Cao ốc Đại Từ.
Phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Căn phòng nặng mùi thuốc súng, hai người đàn ông đang đối kháng ngầm với nhau như hai con mảnh thú tranh giành lãnh thổ, đấu đến một chết một còn.
Giấy tờ, văn kiện bị ném đầy trên sàn.
Hai chân Từ Lâm gác lên một góc bàn thủy tinh cạnh sofa, hắn biếng nhác dựa lưng vào ghế, ngón tay gãi gãi lên lông mày, thờ ơ nói
– Thích hưởng thụ chiếc ghế chủ tịch như vậy thì nên trân trọng những giây phút còn lại! Sao cứ đến tìm tôi?
Từ Thiên Tần ngồi đối diện hắn, gương mặt đã xám xịt đến khó coi, hai tay anh ta cuộn thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy lên….
– Từ Lâm, mày đừng quá đắc ý! Sớm muộn gì tao cũng sẽ đuổi mày ra khỏi Đại Từ!
Từ Lâm nhoài người dậy và ngồi ngay ngắn lại, hắn nhìn Từ Thiên Tần và nở một nụ cười khinh bỉ
– Tôi rất mong chờ! Muốn xem thử một thằng thiểu năng thì có thể làm gì!
Những gì mà Từ Thiên Tần đã gây ra cho hắn từ sáu năm trước, bây giờ hắn sẽ trả lại từ từ, từng chút, từng chút một; hắn đang dần dần nuốt hết cổ phần trong tay Từ Thiên Tần.
Thật ra thì những dự án mà Từ Thiên Tần triển khai đều thất bại liên tục, buộc anh ta phải dùng cổ phần của mình để chi trả phần thiệt hại; Từ Lâm đã nhanh chóng chớp lấy cơ hội, gom hết số cổ phần đó vào tay mình và hiện giờ tỉ lệ cổ phần giữ hắn và Từ Thiên Tần đã xấp xỉ tương đương nhau.
Nếu Từ Lâm tiếp tục lấy được lòng tin của các cổ đông khác và dành được nhiều hợp đồng lớn cũng như giúp Đại Từ thắng thầu thêm vài lần nữa việc ngồi lên vị trí chủ tịch chỉ còn là vấn đề thời gian.
Rầm
Từ Thiên Tần tức giận đập mạnh tay xuống bàn và nghiến răng nghiến lợi nói
– Từ Lâm, mày cũng đâu có gì ghê gớm! Chẳng qua cũng chỉ nhờ vận may thôi! Sáu năm trước, tao tưởng chỉ cần đám phóng viên đó đưa tin mày giết con ruột của mình thì mày sẽ lập tức bị kéo xuống bùn! Nhưng không ngờ mày lại thuận lợi thoát nạn như vậy.
Từng câu từng chữ mà Từ Thiên Tần nói ra như những tảng đá lớn lần lượt đè xuống lồng ngực Từ Lâm, khiến hắn hít thở không thông.
Quả nhiên!
Hắn đã đoán được vài phần, khi phát hiện Từ Thiên Tần đặt máy nghe lén vào điện thoại của Mẫn Quan thì chắc chắn anh ta đã biết chuyện Hàn Dĩ Xuyến mang thai và bị ép phá thai như thế nào, thế nên việc tung tin cho đám phóng viên đó thật sự rất dễ dàng!
Từ Lâm ơi Từ Lâm!
Vậy mà trước đây hắn đã đem chuyện đám phóng viên xuất hiện trước phòng phụ khoa đổ lên người Hàn Dĩ Xuyến, sỉ nhục cô đủ điều vì cô đã không tiếc thủ đoạn hèn hạ để được kết hôn với hắn!
Hắn còn muốn dùng cả cuộc hôn nhân đó để dày vò, hành hạ cô cả đời!
Dĩ Xuyến của hắn… chắc cô đã chịu đựng rất nhiều ấm ức mà không thể nói ra.
Tất cả đều xuất phát từ tên điên Từ Thiên Tần!
Bốp
Nhanh như tia chớp, Từ Lâm đã túm lấy cổ áo Từ Thiên Tần, cùng anh ta đứng lên rồi giáng một đấm vào mặt anh ta, khiến anh ta phải nghiêng mặt sang một bên, khoé miệng bị rách và chảy máu.
Gương mặt Từ Lâm trở nên hung ác, hệt như quỷ satan đến từ địa ngục, ánh mắt tràn ngập sát khí, hắn hận không thể đem tên Từ Thiên Tần này mà chém thành từng khúc ngay lập tức!
Chỉnh lại quần áo trên người, Từ Lâm lạnh lùng liếc nhìn Từ Thiên Tần, nhếch môi khinh bỉ, thách thức.
– Lợi dụng một người phụ nữ để có được những gì mình muốn, cậu nghĩ đó là hành động như thế nào?
Từ Thiên Tần vừa lau khoé miệng vừa cười cợt
– Nhưng đó không phải người phụ nữ mày yêu sao? Để mày từ từ nếm trải cảm giác đau khổ khi bị người phụ nữ mình yêu phản bội nên tao đã cố tình tạo ra thật nhiều tình huống thân mật cùng cô ấy để mày hiểu lầm càng lúc càng nhiều! Sao nào? Thú vị chứ?
Bốp
– Tên súc sinh!
Từ Lâm vung nắm đấm vào mặt anh ta lần nữa và gầm lên vì cơn thịnh nộ đang bùng phát.
Lần này hắn ra tay còn nặng hơn, khiến Từ Thiên Tần ngã phịch xuống sofa và còn gãy mất một chiếc răng.
Không ngừng lại ở đó, hắn còn tiếp tục cúi xuống, xách cổ áo anh ta, lên và định tặng thêm một cú đấm.
– Hai đứa đang làm gì đấy?
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào và Từ Ngự Phong không biết từ đâu xuất hiện, sau lưng ông là Lisa đang sợ đến luống cuống cả tay chân.
Từ Ngự Phong nhìn nắm đấm của Từ Lâm sắp giáng xuống mặt Từ Thiên Tần, ông tức giận đi tới.
– Anh em mà suốt ngày cãi nhau rồi đánh nhau trong công ty, người ngoài nhìn vào thì không phải trở thành trò cười rồi sao? Nếu không thể làm việc với nhau thì một đứa mau gói hành lí và về nhà cho ta!
Từ Lâm bực tức thu nắm đấm lại, đẩy mạnh Từ Thiên Tần ra rồi đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo lần nữa và bước ra khỏi bàn trà, lạnh lùng liếc nhìn Từ Ngự Phong một cái rồi sải bước về phía cửa, đi lướt qua mặt ông, hoàn toàn xem ông là người dưng mà ra lệnh cho Lisa
– Đuổi hết tất cả ra ngoài cho tôi!
Lisa sợ hãi chỉ biết gật đầu.
Từ Lâm dứt khoát bước đi.
Vốn dĩ Từ Ngự Phong không hề xem hắn là con, dù là ba mươi hai năm trước hay sáu năm trước và kể cả bây giờ thì cũng chẳng khác gì!
Năm hắn hai mươi tuổi, Từ Ngự Phong đến Italia đón hắn trở về Thượng Hải, giúp Đại Từ vượt qua cơn khủng hoảng, đang đứng trước bờ vực phá sản và từ đó đến nay, một tay hắn đã đưa Đại Từ vươn ra vị trí toàn cầu. Nói đúng hơn thì Đại Từ sớm đã không còn là của Từ Ngự Phong nữa, mà là của Từ Lâm hắn!
Từ Ngự Phong nhìn con trai đang đi ra khỏi phòng làm việc, ông tức giận đến run rẩy, chỉ tay về phía Từ Lâm.
– Tiểu Lâm, con, con mau đứng lại đó cho ta!
Từ Lâm bỏ ngoài tai những lời Từ Ngự Phong nói và dứt khoát bước đi.
Hàn Dĩ Xuyến!
Hắn muốn gặp cô ngay bây giờ!
———————————–
Hôm nay Hàn Dĩ Xuyến chỉ làm nửa buổi rồi về nhà.
Bây giờ trong nhà chỉ có mình cô, tiểu Hiên được Thuyên An dẫn về nhà ba mẹ cô ấy chơi, mẹ Hàn thì về thăm những người bạn hàng xóm năm xưa…
Hàn Dĩ Xuyến đang lau những lọ hoa trong nhà thì nghe tiếng động cơ xe bên ngoài, một lúc sau lại nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô liền ngừng việc lại và đi ra mở cửa.
– Lâm! Sao anh lại……
Cô hết sức kinh ngạc vì Từ Lâm lại xuất hiện ở đây nhưng cô chưa được nói hết câu thì đã bị hắn kéo vào lồng ngực và ôm chặt, một tay hắn đặt sau lưng cô, tay còn lại thì giữa trên đỉnh đầu cô mà vuốt ve, mũi cũng đặt ngay đỉnh đầu cô, môi bạc dán vào trán cô rồi hôn thật nhẹ và sâu.
Giọng Từ Lâm trở nên lạc hẳn đi, thì thầm
– Dĩ Xuyến, anh xin lỗi….
Hàn Dĩ Xuyến cảm giác hắn hơi lạ nên vội nhích người ra một chút và ngẩng đầu nhìn hắn.
Gương mặt Từ Lâm trở nên bơ phờ, có chút tái nhợt, nụ cười yếu ớt.
Thật ra hắn đang rất đau, rất hận bản thân mình, hắn chưa từng cảm thấy muốn giết bản thân như vậy, có thể ngu ngốc mà hiểu lầm, oán hận người phụ nữ của mình mù quáng như vậy, suốt thời gian dài như vậy, rốt cuộc thì hắn đã làm được gì cho cô chứ?
Hai tay Hàn Dĩ Xuyến liên tục sờ lên mặt Từ Lâm, cô lo lắng hỏi
– Lâm, anh sao vậy? Sao nhìn sắc mặt……ưm……
Lần này cô cũng không được nói hết câu mà đã bị Từ Lâm ngậm lấy môi anh đào mà bú mút.
Bàn tay Từ Lâm di chuyển xuống gáy cô và giữ chặt, tay kia đặt sau lưng cô bắt đầu vuốt ve dọc sóng lưng.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng trở nên ướt át, cuồng nhiệt và cuồng dã; môi lưỡi của Từ Lâm trượt dọc từ môi của Hàn Dĩ Xuyến xuống chiếc cổ thanh mảnh của cô, bàn tay ma thuật giúp kéo vai áo của cô xuống rồi hôn đến xương quai xanh, bờ vai gầy guộc rồi lại di chuyển, áo không ngừng được kéo tuột xuống khỏi phần ngực, nụ hôn cũng bắt đầu men theo đó mà công kích từng điểm nhạy cảm của cô……
Hai chân Hàn Dĩ Xuyến sớm đã không đứng vững nữa, cũng may được Từ Lâm đỡ sau lưng, không thì cô đã ngã xuống đất lâu rồi; nhưng hành động càn rỡ của Từ Lâm khiến cô lấy lại chút ý thức….
Bọn họ đang ở trước cửa nhà mà, còn là ban ngày nữa!
Không lẽ hắn thật sự…….
Hình như đọc được suy nghĩ đó của cô mà Từ Lâm bắt đầu ôm cô di chuyển dần vào trong nhà, nụ hôn vẫn không dừng lại mà còn điên dại hơn.
Cánh cửa dần đóng lại phía sau hai người…..
Từ Lâm trực tiếp ép Hàn Dĩ Xuyến vào cánh cửa và tiếp tục áp môi bạc lên môi cô mà hôn mút, bàn tay đang vuốt ve dọc sống lưng cô cũng đang dần len lỏi vào trong áo cô và di chuyển đến khoá áo ngực, nhẹ nhàng cởi ra…..
Môi lưỡi như rắn nước của Từ Lâm lại theo những dấu vết ban nãy của mình trên người cô mà hôn xuống lần nữa, dừng lại tại rãnh ngực sâu dài, bàn tay nóng ấm tiếp xúc trực tiếp với da thịt cô, kéo tuột chiếc áo của cô, áo ngực vì bị cởi khóa và đai trước đó cũng theo tốc độ của bàn tay hắn mà rơi xuống…..
Hai tay Hàn Dĩ Xuyến không tự chủ được mà níu chặt cổ áo Từ Lâm, cô không biết làm gì ngoài thụ động tiếp nhận, toàn thân cô như có từng dòng điện chạy qua, kích thích đến tê dại, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ ngâm nga.
– Ưm… ư… ư… ân…. Lâm….!
Từ Lâm đang mút lấy một nhũ hoa đang dựng đứng trên một bầu ngực căng cứng của cô như thưởng thức một món mị vị nhân gian, một bên ngực khác được bàn tay của hắn xoa nắn, nhào nặn và vân vê nhũ hoa đang đơn độc…
Nghe cô gọi tên hắn, hắn liền nhả viên kẹo ngọt trong miệng ra, giọng khàn khàn đầy yêu chiều ra lệnh.
– Dĩ Xuyến, cởi áo cho anh!
Nói xong, hắn kiên nhẫn theo dõi động tác tay của cô, nhìn cô lúng túng giúp hắn cởi bỏ chiếc áo gilê, carvat rồi đến từng cúc áo sơmi; Từ Lâm hài lòng nhếch môi rồi cúi xuống gặm cắn một bên ngực sữa của cô lần nữa….
Hàn Dĩ Xuyến vật vã với chiếc áo sơmi của Từ Lâm rất lâu mới có thể giúp hắn cởi ra. Toàn bộ các bắp thịt săn chắc, lồng ngực vạm vỡ và cơ bụng sáu múi rõ ràng đập thẳng vào mắt cô khiến mặt cô đã sớm đỏ càng đỏ hơn, trên bả vai hắn còn một dấu cắn hơi mờ, đó là do cô tạo ra mà, chẳng lẽ lần trước hắn nói đến “vai” chính là nói điều này sao, cô xấu hổ chết mất!
Còn chưa kịp trốn tránh thì cả người Hàn Dĩ Xuyến đã bị Từ Lâm nhấc bổng lên và sải bước đi một đoạn, hắn đột nhiên ngừng lại và cúi hỏi cô
– Ở đâu?
Đầu óc Hàn Dĩ Xuyến quay mòng mòng, cô ngây ngốc nhìn hắn; Từ Lâm bật cười rồi nói lại lần nữa.
– Phòng của em, ở đâu?
Hàn Dĩ Xuyến xấu hổ chỉ tay về hướng phòng ngủ của mình, cô không thể tưởng tượng nổi nếu lúc nãy hắn không hỏi thì có thể đã bế cô vào phòng của tiểu Hiên hoặc mẹ cô rồi!
Từ Lâm nhìn cô đầy ôn nhu rồi xốc nhẹ cô lên, sải bước về phía phòng ngủ của cô.
…………………………..
Hàn Dĩ Xuyến được đặt nhẹ nhàng xuống giường, hai tay vẫn vòng trên cổ Từ Lâm, mặt đỏ ửng không dám ngẩng lên.
Một tay Từ Lâm đặt trên má cô, ánh mắt nhu tình nhìn cô, giọng khàn khàn nói nhỏ
– Dĩ Xuyến, nhìn anh!
Hàn Dĩ Xuyến ngượng ngùng đưa mắt nhìn hắn, bất giác cắn chặt môi.
Từ Lâm cười nhẹ rồi cúi đầu hôn từ trên trán cô xuống mi tâm, sóng mũi rồi dừng trên làn môi anh đào đang bị cô cắn chặt, áp đảo xung quanh khiến cô phải dâng môi lưỡi của mình ra hàng, cùng hắn day dư……
– Ưm… ưm….
Hai tay Hàn Dĩ Xuyến bám víu lung tung trên người Từ Lâm.
Từ Lâm tạm dừng nụ hôn lại và ngồi dậy, hai đầu gối chống hai bên hông Hàn Dĩ Xuyến, hắn vừa nhìn cô, vừa đưa tay cởi thắt lưng rất thuần thục, rồi kéo khoá quần và lần lượt cởi bỏ quần tây trang đến quần lót, giải phóng con cự long khổng lồ đã sớm trướng to; hắn nhìn cô gái nhỏ nằm bên dưới đang nhắm tịt mắt liền gọi
– Dĩ Xuyến, nhìn nó!
Thấy cô vẫn không mở mắt, hắn nở một nụ cười xấu xa rồi áp người xuống, tách hai chân cô ra rồi đưa con cự long của mình tiến sát vùng cấm địa của cô bên trong chiếc quần đã ẩm ướt một mảng lớn, vật nóng hổi và cứng rắn đó cứ di chuyển qua lại xung quanh hai bên đùi khiến Hàn Dĩ Xuyến khó chịu đến bật khóc, cô cắn chặt môi nhưng vẫn phát ra những âm thanh vô cùng quyến rũ.
– Ưm… Lâm… đừng. đừng mà….
Cô khó khăn vặn vẹo thắt lưng, hai chân muốn khép chặt nhưng không thể, khoái cảm dồn dập bên dưới khiến cô vô thức dang rộng hai chân hơn, mật dịch không ngừng trào ra….
Nét cười trên môi Từ Lâm càng lúc càng đậm, hắn cầm tay cô lên, cùng cô đan mười ngón tay, giọng ồ ồ lại vang lên
– Dĩ Xuyến, có muốn không?
Hàn Dĩ Xuyến bị trêu chọc đến phát khóc, mồ hôi lấm tấm trên trán và dưới bụng, cô gian nan nói được từng từ.
– Ưm…m… uốn… muốn….Lâm… em…. muốn…..
Từ Lâm hài lòng đưa tay kéo tuột hai cái quần đã ướt của cô và tách chân cô ra lần nữa, ngón tay thon dài vuốt ve xung quanh vùng thịt non mềm, ẩm ướt; mật dịch tuôn ra như suối, dính hết vào đầu ngón tay của hắn, hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy sắc tình rồi đưa ngón tay lên, liếm sạch thứ mật ngọt trên đó…..
Hàn Dĩ Xuyến vừa gian nan hít thở vừa thều thào nói
– Ân…Lâm… đừng…. bẩn…..bẩn lắm…..
Từ Lâm nằm đè lên người cô lần nữa, nhẹ lắc đầu rồi nói
– Không bẩn chút nào……
Nói xong lại cầm một tay cô lên, đưa một ngón tay cô vào miệng và ngậm lấy, ngón thứ hai, thứ ba.
Khoái cảm từ mọi phía dồn về, cô bật khóc rên rỉ.
– Lâm… làm ơn… ân… ân… làm ơn… cho vào….
Cô khó chịu cực kỳ, chỉ muốn được lấp đầy nhanh chóng, một tay đã bám chặt bả vai của Từ Lâm.
Từ Lâm nhìn cô bị khoái cảm tra tấn như vậy cũng đủ rồi, hắn áp sát hạ thân vào hạ thân cô rồi động mạnh thắt lưng…
– Dĩ Xuyến, nói yêu anh…
Hàn Dĩ Xuyến dần dần thoải mái hơn, cô hít thở dồn dập, miệng không ngừng rên rỉ
– Ư… ư… ừm… Lâm… em.. em.. yêu anh….
Từ Lâm cười nhẹ và hôn môi cô lần nữa, cô đến nghiện mà không thể dứt ra, hạ thân càng lúc càng tăng thêm tốc độ ra vào, điên cuồng luật động vang lên những âm thanh giao cấu giữ hai cơ thể vô cùng gợi dục…..
Hô hấp của Từ Lâm cũng càng lúc càng dồn dập, thanh âm vang lên ồ ồ khàn đục.
– Dĩ Xuyến, anh yêu em..
Hai chân Hàn Dĩ Xuyến càng lúc càng quấn chặt thắt lưng Từ Lâm hơn, các ngón chân cũng đã co quắp lại, tay ôm lấy tấm lưng đã nhễ nhại mồ hôi của hắn, móng tay không ngừng cào cấu trên đó…
Từng trận khoái cảm qua đi, toàn thân Hàn Dĩ Xuyến đau đến sắp rách ra, mệt mỏi rã rời, cô nằm im hít thở như cá thiếu nước.
Từ Lâm ngồi dựa lưng vào đầu giường, hắn kéo nhẹ Hàn Dĩ Xuyến vào lồng ngực, vén mấy sợi tóc ướt của cô qua sau tai, lau sạch mồ hôi trên trán cô rồi đặt lên đó từng nụ hôn nhỏ vụn.
– Có đau lắm không?
Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi gật gật đầu rồi ngước nhìn hắn, giọng khàn khàn nỉ non
– Chỉ một chút thôi….
Từ Lâm ôm chặt cô hơn, một tay đưa lên vuốt ve má cô, ánh mắt đầy nhu tình nhìn cô.
– Thích không?
Hàn Dĩ Xuyến xấu hổ né tránh nhưng rất nhanh liền bị Từ Lâm bắt lại và ghé sát tai cô hỏi lần nữa.
– Anh hỏi có thích không?
Hàn Dĩ Xuyến biết không thể né tránh thêm nữa, đành gật đầu và khẽ ừm một tiếng, mặt cô đỏ hơn cả than lửa rồi!
Từ Lâm hôn nhẹ lên vành tai cô, trêu chọc
– Còn dám chê kỹ năng của anh kém nữa không?
Hàn Dĩ Xuyến chống hai tay lên ngực hắn và thẹn thùng nói
– Em không biết đâu….
Từ Lâm vừa cười vừa véo nhẹ lên mũi cô rồi hôn lên tấm lưng trần đầy gợi cảm của cô, trêu đùa
– Có muốn thử lần nữa không?
Hàn Dĩ Xuyến kinh hoàng nhìn hắn, tinh lực của hắn thật sự so với sáu năm trước còn đáng kinh hơn, nếu hắn còn muốn lần nữa chắc cô sớm đầu thai mất!
Nhưng sực nhớ ra gì đó, cô liền lên tiếng hỏi
– Nhưng sao anh lại đến đây giờ này?
Từ Lâm điều chỉnh lại tư thế ôm cô, thấp giọng trả lời
– Muốn xin lỗi em về cuộc hôn nhân sáu năm trước, xin lỗi vì anh đã quá cố chấp…
Hàn Dĩ Xuyến vội đưa tay che miệng hắn lại, cô mỉm cười lắc đầu.
– Chẳng phải em đã nói sẽ xoá bỏ hết những chuyện đó rồi sao? Anh không cần phải xin lỗi em.
Từ Lâm cầm tay cô lên, khàn giọng nói
– Dĩ Xuyến, em thật sự buông bỏ được sao?
Hàn Dĩ Xuyến đưa tay áp vào má hắn, kiên định nói
– Lâm, em yêu anh đấy! Cảm giác phải nhìn anh nằm im trên giường bệnh, còn đau hơn gấp trăm gấp vạn lần so với những gì em đã chịu đựng sáu năm trước nữa! Nên em không quan tâm trước đây hay bây giờ anh đối xử với em thế nào, dù anh có đối với em tệ hơn trước đây cũng không sao! Em không muốn mất anh….
Từ Lâm xúc động kéo cô vào ngực lần nữa, hai thân thể trần truồng tiếp xúc trực tiếp với nhau như muốn đem đối phương hoà vào trong máu thịt của mình; Từ Lâm hôn thật lâu trên đỉnh đầu Hàn Dĩ Xuyến.
Thật lâu sau hắn mới buông ra và nói
– Dĩ Xuyến, cùng tiểu Hiên trở về Đài Song Khê, về nhà chúng ta được không?
Hàn Dĩ Xuyến im lặng nhìn hắn rất lâu, lồng ngực cô lại nhói lên.
Nơi đó từng là nơi bắt đầu tình yêu ngây ngô của cô với Từ Lâm, cũng là nơi chứa đựng một nửa tuổi thơ của tiểu Hiên, và có lẽ nơi đó là nơi mang đầy đau thương của cô nhất!
Tại sao cô vẫn không thoải mái chút nào? Chẳng lẽ lại như những gì Từ Lâm nói, cô vẫn chưa buông bỏ được quá khứ?
Nếu vậy thì cô sẽ trực tiếp đối diện với nó!
Cô đang định đưa ra quyết định….
Đing đong, đing đong,đing đong…..
Chuông cửa đột nhiên vang lên làm Hàn Dĩ Xuyến giật thót tim, cô hoảng loạn nhìn đồng hồ.
Đã muộn vậy rồi sao?
Từ Lâm nhìn bộ dạng như ăn trộm của cô thì không khỏi bật cười.
– Em bị làm sao vậy?
Hàn Dĩ Xuyến còn chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng Thuyên An từ bên ngoài vang lên.
– Dĩ Xuyến, tớ về rồi đây!
Tiếp theo là giọng của tiểu Hiên
– Mẹ ơi, mở cửa cho tiểu Hiên!
Hàn Dĩ Xuyến trừng to mắt nhìn Từ Lâm, hốt hoảng nói
– Là tiểu Hiên và Thuyên An! Phải làm sao bây giờ đây?
Nói xong cô liền nhảy xuống giường và đi tới mở cửa tủ, lấy nhanh một bộ đồ mặc vào, trải trải tóc rồi quay sang nói với Từ Lâm đang ngồi trên giường.
– Lâm, anh đừng ra ngoài đó!
Từ Lâm có chút không vui nói với cô
– Em nói chúng ta như vậy là vụng trộm sao?
Hàn Dĩ Xuyến cười cười và xu tay
– Không phải như vậy! Anh cứ ở đây đi đã!
Nói xong cô liền lao ra khỏi phòng theo từng tiếng thúc giục của Thuyên An.
…………………..
Hàn Dĩ Xuyến chạy ra đến phòng khách thì thấy áo ngực và áo ngủ của cô dưới sàn, cô hoảng loạn nhặt lên và giấu ra phía sau, liếc nhìn qua đôi giày da của Từ Lâm, cô nhanh chân đá văng nó vào trong gầm bàn và hít sâu một hơi để bình tĩnh, đưa tay mở cửa.
Thuyên An hơi bực nhìn cô và hỏi
– Cậu làm gì mà tớ gọi khan cả cổ họng mới ra vậy?
Hàn Dĩ Xuyến đứng nép mình vào tường, hai tay vẫn đang cầm đồ giấu sau lưng, lúng túng trả lời.
– Tớ đang tắm nên không nghe thấy chuông cửa!
Nhưng mắt Thuyên An đã sớm nhìn thấy những dấu hôn trên cổ, vai của cô, cô ấy khẽ nâng khóe miệng.
Chắc chắn Hàn Dĩ Xuyến đang giấu đàn ông bên trong!
Hàn Dĩ Xuyến muốn giảm bớt sự lúng túng nên liền gọi tiểu Hiên
– Tiểu Hiên, đói bụng chưa nào? Để mẹ làm cơm cho con nhé!
Tiểu Hiên đang ôm búp bê ngắm nghía, nghe mẹ hỏi liền vui vẻ ngẩng đầu lên trả lời
– Vâng ạ!
Hàn Dĩ Xuyến đưa một tay nựng má con gái rồi cười nói
– Vào nhà thôi nào!
Một tay cô nắm tay tiểu Hiên, rồi nhìn Thuyên An và nói
– Cậu không vào nhà sao?
Thuyên An lén liếc nhìn sau lưng Hàn Dĩ Xuyến nhưng chẳng phát hiện được gì.
– Dĩ Xuyến, quần lót của anh đâu?
Hàn Dĩ Xuyến giật nảy mình nhìn về phía cửa phòng ngủ của mình, hai mắt trừng to, miệng há rộng vì kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Từ Lâm đi tới với nụ cười tà mị, mờ ám trên môi, nháy mắt trêu chọc Hàn Dĩ Xuyến rồi nhìn qua tiểu Hiên đang nghiêng đầu nhìn mình
– Tiểu Hiên, ba đến rồi đây!
Tiểu Hiên khó hiểu mà hỏi
– Sao ba lại đi ra từ phòng mẹ ạ?
Thuyên An tuy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền cười trộm, đẩy khẽ vai tiểu Hiên và nói
– Tiểu Hiên, ba đi ra từ phòng mẹ lạ lắm sao?
Tiểu Hiên suy tư lắc đầu, cái miệng nhỏ lanh lợi trả lời
– Nếu là ba mẹ của những bạn khác thì sẽ không lạ, nhưng ba mẹ cháu thì lại khác!
Đầu Hàn Dĩ Xuyến hiện rõ ba vạch đen, cô tức giận trừng mắt với Từ Lâm.
Tên đàn ông chết tiệt này!
Rõ ràng đã ăn mặc chỉnh tề rồi còn tìm cô hỏi quần lót!
Quần lót, quần lót cái con khỉ!
Còn dám nói những lời này trước mặt tiểu Hiên nữa chứ, đúng là dạy hư trẻ con mà!
Hai người đang chiến tranh ngầm với nhau thì Thuyên An lại che miệng cười trộm phía sau rồi dắt tay tiểu Hiên nói
– Tiểu Hiên, chúng ta vào trong trước nào! Chắc ba mẹ cháu có nhiều chuyện cần nói với nhau lắm đấy!
Nói xong cô dắt tiểu Hiên đi thẳng vào nhà bếp.
Từ Lâm cũng thua nụ cười nãy giờ lại và định đi vào trong
– Anh đói bụng rồi! Làm cơm cho anh nữa!
Hàn Dĩ Xuyến vừa nhìn hắn xong lại nhìn vào hướng nhà bếp, cô luống cuống nói
– Để lần sau nha! Bây giờ anh về trước đi!
Từ Lâm nhíu mày nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói
– Em đuổi anh thật sao?
Hàn Dĩ Xuyến nhìn về hướng nhà bếp bằng ánh mắt đề phòng rồi vội lấy giày da từ gầm bàn ra cho Từ Lâm, vội giục
– Được rồi, anh mau đi đi!
Từ Lâm lắc đầu nhìn cô rồi nhìn xuống dưới chân mình
– Anh còn chưa mang giày đấy!
Hàn Dĩ Xuyến để đồ trên tay mình xuống ghế rồi cúi xuống bắt đầu mang giày cho hắn.
Dù biết cô làm vậy để đuổi mình nhưng Từ Lâm vẫn rất thích, hắn nghiêm túc nhìn cô mang giày vào cho hắn.
Xong xuôi, Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu giữ lấy vặn cửa và nói
– Bây giờ thì anh đi được rồi!
Từ Lâm tuy có chút hụt hẫng nhưng vẫn nghe theo lời cô, trước khi đi ra còn dành cho cô một nụ hôn tạm biệt.
Hàn Dĩ Xuyến nhanh chóng đóng sầm cửa lại và dựa toàn người vào đó, hít thở gấp gáp, hai tay liên tục vỗ ngực, suýt nữa thì tim cô bay ra ngoài rồi!
Hôm nay là cuối tuần nên từ sáng Hàn Dĩ Xuyến đã cùng tiểu Hiên đến trung tâm thương mại dạo chơi và mua vài món đồ, sau khi đã mua sắm xong, hai mẹ con đến gian hàng thực phẩm và ngồi ăn kem. Đang ăn thì điện thoại Hàn Dĩ Xuyến vang lên âm báo tin nhắn, cô mở ra xem.
Là của Từ Lâm.
” Anh đang trên đường đến nhà em, có một nơi anh muốn dẫn em đi! ”
Hàn Dĩ Xuyến đọc đi đọc lại tin nhắn và cười tủm tỉm như vậy trước mặt con gái.
Tin nhắn ngắn gọn cũng như con người Từ Lâm, luôn nói những điều cần thiết nhất, so với sáu năm trước vẫn không hề thay đổi.
Tiểu Hiên chăm chú nhìn mẹ mà chu miệng hỏi
– Mẹ, mẹ có chuyện gì vui sao ạ?
Hàn Dĩ Xuyến vội áp điện thoại gần ngực mình và nhìn tiểu Hiên, cô cười cười
– Ừm, mẹ đang rất vui!
Tiểu Hiên cũng cười theo rồi tiếp tục ăn kem.
Hàn Dĩ Xuyến cúi đầu xuống và đưa điện thoại ra khỏi ngực một chút, đọc lại tin nhắn lần nữa và cười rất vui vẻ.
……………………
Sau khi ăn kem xong, hai mẹ con lại dắt tay và nhau ra khỏi trung tâm thương mại. Lúc bước xuống bậc thang trước cửa, vì nước mưa đọng lại trên các bậc thềm nên tiểu Hiên bị trượt ngã và con búp bê trên tay bé rơi xuống các bậc thang.
– Huhu…….
Hàn Dĩ Xuyến hốt hoảng đỡ con lên, nhanh chóng phủi sạch cát bẩn trên người bé, vừa nhìn khắp tay chân và trên người bé vừa lo lắng hỏi
– Tiểu Hiên, con không sao chứ? Có đau ở đâu không? Nói mẹ nghe nào!
Tiểu Hiên vừa lắc đầu vừa chỉ tay xuống dưới bậc, nức nở nói
– Huhu.. mẹ.. búp bê… búp bê ba mua cho con!
Hàn Dĩ Xuyến vừa lau nước mắt cho con vừa dỗ dành
– Được rồi, tiểu Hiên ngoan nào, mẹ sẽ đi lấy cho con, con đứng đây nhé!, đừng đi lung tung.
Nói xong cô nhìn con lần nữa rồi bước xuống bậc nhưng bên dưới con búp bê đã bị một gã đàn ông áo đen, hình xăm đầy mình giẫm lên.
Hàn Dĩ Xuyến quan sát ba gã đàn ông đó rồi thẳng bước đi tới, cô bình tĩnh nói
– Xin lỗi nhưng ông có thể trả tôi con búp bê dưới chân ông không?
Ba gã đàn ông đều nhìn cô, gã đang giẫm con búp bê cúi xuống nhặt con búp bê lên và đưa cho gã bên cạnh.
Gã đó hình như là đại ca của hai gã kia, trên tay gã có xăm một con rồng đen rất lớn và nhìn rợn cả người, gã nhìn Hàn Dĩ Xuyến rồi nhìn con búp bê đang được đưa trước mặt, gã ném điếu thuốc trên tay xuống và giơ chân giẫm lên, sau đó mới cầm lấy con búp bê, nhìn nhìn một lúc rồi đưa về hướng Hàn Dĩ Xuyến.
Hàn Dĩ Xuyến tưởng gã tốt bụng đem trả con búp bê cho mình nên bước nhanh xuống bậc thang, nhưng khi cô chỉ còn cách bọn họ vài bậc thang thì gã hình xăm liền thả tay để con búp bê rơi xuống lại, sau đó nhổ nước bọt lên, gã cười phá lên và nói với Hàn Dĩ Xuyến.
– Cô em, muốn lấy thì cúi xuống chân ông mà lấy!
Hàn Dĩ Xuyến nhìn bọn họ bằng ánh mắt đề phòng, cô biết ba tên này chắc chắn không phải hạng tốt lành gì nên cũng không muốn day vào, nhưng vì con búp bê đó là quà mà Từ Lâm tặng tiểu Hiên nên cô rất muốn lấy lại.
– Ông thật khéo đùa! Tôi và ông cũng chẳng có quen biết gì, sao ông phải làm khó tôi như vậy?
Cô cố gắng giữ bình tĩnh để nói hết câu.
Một tên bên cạnh nghe cô nói xong liền cười một cách dâm ô và nhìn qua gã hình xăm.
– Ông chủ Long, con nhóc này nhìn cũng ngon đấy ạ!
Bước chân của Hàn Dĩ Xuyến vô thức lui về phía sau, ba tên trước mặt gợi cô nhớ đến đám cầm thú sáu năm trước; hai mắt cô đảo xung quanh….
Bây giờ vẫn là ban ngày mà!
Hơn nữa còn có rất nhiều người bên trong trung tâm thương mại nữa nên có lẽ bọn họ sẽ không dám làm gì quá lộ liễu!
Người đàn ông được gọi là ông chủ Long không phải ai khác mà chính là Hắc Long, thủ lĩnh của Hắc Long Bang; Hắc Long bước đến gần con búp bê lần nữa, nở nụ cười dâm ô nhìn Hàn Dĩ Xuyến.
– Sao nào cô em? Có định cúi xuống chân ông mà nhặt không?
Những người đi qua nhìn thấy một cảnh này đều không dám dừng bước giúp đỡ, chỉ mắt nhắm mắt mở đi qua.
Trong đầu Hàn Dĩ Xuyến dâng lên một hồi cảnh báo, chẳng lẽ chỗ này đã là địa bàn của Hắc Long?
Cô đang do dự thì một giọng trẻ con nhí nhảnh đã vang lên phía sau
– Mẹ, ba đã dạy không được cúi đầu dưới chân kẻ khác! Mẹ không được nghe lời ông ta đấy mẹ!
Hàn Dĩ Xuyến vội xoay người lại phía sau nhìn; Hắc Long và hai tên thuộc hạ cũng ngạc nhiên nhìn theo.
Tiểu Hiên đứng trên cao bước từng bước xuống, gương mặt đáng yêu đang giận dữ trông càng ngộ nghĩnh hơn!
Bé con nhìn xuống Hắc Long rồi chu miệng nói
– Ông người xấu, ông lấy búp bê của cháu, còn bắt nạt mẹ cháu, cháu nhất định sẽ nói với ba để ba đánh ông sợ đến tè ra quần!
Hai tên thuộc hạ của Hắc Long trố mắt nhìn bé con to gan trước mặt rồi quay lại nhìn ông chủ của mình nhưng Hắc Long lại cười phá lên rồi hỏi
– Nhóc con! Có phải nhóc rất ngưỡng mộ ba mình không?
Tiểu Hiên một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía Hắc Long
– Ông không biết gì về ba cháu thì đừng nói bừa! Ba của cháu là một người đàn ông tuyệt nhất vũ trụ này đấy!
Nghe tiểu Hiên khen Từ Lâm như vậy, Hàn Dĩ Xuyến bất giác mỉm cười dù đang đứng trước ba gã đàn ông mặt mày hăm he.
Hắc Long biết đó chỉ là lời nói của một đứa trẻ, mà đứa trẻ nào cũng đều nói những điều tốt đẹp nhất về ba mẹ mình nên ông ta cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì cả.
Tiểu Hiên thấy ông ta có vẻ xem thường những gì mình nói nên phồng má nói
– Ông đừng tưởng ba của cháu giống ba của những bạn khác! Sau lưng ba cháu luôn có rất nhiều chú vệ sĩ đấy, lúc đó trông ba luôn rất ngầu đó!
Hắc Long nghe xong liền thuận miệng hỏi
– Vậy ba của nhóc là ai nào?
Vẻ mặt tiểu Hiên đầy tự hào, nói lớn
– Ba cháu là Từ Lâm đấy ạ!
Hai tên thuộc hạ của Hắc Long trố mắt kinh ngạc nhìn tiểu Hiên rồi nhìn sang Hàn Dĩ Xuyến, nhưng Hắc Long thì lại rất bình tĩnh, giống như ông ta chẳng hề tin những gì tiểu Hiên nói.
– Nhóc con, cháu đang nói đến Tổng giám đốc của Đại Từ – Từ Lâm đó sao?
Tiểu Hiên vui mừng nở nụ cười, thích thú hỏi
– Ông biết ba cháu sao ạ?
Hàn Dĩ Xuyến vội chạy đến chỗ tiểu Hiên và giữ chặt con trong ngực, nhìn Hắc long đầy đề phòng. Ánh mắt lúc nãy của hai tên thuộc hạ rõ ràng là biết Từ Lâm, cô không biết rốt cuộc đó là tốt hay xấu.
Hắc Long ra vẻ tiếc nuối lắc đầu
– Nhóc con, cháu đang nói dối! Ta biết Từ Lâm và còn biết rõ cậu ta không hề có con gái!
Tiểu Hiên tức giận giẫm chân, uất ức đến sắp khóc tới nơi rồi
– Ông nói dối, ba cháu thật sự là Từ Lâm mà!
Hàn Dĩ Xuyến cảm giác tình hình không ổn nữa nên vội nhỏ giọng dỗ con.
– Tiểu Hiên ngoan, chúng ta về nhà thôi!
Tiểu Hiên ngoan ngoãn gật đầu và trề môi xoay người theo Hàn Dĩ Xuyến, nắm lấy tay cô và đi khỏi.
…………………………
Hai mẹ con vừa đi ra khỏi trung tâm thương mại thì Hàn Dĩ Xuyến liền dừng bước, cúi xuống nói với tiểu Hiên
– Tiểu Hiên của mẹ, sao lúc nãy con lại nói ra tên của ba?
Tiểu Hiên ngước đôi mắt to tròn nhìn Hàn Dĩ Xuyến rồi nói
– Là ba đã nói vậy ạ, ba nói nếu có ai dám bắt nạt mẹ và con thì chỉ cần nói tên của ba ra thì kẻ xấu sẽ bỏ chạy ạ!
Hàn Dĩ Xuyến lại cười một cách ngây ngốc rồi véo nhẹ má của con, tươi cười đứng lên.
– Được rồi, chúng ta về nhà thôi nào! Mẹ sẽ nói với ba mua búp bê mới cho con, được không?
Tiểu Hiên thích thú gật đầu, hai mẹ con cứ như vậy mà nắm tay nhau rời đi.
………………….
Mà ở phía sau họ, một tên thuộc hạ của Hắc Long vẫn mãi nhìn theo bóng dáng hai mẹ con vui vẻ dắt tay nhau bước đi rồi hoài nghi nói với Hắc Long
– Ông chủ Long, người phụ nữ đó là người đã từng kết hôn với Từ Lâm từ sáu năm trước đấy ạ! Lời của con nhóc đó có thể là thật…..
Hắc Long hừ lạnh một tiếng, giơ chân giẫm nát con búp bê dưới chân rồi nói với hai tên thuộc hạ.
– Điều tra xem bọn họ rốt cuộc là ai?
Tuy ông ta không tin những lời tiểu Hiên nói lắm nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng đôi mắt và mũi của tiểu Hiên rất giống Từ Lâm!
Nếu đứa bé đó thật sự là con của Từ Lâm thì……
——————————-
Trên đường đưa tiểu Hiên về nhà, Hàn Dĩ Xuyến đã gọi Thuyên An đến chỗ cô và nhắn Từ Lâm không cần vào đến nhà mà đợi cô ở đầu ngỏ vì cô sợ tiểu Hiên lại nói đến chuyện ở trung tâm thương mại, nếu vậy Từ Lâm sẽ lại làm ầm lên….
Lúc cô và tiểu Hiên về tới thì Thuyên An đã đợi sẵn ở nhà. Cô giao tiểu Hiên cho cô ấy xong và đặc biệt dặn không được để bé ra ngoài. Tạm biệt con gái xong, cô đi bộ ra chỗ đã hẹn Từ Lâm.
Két!
Chiếc Lamborghini quen thuộc dừng lại trước mặt cô và cửa kính dần hạ xuống, gương mặt Từ Lâm xuất hiện cùng nụ cười sủng nịch trên môi. Rất nhanh hắn đã mở cửa bước xuống và đi về hướng cửa ngược lại, mở cửa cho Hàn Dĩ Xuyến.
– Đi thôi!
Hàn Dĩ Xuyến mỉm cười nhìn hắn rồi bước vào trong xe, cửa được Từ Lâm đóng lại ngay sau đó.
Khi Từ Lâm vào trong xe, hắn nhìn Hàn Dĩ Xuyến rồi nhoài người về phía cô, cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn.
Hàn Dĩ Xuyến muốn giảm bớt sự ngượng ngùng nên vội hỏi
– Lâm, chúng ta đi đâu?
Từ Lâm thắt dây an toàn cho cô xong rồi đưa bàn tay phải ra bên cạnh cô, nhìn cô đầy thâm tình.
Hàn Dĩ Xuyến hiểu ý liền đặt bàn tay trái của mình lên tay hắn, mỉm cười ngọt ngào.
Từ Lâm nắm chặt tay cô, vừa khởi động xe vừa nói
– Đến một nơi em đã từng đến!
Dứt lời, chiếc xe dần lăn bánh và lao nhanh ra đường quốc lộ.
……………………
Mười lăm phút sau, Từ Lâm dừng xe tại một khu phố sạch sẽ và hiện đại.
Hai người vừa bước xuống xe thì Từ Lâm đã nắm lấy tay Hàn Dĩ Xuyến đi vào một cửa hàng bán đồ đôi.
Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc nhìn cửa hàng trước mặt và hỏi
– Chỗ này… sao anh lại biết em đã từng đến đây?
Từ Lâm cười khẽ và kéo tay cô vừa đi vào vừa nói
– Em đi đâu cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của anh thôi!
Hàn Dĩ Xuyến vẫn chưa hết kinh ngạc thì đã bị hắn kéo vào bên trong cửa hàng và đi tới quầy thanh toán, cô như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện mà hỏi
– Lâm, chúng ta đã mua gì đâu mà thanh toán?
Hai người đã đứng trước quầy thanh toán. Bà chủ cửa hàng niềm nở bước đến chào, khi bà vừa nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến đã trố mắt lên hỏi
– Cô gái, đúng là cô rồi!
Sở dĩ bà nhớ cô rất lâu và rõ như vậy vì cô là người khách đơn độc đến cửa hàng của bà đầu tiên và cũng là cuối cùng.
Hàn Dĩ Xuyến không ngờ bà chủ cửa hàng vẫn nhận ra cô nên cô vừa thấy lúng túng vừa bất ngờ, khẽ liếc nhìn qua Từ Lâm nhưng thấy vẻ mặt hắn rất bình thản rồi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, đẩy đến trước mặt bà chủ.
Bà chủ cửa hàng kinh ngạc nhìn Từ Lâm rồi nhìn lại Hàn Dĩ Xuyến mới mở chiếc hộp trước mặt ra, lúc này bà còn ngạc nhiên hơn nữa.
Hàn Dĩ Xuyến cũng đã nhìn thấy vật bên trong chiếc hộp, đó là chiếc vòng tay mà cô đã tặng Từ Lâm sáu năm trước, chiếc vòng này không phải hắn luôn đeo sao? Bây giờ hắn định làm gì đây?
Bà chủ cửa hàng khó xử nhìn Từ Lâm vì không biết hắn có ý gì; hơn nữa, bà cũng nhận ra chiếc vòng tay này, đó là chiếc vòng đôi mà Hàn Dĩ Xuyến đã mua trong cửa hàng của bà, không khắc tên mà gói thẳng vào hộp, vậy là tặng cho người đàn ông này rồi!
Tình yêu đơn phương của cô đã được đáp lại rồi sao? Hôm nay đã đến cùng người đàn ông mình yêu!
Hai người còn đang mơ hồ thì Từ Lâm thản nhiên nói
– Khắc hai từ Dĩ Xuyến lên đây cho tôi!
Bà chủ cửa hàng hơi giật mình nhưng vẫn cầm chiếc vòng tay vào trong.
Hàn Dĩ Xuyến đứng nhìn Từ Lâm như vậy rất lâu, vừa xúc động vừa bất ngờ nói
– Lâm, không cần phải ghi cả tên em như vậy đâu, dù sao em cũng chỉ viết tắt tên anh!
Từ Lâm kéo nhẹ cô lại gần mình hơn và vén tóc cô ra sau tai, thấp giọng nói
– Không sao! Cho dù em có viết sai tên anh đi nữa thì chỉ cần anh nhớ tên em là được! Dĩ Xuyến.
Dứt lời, hắn liền đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng của Hàn Dĩ Xuyến, khiến những đôi nam nữ khác đều phải ngoái đầu nhìn.
Một lúc sau bà chủ cửa hàng đã đem chiếc vòng tay khắc xong tên ra cho Từ Lâm.
Từ Lâm cầm chiếc vòng tay lên và đưa cho Hàn Dĩ Xuyến.
– Đeo cho anh!
Hàn Dĩ Xuyến nhìn ngó xung quanh một lúc mới dám đeo chiếc vòng lên cổ tay Từ Lâm.
Đoạn ký ức đẹp nhất từ sáu năm trước của đôi vòng tay dần hiện về trong đầu hai người……
Sau khi Hàn Dĩ Xuyến đeo xong chiếc vòng tay, Từ Lâm hài lòng nhìn ngắm nó trên cổ tay mình, cả cái tên được khắc trên đó nữa rồi lấy ra một chiếc hộp khác và lấy chiếc vòng tay của Hàn Dĩ Xuyến trong hộp, đưa tới trước mặt cô, thản nhiên nói
– Tay!
Hàn Dĩ Xuyến ngây ngốc nhìn hắn, xong, cô cũng không dám đưa tay lên nhưng Từ Lâm đã không đủ kiên nhẫn nữa, trực tiếp cầm tay cô lên và cẩn thận đeo chiếc vòng tay vào cho cô.
Bà chủ cửa hàng và những cặp đôi khác đều nhìn hai người họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ cùng chúc phúc.
……………………..
Hai người nắm tay nhau ra khỏi cửa hàng, hai chiếc vòng tay bên cạnh nhau trông rất gắn kết.
Hai người còn nhìn nhau rất mỉm cười, ánh mắt đầy nhu tình dành cho đối phương.
– Trước đây em nghĩ thế nào mà lại đến đây một mình chứ?
– Em biết lúc đó trông em rất kỳ quái nhưng vì em không biết rằng anh yêu em.
– Vậy bây giờ trả lời anh được chưa? OY – Only you có phải chỉ mình anh không? Em luôn nhớ anh suốt sáu năm qua?
– Em đã nói rồi! Không phải…..
– Sáu năm trước em lại mang chiếc váy dạ hội mà anh đã tặng em đi và trong suốt sáu năm qua em vẫn luôn thiết kế váy dạ hội, đó là em không quên được món quà anh tặng em? Càng không quên được anh?
– Lâm à, là anh tự nói thôi….
– Mỗi khi em nhìn thấy vest nam thì sẽ nhớ đến anh? Sáu năm qua em đều nhớ anh?
– Anh thôi tự luyến được không….
– Là ai lúc ở bệnh viện đã khóc lóc nói sẽ cho anh nghe những lời thật lòng?
– Anh nghe hết thật sao?
– Sớm biết em lật lọng như vậy thì anh đã ghi âm lại rồi!
– Anh…
– Bây giờ trả lời thật lòng đi! Anh nói không sai chứ?
– Được rồi, được rồi! Coi như anh lợi hại, OY, váy dạ hội, ves nam đều là vì anh đấy, đều là vì em không quên được anh!
– Ngoan lắm, Dĩ Xuyến của anh!
Chiếc Lamborghini đi với tốc độ vừa phải trong khu phố này, tiếng cười nói vui vẻ của hai người vang vọng vào trong các tán cây ngô đồng.
…………………….
Lúc đi ngang qua một quán xíu mại, Hàn Dĩ Xuyến đã đòi Từ Lâm cho đi mua. Vậy là Từ Lâm liền dừng xe ở phía đường đối diện rồi xuống xe đi mua cho cô..
Hàn Dĩ Xuyến thấy trong xe quá ngột ngạt nên đi ra ngoài đứng đợi, sẵn ngắm nhìn các cửa hàng ven đường.
– Dĩ Xuyến, cô làm gì ở đây vậy?
Đột nhiên có ai đó gọi mình làm Hàn Dĩ Xuyến giật mình quay đầu nhìn.
Thì ra là Từ Thiên Tần!
Hàn Dĩ Xuyến không ngờ lại gặp anh ta ở đây nên hơi ngạc nhiên nhưng thật ra lại là sự ghê sợ đến buồn nôn.
Từ Thiên Tần hai tay đút trong túi quần bước tới gần Hàn Dĩ Xuyến, xúc động nhìn cô, quan tâm hỏi
– Cô đến một mình sao?
Nhưng khi anh ta nhìn thấy chiếc xe bên cạnh Hàn Dĩ Xuyến thì liền thay đổi sắc mặt, cô tịch nói
– Là đi cùng anh ta! Hai người quay lại với nhau rồi!
Hàn Dĩ Xuyến né tránh ánh mắt của anh ta, lãnh đạm không muốn trả lời.
Thật ra cô đã nghe Triết Liệt nói chuyện bảng xét nghiệm DNA bị làm giả và cả chuyện điện thoại của Mẫn Quan bị nghe lén.
Tất cả đều do Từ Thiên Tần!
Cô và Từ Lâm chia tay suốt sáu năm, oán hận nhau suốt sáu năm; tiểu Hiên sống xa ba suốt sáu năm; gia đình cô mỗi người một ngã suốt sáu năm.
Tất cả đều được Từ Thiên Tần ban cho!
Nên đối với anh ta, Hàn Dĩ Xuyến không phải hận mà là chán ghét, ghê tởm!
Chỉ vì muốn lấp đầy tham vọng của mình mà có thể đem hạnh phúc của người khác ra đùa giỡn, cả cuộc đời một đứa trẻ nữa!
– Ngài chủ tịch cao quý như vậy cũng đến một nơi bình thường thế này sao?
Cô thờ ơ nói một câu.
Từ Thiên Tần không ngờ cô lại đối với mình lạnh lùng như vậy?
Chẳng lẽ cô quay lại với Từ Lâm thì liền cùng Từ Lâm bắt tay ngồi chung một chiếc thuyền, xem anh ta là kẻ ngáng đường?
– Dĩ Xuyến, cô không cần phải giữ khoảng cách với tôi như vậy!
Hàn Dĩ Xuyến trừng mắt nhìn anh ta, không chút do dự mà trả lời
– Không! Rất cần thiết! Chúng ta không nên thân thiết quá làm gì!
Từ Thiên Tần hơi bất mãn về thái độ của cô nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười nhã nhặn.
– Dĩ Xuyến!
Hai người đang đối diện nhau thì giọng lạnh nhạt của Từ Lâm vang đến, kèm theo đó là bước chân vội vã cùng dứt khoát của hắn; hắn kéo ngay Hàn Dĩ Xuyến về bên cạnh mình và nhìn Từ Thiên Tần đầy thách thức cùng cảnh cáo
– Đừng bao giờ đến gần cô ấy lần nữa nếu không muốn mẹ cậu phải ra đường làm gái bán hoa!
Nói xong liền kéo tay Hàn Dĩ Xuyến về cửa xe, mở cửa và nhét cô vào vị trí phó lái xong thì đi qua cửa lái chính, ném cho Từ Thiên Tần một nụ cười khinh bỉ rồi lên xe, đóng sầm cửa lại.