Ông Thẩm gật đầu, gọi một người giúp việc đến đỡ Thẩm Tử Quân về phòng, còn mình thì dẫn Phùng Thiếu Diễm đến thư phòng..
“Gần đây Trác thị như thế nào?”
“Bác Thẩm yên tâm, tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành! Nếu như không có việc ngoài ý muốn xảy ra, thì rất nhanh chúng ta có thể lấy được hợp đồng của Trác thị ! Đến lúc đó chỉ cần chúng ta có cổ phần của nó là có thể kéo Trác thị vào những dự án khác”
“Ta vẫn còn có chút lo lắng dù sao Trác thị lớn như vậy. Trác Minh Liệt cũng không phải là dạng người ngồi không, hơn nữa phía sau hắn còn có Đồ Long Bang!” Ông Thẩm đốt một điếu xì gà.
“Thẩm thị muốn trở thành tổng công ty lớn nhất châu Á , thì Trác thị chính là chướng ngại vật lớn nhất mà Thẩm thị phải vượt qua, và bác Thẩm, ngài đã quên năm đó bác gái Thẩm vì sao mà chết rồi sao?” Khóe miệng Phùng Thiếu Diễm khẽ động lãnh khốc mà hiện lên nụ cười ý vị sâu xa nói.
“Chuyện này không nên nhắc lại lần nữa nhất là trước mặt Tử Quân!” Ông Thẩm mất hứng bởi vì đó là đau đớn vĩnh viễn khắc ghi trong lòng ông. Ba mươi năm trước Thẩm thị, Trác thị, Lâm thị vẫn là nhưng công ty bình thường, dĩ nhiên còn có bang Bạch Hổ- Bạch gia. Nhưng nội bộ phân tranh hơn nữa con rất nghiêm trọng, mấy gia tộc cũng không có quan hệ hợp tác. Lúc ấy Trác thị liền liên hiệp Thẩm thị, Lâm thị đi đối phó với bang Bạch Hổ, kết quả ở trong cuộc tranh đấu đó, Trác Khiếu Thiên vì cứu vợ của mình mà để lại Thẩm phu nhân vẫn còn đang trong biển lửa, Thẩm phu nhân bị thương nặng mặc dù được cứu ra ngoài, nhưng sau đó lại để lại di chứng nghiêm trọng, cuối cùng qua đời trong lần sinh Thẩm Tử Quân. . . Chuyện này Ông Thẩm vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Phùng Thiếu Diễm thấy mục đích đã đạt được, đứng dậy cáo từ. Ông Thẩm dập tắt điếu xi gà kinh ngạc mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngày thứ hai chính là ngày Mộc Mộc chính thức làm giải phẫu, để bảo đảm an toàn tuyệt đối, nó được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Tiểu Thi chỉ có thể nói chuyện với nó qua điện thoại.
“Mẹ” nghe thấy tiếng trẻ con non nớt của Mộc Mộc, Tiểu Thi chỉ muốn khóc. Cô rất lo lắng “Mộc Mộc và ba sẽ đều dũng cảm!”
“Ngoan ngoãn con phải cố gắng lên ! Mẹ chờ con ở bên ngoài!”
“Mẹ, còn có một việc con muốn nói với mẹ, lần trước ba nói ba trách lầm mẹ nên muốn con nói giúp ba cầu xin mẹ tha thứ hắn!” Mộc Mộc ngoan ngoãn nói.” Mẹ, mẹ không cần tức giận có được hay không. Đều là lỗi của Mộc Mộc, Mộc Mộc không nên ăn vụng quả hạch đó!”
“Con trai ngoan, mẹ sẽ không trách ba con, con phải thật cố gắng lên” nói xong Tiểu Thi không nhịn được rơi lệ.
“Mẹ. Con cũng muốn nói” Cầu Cầu kéo váy của cô nhảy tới nhảy lui.
Tiểu Thi ôm nó đứng lên, kéo ông nói về phía nó.
“Mộc Mộc cậu phải ngoan một chút nha. . . Nếu như đau thì cứ làm như thế này!” Cầu Cầu đem nắm tay nhét vào trong miệng “Như vậy sẽ không đau đớn sao?” Tiểu Thi dở khóc dở cười, nó học được cái này từ đâu vậy .
“Tớ sẽ rất ngoan nhưng cậu phải đồng ý với tớ một chuyện, chờ tớ khỏi bệnh về sau cậu phải nhường mẹ cho tớ” Mộc Mộc nghiêm túc nói.
“Tại sao ?” Cầu Cầu hỏi, nhìn hai cậu bạn nhỏ lại muốn cãi nhau, Tiểu Thi vội lấy điện thoại khỏi tay Cầu Cầu.
“Được rồi, đã đến lúc chuẩn bị vào phòng phẫu thuật rồi.” Y tá đi đến mời Tiểu Thi dời đi, lúc này cô mới nhớ đến Trác Minh Liệt cũng phải vào phòng phẫu thuật ! Nhưng anh ta đang ở đâu?
Tiểu Thi đi theo một đám bác sĩ, y tá đến ngoài phòng bệnh cuối cùng cũng nhìn thấy Trác Minh Liệt mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh dương .
“Chú Minh Liệt ” Cầu Cầu vỗ ngăn cánh bằng thủy tinh, Trác Minh Liệt nhìn theo tiếng động, anh cũng nhìn thấy nó và Tiểu Thi.
Nó và Tiểu Thi đều vẫy vẫy tay làm cho người ta thảnh thơi cười cười. Tiểu Thi đột nhiên cảm thấy có anh ở đây tất cả đều không có gì phải sợ. Vì vậy cô giơ tay phải lên tạo thành hình chữ V.( ta nghĩ là cái chào như của mình ý: 2 2 )
“Tiên sinh, phu nhân mời đi bên này!” Bởi vì hôm nay Trác Minh Liệt và Mộc Mộc phẫu thuật nêm ông bà Trác cũng đi đến.
Tiểu Thi nhìn thấy có người tới nhưng cô không biết là người nào vì vậy khẽ kéo Cầu Cầu dẹp sang một bên. Nhưng vừa nhìn thấy người đến là ông Trác, cô bị dọa sợ đến mức sắc mặt lập tức đổi. Ôm lấy Cầu Cầu cố gắng chạy thanh nhanh ra khỏi nơi đây.
“Đây là là loại người gì, mà tay ôn đứa bé lại cố tình chạy nhanh như vậy, nhỡ bị ngã thì sao?” Bà Trác giận trách “Người tuổi trẻ bây giờ !”
“Bà đúng thật là… Chuyện của nhà người ta liên quan gì đến bà?” Ông Trác bất mãn hỏi.
Hai ông bà qua cửa sổ thủy tinh nhìn con trai mặc dù lo lắng nhưng cũng không thể làm gì, ông Trác bởi vì không vừa lòng với còn lên nói to là muốn về nhà. Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên lại có người muốn tìm Trác Minh Liệt.
“Tôi là ba của nó, anh tìm nó có chuyện gì?”
“Xin hỏi ngài ấy có ở đây không?”
“Nó đang ở trong phòng phẫu thuật !”
“Chuyện là như vậy, đây là tại liệu mà tiên sinh Quynh Tư muốn tôi giao cho ngài ấy!” Người tới cầm tài liệu trong túi lên.
“Đưa cho tôi đi!” Ông Trác đưa tay định lấy nhưng người kia lại không cho.
“Thật xin lỗi tiên sinh, tiên sinh Quynh Tư nói đấy là tư liệu rất quan trọng, nhất định phải đưa tận tay cho ngài ấy!”
Ông Trác trầm ngâm trong chốc lát, sau đó cũng không lên tiếng, đạo nghĩa giang hồ ông cũng hiểu.
Người đưa tin kia cùng đợi cho cuộc phẫu thuật kết thúc, Trác Minh Liệt được đưa ra ngoài. Nhưng bởi vì tác dụng của thuốc tê nên lúc này anh ngủ mê man, người đưa tin kia lại phải bất đắc dĩ tiếp tục chờ.
“Bác sĩ phẫu thuật ra sao?” Bà Trác ân cần hỏi.
“Phẫu thuật vô cùng thành công, tiểu tử kia đã lấy được cả một cái mạng! Nhưng nó vẫn nên ở trong bệnh viên một thời gian nữa, chúng tôi muốn quan sát thêm!”
“Cám ơn bác sĩ”
“Được rồi, phẫu thuật cũng đã xong, chúng ta nên về thôi?” Ông Trác thúc giục vợ. Bà Trác bất mãn nhìn chồng dịu dàng vuốt tóc của con trai, lưu luyến rời đi.
Tiểu Thi vẫn trốn ở bên ngoài bệnh viện cho đến khi nhìn thấy ông bà Trác rời đi cô mới dám đi vào. Cô gặp được một bác sĩ nhanh chóng hỏi về ca phẫu thuật khi biết phẫu thuật vô cùng thành công, cô lập tức cùng Cầu Cầu đập tay chúc mừng, sau đó lại chạy đi thăm Trác Minh Liệt và Mộc Mộc. Mộc Mộc ở trong phòng bệnh chống khuẩn vẫn còn đang ngủ mê man. Trác Minh Liệt đang ở phòng bệnh bình thường, có một người xa lạ đang ngồi bên cạnh.