Chế độ đặc biệt ư? Em gái?
Tô Hiểu Du mắt tròn mắt dẹt từ lồng ngực Đông Sinh ngước lên, thấy cằm hắn thon gọn, lại thấy khuôn mặt chân thành của hắn ta.
Cô hơi ngớ người suy nghĩ, gì mà em gái? Lẽ nào trước đây Đông Sinh lại coi cô như một người em gái không hơn không kém? Lí nào lại thế!
Trong không gian ấm áp cách ly hẳn với gió và bụi bên ngoài. Tô Hiểu Du lặng lẽ nhìn hàng cây bên đường lướt nhanh qua khỏi mắt mình, chiếc xe của Đông Sinh chạy khá êm. Cô không biết gì về xe nhưng có thể đoán được xe của hắn ta cũng không phải dạng vừa.
Chỉ mới liếc qua đã thấy trên tay Đông Sinh là chiếc nhẫn nạm kim cương chói lóa, kiêu kì và sặc mùi “tiền”. Không hổ danh là Đông Sinh, xem ra vài năm qua chuyện làm ăn của hắn rất tốt, vì ngay từ khi còn học đại học hắn đã bộc lộ rõ tài năng của mình rồi. Quả là hắn học rất giỏi.
“Anh có thể mua cho em một cái.”
Đột nhiên Đông Sinh lên tiếng, giọng nói có chút giễu cợt.
Cô lắc lắc đầu khó khăn nói.
“Mua cái gì? Anh đang nói gì vậy?”
Hắn cười nhạt một cái rồi bẻ lái.
“Cái nhẫn anh đang đeo thật ra giá trị của nó cũng không phải là quá lớn. Nếu em thích có thể lấy, hoặc anh mua cho em chiếc mới.”
Con người này là con người cấu tạo bằng tiền à? Nhẫn bằng kim cương mà cũng có thể tùy tiện nói tặng mấy chiếc cho người lạ. Không phải vì cô không ham tiền thì cô cũng đòi đến chục cái nhẫn của hắn ta rồi.
“Ha ha…em không hợp với những món trang sức quý giá như vậy.”
“Tại sao? Người ta có câu, ‘kim cương là thứ trang sức thân thiết nhất với phụ nữ’ mà?”
“Không phải người phụ nữ nào cũng thích kim cương.” Tô Hiểu Du phất tay, nhếch mép lên nụ cười giảo hoạt.
“Tô Hiểu Du đúng là khác rất nhiều. Cô sinh viên ngây thơ năm đó nay biến thành phụ nữ có sức hút rồi.”
Đông Sinh gõ gõ ngón tay dài lên vô lăng, động tác chậm rãi rất có khí chất.
“Anh quá khen.” Cô miễn cưỡng cười một cái.
“Hôm nay gặp được em không biết nên vui hay buồn? Năm đó em đã mất tích đi đâu vậy?” Hắn chợt quay sang dò hỏi.
Cô có chút kinh động, mi tâm hơi nhíu lại nhìn nam nhân bên cạnh, sau đó lại quay mặt về phía trước.
“Không có gì. Em chỉ là quá chú tâm học hành.”
“Sao không tìm anh hỏi bài? Có chút kì lạ.”
“Đâu thể lúc nào cũng làm phiền anh cho được.” Cô ngả đầu về phía sau ghế, đôi mắt hơi khép hờ.
“Ồ…”
Nhắm mắt vào chỉ có thể cảm nhận được tiếng ồ nhẹ của Đông Sinh, Tô Hiểu Du lại thấy thêm ghét bỏ khi phải ngồi chung một không gian với hắn.
“Em giờ làm gì?”
Muốn im lặng một mạch trở về thành phố xem ra rất khó.
“Em làm nhân viên kinh doanh cho một công ty nhỏ.”
“Tài của em cũng rất được. Sao lại làm ở công ty nhỏ?”
Tài rất được sao? Tên này có phải “chơi” gái nhiều quá nên xúc động biến đổi kí ức không? Tô Hiểu Du là người có chỉ số IQ trung bình, trình độ học vấn cũng không quá cao như cô thì ai mà đòi làm ở tập đoàn hay công ty lớn? Rõ ràng nghe như hắn đang kích bác cô.
“Nếu được tài giỏi như anh chắc chắn em không phí phạm tài năng.”
Vừa nói xong cô đã thấy Đông Sinh bật cười giòn rã.
“Thật ra học lực tài giỏi cỡ nào cũng do sức học ở mình là một phần chủ yếu. Năm đó anh giỏi thì chắc gì bây giờ vẫn giỏi.”
“À…” Cô cười theo cho có rồi quay đi. “Đông Sinh, anh đã có bạn gái chưa? À không…ý em là, anh lấy vợ chưa?”
Khi hỏi xong câu này Tô Hiểu Du mới biết mình ngớ ngẩn cỡ nào, chuyện của hắn ta làm gì chứ! Nhưng không phủ nhận được Tô Hiểu Du rất tò mò về đời sống riêng của Đông Sinh, dẫu sao anh ta cũng là mối tình của cô.
Đông Sinh nghe xong nâng cao khóe miệng thành một đường cong.
“Từng có bạn gái. Trốn rồi.”
“Trốn rồi?” Tô Hiểu Du tròn mắt ngạc nhiên.
“Trốn anh đâu dễ dàng như vậy? Anh về đây để tìm cô ta.” Đông Sinh hắng giọng, mi tâm nhướng lên.
“Ơ. Vậy là….”
Tô Hiểu Du còn chưa kịp nói đã nhận được câu trả lời không mấy hữu hảo của Đông Sinh.
“Lấy trộm tiền người khác về tìm tình nhân? Tội này không thể dung túng!”
“Sặc…hèm…” Bất giác Tô Hiểu Du đưa tay lên bịt miệng. Không thể nào nhịn cười khi nghe hắn nói câu này. Đáng đời cái tên trăng hoa, không hiểu sao lúc này chỉ muốn cái cô bạn gái đó của hắn lấy hết đi tài sản của hắn thay vì chỉ lấy chút tiền mọn.
“Cười đi.” Đông Sinh liếc qua thấy khuôn mặt tấu hài của Tô Hiểu Du, môi cũng nhếch nhếch.
“Xin lỗi anh. Ơ nhưng mà…anh thiếu gì người theo đuổi? Đối với anh một chút tiền cũng quan trọng như vậy sao?”
“Tiền đương nhiên không quan trọng. Nhưng một khi ai đã đi vào con đường lừa dối anh đều phải chấp nhận cái kết đắng.” Đông Sinh lộ ra thần sắc đáng sợ, đôi đồng tử rực lên mùi máu tanh.