″ Mẹ đừng khóc” Cầu Cầu đưa tay xoa xoa trước ánh mắt của Tiểu Thi.
“Mẹ không khóc, mẹ cũng sẽ không khóc!” Bây giờ Tiểu Thi không hề muốn khóc, cô chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và thất vọng!
“Mẹ không khóc là tốt nhất” Thật ra thì Cầu Cầu rất sợ Tiểu Thi khóc, mẹ vừa khóc nó liền cảm thấy toàn thế giới đều một màu xám xịt.” Mộc Mộc rồi cũng sẽ tốt thôi!” Nó cố ra vể laod luyện an ủi mẹ.
“Ừ cám ơn con trai!” Tiểu Thi vui mừng, hôn con trai một cái, cô không hiểu ngay cả đứa bé cũng hiểu chuyện tại sao Trác Minh Liệt lại không hiểu.
“Trác tiên sinh, bây giờ ngài có thể đi thăm đứa bé!” Y tá dẫn Trác Minh Liệt và Hàn Ti Nhã tới phòng bệnh mới của Mộc Mộc “Bé mới khỏe lại, anh chị không nên nói quá nhiều với bé!”
Trác Minh Liệt gật đầu một cái, rồi nhẹ nhàng đi vào.
“Ba” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộc đã gầy nay lại gầy hơn, Trác Minh Liệt nhìn thấy con như vậy, lòng anh rất đau. Ánh mắt Mộc Mộc lướt qua Trác Minh Liệt nhìn về phía sau anh, nó đang tìm Tiểu Thi.
“Mẹ đâu?” Nó nhỏ giọng hỏi.
“A Mộc Mộc cháu làm sao vậy ?” Hàn Ti nhã định nhân cơ hội này lấy lòng “Chính người phụ nữ đó đã hại cháu nằm ở đay sao cháu còn tìm cô ta!”
( không biết ai mặt dày hơn bà này ..bức xúc)
Mộc Mộc nhìn cô ta một cái, chợt rất không vui, bàn tay non nớt giùng giằng kéo Trác Minh Liệt nói: ” Ba, ba không cần ở cùng với dì này, mẹ sẽ không vui ”
Trác Minh Liệt ngẩn ra thầm nghĩ, đứa bé nhỏ như vậy làm sao biết đến những thứ này ! Hàn Ti nhã mất hứng nhưng cũng không muốn so đó với một đứa bé vì vậy gượng cười: ” Mộc Mộc, người phụ nữ kia không phải là mẹ của cháu đâu, cũng không phải là vợ của ba chúa!”
“Không cần dì lo!” Mộc Mộc chợt lấy khí phách lúc chưa ngã bệnh ra, nó hung ác tay nắm thành một quả đấm nhỏ, gương mặt tức giận. . . Trác Minh Liệt vừa nhìn con trai nổi giận vội vàng đem người phụ nữ lắm mồm này đuổi đi.
“Cô đi đi, đứa bé nhỏ như vậy cô nói với nó nhiều như vậy làm cái gì!” Trác Minh Liệt cũng rất không vui mừng, người phụ nữ này đi ra nước ngoài đọc sách lâu như vậy nhưng so với năm năm trước cô ta cũng chẳng thay đổi. Hàn Ti Nhã thật sự không ngờ sẽ thua bởi một đứa bé, tuy vậy trên mặt vẫn cố gắng duy trì nụ cười thẳng bước mà đi ra ngoài.
“Ba, không phải mẹ nói chờ Mộc Mộc phẫu thuật xong sẽ tới thăm con sao?” Mộc Mộc khôi phục lại như cũ.
Trác Minh Liệt thở dài, anh thật sự không biết nên nói cho Mộc Mộc về chuyện của Tiểu Thi như thế nào. . .” Mộc Mộc, lần sau không được tùy tiện ăn đồ ăn của người khác đưa đến biết chưa?”
“Người khác?” Mộc Mộc không hiểu “Người khác là ai ?” Từ trước đến giờ nó đều rất thông minh nhưng lần này hình như nó không hiểu lời của ba nó lắm.
Trác Minh Liệt cười gượng gạo, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
“Ba có phải Mộc Mộc làm việc gì sai rồi? Có phải do Mộc Mộc ăn vụng hay không?” Mộc Mộc cẩn thận từng li từng tí hỏi. Trác Minh Liệt giật nảy người, vội vàng hỏi: ” Mộc Mộc con ăn vụng thứ gì?”
“Bác sĩ cho con uống thuốc thật là khổ, con uống thuốc xong len lén ăn vụng một chút hoa quả, nhưng không hiểu sau khi ăn xong lại đau bụng” Mộc Mộc cúi đầu. Trác Trác Minh Liệt nhìn con trai quả thật không biết nên nói cái gì cho phải, thì ra là đều là hiểu lầm, thì ra là anh thật sự đã trách lầm Tiểu Thi.
“Đều là tại con!” Trác Minh Liệt giận trách con trai “Làm hại ba trách lầm Tiểu Thi! Con nói nên làm cái gì bây giơ?”
“Cái gì trách lầm?”
“Chính là ba cho là cô ấy đã cho con ăn quả Hạnh nên đã mắng cô ấy”
“Mẹ ..?? Làm sao ba lại có thể mắng mẹ!” Mộc Mộc chán nản nói.
“Mộc Mộc vậy con phải giúp ba nói chuyện cầu xin cô ấy tha thứ cho ba” Trác Minh Liệt nắm bàn tay nhỏ bé của con trai .
“Vâng…” Hình như Mộc Mộc cũng rất bất đắt dĩ mà đồng ý.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Trác Minh Liệt đến khu nghỉ ngơi châm điếu thuốc. Trong lòng anh thấp thỏm không yên, thúc đẩy anh gọi điện cho Tiểu Thi.
“Alo, tôi là Tiểu Thi!” Âm thanh quen thuộc dịu dàng vang lên.
“Tiểu Thi, anh là Trác Minh Liệt. Chuyện ngày hôm nay là anh trách nhầm em, hi vọng em có thể tha thứ cho anh!”
Đầu điện thoại bên kia, trầm mặc hồi lâu sau đó mới khe khẽ hỏi: ” Khi nào thì Mộc Mộc phẫu thuật?”
Trác Minh Liệt hy vọng dường nào Tiểu Thi có thể lớn tiếng mắng anh một câu hoặc là không nhận điện thoại, cáu gắt với anh nhưng cô lại chỉ lạnh nhạt điều này khiến Trác Minh Liệt cảm thấy có chút mất mác.( anh này thích tự ngược )
“Tạm định vàothứ hai” Trác Minh Liệt buồn phiền nói.
“Được rồi, anh hãy chăm sóc cho Mộc Mộc thật tốt, khi nòa rảnh tôi sẽ đi thăm nó!” Tiểu Thi vừa nói xong lập tức cúp điện thoại, Trác Minh Liệt hít sâu một hơi rồi mới đi ra bệnh viện.
Hôm nay là ngày Thẩm Tử Quân xuất viện, Tiểu Thi đi đón cô xuất viện. Nhưng khi cô đến thì Thẩm Tử Quân đã được Phùng Thiếu Diễm đón đi rôi. Vừa nghe đến vị Phùng Thiếu Diễm đó cô liền không khỏi khủng hoảng.
Chiếc Lamborghini màu vàng sáng chảy thẳng trên đường, tay Thẩm Tử Quân bị trói chặt ngồi bên ghế phụ.
“Nếu không phải là cha cô nhơ tôi đến đón cô, cô nghĩ tôi sẽ hạ mình đi đón cô chắc?” Phùng Thiếu Diễm nhìn Thẩm Tử Quân lãnh khốc nói.” Thẩm Tử Quân nếu như cô không giả vờ mất trí nhớ vì sao cô vẫn ghét tôi như thế?” Hắn cười lạnh mặt tìm tòi nghiên cứu. Hắn được lệnh tới đón cô,nhưng cô lại không chịu đi cùng hắn, nên hắn buộc phải sử dụng biện pháp mạnh.
Thẩm Tử Quân không nói một lời chỉ hung tợn nhìn chằm chằm hắn.
“Thẩm Tử Quân, trong khoảng thời gian cô bị mất trí nhớ này tôi sẽ ‘ hảo hảo ’ chăm sóc cô, Thẩm Thị và cha cô!”
Nghe hắn nói như vậy trong ánh mắt trống rỗng của Thẩm Tử Quân chợt lóe lên một tia sợ hãi.
Đúng lúc này điện thoại của Phùng Thiếu Diễm vang lên.
“Phùng tiên sinh, kế hoạch hợp tác với Trác thị tiến triển bình thường, Trác Minh Liệt nói chờ con trai hắn phẫu xong thì có thể bàn bạc đến việc hợp tác, nhưng bên chúng ta phải cung cấp thêm về tài liệu của công ty!”
“Làm mọi cách để tránh sự điều tra của Trác Minh Liệt anh nên biết chưa? Đúng rồi đem món đồ kia đến Thẩm thị cho tôi!” Phùng Thiếu Diễm cố ý liếc mắt nhìn Thẩm Tử Quân cười như không cười nói với điện thoại di động.