Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Q.1 - Chương 102 - Quà Tặng Của Ai

trước
tiếp

Tả Tình Duyệt bị đau mi tâm nhíu chặt, nhìn Cố Thịnh tức giận, “Anh muốn tôi nói cái gì? Nói đêm qua nơi này quá ồn nên tôi mới tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ sao? Hay là….” Ánh mắt Tả Tình Duyệt lóe lên, khóe miệng dần hiện lên một nụ cười châm chọc, “Hay là muốn tôi mở miệng quan tâm một chút thân thể anh thế nào?”

Tầm mắt hai người chạm nhau, thần sắc Tả Tình Duyệt đập vào mắt anh khiến trong lòng Cố Thịnh chợt ngẩn ra tựa như có thứ gì chợt lóe lên.

Đúng! Anh muốn cô nói gì?

Tiết mục đêm qua anh thiết kế trong mắt Tả Tình Duyệt cư nhiên không là gì cả, anh rốt cuộc muốn nghe gì từ trong miệng cô?

Anh rốt cuộc đang vì không cách nào làm cô thống khổ mà tức giận, hay bởi vì cô không thèm để ý mà tức giận?

Anh không xác định được, điều duy nhất có thể xác định chính là anh không thích thứ cảm giác bị khống chế này!

Anh có cảm giác dường như cô đang cách anh càng ngày càng xa, tựa hồ như cô đang từ từ thoát khỏi sự khống chế của anh. Nghĩ đến đây ánh mắt Cố thịnh bỗng chốc rét lạnh hai tay nắm bả vai Tả Tình Duyệt cũng không tự chủ được gia tăng lực đạo, khiến Tả Tình Duyệt đau đến thở dốc vì kinh ngạc, kèm theo đó chính là khổ ải vô biên.

Anh đối với cô không có thương tiếc, cô cần gì phải mong đợi anh dịu dàng?

“Nếu như không có việc gì, tôi muốn vào phòng rửa mặt, bữa sáng anh muốn ăn cái gì đợi lát nữa tôi sẽ đi làm.” Tả Tình Duyệt liễm hạ mi mắt, giọng nói nhàn nhạt, bình tĩnh không một gợn sóng.

Cố Thịnh không có theo ý cô mà buông tay, ánh mắt sắc bén trở nên thâm thúy, đột nhiên cười to lên, “Được, rất được, quả nhiên là vợ tốt của Cố Thịnh tôi!”

Tả Tình Duyệt ngước mắt nhìn anh vẻ mặt làm cho người ta không thể nắm bắt được, ở trước mặt anh cô cố gắng giả bộ kiên cường.

“Không còn việc gì nữa, em đi làm việc của mình đi! Nhớ, chồng em không thích móng vuốt của em, một ngày nào đó anh sẽ đem nhưng móng vuốt của em từng cái từng cái một bẻ xuống!” Cố Thịnh dừng lại tiếng cười, ở bên tai cô bá đạo tuyên cáo, thờ ơ phải không? Anh muốn xem xem cô có thể duy trì vẻ mặt thờ ơ này bao lâu!

Cố Thịnh bỏ lại câu nói đó xoay người rời đi, hơi thở khẩn trương vốn đè nén trong không khí trong nháy mắt biến mất Tả Tình Duyệt thở phào nhẹ nhõm, cả bã vai rủ xuống, cũng không ai biết mới vừa rồi vẻ mặt thờ ơ của cô phải dùng hết bao biêu tâm lực mới có thể miễn cưỡng duy trì được.

Thở dài một cái, Tả Tình Duyệt lên tinh thần, đi vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt, cô không quên mình trừ thân phận Cố phu nhân ra còn là một người giúp việc!

Tả Tình Duyệt làm bữa sáng mà Cố Thịnh thích ăn, lúc bưng lên bàn lại nghe quản gia nói Cố Thịnh đã sớm đến công ty, Tả Tình Duyệt chỉ có thể cười khổ, tự mình ăn bữa sáng.

Cho đến trưa Tả Tình Duyệt đều ở trong vườn hoa của biệt thự, cô không thể ra khỏi cửa cũng không muốn bước vào phòng mình, chỉ cần bước vào phòng cô sẽ tự nhiên nhớ đến tiếng rên của Tôn Tuệ San đêm qua, cứ nhớ đến một lần tim cô sẽ đau một lần.

Tả Tình Duyệt pha trà hoa cỏ ở dưới bóng cây đọc sách giết thời gian. Buổi sáng cô vô tình đọc được trên báo biết ba đã xuất viện, mà tập đoàn Tả Thị cũng đã vượt qua nguy cơ. Cô không biết cuối cùng ai đã đưa tay giúp đỡ tập đoàn Tả Thị, nhưng từ đáy lòng cô rất cám ơn người thần bí đó đã đầu tư vào tập đoàn Tả Thị.

“Cô chủ có người đem một món đồ đến nói là tặng cho cô!” Quản gia cúi đầu đứng trước mặt Tả Tình Duyệt, rủ thấp đôi mắt khiến người ta không biết ông ta đang nghĩ gì.

Tả Tình Duyệt ngớ ngẩn, tặng đồ cho cô? Ai lại tặng đồ cho cô? “Ông thay tôi từ chối đi!” Lực chú ý của Tả Tình Duyệt đặt trở lại trên sách. Không cần biết ai tặng đồ cho cô, tặng cô thứ gì, thứ đó cũng không thể nhận, nguyên nhân rất đơn giản, cô không muốn làm cho Cố Thinh có cơ hội nhục mạ cô, nhận đồ không thể nghi ngờ chính là tự rước lấy phiền phức.

“Vâng.” Quản gia xoay người rời đi, nhưng không bao lâu quản gia lại quay về chỗ này. “Cô chủ, người đó kiên trì muốn đưa, đuổi cũng không đi!”

Chân mày Tả Tình Duyệt hơi nhíu, đuổi không đi? Không muốn làm quản gia khó xử, Tả Tình Duyệt bỏ trà và sách trong tay xuống, đứng dậy tự mình đi ra xem một chút.

Cô vốn nghĩ rằng đây chỉ là một món đồ nhỏ nhưng không ngờ món đồ được đưa tới lại lớn như vậy, một cây Piano! Còn là loại đàn cao cấp nhất và là loại có số lượng hạn chế.

Từ cái nhìn đầu tiên Tả Tình Duyệt đã thích, ánh mắt không thể rời khỏi cây đàn, cô bước tới phía trước cây dương cầm nhẹ nhàng chạm tay vào những phím đàn trắng đen, những âm điệu vang lên làm cho mặt cô hiện lên vẻ hưng phấn.

“Tả tiểu thư, xin ký nhận!”

Lực chú ý của Tả Tình Duyệt bị kéo trở về, “Là ai tặng?”

Ai sẽ tặng Piano cho cô? Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Cận Hạo Nhiên, là anh ta sao? Sao lại tặng cho cô món đồ quý như vậy? Cây Piano này vừa nhìn cũng đã biết giá của nó không rẻ, hơn nữa còn là loại không phải chỉ có tiền là có thể mua được!

“Thật xin lỗi, khách không để lại tên, chỉ dặn phải đưa cho Tả tiểu thư!” Nhân viên giao hàng áy náy nói.

“Vậy ……….. Tôi không thể nhận!” Tả Tình Duyệt liếc mặt nhìn Piano, thích là một chuyện, nhưng có nhận hay không lại là chuyện khác rồi.

“Tả tiểu thư, xin cô đừng làm khó chúng tôi, nếu cô không ký nhận món hàng này chén cơm của chúng tôi sợ rằng ……..” Nhân viên giao hàng nhìn Tả Tình Duyệt với vẻ mặt đáng thương, trong mắt có sự khẩn cầu, giống như nếu Tả Tình Duyệt không nhận sẽ là chuyện tàn khốc cỡ nào.

“Nhưng…………”

“Tả tiểu thư cô nhất định là người am hiểu về đàn, cô nên nhìn ra sự đặc biệt của cây Piano này, âm điệu của nó rất chính xác, nếu không ………. Cô hãy thử xem?”

Tả Tình Duyệt đặt tay lên Piano, cây đàn này quả thật đặc biệt, không đành trong lòng càng ngày càng đậm hơn.

“Cô chủ, cô nhận đi! Đây có lẽ là cậu chủ muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.” Quản gia không nói gì đột nhiên mở miệng.

Cố Thịnh cho cô sự kinh hỷ? Tả Tình Duyệt nửa tin nửa ngờ, cô không thể nắm bắt được Cố Thịnh, Anh ta tặng Piano cho cô làm gì?

Chịu không được sự khẩn cầu của nhân viên giao hàng cuối cùng Tả Tình Duyệt vẫn nhận lấy cây Piano. Cô đem cây Piano đặt trong một căn phòng ở một góc vắng vẻ nhất của ngôi biệt thự, sau đó suốt buổi chiều cô đều ở trong căn phòng miễn cưỡng có thể được gọi là ‘phòng đàn’ này.

Cho đến gần tối, Tả Tình Duyệt nhận được một cuộc điện thoại lạ, điện thoại vừa được nối thông liền truyền đến giọng một người phụ nữ.

“Cố phu nhân phải không?”

“Phải, xin hỏi cô là?” Tả Tình Duyệt cau mày, giọng nói này cô chưa từng nghe qua.

“Tôi là ai cô không cần biết, tôi đặc biệt gọi đến nói cho cô biết một tiếng Cố tổng tối nay sẽ qua đêm ở chỗ tôi, cô không cần chờ ngài ấy dù sao cũng không đợi được!” Giọng nói của người phụ nữ mang theo vài phần khiêu khích cùng chanh chua, tựa hồ đang khoe khoang cái gì.

Tay Tả Tình Duyệt run lên điện thoại thiếu chút nữa cũng trượt ra ngoài, dùng sức nắm chặt điện thoại, Tả Tình Duyệt che giấu tốt sự đau lòng của mình. ”Tôi biết rồi, làm phiền cô thay tôi chăm sóc anh ấy!”

Tả Tình Duyệt vừa nói xong liền ngắt điện thoại, trong lòng tựa hồ bị một đôi tay thật chặt níu lấy, sắp hô hấp không được, xem ra tối nay cô lại không cần làm bữa tối cho anh ta nữa rồi. . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.