Trong nháy mắt rơi xuống kia Thẩm Tử Quân như mơ hồ nhìn thấy Phùng Thiếu Diễm đang mỉm cười một cách quỷ dị, thậm chí có cảm giác anh ta cô tình đẩy cô xuống, nhưng tất cả những nghi vấn đó đều bị ngăn lại, một cơn đau nhức kịch liệt ập đến, sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức. Máu tươi dính ướt mái tóc đen của cô giống như một đóa hoa mâm sôi nở rộ. Sau khi nhìn thấy Thẩm Tử Quân ngã xuống, trong mắt PhùngThiếu Diễm xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng ngay sau đó biến mất không tung tích. Anh lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện, rồi đi xuống bế cô lên.
Khi ông Thẩm biết con gái mình bị thương cũng lập tức chạy tới bệnh viện.
” Thiếu Diễm có chuyện gì xảy ra?” Thẩm phụ không hiểu, sau khi con gái chạy đến công ty lại bị ngã như vậy.
“Thật xin lỗi bác Thẩm Thẩm, Tử Quân tới công ty tìm cháu để hỏi xem kế hoạch kia cháu có âm miu gì không, sau đó bị kích động rồi ngã xuống, là lỗi của cháu!” Phùng Thiếu Diễm hiểu có lúc nói ra chân tướng còn tốt hơn nói dối nhiều.
“Đứa nhỏ này luôn cố tình gây sự!” Quả nhiên ông Thẩm đẩy lỗi lầm lên người con gái.
Một lúc sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, mặt nặng nề.
“Ai là người thân bệnh nhân?”
“Tôi là cha cô ấy!”
” Đầu bệnh nhân bị thương rất nặng, có thể sẽ sẽ biến thành người sống đời sống thực vật!” Bác sĩ nói mà mặt không có biểu cảm gì. . . Ông Thẩm phụ vừa nghe xong lời bác sĩ nói, không chịu nổi. Con gái ông chỉ ngã một chút làm sao có thể thành người thực vật được.
“Bác sĩ con gái của tôi sẽ biến thành người sống đời sống thực vật sao?Có nhầm lẫn gì ở đây không?”
“Tiên sinh, chúng tôi là nói là chỉ có lẽ, bây giờ bệnh nhân vẫn còn trong giai đoạn quan sát, nếu như mấy ngày sau cô ấy tỉnh lại thì không có vấn đề gì còn không thì ông hay chuẩn bị tinh thần trước một chút!”
Cả người ông Thẩm lắc lư mấy cái thiếu chút nữa té xỉu. Ông chỉ có mỗi một cô con gái bảo bối, nếu con gái phải sống cuộc sống thực vật thì ông làm sao có thể sống đây? Phùng Thiếu Diễm không còn dáng vẻ lãnh khốc như thường ngày, cũng nhẹ nhàng an ủi ông.
Vào lúc đó tại hội trường Trác thị đang tập chung tất cả các nhân viên lại, Trác Minh Liệt đứng ở lan can tầng hai, vẻ mặt nghiêm túc.Khuôn mặt anh không thay đổi nhìn bao quá tất cả mọi người, làm cho trong lòng họ cảm thấy như có một cơn gió từ Bắc Cực thổi qua.Tất cả những khuôn mặt quen lạ này liệu có ai có duyên với con anh không?
“Các vị hôm nay tôi cho mời tất cả mọi người đến đây không phải là vì chuyện của công ty, đó là chuyện cá nhân của tôi!” Sau khi lời nói của Trác Minh Liệt vang lên, tất cả mọi người quay mặt nhìn nhau, không hiểu tổng giám đốc có việc gì mà không giả quyết được lại phải nhờ đến họ.
“Các vị cũng biết, tôi có nhận nuôi một đứa bé, hiện giờ con tôi bị bệnh máu trắng cần ghép tủy, cho nên Trác Minh Liệt tôi thỉnh cầu các vị giúp một tay, làm ơn hay đến bệnh viện làm kiểm tra xem tủy có hợp với con trai tôi không! Tất cả các chi phí công ty sẽ thanh toán!”
Dưới lầu xôn xao cả khoảng trường, rất nhiều người bị tình cảm của Trác Minh Liệt dành cho con làm cho cảm động . . Dưới cái nhìn của họ anh luôn luôn là một tổng giám đốc vô cùng lạnh lùng, lãnh khốc, nhưng lần này anh thật là một người cha tốt, vô cùng tốt.
“Tổng giám đốc, bây giờ chúng tôi đi luôn sao?.” Đám người rối loạn lên.
“Không cần, mọi người chỉ cần đợi ở đây, tôi sẽ liên lạc với bệnh viện họ sẽ đến đây !” Trác Minh Liệt rất cảm động.
“Tiểu Thi!” từ đàng xa của đồi hoa thiếu niên kích động chạy đến “Đã đến lúc nghỉ trưa! Cô vào nhà nghỉ ngơi đi!”
“Tuấn Huyên, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, cậu phải gọi tôi là chị!” Tiểu Thi chống nạnh cố làm tức giận nói.
“Nhưng cô xem, cô đứng cùng tôi nhìn cũng không hơn tôi được tuổi nào ?” Tuấn Huyên ủy khuất nói: ” Tại sao tôi phải gọi cô là chị ?”
“Đánh giá bằng mắt là một chuyện , thực tế là một chuyện khác!”
“Tốt lắm, đi nhanh lên đi!” Tuấn Huyên cố ý nói sang chuyện khác, dẫn Tiểu Thi và Cầu Cầu đi đến nhà ở đồi hoa.( Hoa: thích nhỉ cả một cái nhà ở đồi hoa!!!!!! <3)
Tiểu Thi vừa vào nhà thì nhìn thấy trên TV đang phát về buổi họp báo đêm đó .
” Tại buổi họp báo của Trần nữ sĩ Tổng giám đốc Trác thị -Trác Minh Liệt đã tuyên bố tiểu thư Hàn Ti Nhã chính là chủ nhân của tác phẩm Cinderella ! Đêm đó, Hàn tiểu thư và Trác tổng cùng nhau khoác lên bộ “ lương duyên trời định” của Nữ sĩ, liệu đây có phải là điểm báo cho tiệc rượu sắp đến không !”Nhìn Trác Minh Liệt trong màn hình đang cười một nụ cười ưu nhã làm Tiểu Thi bỗng hoảng hốt.
“Có tin đồn vào năm năm trước Trác tổng từng cưới một cô gái, nhưng hôn nhân này đã nhanh chóng tan vỡ”
“Người này thật là có bệnh !” Tuấn Huyên bất mãn mắng. Lại bị cha hung hăng gõ một cái “Nhóc con đừng nói lung tung, có biết đây là ai không?”
“Người nào ? Anh ta là ai thì mắc mớ gì tới con ?” Tuấn Huyên quật cường hỏi ngược lại. Cha liếc cậu một cái không nói thêm gì nữa.
“Bây giờ là thông báo mới nhất, chín giờ sáng hôm nay, tiểu thư của tập đoàn nổi tiếng Thẩm Thỉ đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, hiện giờ cô đang năm trên bệnh viện không biết tình hình ra sao!”
“Thẩm Tử Quân! !” Tiểu Thi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Thẩm Tử Quân tring ti vi khẩn trương đứng lên “Tại sao Thẩm Tử Quân có thể bị tai nạn?” Suy nghĩ của cô có chút không tập trung “Mẹ, đó là cô Tử Quân sao?” Cầu Cầu cũng nhận ra Thẩm Tử Quân.
Tiểu Thi lặng lẽ nhìn nó ý bảo Cầu Cầu hãy lập tức ngoan ngoãn không nói thêm nữa.
Cô kéo Cầu Cầu chạy ra bên ngoài định ổn định lại tinh thần, ai ngờ đợi cô khi cô quay lại ti vi lại phát ra tin tức khiến cả trái tim cô cũng treo lên.
“Cũng trong lúc đó Trác thị cũng xảy ra một chuyện lớn. Tổng giám đốc Trác Minh Liệt vì cứu con trai mà tập hợp toàn bộ nhân viên để kiểm tra máu xem có ai có tủy phủ hợp với con không. Nghe nói con nuôi của Trác tổng tên là Mộc Mộc mới được 4 tuổi nay được xác nhận là bị bệnh máu trắng”
Trong nháy mắt Tiểu Thi cảm giác mắt mình bị hoa lên, cô nắm chặt tay Cầu Cầu mới có thể đứng vững.
“Mẹ, Mộc Mộc….” Cầu Cầu cũng đã nghe được tin tức mặc dù nó không biết bệnh máu trắng là cái gì bệnh nhưng nó hiểu Mộc Mộc bị bệnh hơn nữa là bệnh rất nghiêm trọng.
Tiểu Thi thật sự không thể tin vào lỗ tai của mình, đứa bé đó đáng yêu như thế sao lại có thể mắc căn bệnh đó? Cái thế giới này tại sao lại không công bằng như vậy.
“Mộc Mộc ngã bệnh, chúng ta đi thăm cậu ấy được không?” Cầu Cầu nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Thi kiềm chế nước mắt của mình, ôm Cầu Cầu chạy tới căn phòng của mình.