Thời Phái ôm chặt nàng trong ngực cười khẽ bên tai “Đừng nói, Nàng hóa trang thế này cũng hay đấy. Hư! Đừng lộn xộn, vừa rồi nàng đã diễn kịch, hiện tại phải tiếp tục diễn thôi, cũng là vì ca ca của nàng mà.”
Giang Nhã Phù trừ bỏ hung hăng trừng chàng căn bản không có biện pháp nào thu thập, đành phải làm theo lời chàng “Ta nên làm như thế nào đây?”
Thời Phái suy nghĩ xong “Vừa rồi nàng làm rất tốt, cứ như vậy nói chuyện, lại giúp gia rót rượu đi.”
Chàng thuận thế ôm nàng ngồi lên đùi mình, Giang Nhã Phù giãy giụa muốn xuống nhưng chàng không cho.
Ở nơi này có thể ôm nương tử của mình, thật có chút kích thích xưa nay chưa từng có, lúc này không ăn đậu hủ thì đợi đến khi nào chứ? Chàng là lấy việc công mưu việc tư đây? Ai bảo nàng tự tìm tới cửa chứ? Trước kia có nằm mơ chàng cũng không tưởng tượng ra được.
“Rót rượu.”
Trên bàn căn bản không có rượu, rượu không say được người mà là do người tự say, chàng mỉm cười nhìn nàng.
Khoản cách gần trong gang tấc, ánh mắt như câu hồn đoạt phách, trên mặt cả hai đều như bị thiêu lên.
Giang Nhã Phù khẩn trương, thử thăm dò nói “Công tử ~ nô gia rót cho ngài ly rượu được không?”
Nghe thanh âm mình phát ra, nàng thực rùng mình muốn phun, ngược lại Thời Phái vô cùng hưởng thụ, cùng nàng diễn đến cùng.
Nâng tay nhỏ lên hôn một cái “Hảo ~ vậy uống một ly của mỹ nhân! Thật sự là rượu ngon! Mỹ nhân cũng uống đi nào.”
Giang Nhã Phù cau mày không vui trừng chàng, sao chàng diễn nhiều như vậy? Muốn nàng đối ứng thế nào đây?
Thời Phái nhéo một cái bên eo nàng thúc giục “Ca nàng…”
Nhờ vậy, nháy mắt Giang Nhã Phù đáp lại “Nô gia uống là được chứ gì, công tử thật là xấu xa quá đó ~”
Ngoài miệng tuy đãi giọng chết người, Giang Nhã Phù cảm thấy thẹn không chỗ phát tiết, liền hung hăng phát tiết trên người Thời Phái, hết bóp mu bàn tay, bẹo mặt, đến những chỗ thịt lộ ra đều không buông tha.
Thời Phái không tiếng động cười xấu xa “Thật ngoan, nếu rượu cũng đã uống, không ngại cùng công tử ta làm chút chuyện nhỉ?” Nói xong liền ôm ngang nàng lên đi đến bên giường.
Chàng điên rồi đi? Tính làm ở chỗ này sao? Gọi chàng là cẩu tử thật đúng là cẩu mà!
Thời Phái không để ý nàng đá loạn cẳng chân, ôm nàng đến bên giường “Hư, mỹ nhân nghĩ lung tung cái gì đó hửm? Là ta bảo nàng lại đây nghe diễn, nơi này có thể nghe được âm thanh cách vách nói chuyện. Hôm nay Liễu Nhị mang bạc đến, nửa đường bị người sờ soạng, chờ xem, không chừng một hồi hắn sẽ lộ ra dấu vết cho xem.”
Giang Nhã Phù thở phì phì, bộ ngực nâng hạ phập phồng, Thời Phái đưa hai tay xoa xoa mặt nàng “Ngoan, chỗ tường này có cái động, chúng ta cùng ngồi xổm xem.”
Nàng gạt tay chàng ghét bỏ, nghe lời cùng nhau ngồi canh cửa động kia, thấp thỏm nghe động tĩnh đối diện.
Thời Phái ngồi bên cạnh ôm eo nàng, nhìn giống hái hoa tặc hơn là tới làm việc.
Cửa động không lớn, vị trí ẩn nấp có thể nhìn xuyên thấy bóng người lờ mờ, còn lại nhìn không rõ, nhưng thanh âm lại có thể nghe rõ ràng, so với lúc nãy nghe rõ ràng hơn.
Vừa rồi cách vách hai người kia còn uống rượu nói giỡn, lúc này như thế nào… Nhanh như vậy liền…
Giang Nhã Phù nghe xong một tiếng liền đỏ mặt, lui trở về không chịu nghe tiếp.
Thời Phái giả vờ không biết, áp hơi thở bên tai nàng “Làm sao vậy?”
Giang Nhã Phù dùng sức đẩy ngã chàng, Thời Phái không giận, không bắt bẻ mình bị quăng ngã, một lần nữa vỗ vỗ mông lại ngồi xổm ven tường.
Giang Nhã Phù nhìn chăm chú vào bóng dáng kia, quả thực không thể tin được đây là người cùng nàng sinh sống hai mươi năm, cam đoan không Thời Phái giả! Rốt cuộc chàng là dạng người gì? Có bao nhiêu gương mặt? Chẳng lẽ những biểu hiện trước kia nàng thấy đều không phải là chàng? Hiện tại đây mới là phải sao?
Tâm trí nàng có chút lộn xộn, làm sao bây giờ? Người đang dẩu mông nghe trộm góc tường người ta chính là phu quân uy vũ cao lớn của nàng đây sao?
Trong lòng liền tích tụ xấu hổ và giận dữ, bỗng Thời Phái đứng dậy! Trong nháy mắt cảm giác khí tức trên người chàng hoàn toàn thay đổi, vừa rồi trông rất là khoan thai nhẹ nhàng, hiện tại tràn ngập khí thế túc sát.
“Làm sao vậy?”
Thời Phái kéo tay nàng “Chúng ta về nhà thôi.”
“Chàng nghe được cái gì rồi?”
“Ừ, trở về rồi nói.”
Hai người nắm tay ra tới cửa, Giang Nhã Phù thu hồi tay lẩm bẩm “Hiện tại là ta mặc nam trang.”
Thời Phái thấy thần sắc nàng động lòng, trong lòng mềm nhũn, rốt cuộc lộ ra ý cười “Đi thôi, huynh đài.”
Liễu Nhị không biết đây là lần cuối tiêu dao của mình, bởi không đến hừng đông liền bị hai hắc y nhân không tiếng động mang đi.
Ra khỏi cửa hậu Vạn Hoa Lâu, bên ngoài một mảnh an bình, ánh trăng tỏa sáng khắp phố phường, bỗng Giang Nhã Phù không muốn ngồi xe trở về.
“Thời Phái, chúng ta đi bộ một chút đi.”
“Được.”
“Này! Không thể dắt tay! Hiện tại ta là nam nhân.”
“Không việc gì, trên đường không có ai.”
Giang Nhã Phù cảm thấy tâm tình vừa rồi của chàng chuyển biến không thích hợp, chàng không chủ động nói nàng cũng không mở miệng hỏi, hai người cùng nắm tay nhau đi, không nghĩ đi như vậy bao lâu mới về nhà, hơi ấm trong tay truyền cho nhau, nguyện mãi như vậy cùng đi qua bao năm tháng.
Nàng đợi chàng mở miệng rốt cuộc cũng chờ được.
“Là Hứa Triển Nhan.”
Giang Nhã Phù kinh ngạc “Là nàng? Không biết nói sao, từ khi nào ta và nàng kết thù lớn như vậy, vừa rồi chàng nghe rõ ràng chứ?”
“Rõ ràng. Thời điểm lần thứ hai Liễu Nhị bị trộm bạc, đến đêm thứ tư cùng nữ nhân kia dây dưa liền nói ra, hắn bảo nữ nhân kia đừng có gấp, chờ thêm mấy ngày nữa là hắn có được bạc. Nữ nhân kia không tin, hắn liền nói đối phương ở thành bắc Trình Đại Căn, nàng biết Trình Đại Căn này là ai không?”
“Ta không biết.”
“Là con nuôi của bà vú Hứa Triển Nhan, như vậy đã rõ ràng rồi đúng chưa?”
Giang Nhã Phù bừng tỉnh, nhưng trọng điểm nàng liền chú ý đến một sự kiện khác, dừng bước chân lại hỏi “Sao chuyện của nàng ta chàng hiểu biết nhiều như vậy? Đến con nuôi của bà vú nàng là ai cũng đều biết?”
Thời Phái nhéo cái mũi nhỏ của nàng “Nàng nha, còn muốn ăn giấm nữa. Ta có xếp người vào Hứa gia, nàng đừng nghĩ nhiều, trước kia ta xếp là vì có thể quan sát Hứa Triển Nhan, nhưng sau chuyện của chúng ta, ta không còn tâm tư gì nơi đó nữa. Sở dĩ không đem người rút về vì cái đinh bên đó cũng đủ bí ẩn, không chừng về sau hữu dụng, sớm muộn gì chúng ta cùng vị kia hướng đi đối lập, không thể không phòng.”
“Hừ! Chàng tính tốt rồi. Nhưng sao nàng lại xuống tay trên người đại ca ta chứ?”
“Đại ca nàng là ứng tuyển tốt được lựa chọn, có thể bại hoại thanh danh nhạc phụ cùng Giang gia, lại có thể lan đến Quốc công phủ. Với kiểu tích tụ oán khí đó, sợ lúc này Hứa gia đã cùng vị kia cấu kết với nhau. Danh dự nhạc phụ bị hao tổn, uy tín trong triều ít nhiều chịu ảnh hưởng, Hoàng Thượng đối với Giang gia sẽ thất vọng. Tiện đà nếu phụ thân ở biên quan có chuyện gì, ở bên này nhạc phụ cũng không làm được chuyện gì. Nàng ngẫm lại xem, đến lúc đó xuất hiện kiện tướng tương lai, mượn sức hai nhà Thời – Giang, như vậy là đã tính toán từ trước hết rồi đúng không?”
Giang Nhã Phù nhịn không được phun ra “Hắn mơ giữa ban ngày!”
“Được rồi, không nên làm xấu không khí, việc còn lại giao cho ta. Ta sẽ làm cho bọn họ đến xương cốt cũng không có mà gặm, nàng ở nhà hảo hảo chiếu cố tiểu Đầu nhất là được rồi.”
Cảm giác bàn tay to nắm tay mình có nhiều vết chai, trong lòng bỗng nổi lên một trận đau “Ân, ta tin tưởng chàng. Kiếp trước đại ca cũng trải qua việc này sao? Tại sao ta hoàn toàn không biết gì cả?”
Ánh trăng đem bóng dáng hai người kéo rất dài “Có, chẳng qua khi đó so với lúc này đơn giản hơn nhiều. Ngoài mặt Liễu Nhị là làm buôn bán, trên thực tế thường xuyên làm chút chuyện xảo trá, kiếm tiền thiếu đạo đức, đại ca thiện tâm, kiếp trước cũng đụng độ, bất quá lúc đó Liễu Nhị chỉ là vì đồ tiền thôi. Chúng ta thành thân được mấy tháng, sau ta liền đi biên quan nên không xảy ra nhiều chuyện như lúc này, Hứa Triển Nhan cũng không phát rồ như hiện tại. Xem ra vị kia muốn vội vã đem Quốc công phủ nắm giữ ở trong tay rồi.”
Quả nhiên có phát sinh qua, Giang Nhã Phù không biết bế tắc kiếp trước cảm thấy thẫn thờ “Sau đó làm thế nào để giải quyết? Ý ta là, tính tình đại ca cùng cha ta không có khả năng xử lý việc này không lộ ra tiếng gió.”
Thời Phái giải thích nghi hoặc cho nàng “Khi đó tuy ta không ở kinh thành nhưng có rất nhiều tai mắt ở đây, Thiệu Xuân phát hiện manh mối đại ca bị lừa, gửi phong thư báo tường tận cho ta. Ta bảo hắn toàn quyền xử trí, không được để thanh danh Giang gia mảy may thương tổn, Thiệu tướng quân tương lai xử lý một Liễu Nhị nho nhỏ không phải dễ như trở bàn tay sao?”
Giang Nhã Phù ngốc ngốc nhìn chàng, trong lòng không biết nên nói từ đâu, oa oa hỏi chàng “Sao từ trước tới nay chàng không nói cùng ta?”
“Nói chuyện đó cùng nàng làm gì? Một mình nàng quản gia và chiếu cố mẫu thân đã đủ vất vả rồi, những chuyện có thể không cho nàng biết, liền không biết.” Bị nàng gợi lên, Thời Phái cứ thế trả lời.
“Nhưng chàng không nói… Sao ta biết được chứ?” Biết chàng đối với ta cùng Giang gia không phải thờ ơ như vẻ mặt ngoài. Biết chàng xem người nhà của ta như là người nhà của chàng?
Một cổ ủy khuất xa xăm bỗng đổ ập vào lòng, nàng không hề dự liệu.
Thời Phái cúi đầu khẽ hôn một giọt nước mắt chảy xuống “Tiểu Bảo ngốc, việc này đáng để rơi nước mắt sao?”
“Đáng giá.”
Dưới ánh trăng, hai nam nhân một cao một thấp ôm nhau gắt gao. Từ chân tường, hai lão khất cái vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy một màn này, cùng nhìn thoáng qua nhau, da gà nổi đầy người, tay chân run khoa trương nhanh bỏ chạy.
Thời Phái từ trước đến nay làm việc đều đâu vào đấy, nếu nói nắm chắc liền đem sự tình hoàn thành, mặc kệ bao nhiêu thời gian. Giang Nhã Phù được an tâm, tự mình về Giang gia một chuyến, cùng đại ca, đại tẩu đem sự tình từ đầu chí cuối nói rõ ràng.
Nàng ở Giang gia ngốc đến buổi chiều mới về nhà, vào phòng liền đi xem tiểu Đầu nhất, lại phát hiện sắc mặt Tôn mụ mụ cùng bọn nha hoàn thật xấu, Thời Phái cũng ở nhà, đang cùng một nam nhân nói chuyện.
Tôn mụ mụ tiến lên nói “Thiếu phu nhân, giữa trưa hôm nay bà vú ăn nhiều mấy miếng dưa mật, sau đó cho tiểu Đầu nhất ăn sữa, không nghĩ tiểu thiếu gia liền bị bệnh, tiêu chảy không ngừng, còn phát sốt nữa. Người đừng có gấp, đại phu đã tới… Thiếu phu nhân!”
Giang Nhã Phù nào còn tâm trí nghe bà nói nữa chứ? Vội đẩy cửa vào phòng.