau lưng lại ngầm ngáng chân Chu Hi. Muốn Chu Hi kế thừa địa vị gia chủ là ý tứ Chu lão gia, lão ta cũng không sống được bao ngày nữa. Nhìn đi, chờ lão quy thiên, Chu Hi cùng Chu nhị gia lại nội đấu một phen, sinh ở một gia đình như vậy, thật là kiếp trước tạo nghiệt mà.”
Giang Nhã Phù bình tĩnh trả lời “Huynh ấy trở về khẳng định trước đó đã đoán được thế này, muội lại không lo lắng về chuyện này, gần đây có ai làm mai cho huynh ấy không?” Kỳ thật nàng muốn hỏi một chút sự tình, có đi Diệp gia cầu hôn hay không, nhưng chuyện Chu Hi và Diệp Tri Tri khẳng định người trong nhà chưa biết, không muốn họ lo lắng nên không nhắc đến.
“Tất nhiên là có! Một trạng Nguyên tài giỏi, tuấn tú như vậy, nếu không phải gia thế hơi kém, sợ người đến cầu hôn đem cửa Chu gia san bằng rồi. Bất quá trước đó hai ngày Chu Hi có lại đây thăm cha, nói là chưa đặc biệt vừa ý nhà ai, nghĩ ổn định con đường làm quan trước rồi mới suy xét việc thành thân sau.”
“Như vậy cũng tốt.” Tự đáy lòng Giang Nhã Phù gật đầu. Hiện tại Chu Hi còn quá trẻ, mới một chân bước vào con đường danh lợi, không biết bên trong sâu cạn thế nào, trước kia là do huynh ấy quá vội vàng. Nếu nghe theo Thời Phái khuyên bảo, cùng Diệp Tri Tri lui tới chặt đứt, hướng đến con đường hiện tại còn nhiều hắc ám chưa vạch trần, xem như dẫn đường trước cho huynh ấy rồi.
Lưu Nguyệt Thiền sớm xem Chu Hi là huynh đệ nhà mình cảm khái thay chàng “Chu Hi thật quá đáng thương, hy vọng tương lai có cô nương tốt đối xử tử tế với đệ ấy. Ta nghe cha nói, năm đó ông đem Chu Hi về, là thời điểm vừa mai táng nương đệ ấy ở vùng ngoại ô xong, quần áo rách rưới, trên người thứ gì cũng không có, chỉ có một khối ngọc bội, nghe nói là tổ mẫu truyền lại cho mẹ đệ ấy, là của Chu gia truyền cho trưởng tức phụ…”
Cái gì? Trong lòng Giang Nhã Phù nhói đau, khối ngọc bội kia… Thế nhưng là truyền cho con dâu… Sao huynh ấy lại không nói gì với mình thế này? Hai đời, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến!
Năm ấy, Chu Hi ở nhà được ba năm, từ bộ dáng khất cái đáng thương biến thành một thiếu niên nho nhã tuấn lãng, trừ bỏ cùng phụ thân đọc sách ở ngoài, thời gian còn lại phần lớn bồi bên nàng. Tính tình ca ca hoang dã, vừa tan học liền tìm hài tử khác ra cửa đâu có được như vậy bồi nàng chơi.
Vào ngày hội Trung thu, có một họ hàng xa mang theo hài tử tới cửa tống tiền, tiểu nam hài kia chưa thấy qua thứ tốt nào, thấy cây đèn lưu li của nàng đẹp liền đến đoạt lấy, vì đó là thứ nàng thích nhất chết cũng không cho. Sau đó hắn mắng nàng là hài tử không có dưỡng dục. Nàng cùng nam hài kia lao vào đánh nhau, đèn lưu li cũng bị quăng rơi nát.
Cả hai đánh nhau được một lúc, Chu Hi nhìn thấy, không nói hai lời liền đem nam hài kia đánh cho chảy máu mũi. Thời điểm Phụ thân chất vấn bọn họ, nàng trước một bước ngăn cản Chu Hi, đem trách nhiệm đổ hết trên người mình. Nàng biết, trong lòng huynh ấy vất vả dung hòa cùng gia đình này, mỗi một chuyện đều muốn phụ thân vừa lòng, nửa điểm cũng không nghĩ làm ông thất vọng.
Một nhà thân thích đi rồi, lần đầu tiên phụ thân động thủ đánh mông nàng, nói nàng thiếu quản giáo, không có khí độ dòng dõi thư hương.
Lúc này ngồi xổm dưới bồn hoa khóc đổi lại thành nàng.
Hắn sờ sờ đỉnh đầu nàng, móc từ trên người một khối ngọc bội đẹp ra “Tiểu Bảo thích đồ vật sáng lấp lánh? Đừng đau lòng vì cái đèn kia, cái này tặng cho muội.”
Chuyện cũ thoáng hiện về, đột nhiên Giang Nhã Phù rất muốn khóc lớn, hai đời, ngoài ý muốn nàng mới biết được chân tướng, trong lòng người Chu Hi chính là mình.
Nhưng có ích lợi gì đâu, bọn họ không phải bạn đường, có trùng sinh đến một trăm lần, hơn một ngàn lần, cũng sẽ không đi cùng với nhau.
Khi còn là thiếu nữ, nàng lo được lo mất không mở miệng hướng huynh ấy thổ lộ. Mà chính huynh ấy cũng sẽ làm bộ không biết gì.
Niên thiếu vô tri, tuổi nhỏ vô tư, chung quy chỉ là một ít tốt đẹp quá khứ mà thôi.
Lưu Nguyệt Thiền cảm giác nàng không thích hợp, đẩy đẩy nàng “Nhã Phù, muội làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Không có, không sao cả, không biết bọn họ ăn uống sao rồi? Sắc trời không còn sớm nữa, bọn muội phải về sớm một chút.”
Chạy nhanh trở về tìm ngọc bội để trả Chu Hi, nó nên trao về tay chủ nhân chân chính mới đúng.
Đối với chuyện nàng muốn về sớm như vậy Thời Phái cảm thấy thực kinh ngạc, còn tưởng nàng muốn ở lại chơi hai ngày nữa.
Giang Sóng Thiên uống quá nhiều, được Giang Phóng đỡ về phòng.
Tiễn nhà Nhã Phù chỉ có Nguyệt Thiền, nàng lặng lẽ nói với Thời Phái “Ta thấy tâm tình Nhã Phù không được tốt, ngươi nhường nàng nhiều nhiều chút.”
Trên đường Giang Nhã Phù không có tâm tình nói chuyện, luôn dựa vào vách thùng xe, cảnh sắc bên ngoài lộ qua tấm màn che cũng không muốn nhìn.
Thời Phái nhớ lời Lưu Nguyệt Thiền nói, lựa chọn không chủ động chọc nàng.
Ôm tiểu Đầu nhất, dùng ánh mắt dò hỏi con trai.
Trong lòng tiểu Đầu nhất cấp nhảy, điên cuồng hò hét, sao con biết lại thế này chứ! Chính là khối ngọc bội đáng ghét kia, hai người nháo muốn hòa li! Không phải là cha ghen lung tung, thì ra năm đó trong lòng Chu cữu cữu thật sự có nương a!
Đáng tiếc, cái gì con trai cũng không nói. Thời Phái đành kiên nhẫn, một đường suy nghĩ miên man.
Xe ngựa dừng ở cửa phủ, Giang Nhã Phù lập tức xuống xe, đi thẳng về viện mình, Thời Phái ôm hài tử đi theo sát sau.
Nàng vào cửa trực tiếp đem một tầng trang sức dưới hộp rút ra, tìm kiếm bên trong.
Không có?
Như thế nào không thấy chứ? Rõ ràng vẫn luôn đặt ở nơi này mà!
Nàng đem cả hộp trang sức đổ ra, bên trong đích xác không có, nàng lại đem mặt khác tiếp tục đổ ra.
Cuối cùng Thời Phái nhìn ra nàng đang tìm cái gì rồi? Cả mặt đều âm u.
Chàng tự hỏi, sao về nhà mẹ đẻ nhanh chóng trở lại thế? Nguyên lai là Chu Hi! Vĩnh viễn đều là Chu Hi!
Đầu tiên chàng đem tiểu Đầu nhất cho bà vú ôm đi rồi mới hỏi “Nàng tìm ngọc bội?”
“Đúng vậy, khối ngọc bội kia đâu không thấy.” Giang Nhã Phù thuận miệng đáp, thời điểm nói lời này nàng như cũ không ngừng động tác tay.
“Tìm nó làm gì?” Thời Phái đến gần nàng.
“Đưa cho Chu Hi.”
“À, vẫn tốt.” Thời Phái an tâm, ngồi xuống một bên uống trà.
Giang Nhã Phù gấp lửa sém lông mày, kêu bọn nha hoàn giúp nàng cùng tìm, có thể vào phòng nàng chỉ có vài người này, đều đi theo nàng hai đời, nàng không hoài nghi phẩm hạnh các nàng.
Vài người cùng nhau tìm như cũ không thấy gì, Giang Nhã Phù tạm thời cho các nàng lui trước. Quay đầu phát hiện Thời Phái ngồi ở chỗ kia xem náo nhiệt dường như thật cao hứng.
Nàng đến trước mặt chàng duỗi tay “Trả lại cho ta.”
Thời Phái sửng sốt, cau mày “Còn thứ gì đưa cho nàng?” Nàng đây là tính toán trực tiếp trên đầu chàng sao?
“Khối ngọc bội kia! Cầu chàng trả lại cho ta, ta phải trả cho Chu Hi.”
“Cầu?” Thời Phái cười khổ, trào phúng nhìn nàng “Nàng vì không tìm ra ngọc bội cầu ta? Dựa vào cái gì nói là ta cầm của nàng? Gia nếu lượm được đã sớm đưa trước mặt nàng đập vỡ nó, hà tất phải đi trộm?”
Lúc này lòng Giang Nhã Phù nóng như lửa đốt, cũng nghe không ra giọng điệu như vậy của chàng “Ta phải tìm cho ra, khối ngọc bội kia là nương Chu Hi để lại, hôm nay mới biết được. Vậy đi, chàng không cần đem ngọc bội trả cho ta, trực tiếp cho người đưa Chu Hi được không? Về sau sự việc ngọc bội đến đây dừng lại, chúng ta không bao giờ đề ra nữa được chưa?”
Thời Phái cũng phát hỏa, trong lòng chàng chuyện này đã sớm cho qua, chàng để ý chính là bộ dạng của nàng vô cớ chỉ trích chàng!
Chàng đứng dậy, nhìn xuống “Ta nói, Giang Nhã Phù, Dựa vào cái gì một mực chắc chắn là ta lấy? Nàng có thể lấy ra chứng cứ là do ta sao?”
“Còn muốn chứng cứ rõ ràng gì? Trong khoảng thời gian này chàng trộm đồ của ta không ít lần sao? Ta thêu khăn phụ thân, mượn thư từ nhà mẹ đẻ, những chuyện đó đều không phải chàng làm sao?”
Thời Phái giận đến bật cười, thì ra trong lòng nàng, chàng là một kẻ cắp chuyên nghiệp “Ha ha! Ha ha! Thì ra nàng đem hai việc kia cùng chuyện ngọc bội nhập làm một? Nàng vậy mà cũng nói được! Vậy được rồi, một khi đã như vậy ta thừa nhận được chưa? Đồ vật là ta lấy, nàng đi tìm đi, tìm ra ta liền không phải họ Thời!”
Thời Phái phất tay áo, không cẩn thận chạm vào chén trà rơi xuống mặt đất ‘quang lang’ một tiếng, vỡ tan nát.
Giang Nhã Phù không nghĩ tới, mình cùng cùng chàng ôn tồn thương lượng đều không được, cư nhiên còn đập nát cái ly! Hỏa khí cũng lập tức vọt tới đỉnh điểm, đuổi sát bước chân chàng.
Đuổi luôn tới thư phòng.
Thời Phái duỗi hai tay ra “Nhà lớn như vậy cứ tùy tiện tìm đi. Ta nói cho nàng biết, tìm được đồ vật kia cũng không thể đeo, sớm bị ta đập thành mảnh nhỏ.”
“Chàng, chàng đập vỡ rồi? Thật sự đập?”
Thời Phái nhấc cằm, nhẹ nhàng trả lời “Đập, đập dập nát, nàng nghĩ muốn làm gì ta?”
Giang Nhã Phù giận đến hai tay ôm đầu, tức sùi bọt mép, đôi mắt đẹp như phun trào ngọn lửa, tựa hồ muốn thiêu đốt Thời Phái. Thời Phái nghĩ kỹ mấy biện pháp phòng ngự rồi, nếu nàng đánh chàng, chàng có thể áp dụng vài phương án.
Nhưng nàng không giống cọp mẹ xông lên đánh mà bỗng quẹo hướng trái, tới chỗ cất tranh chữ quý báu, mặt sau tấm tranh có cái động nhỏ, bên trong có cái tráp gỗ, đồ vật quan trọng của Thời Phái để đó.
Nàng giơ hộp gỗ lên cao…
“Ây! Nhã Phù! Chúng ta có gì từ từ nói chuyện!”
Nhưng đã chậm, Giang Nhã Phù không tạm dừng mà đem hộp gỗ đập xuống nền, tráp chạm đất vỡ ra, đồ vật bên trong rơi đầy đất. Mấy con dấu, còn có mấy thứ vật nhỏ, lời nói ngọt ngào mà chàng cùng Hứa Triển Nhan liên hệ thư từ!
Giang Nhã Phù tốc độ cực nhanh, thừa lúc chàng chưa phản ứng liền đem thư gom lại, ra sức xé từng cái một! Lại xé! Lại xé!
Thời điểm Thời Phái xông tới ngồi xổm nhặt đồ vật, những cánh giấy rơi lả tả xuống…
Chàng đánh nát mộng nàng, nàng cũng xé nát của chàng. Nói là huề nhau nhưng xem ra tiện nghi là nàng.
Thời Phái ngồi xổm giữa một đống lớn trang giấy, Giang Nhã Phù đứng đó, thời gian như đình trệ lại, hai người đều không ai nói chuyện.
Lúc này, Mộc Lưu Phi vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa kêu “Thiếu phu nhân, nô tỳ nghĩ ra rồi! Năm trước người nói mấy đồ vật quý trọng không dùng bảo nô tỳ đem đến nhà kho cất, trong đó có khối ngọc bội kia, có quá nhiều chuyện năm trước nô tỳ nhất thời không nhớ ra.”
Mộc Lưu Phi vào thư phòng, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, trực tiếp trợn tròn mắt.
— —— —— ——
Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương lại danh bản khắc ấn tượng + nam chủ miệng tiện chọc họa ha ha ta yêu ghét thú vị, ta liền thích xem hai người cãi nhau rùng mình, bất quá yên tâm thực mau sẽ hòa hảo tích…
Viết đến nữ chủ biết ngọc bội chân tướng thời điểm ta cư nhiên rớt nước mắt, thật là tuổi lớn ai