”Chúng ta mở ra chương mới của thanh xuân, ở nơi này cùng nhau vượt qua khó khăn…”
Vào buổi sáng ngày 1 tháng 9, mưa to đột nhiên xuất hiện, buổi lễ mừng học sinh mới đã bị trì hoãn đến khi mưa ngừng.
Cố Ý mặc đồng phục mới, lưng quần có chút rộng, ống quần cọ giầy, cô dù sao cũng lo lắng khi đi bộ sẽ đạp phải.
Sau cơn mưa, mặt đất tụ một vũng nước, Cố Ý đành phải xách ống quần đi thong thả, qua hơn mười phút mà vẫn không tìm được thư viện ở đâu.
Trong lòng cô phẫn nộ khó kìm được:
Trường học dở tệ, hủy hoại thanh xuân của mình.
Vòng qua hồ nước nhỏ, thật vất vả mới vào được thư viện.
Cố Ý xốc quần, đi tới quầy mượn sách, bày ra dáng vẻ khéo léo, nhẹ nhàng đặt thẻ trắng trước mặt giáo viên trực.
Không đợi cô mở miệng, giáo viên theo thói quen lấy ra một quyển danh sách để cô điền.
Cố Ý nghiêm túc điền.
Gíao viên liếc một cái, bỗng nhiên ngẩng đầu: ”Lớp mười sao?”
Cố Ý gật đầu.
”Vừa mới nhập học, vi phạm chuyện gì?”
”Dạ ở ký túc dùng máy sấy tóc.”
Cô giáo trẻ tuổi nghe xong, mỉm cười thân thiện: ”Như vậy à, đừng lo lắng, xóa thẻ trắng sẽ tốt thôi. Chuyện dùng máy sấy tóc ở trường học thì không thể ngăn được, sau này đừng bị phát hiện là được.”
Gíao viên này thật sự không tệ, còn an ủi cô.
Cố Ý nghĩ trong đầu, mặc dù cô cũng không cần an ủi chút nào.
Cô giáo nhìn tiểu cô nương dáng dấp rất thuận mắt, lỗi sai có thể chấp nhận được, có lòng tốt nói:
”Em ở quầy phụ trách việc cho mượn sách và trả sách, hai lần buổi trưa, cô sẽ ký cho em mười giờ.”
Cố Ý tính toán một chút, hai lần buổi trưa cùng lắm là năm giờ, quả thật công việc ở thư viện là thoải mái nhất.
Sau vài phút xem hệ thống mượn sách ở thư viện, giáo viên liền rời đi ăn trưa, để lại một mình Cố Ý trấn thủ ở quầy.
Vào ngày tựu trường đầu tiên, học sinh ra vào thư viện rất ít, chỉ có vài người tới in tài liệu. Trong không gian yên tĩnh, âm thanh máy in hoạt động theo quy luật có hiệu ứng thôi miên hiệu quả.
Cố Ý ăn cơm trưa quá no, vốn đã có chút choáng váng, liền dứt khoát kéo ghế ngồi xuống, chống đầu chơi điện thoại di động, chơi một lúc liền ngẩn người ra.
Khi hồn đang dạo chơi ngoài trời, mặt bàn đột nhiên ”Thùng thùng” hai tiếng, Cố Ý bị dọa sợ không nhẹ, mạnh mẽ đứng lên.
Cô lộ ra nguyên hình, mở miệng liền mắng:
”Gõ em gái ngươi…”
Mới mắng bốn chữ, liền không nói tiếp.
Rõ ràng đây không phải là phong cách của cô.
Đối phương: ”Ừ?”
Chỉ một chữ, nhưng lại tựa như tiếng nước chảy bên rừng tre, dễ nghe cực kỳ.
”Ha ha.. Xin chào học trưởng, anh mượn sách sao?”
Tựu trường ngày đầu tiên đã tới thư viện, Cố Ý đoán chừng đây là học trưởng năm ba.
”Ừ.”
”Học trưởng anh đem thẻ học sinh đặt ở phía trên này…A, không đúng, hôm nay máy bị hỏng rồi!”
Cô chỉ là muốn nói hơn hai câu thôi mà.
”Ừ?”
Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực của Cố Ý đập thình thịch, hai tay nhận lấy sách đối phương đưa tới, tên sách là ”Thick Black Theory” [1]
[1] Thick Black Theory là một luận thuyết triết học được viết bởi Li Zongwu (1879–1943), một chính trị gia bất mãn và là học giả sinh vào cuối triều đại nhà Thanh. Nó được xuất bản ở Trung Quốc vào năm 1911, năm của cuộc cách mạng Tân Hợi, khi triều đại nhà Thanh bị lật đổ.
Tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến đầu óc lanh lẹ của cô.
”Ôi, máy móc lại được rồi.”
”…”
”Nhưng mà.” Cố Ý bỗng nhiên chớp mắt, ”Quyển sách này em tìm rất lâu rồi, em cũng muốn mượn.”
Không đợi đối phương phản ứng, Cố Ý nhanh chóng lấy thẻ học sinh của mình, đặt lên máy cà thẻ.
Màn hình vi tính hiện ra: Lớp 10/2 Cố Ý mượn sách thành công.
Mặt nam sinh gần như hóa đá.
Cô ung dung để sách lên quầy:
”Sách cũ trong thư viện không phải chỉ có mấy quyển sao? Em có thể tạm thời cho anh mượn, nhưng để tránh việc anh vượt quá kỳ hạn không trả, anh phải để lại phương thức liên lạc cho em, như vậy em có thể nhắc nhở anh.”
”Không cần.” Nam sinh cau mày, xem cô như ma, ”Tôi không mượn nữa.”
Cố Ý nóng nảy: ”Không được! Học trưởng, sách tốt như vậy sao không mượn nữa?”
Nam sinh bày ra vẻ mặt không biểu tình, nhấc chân đi ra ngoài cửa, để lại một câu lãnh đạm cứng rắn:
”Tôi không phải học trưởng.”
Cố Ý không tự chủ bước về trước một bước, đạp phải ống quần, đầu gối đập lên máy chủ máy tính, đau đến toàn thân đều run.
Mẹ.
Hóa ra là bạn cùng cấp. Tựu trường ngày đầu tiên liền tới thư viện mượn sách, đầu óc nhất định là có bệnh.
Nhưng mà cô thích.
Cố Ý ngồi lên ghế xoa đầu gối, vừa xoa vừa cười ngây ngô.
Người con trai như vậu, cô là lần đầu tiên thấy.
Đầu đinh cạo theo quy định trường học, đồng phục khoan khoái nhẹ nhàng ngay ngắn, không hề có đồ trang sức nào, chỉ dựa vào gương mặt, bày ra đường nét kiên định, anh khí mười phần mặt, thân hình cao ráo, hơn nữa đôi mắt lạnh nhạt, thật là giết người quá tàn khốc.
Cố Ý nghĩ lại về anh rồi tự nói với chính mình.
”Ừ?”
”Ừ.”
”Ừ?”
”Không cần…Tôi không mượn nữa.”
”Tôi không phải học trưởng.”
Cmn, quá lãnh đạm.
Lãnh đạm làm cho người khác nhiệt huyết sôi trào.
Quyển ”Thick Black Theory” nằm trơ trọi trên quầy, Cố Ý cầm lên lật hai trang, nửa chữ cũng coi không nổi, tiện tay ném qua một bên.
Cô bỗng ý thức được mình đã phạm một sai lầm rất nghiệm trọng.
Cô nên lặng lẽ để cho anh chàng đẹp trai mượn sách rồi bắt chuyện, như vậy ít nhất cô có thể tra được họ tên lớp của anh từ hệ thống mượn sách.
Mà bây giờ, số điện thoại cũng không có, ngay cả người ta là ai cũng không biết.
Thật là chó má mà.
****
”Có đẹp trai như vậy không?” Ninh Hủy Cẩn hưng phấn, ”Tớ tưởng là trong nhất trung chỉ có mọt sách, không có trai đẹp chứ.”
Cố Ý vỗ bàn: ”Tớ lừa cậu làm gì?!”
Máy điều hòa thổi gió vù vù, ngoài lớp trưởng còn đang vùi đầu chuẩn bị bài, thì mấy nữ sinh không khỏi kích động lại gần hỏi:
”Đẹp trai thế nào?”
”Chính là tàn khốc á!” Cố Ý cố gắng miêu tả, ”Tóc rất ngắn, mặc đồng phục trường, da tương đối trắng, sau đó…”
Ninh Hủy Cẩn: ”Sau đó?”
”…” Cô bối rối chớp mắt một cái, ”Chờ một chút.”
Cố Ý hít sâu một hơi, nhắm mắt, mấy giây sau cô mở mắt ra.
Cô không nghĩ ra.
Mù mặt, là vấn đề rắc rối nhất với Cố Ý.
Cái triệu chứng này đều nhằm vào mặt của những anh chàng đẹp trai.
Chỉ nhớ mức độ đẹp trai, đẹp trai, thật đẹp trai, siêu cấp đẹp trai, nhưng cụ thể đẹp trai ra sao, ngũ quan phối hợp như thế nào, cô lại không có chút manh mối.
Lần này, cô thật khó khăn lắm mới gặp được một anh chàng đẹp trai trong ngàn nam sinh giống nhau, vừa mới gặp vào buổi trưa ở thư viện, nhưng lại sống chết không nhớ nỗi.
Ninh Hủy Cẩn: ”Cậu không nhớ rõ?”
Cố Ý: ”Nhớ rõ nhớ rõ, lần sau gặp tớ sẽ chỉ cho các cậu thấy.”
Qua loa kết thúc đề tài này, buổi chiều trước khi vào học, Cố Ý dành thời giờ gọi điện thoại cho bà nội.
Tuy nói rằng tính tình Cố Ý mười phần thì có chín phần là do ông nội bà nội nuông chiều ra, nhưng tình cảm của Cố Ý đối với tổ tiên là thật sự chân thành, mới một ngày không thấy bà nội, cô liền thấy rất nhớ.
Cô đứng ở ngoài ban công tán gẫu một đống chuyện, tố cáo nội quy vô nhân đạo của trường.
Bà nội nghe xong rất lo lắng: ”Như vậy được sao? Cháu yêu, bây giờ có thể chuyển trường không?”
Nhớ đến chi phí xây trường học, Cố Ý toàn thân khẽ run run.
”Bà nội, con cùng bà đùa thôi, ha ha…”
*****
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ấm áp, buổi lễ mừng học sinh mới tựu trường bắt đầu.
Cố Ý không cao không thấp, đứng ở chính giữa hàng nữ sinh, phía sau cô là Ninh Hủy Cẩn cao xấp xỉ.
Cô lấy một ít kẹo cất trong túi, tự mình lấy một viên ăn, rồi đưa cho Ninh Hủy Cẩn hai viên.
Ánh mặt trời chiếu lên chân hơi nóng, thầy hiệu trưởng đứng giữa nắng ban mai cảm xúc dồi dào diễn giảng, khẩu âm địa phương nghe có chút đáng yêu.
Cố Ý đứng nghiêm, sự chú y tập trung hết vào trong miệng.
Kẹo Úc nhập khẩu mềm, nhai không bằng Tiến sĩ Hùng, quá thua kém.
Sau khi thầy hiệu trưởng diễn giảng xong, bục phát biểu mới giao lại cho đại diện học sinh mới.
Tiếng vỗ tay như tiếng sấm, vô số ánh mắt tập trung lên người đại diện học sinh mới.
”Kính thưa thầy cô, xin chào các bạn học, chúc mọi người có buổi sáng tốt lành, tớ thuộc lớp 10/3…”
Âm thanh thì tỉnh táo bình tĩnh, nhưng cái tên thì mở hồ.
Cố Ý nghiêng đầu: ”Cậu ta tên gì?”
Ánh mắt Ninh Hủy Cẩn sáng lấp lánh: ”Trì Tự, thủ khoa thành phố Dung Châu.”
‘’Ăn cá?”
”Trì Tự. Ao, đảo”
Đôi lời tâm tình của editor: sở dĩ Cố Ý có sự nhầm lẫn này vì tên của Trì Tự đọc là giống với từ Ăn cá đọc là . Bạn nào muốn nghe rõ sự giống nhau thì lên google dịch để nghe rõ nha.
”À.”
Giấy kẹo trong túi Cố Ý vô tình rơi xuống đất, bị gió thổi nhanh như chớp đã bay xa một chút.
Cô cố ý chậm rãi đi tới, khom người, nhặt lên, đứng thẳng, tất cả động tác đều chậm chạp.
Trong mùa hè lạ thường ý nghĩa này, chúng ta may mắn gặp nhau…
Một đám mây nho nhỏ nhẹ nhàng tới, vừa vặn che đi ánh mặt trời.
Ánh sáng và bóng tối thay đổi âm thầm, lá cờ đỏ tung bay từ sáng qua tối, hình dáng của thiếu niên trên bục chủ tịch ngược lại càng thêm sâu sắc.
Cố Ý liếc nhìn anh.
”Chúng ta mở ra chương mới của thanh xuân, ở nơi này cùng nhau vượt qua khó khăn…”
Đám mây rời đi, ánh mặt trời chiếu xuống.
Chàng thiếu niên đang phát biểu cao như cây tùng, khí chất xuất trần.
”Chính là cậu ta.” Cố Ý kích động chỉ cho Ninh Hủy Cẩn, ”Người tớ ở thư viện gặp chính là cậu ta!”
Ninh Hủy Cẩn ngẩng đầu: ”Tớ bị cận một chút…Hình như thật sự đẹp trai.”
”Không có bức ảnh nào chụp thủ khoa thi cấp ba sao?”
”Không có, chỉ có bài phỏng vấn. Phóng viên nói người ta từ chối chụp ảnh, chúng tớ còn tưởng rằng dáng dấp cậu ta quá khó coi.”
Cố Ý mở to mắt nhìn thị lực 5.1 độ của cô ấy, lần đầu tiên chăm chút nghe diễn giảng.
Oa, âm thanh của cậu ấy thật dễ nghe.
Chiều cao của anh ít nhất là 1m75 đi, chưa tới hai năm nữa khẳng định còn cao nữa.
Thành tích học tập lại tốt như vậy, thảo nào lại thích đến thư viện.
Nhưng mà…Cậu ấy là Thủ khoa thi cấp 3.
Cô so với Thủ khoa, rõ ràng không phải người cùng một đường.
Nghĩ như vậy, tâm tình khi nhìn thấy nam thần thư viện lần nữa trong nháy mắt đều tiêu tan.
Sau khi Trì Tự diễn giảng xong, quay về sân, Cố Ý lại quên đi anh.
*****
Sau khi buổi lễ tựu trường kết thúc, các bạn học giải tán trở về ký túc xá, chuẩn bị cho huấn luyện quân sự vào buổi chiều.
Cố Ý cùng bạn cùng phòng rẽ vào siêu thị trường.
Cô lượn quanh trước tủ lạnh ba vòng.
”Không có Coca Cola? Cmn, vậy mà không có Coca Cola?”
Bạn cùng phòng: ”Trường học không cho phép bán đồ uống có gas.”
Cố Ý trong lòng mắng chửi:
Điên rồi.
Cô hiện tại muốn uống Coca Cola, ai cũng không thể ngăn cản cô.
Cố Ý bỏ lại bạn cùng phòng, một mình chạy đến cửa trường.
”Bác à, cháu muốn đi ra ngoài mua ít đồ.”
Bác bảo vệ ngăn cô lại: ”Học sinh nội trú hay ngoại trú?”
Cố Ý: ”Học sinh ngoại trú!”
Bác bảo vệ: ”Ờ, vậy em đem thẻ học sinh đặt ở phía trên máy cà một cái.”
Cố Ý: ”…”
Cô chậm rãi móc thẻ học sinh ra, bác bảo vệ nhanh chóng lấy, kề sát vào máy quét thẻ.
Máy quét thẻ phát ra giọng đọc điện tử:
”Tíc, học sinh nội trú.”
Mẹ!
Cố Ý tức giận đi về, đi chưa được mấy bước, lại meo meo đi tới hàng rào sắt bao quanh trường.
Các hàng rào sắt cao hai mét bao quanh trường, phía trên là đinh nhọn, cực kỳ dọa người.
Dọc theo hàng rào mấy trăm mét, có cả sắt rỉ, chớ nói gì đến việc có người chui qua lỗ hổng.
Mẹ!
Mặt trời càng ngày càng gay gắt, Cố Ý trốn dưới cây đa, cành lá rậm rạp che phần lớn nắng mặt trời cho cô.
Cô muốn chuyển trường, cái trường chó má, cô một giây cũng không muốn ở lại!
Sau lưng truyền đến tiếng động huyên náo, có người đạp lá tiến về phía cô.
Cố Ý hai tay chống nạnh, ánh mắt hung dữ, có ý đồ dọa cho khách không mời mà đến chạy.
Khi thấy rõ người đến, sự bực bội khắp người cô đều tiêu tan.
”À, là cậu!”
Trì Tự lúc này mới phát hiện dưới chân cây đa có một cô gái, có chút quen mắt.
”Cậu là?”
”Tớ tên là Cố Ý, cậu khỏe nhỉ.”
Cố Ý?
Anh nhớ đến ngày hôm qua người bệnh thần kinh mượn sách anh định mượn tên là ”Cố Ý”.
Trì Tự trực tiếp đi qua cô. Có lẽ vì mới kết thúc buổi diễn giảng, nhịp chân anh tràn đầy kiên cường chính trực, nét mặt lại nghiêm túc và trang nghiêm.
Cố Ý đi theo: ”Cậu muốn làm gì?”
Trì Tự: ”Đi ra ngoài.”
”Cậu cũng muốn đi ra ngoài?!” Cố Ý nhanh chóng nắm lấy tay anh, ”Cậu cẩn thận một chút, phía trên của hàng rào có đinh nhọn, hơn nữa trường học này lại điên như vậy, có thể cho truyền điện lên hàng rào…”
Lông mày thiếu niên nhăn lại, trực tiếp lấy tay cầm một cây lan can sắt.
Cố Ý bị hù phải vội vàng buông anh ra.
”Ha ha…Hết điện rồi…”
Trì Tự mặc kệ cô, ngồi xuống buộc chặt dây giày.
Cố Ý: ”Người mới đứng dưới quốc kỳ diễn giảng là cậu phải không?” Đại diện học sinh mới? Tên là…Gọi là cái gì nhỉ…
Xong rồi, cô không nhớ rõ.
Trì Tự buộc lại dây giày xong, vân đạm phong kinh liếc nhìn cô một lần:
”Gặp lại.”
Cố Ý lùi lại một bước, mắt mở to.
Nam sinh một tay cầm thanh hàng rào, trèo lên một cách mạnh mẽ, ngay sau đó rồi tay còn lại cầm cây xà ngang cao nhất, chân và cánh tay đồng thời dùng sức, cơ thể lướt qua mũi đinh nhọn, dễ như trở bàn tay lộn ra ngoài, vững vàng đáp xuống đất.
Động tác của anh quá nhanh, Cố Ý chỉ chú ý đến đường cong trắng lộ ra qua vải áo, kinh ngạc, tim đập nhanh, há miệng không nói.
Khí tiết chính trực của một thủ khoa thi cấp ba, cùng với chàng thiếu niên leo hàng rào mãnh liệt tàn khốc trong nháy mắt hoàn toàn trùng khít.
Chưa bao giờ một hình tượng ai đó lại ở trong đầu cô rõ nét như thế.
Còn có tên của anh, bừng tỉnh rõ ràng trong lòng.
Cố Ý đột nhiên cảm giác được, cái trường học này dường như có chút đáng yêu