Tiểu Thi nhìn hai người bạn nhỏ đều bị biến thành hề thì không khỏi giận dữ. Cái cô Hàn Ti Nhã này thật là quá đáng, ngay cả đứa nhỏ mà cũng bắt nạt!
“Cầu Cầu tới đây, mẹ giúp con lau!” Lau xong dấu đỏ trên mặt Mộc Mộc, Tiểu Thi lại tiếp tục giúp Cầu Cầu lau.
“Mẹ con không thích người phụ nữ kia!” Mộc Mộc già dặn nói. Mặt Tiểu Thi xạm lại, đứa bé không tới năm tuổi làm sao có thế cô chú là người phụ nuac hay đàn ông, nhất định là do Trác Minh Liệt dạy.
“Tớ cũng vậy, không thích cô ta!” Lòng Cầu Cầu đầy căm phẫn, nhớ đến chuyện vừa bị cô ta đùa giớn trong lòng vẫn còn sợ hãi!
“Được rồi, nhưng về sau khi nhìn thấy người lớn các con phải biết lễ phép có biết không? Đứa trẻ nào mà không lễ phép thì người lớn sẽ khống thích!”
“Mẹ. Cầu Cầu có phải rất có lễ phép hay không?”
“Đúng vậy, đúng vậy” Tiểu Thi sờ sờ Cầu Cầu đầu.
“Vậy còn con” Mộc Mộc cũng hỏi.
“Con, các con đều lễ phép. Ai thật là không chịu nổi các con!” Tiểu Thi bất đắc dĩ nhìn nụ cười đầy vui vẻ trên mặt hai con trai, nếu như không có nhiều bất đắc dĩ như vậy cuộc sống cứ mãi như bây giờ thì tốt biết bao nhiêu !
Ba người chơi đùa một lát thì Tiểu Thi phải đi đến cửa hàng bán hoa. Nói đến cái cửa hàng bán hoa đó, ông chủ ở đó cũng thật quá tốt, Tiểu Thi đi lâu như vậy mới trở về nhưng vẫn giữ nguyên chỗ làm cho cô. . . Tiểu Thi cũng không để cho ông ấy thất vong vì khi ở đồi hoa cô đã học được rất nhiều kinh nghệm.
Khi Tiểu Thi nhắc tới đồi hoa kia với ông chủ thì ông ấy bị dọa cho giật nảy. Bởi vì đồi hoa đó là đồi hoa lớn nhất châu Á, ông chủ nơi đó trong giới hoa là người rất có tiếng.
Khi Tiểu Thi nghe ông chủ nói thì cũng kinh ngạc bởi vì ông chủ bên kia không hề giống cao nhân mà cầu bé đó chỉ giống như một cậu học sinh trung học, đây chẳng phải là người tài không thể nhìn qua vể bề ngoài sao?
Tiểu Thi ở đồi hoa đó học được rất nhiều kinh nghiệm, cách cắm hoa và phương thức để giữ hoa lâu hơn cũng được nâng cao, ông chủ thấy cô thay đổi như vậy cũng thay đổi cách nhìn về cô!
Bận rộn suốt một ngày, sau khi tan việc Tiểu Thi lại dẫn Cầu Cầu đi thăm Mộc Mộc, sau đó về nhà! Nhưng bỗng nhiên Tiểu Thi nhớ ra là đã rất lâu rồi cô chưa đi thăm Thẩm Tử Quân nên muốn gọi điện thoại cho cô ấy để hỏi thăm nhưng kết quả lại không thấy có ai bắt máy!Nghe đồng nghiệp của cô ấy nói thì hiện giờ cô ấy đang đi du lịch cũng với CEO mới. Nhưng trong trí nhớ của cô thì Thẩm Tử Quân có vẻ không mấy yêu thích vị Phùng Thiếu Diễm đó hơn nữa nhìn anh ta cũng không giống người tốt! Vậy nên bây giờ sao có thể bất ngời đi du lịch cùng anh ta đây? Hi vọng sẽ không chuyện gì mới xảy ra!
Sau khi Tiểu Thi đi Mộc Mộc đột nhiên cảm thấy không thoải mái, lúc đầu nó còn có thể nhịn được nhưng từ từ lại bắt đầu nôn ra. . . thấy biểu hiện khác thường của Mộc Mộc các bác sĩ lại vội đưa nó vào phòng cấp cứu.
Bởi vì Thiển Xuyên cách nội thành khá xa nên trong vòng một ngày Trác Minh Liệt không thể về kịp chỉ có chạy suốt đên nhưng đến mười giờ đêm điện thoại di động của anh chợt vang , anh vội bấn nút nghe chỉ thấy đầu điện thoại bên kia bác sĩ vô cùng lo lắng gấp gáp nói: ” Trác tiên sinh không tốt rồi, Mộc Mộc bệnh phát!” Trác Minh Liệt bất ngờ hoảng hốt vội lái xe sang ven đường.
“Anh lặp lại lần nữa Mộc Mộc thế nào?”
“Chúng tôi cũng không rõ rốt cuộc là do nguyên nhân gì mà Mộc Mộc mới chuển sang phòng bệnh thường lại bị như thế! Cốt tủy cấy vào đột nhiên lại bài xích với cơ thể! Trác tiên sinh chúng tôi hi vọng anh có thể lập tức tới bệnh viện ngay, để chúng tôi có thể báo tin kịp thời cho anh, Mộc Mộc bây giờ rất nguy kịch!”
( đây là lý do vì sao ta nói HTN mặt dày hơn thớt về sau sẽ càng dầy hơn)
“Không! !” Trác Minh Liệt rống to “Các anh phải cứu con tôi, cứu trở về! Tôi không nhận được tin tức về bệnh lại xấu đi!”
“Được đươc, Trác tiên sinh xin ngài hãy bình tĩnh chúng tôi sẽ cô gắn hết sức, ngài cũng cố gắng nhanh nhất có thể để trở lại!”
Cúp điện thoại Trác Minh Liệt lập tức run rẩy bấm số điện thoại của Tiểu Thi.
“Tiểu Thi! Nhanh mau đến bệnh viện, Mộc Mộc không ổn!” Trác Minh Liệt nghẹn ngào nói.
“Cái gì?” Điện thoại di động rơi xuống đất, nước mắt Tiểu Thi rơi như mưa “Sẽ không,… ban ngày còn tốt tại sao lại có thể xảy ra chuyện được ?” Cô ô ô khóc lên vừa khóc vừa tìm quần áo.
“Mẹ mẹ làm sao vậy?” Cầu Cầu thức tỉnh.
“Cầu Cầu, mau, chúng ta đến bệnh viện, Mộc Mộc đã xảy ra chuyện!” Tiểu Thi nghẹn ngào.
“Mộc Mộc bị trúng độc nhất định là do cái cô đó!”
Tiểu Thi im lặng không lên tiếng, lấy bừa một bộ quần áo mặc cho nó, rồi vội dẫn nó ra cửa. Trác Minh Liệt cũng vội vàng nhấn chân ga phóng như bay trên đường cao tốc.
“Mộc Mộc” Tiểu Thi ôm Cầu Cầu vừa vào bệnh viện lập tức gọi tên Mộc Mộc, phòng bệnh của Mộc Mộc không có người nhưng phòng cấp cứu thì đèn sáng choang.
“Bác sĩ , bác sĩ Mộc Mộc ra sao rồi?” Tiểu Thi khóc hỏi.
“Thật xin lỗi tiểu thư, tình hình của đứa bé chúng tôi vẫn đang kiểm tra! Ngày mai sẽ có kết quả!” Cô y tá dịu dàng nói.
“Mộc Mộc” Tiểu Thi ôm Cầu Cầu khóc lên. Trác Minh Liệt dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, anh chạy xe giống như chạy đua với tử thần, cố gắng hết sức để về kịp! Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên trước mặt của anh xuất hiện một chiếc xe ô tô con vì vậy anh vộ phang xe nhưng vẫn không đươc hai chiếc xe đâm thẳng vào nhau!
“Con trai con phải chờ ba, nhất định phải chờ ba”
“Nhịp tim 60”
“Huyết áp 50”
“Chuẩn bị điện giật!”
Trác Minh Liệt đang hôn mê chợt bị một lực lớn ép lại lập tức tỉnh dạy, anh vội ngồi vặn mình bò dậy, bác sĩ vừa định ngăn động tác của anh lại bị anh nắm chặt tay, lông mày nhíu lại hỏi: ” Đây là nơi nào?”
“Bệnh viện”
“Nơi nào bệnh viện?” Trác Minh Liệt gầm thét.
Bác sĩ nơm nớp lo sợ nói ra tên của bệnh viện, đúng là ông trời phù hộ anh được đưa đến đúng nơi con trai đang chữa trị.
“Mau dẫn tôi đến chỗ Mộc Mộc!” bộ mặt anh đầy máu nắm lấy quần áo của bác sĩ.
“Ai là Mộc Mộc?”
“Mộc Mộc chính bệnh nhận bị máu trắng, cũng đang cấp cứu cấp cứu !” Bên cạnh một bác sĩ tập sự trả lời.
“Vậy cô dẫn anh ta đi đi” chưa từng gặp bệnh nhân nào khỏe mạnh như thể, bị tai nạn xe, ý thức cũng mất mà khi tỉnh lại vẫn có thể chạy khắp nơi.
Vẫn luôn đứng ở của phòng cấp cứu của Mộc Mộc, Tiểu Thi vừa nhìn thấy Trác Minh Liệt máu me đầy người bị dọa sợ khóc thành tiếng.
“Đừng khóc!” Trác Minh Liệt cố gắng hết sức hạ thấp âm thanh “Mộc Mộc sao rồi?”
“Đang cấp cứu anh làm sao vậy? Sao lại chảy máu nhiều như thế?”
Đột nhiên phòng cấp cứu cửa mở ra Tiểu Thi, Cầu Cầu và Trác Minh Liệt vội chạy lại.
“Bác sĩ tình hình ra sao rồi?”
“Anh chị ai là cha mẹ của đứa bé?” Giọng bác sĩ trầm trọng, lòng của Trác Minh Liệt đột nhiên chìm xuống đáy cốc.
“Tôi là ba của bé”
“Thật xin lỗi, Trác tiên sinh , chúng tôi đến báo cho ngài biết, tình hình của con trai ngài rất nguy kịch, suốt từ buổi tối đến bây giờ mà đứa bé không tỉnh lại lần nào!”
“Không ” Tiểu Thi nắm tay bác sĩ “Van cầu ngài, bác sĩ làm ơn hay cứu cứu lấy Mộc Mộc!”
“Tiểu thư, cô không cần như vậy, chúng tôi cũng không hi vọng có ngày hôm nay”
Hai mắt Trác Minh Liệt sưng đỏ , anh run rẩy mà đón nhận thông báo về con trai.