“Thật vất vả ta mới trở về được, vậy mà mẫu tử hai người lại ghét bỏ ta? Ta càng không đi tắm đấy, lại đây nhi tử! Cha xem con bao lớn rồi?” Thời Phái nói xong, tựa như sói xám vươn tay bắt tiểu Đầu nhất.
Tức khắc Tiểu Đầu nhất thét chói tai, lăn ra phía sau Giang Nhã Phù, Thời Phái liền vòng ra phía sau Giang Nhã Phù bắt Đầu nhất.
Hai phụ tử nháo thành một đoàn.
Giang Nhã Phù cười đủ, thật sự không chịu nổi nữa, dùng chân đạp nhẹ nhẹ chàng “Chàng mau đi tắm đi, thật sự thúi chết mất, khăn trải giường này phải đổi mới có thể ngủ được đấy.”
Ánh mắt Thời Phái trông mong nhìn Giang Nhã Phù, ý tứ là muốn nàng giúp mình tắm. Nhưng nàng làm bộ như không hiểu, sắc mặt ửng đỏ trừng chàng “Ta phải đi dỗ nhi tử ngủ.”
“Ai, thật thảm a, vốn tưởng trở lại được hoan nghênh, không nghĩ tới hai người đều không thích ta.” Thời Phái thở dài một tiếng, lăn xuống giường đi tắm gội.
Giang Nhã Phù khẽ ngắt chàng một cái, rồi đi dỗ tiểu Đầu nhất ngủ lại, sau khi Đầu nhất thực sự ngủ, nàng gọi người vào ôm qua phòng khác.
Thời Phái về tới nhà, tinh thần được lơi lỏng nên thoải mái tắm gội thật sạch sẽ. Thời điểm chàng trở lại giường, Giang Nhã Phù dựa đầu giường ngủ rồi.
Khóe môi chàng nhẹ nâng, mỉm cười nhìn nàng ngủ. Tuy nàng không nói, nhưng mình trở về hẳn nàng thực vui vẻ đi? Chàng đã thề, kiếp này sẽ không để nàng giống kiếp trước, có phu quân mà cũng như không. Bởi vậy, lần đại chiến này, chàng dùng kinh nghiệm tích lũy kiếp trước, cùng nhóm đồng liêu nghiêm mật bố trí, đánh đại quân Ti tộc một hơi hoa rơi nước chảy, ít nhất trong vòng mười năm bọn họ sẽ không tạo được sóng gió to gì.
Mí mắt Giang Nhã Phù hơi run, nàng cảm giác có người đang nhìn mình, mở mắt liền bị đôi mắt thâm tình cuốn vào.
Cầm lòng không được, nàng vươn tay xoa má chàng “Chàng thật gầy rồi.”
Thời Phái cầm tay nàng, hôn lên nói “Nàng béo lên nhiều đó.”
Giang Nhã Phù bĩu môi, muốn rút tay ra nhưng không được “Hảo hảo, là ta nói bậy, chàng so với trước kia không thay đổi gì cả.”
Không đợi Giang Nhã Phù nói thêm gì, chàng đem nàng ôm vào lòng, đặt cằm trên vai nàng, cảm thụ đáy lòng mình ấm áp “Nương tử, ta mệt mỏi quá, về nhà thật là tốt…”
Cảm nhận chàng quá mệt mỏi rồi, Giang Nhã Phù đau lòng, vỗ nhẹ lưng chàng “Chàng trở lại là tốt rồi, chàng ngủ đi. Ta thật có nhiều chuyện muốn nói với chàng… Thời Phái?”
Đầu vai phát ra tiếng hít thở đều đều, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên chàng đã ngủ say.
Giang Nhã Phù cẩn thận đem chàng nằm xuống giường, đắp chăn lên, sờ hai vòm mắt thâm sì mà đau lòng, biết chàng là kẻ ngoan cố, thật không biết bao lâu rồi có được một giấc ngủ đàng hoàng.
Định đem tin tức Thời Phái đã về cho phụ mẫu hay, nhưng lúc này bên đó chắc đã ngủ rồi, nàng không muốn quấy rầy giấc ngủ của họ. Dù sao chàng đã về, sẽ không liền rời đi.
Trời chưa sáng rõ, Giang Nhã Phù đang mơ màng thì cảm thấy bên tai ngứa ngứa, ẩm ướt, biết rõ là ai nàng liền tỉnh. Nàng không mở mắt mà đột nhiên hôn trộm một cái lên môi chàng, sau đó mở mắt cười ngọt ngào.
Thời Phái sửng sốt, tiện đà hôn lại nàng một cái “A! Nàng sớm tỉnh rồi vậy mà còn giả bộ ngủ hả?”
“Đâu có, ta vừa mới tỉnh lại…”
Dường như không phải Thời Phái muốn nghe đáp án, lòng chàng gấp không chờ nổi, thật muốn thân mật cùng nàng chút, nhanh luồn tay vào áo lót nàng “Tỉnh rồi thì cùng làm chút chuyện đi.”
Giang Nhã Phù vẫn còn lý trí, sợ chàng nghẹn lâu sẽ không đúng mực vội đẩy chàng ra. Nhưng không thể nào lay chuyển được, nàng vội nói “Bây giờ chưa được đâu, đợi thêm chút thời gian nữa đã, không sẽ làm hài tử bị thương mất.”
Thời Phái vẫn tiếp tục công việc, chỉ trả lời giọng khàn khàn “Nàng yên tâm, ta có chừng mực, thật nhớ nàng quá đi mất.”
Thời Phái tuy không chân chính ăn nàng, nhưng cả hai cũng hồ nháo một phen.
Thỏa mãn rồi, sau đó chàng yên lặng nằm bên cạnh nàng, nghe nàng kể chuyện xảy ra trong thời gian qua.
Từ chuyện Hứa Triển Nhan tới thăm bệnh cùng tiệc mừng thọ Thái Hậu, những sự cố phát sinh trong đó nàng đều nói hết. Còn nói tính toán của mình, nàng sẽ đi chùa Đại Chiêu ẩn cư dưỡng thai.
Thời Phái nghe, biểu tình ngưng trọng, Hứa Triển Nhan vẫn đi con đường như kiếp trước, cùng một giuộc với Tam hoàng tử đùa bỡn thủ đoạn. Nghe xong, chàng nói.
“Chủ ý này của nàng rất tốt, chờ vài ngày nữa ta sẽ đưa nàng đi.”
Giang Nhã Phù cầm lọn tóc lắc lắc trong ngón tay nói “May mà chàng về kịp, nếu trễ chút nữa sẽ tội đứa trẻ tiểu Viên thạch này. Thật tốt, nó vẫn là hài tử danh chính ngôn thuận của chúng ta.”
Thời Phái cũng than một tiếng “Đúng vậy, ta cũng vì việc này mà gấp gáp ổn định cục diện nhanh chóng trở về.”
“Dù sao chàng đã trở lại, giờ ta chỉ nghĩ về đứa trẻ này thôi, chuyện còn lại hay có phát sinh gì nữa thì tự chàng giải quyết, ta mặc kệ hết.”
“Được, nàng cứ an tâm dưỡng thai, mọi việc để đó cho ta.”
Yên lặng một chút, Giang Nhã Phù hỏi “Sự tình biên quan giải quyết xong rồi sao? Khi nào người đại diện hoà đàm Ti tộc tới? Hoa Anh công chúa bị bại trận lớn như vậy, cuộc sống của nàng ta sau này sẽ không tốt nhỉ.”
Mày Thời Phái nhíu lại, Giang Nhã Phù không chú ý vẫn tiếp tục nói.
“Không phải là ta nhiều chuyện, nhưng bên Ti tộc sẽ mau chóng phái sứ thần lại, như vậy mới thực sự là biểu đạt thành ý của họ. Gánh nặng của đại quân ở biên quan chưa xong, chỉ cần bọn họ có chút dị động, liền phải đi tiêu diệt bọn họ.”
Chàng bỗng nhớ tới trận chiến cuối cùng, cái thiếu nữ áo đỏ trên chiến mã kia, trước khi lui binh, nở một nụ cười hơi quỷ dị thật không an tâm chút nào.
“Bọn Thiệu Xuân đã trở lại sao?”
Lời hỏi của Giang Nhã Phù kéo chàng trở lại “Thiệu Xuân trở lại cùng ta, bọn Úc Đông vẫn ở lại trấn thủ Nguyệt Thành. Lần này ở chiến trường Thiệu Xuân lập công lớn, hắn cùng ta vào kinh lĩnh thưởng, hơn nữa cũng muốn đi đến Trần gia một chuyến.”
“Cầu hôn? Có thể thành sao?”
“Thành sự do người đi.”
“Chàng hy vọng hắn có thể thuận lợi, tính tình biểu muội và hắn khá hợp, bọn họ thực xứng đôi. Gả cho hắn, tuy rằng tương lai có lúc chia xa, nhưng từ đáy lòng muội ấy thực hạnh phúc, nhất định cuộc sống hàng ngày trôi qua sẽ tốt hơn so với kiếp trước.”
Kiếp trước, Trần Như Vân cùng Giang Nhã Phù không có thân cận như bây giờ, hai nhà là thân thích nên cũng hay qua lại. Tính tình muội ấy vẫn giống kiếp trước, đối với tình yêu nam nữ luôn ngây thơ mờ mịt, sau tới tuổi, nghe theo cha mẹ kết hôn theo dạng môn đăng hộ đối.
Nhà chồng là dòng dõi thư hương nghiêm khắc, bà mẫu khắc nghiệt, quy củ rất nghiêm, Trần Như Vân bị bó tay bó chân, cuộc sống trôi qua quả thực không thoải mái. Thêm tính tình phu quân nàng mềm yếu, nhất nhất nghe lời phụ mẫu, không có ủng hộ nàng. Sau mấy năm, Trần Như Vân từ một cô nương hoạt bát bướng bỉnh biến thành một kẻ câm lặng, bị vây chặt chẽ ở nội trạch, không còn nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài.
Tuy rằng cuộc sống nàng không khác những cô nương khác, cũng chỉ có thân thích trong nhà mới có thể cảm nhận được, trong lòng nàng khi đó thật khổ sở biết bao.
Thời Phái đáp “Đúng vậy, muội ấy cùng Thiệu Xuân nhất định hạnh phúc, kiếp trước nếm chút khổ sở cũng thật đáng giá, Thiệu Xuân sẽ bảo hộ muội ấy cả đời.”
“Vậy còn chàng? Chàng sẽ hộ ta cả đời chứ?”
Thời Phái nhéo cái mũi nhỏ của nàng “Đương nhiên, bây giờ ta muốn đem những thiếu xót của đời trước bù lại tất cho cho nàng đời này.”
Hai người tiếp tục âu yếm một chút, lại thấy sắc trời đã trễ, không thể tiếp tục trì hoãn, liền đứng dậy cùng đi bái kiến phụ mẫu.
Thấy chàng trở về, phụ mẫu thực vui mừng, tảng đá về tiểu Viên tạch cuối cùng được dỡ xuống, cũng không hỏi chàng chuyện chiến trường mà hối thúc chàng trở lại đoàn quân.
Thời Phái vội vàng đi thẳng đến nơi quân đóng ngoài thành, có mặt kịp lúc như thể tối qua vẫn ở nơi đóng quân. Chàng mang theo bộ hạ vào thành trong tiếng hoan hô của bá tánh đi thẳng đến hoàng cung. Thời điểm gặp Hoàng Thượng, ở đại điện, toàn bộ văn võ đại thần đều đứng bên ngoài đón chờ chàng.
Hoàng Thượng thấy chàng rất kích động, cơ hồ như muốn rơi lệ, tán dương không tiếc từ, trước mặt mọi người phong Thời Phái là nhất đẳng trung dũng tướng quân, ban thưởng nhiều vàng bạc và ruộng tốt. Thiệu Xuân ở biên quan có công hộ thủ, cũng được phong thưởng tương xứng.
Đứng trước sự tung hô khen ngợi rợp trời, Thời Phái vẫn duy trì bộ dáng khiêm tốn, cảnh giác. Thời điểm này chàng càng cẩn thận, không sẽ bị kẹp chết lúc nào không biết. Bởi vậy, chàng đem công lao đẩy hết lên người hoàng thượng “Chuyện này phải cảm tạ thánh thượng anh minh, có người bảo hộ, quân ta mới có thể vô hướng mà thắng.”
Cách xử sự của Thời Phái khiến Hoàng Thượng vừa lòng, đối với chàng thêm vài phần thiệt tình hơn so với mấy lão thần kiêu ngạo.
Cuộc sống sinh hoạt của Giang Nhã Phù rốt cuộc khôi phục lại bình thường, nàng muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến. Chuyện nàng đi biên quan phụ thân biết, đã lâu không gặp mặt, trong lòng ông không chừng đang lo lắng cho nàng nhiều lắm.
Hai phu thê ôm theo tiểu Đầu nhất đi Giang gia, ngẫu nhiên chính là bọn họ cũng gặp Chu Hi ở đó.
— —— —— ——–
Tác giả có lời muốn nói: Mấy ngày nay có việc, khả năng mỗi ngày đều thực ngắn nhỏ khụ khụ khụ