Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 24 - Tàn Nhẫn Vô Tình Đến Mức Mất Hết Tính Người

trước
tiếp

Lạnh lùng, không đủ để hình dung Gia Mậu.

Ác ma này, quả thực là vô cùng độc ác, hung hãn. Anh, thật sự là tàn nhẫn vô tình đến mức mất hết tính người!

Vặn gãy cánh tay Thất Dạ về sau, anh đẩy cô ngã trên ban công, từ trên nhìn xuống nói với cô một câu “Đây là trừng phạt nhỏ dành cho cô” xong liền ưu nhã xoay người cất bước rời đi. Khi anh bước chân vào gian phòng, còn nhân tiện đóng cửa sổ lại.

Từng trận gió lạnh thổi qua, rơi vào trên thân thể mềm mại nhu nhược áo rách quần manh của Thất Dạ, làm hàm răng cô không ngừng đánh nhau “lộp cộp”.

Hành lang ban công làm bằng inox, chiết xạ ra ánh sáng ướt át dưới ánh mặt trăng. Cho dù ngồi ở trên ban công, đưa tầm mắt nhìn, tầm mắt cũng hoàn toàn trống trải, có thể thấy cảnh tượng giữa không trung.

Những thứ này, đối với Thất Dạ mà nói, đều là một loại hành hạ!

Khóe mắt nghiêng nhìn ra trời cao bên ngoài, cô không dám động một chút, chỉ có thể vô lực dựa vào ban công lạnh lẽo, chịu nhịn gió đêm lạnh lẽo bức người và sự đau đớn từ cánh tay trật khớp.

Lòng bàn tay khoác lên trên cánh tay trật khớp đắn đo một lát, cô cắn răng, đột nhiên dùng sức nâng khớp xương ở khuỷu tay, thân thể phối hợp đẩy xuống.

“Rắc ——”

Một tiếng thanh thúy vang lên, cô dùng sức liều mạng cắn môi dưới.

Mùi máu tanh tràn ra, từng giọt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán lướt qua da thịt trắng noãn, chảy xuống gương mặt, từng giọt từng giọt thấm vào áo mỏng, lộ ra ướt át.

Lúc tiếp nhận huấn luyện hộ vệ đặc biệt đã từng bị đau thế này, cho nên cô biết cách chữa trật khớp, nhưng, dù sao cũng là da thịt, bị đau đớn tận xương như đao kiếm đâm giày vò, cả người cô đều trở nên cực kỳ suy yếu.

Cắn răng, dùng sức nâng khuỷu tay cánh tay bị thương, cô cong đầu gối lên, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào giữa hai chân.

Hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy hai chân nhưng vẫn đang phát run, run rẩy dằng dặc, như bay phất phơ trong gió, giống như chỉ cần gió thổi qua, thì lúc nào cũng có thể thổi bay cô ——

Vì vậy, trong lòng cũng không quên oán thầm nguyền rủa người đàn ông chết tiệt nọ.

Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, nếu như có ngày anh bị tôi giẫm ở dưới chân, thù hôm nay, tôi chắc chắn sẽ trả lại anh gấp ngàn vạn lần!

Không tin, chờ xem!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ánh đèn trong phòng mờ mờ, ánh sáng màu quýt tràn ngập trong không gian to lớn, làm hình dáng cao lớn ưu nhã tựa nghiêng vào ghế sa lon càng có vẻ mê ly và thần bí.

Người đàn ông nhẹ nhàng lắc cái ly đặt giữa ngón cái, nhìn nước rượu bên trong nhộn nhạo ra dòng xoáy nhẹ, khớp xương ở ngón tay dài hơi thu hẹp, ngửa đầu nhấp nhẹ một ngụm.

Động tác tự nhiên lưu loát, tựa như chim yến ăn cơm, trở thành phong cảnh đẹp khiến người ta thưởng thức!

Một tiếng “ưng ực” vang lên, cần cổ của người đàn ông vẽ ra một đường đẹp, rượu đỏ tản ra hương thơm ngọt ngào bị anh nuốt hết vào bụng.

Nhếch nhẹ cằm, anh híp lại hai mắt, tầm mắt như lơ đãng liếc về ban công ngoài cửa sổ, gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, tản ra cảm giác quyến rũ mê người.

Tính nhẫn nại của anh có hạn, lại ở chức vị quân chánh cao, từ đó đến giờ đều không dung túng bất luận kẻ nào càn rỡ ở trước mặt anh. Đừng nói là Nam Thất Dạ, dù là người trong hoàng tộc, nếu khiêu khích quyền uy của anh, cũng sẽ không bao dung chút nào! Ban đầu nếu không phải do mùi thơm mát mẻ trên người cô thỉnh thoảng lại mê hoặc anh, cô đã sớm trở thành vong hồn dưới bàn tay anh ——

Thân thể cao lớn chậm chạp đứng lên, người đàn ông bước từng bước một ra ban công!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.