Mới vừa bước vào cửa chính của nhà họ Tống, quản sự Minh đã đợi ở cửa, cố ý chờ họ trở lại.
“Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, chủ tịch chờ các vị ở phòng khách.”
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, nói vậy ông cụ nhà là muốn nghe một chút kết quả của bữa tiệc này.
Vậy mà, đẩy cửa vào chính là tiếng cười vui thích sung sướng, đến từ Tống Chi Nhậm đang ngồi ở trên ghế sofa.
Sau bao ngày xa cách gặp lại, hai ông cháu đang quấn quít nhau khó chia khó bỏ, lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đến gần, Tống Chi Nhậm đang cầm một miếng bánh ngọt dụ dỗ Mỗ Mỗ ăn, Mỗ Mỗ lại tự mình chơi đùa với hàng lông mày trắng của Tống Chi Nhậm.
“Ba, quản sự Minh nói cha tìm chúng tôi.” Tống Kỳ Diễn lên tiếng đi thẳng vào vấn đề.
Tống Chi Nhậm thả lại miếng bánh ngọt trong tay vào trong khay, ngẩng đầu lên tầm mắt đảo qua hai vợ chồng đang đứng ở đó, trong lòng không khỏi cũng cảm thán: quả thật là trai tài gái sắc, ông trầm ngâm chốc lát mới nói: “Bữa cơm như thế nào?”
“Không phải như thế sao, ý tứ của cha tôi đã truyền đạt chuẩn xác cho Bạch chủ tịch rồi.”
Tống Chi Nhậm lại không như ngày trước hoài nghi lời nói của Tống Kỳ Diễn, gật đầu một cái, trên mặt cũng có chút ý cười, liếc nhìn họ: “Bạch lão mới vừa rồi đích thân gọi điện thoại tới đây, bảo ngày mai Tang Tang sẽ dời qua đây ở.”
“Nhanh như vậy sao?” Cận Tử Kỳ không nhịn được kinh ngạc, “Không phải vẫn chưa làm lễ đính hôn sao?”
Tống Kỳ Diễn cũng phụ họa thêm một câu: “Cứ như vậy chuyển vào, đã hỏi qua ý kiến của Hành Phong chưa?”
Vừa dứt lời, cửa phòng khách lại bị đẩy ra, tiếng nói của Tống Nhiễm Cầm cũng theo đó vang lên: “Vậy còn phải nói, tối mai A Phong chúng ta sẽ tự mình đến nhà họ Bạch đón mẹ con Tang Tang.”
Cận Tử Kỳ quay đầu lại, thì nhìn thấy dưới ánh sáng đèn thủy tinh, Tống Nhiễm Cầm mặt mày hồng hào, quả nhiên là người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, toàn thân Tống Nhiễm Cầm ăn mặc quý khí kéo kéo áo choàng đi tới, đã sớm không còn ủ rũ như lúc sáng nữa.
Tống Nhiễm Cầm lướt qua Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, hoàn toàn xem hai người họ thành người tàng hình, đi thẳng đến chỗ ghế sofa ngồi xuống bên cạnh Tống Chi Nhậm: “Ba, ba yên tâm, con đã cùng A Phong nói chuyện xong rồi.”
Tống Chi Nhậm hài lòng “Ừ” một tiếng, lại giơ tay lên vuốt ve cái đầu dưa hấu của Mỗ Mỗ đang ở trong lòng, dáng vẻ vô cùng yêu thương, cúi đầu ôn tồn hỏi: “Mỗ Mỗ rời đi nhiều ngày như vậy, có nhớ đến ông nội hay không hả?
Cận Mỗ Mỗ nhíu nhíu hàng chân mày nho nhỏ, mới vừa muốn mở miệng, Tống Nhiễm Cầm lại giành trước một bước cười nói: “Ba, chờ sau này Tang Tang sinh đứa nhỏ, thì có cháu cố trai gọi ba là ông cố rồi, đến lúc đó thật đúng là Tứ Thế Đồng Đường rồi!”
Mấy chữ “Tứ Thế Đồng Đường” hiển nhiên khiến cho tâm tình của Tống Chi Nhậm xúc động rồi, đáy mắt ông thoáng hơi sáng lên, vui vẻ mà mím khóe môi gật đầu, chẳng qua là bên kia Tống Kỳ Diễn lại kết thúc cảnh đẹp mà tạt một chậu nước lạnh.
“Chị, lời nói này của chị có thể không công bằng, Mỗ Mỗ sau khi lớn lên sinh đứa nhỏ mới là cháu cố trai của cha, về phần đứa nhỏ của Hành Phong, có thể phải thêm một chữ ‘ngoại’, cũng là phải theo nhà chồng chị.”
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Tống Nhiễm Cầm còn chưa kịp nở rộ cứ như vậy chết non.
Cháu cố bên ngoại, cháu cố bên ngoại, cuối cùng là người ngoài, đâu nào so được với cháu cố ruột thịt nồng thắm thân thiết chứ?
Quả nhiên, Tống Chi Nhậm cũng không vui mừng như trước đó nữa, vẻ chờ mong trên mặt cũng từ từ thu lại.
Cận Tử Kỳ áp chế ý cười, thúc một cái lên khuỷa tay của Tống Kỳ Diễn: “Anh nói nhiều thật! Có phải mẹ của em cũng sẽ không thương yêu Mỗ Mỗ và đứa bé trong bụng em nữa hay không?”
Thấy hắn thức thời, sống lưng lập tức thẳng tắp không dám lên tiếng, Cận Tử Kỳ cũng theo đó cười mà không nói.
Ngược lại Mỗ Mỗ đang ở trong ngực Tống Chi Nhậm đột nhiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nháy mắt mấy cái, nhìn Tống Nhiễm Cầm hỏi: “Bà ơi, trong bụng dì Chiêu cũng cất một em bé giống Kỳ Kỳ sao?”
Lúc Tống Nhiễm Cầm nghe gọi tiếng “Bà ơi” này, khóe mắt đột nhiên căng lên, nhưng vẫn duy trì nụ cười, vuốt vuốt mái tóc của Mỗ Mỗ: “Tại sao có thể gọi là bà bậy bạ như vậy, cô là cô cả của con.”
Mỗ Mỗ cắn ngón tay nhỏ: “Nhưng mà bà rất già nha! Nếp nhăn trên mặt còn nhiều hơn so với bà ngoại của Mỗ Mỗ!”
Tống Nhiễm Cầm nghẹn đỏ mặt, bàn tay đang đặt trên đầu của Mỗ Mỗ hận không thể vỗ một cái thật mạnh lên cái đầu nhỏ này.
Nhưng mà dưới ánh mắt theo dõi của Tống Chi Nhậm, bà nào dám làm loạn, vô cùng dịu dàng vuốt ve cái đầu lù xù của Mỗ Mỗ, ngượng ngùng mà cười: “Nhìn đứa nhỏ này, thật sự là biết nói giỡn.”
Mỗ Mỗ lại chớp mắt to: “Cô nói cô là cô cả của Mỗ Mỗ, đó chính là chị gái của ba ba, Kỳ Kỳ và ba ba kết hôn thì dẫn theo Mỗ Mỗ dời đến nhà của ông nội ở, cô cả và ba ba của chú A Phong kết hôn, vậy tại sao cô không dời đến nhà của ông nội chú A Phong ở?”
Giọng nói non nớt trong trẻo vang dội của Mỗ Mỗ mang theo nghi ngờ ngây thơ, dư âm lượn lờ ở trong phòng khách to như thế.
Khoé miệng của Tống Nhiễm Cầm co quắp, cúi đầu nhìn sang đôi mắt trong veo thuần khiết, trong lòng mặc niệm: lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, phải nhẫn nại, nhẫn nại, chớ tranh chấp với thằng nhóc thúi này.
Kết quả Tống Chi Nhậm nghe Mỗ Mỗ nói xong, dường như cũng cảm thấy có đạo lý, quay đầu nói với Tống Nhiễm Cầm: “Lần trước nói phòng ở đang trùng tu, như thế nào?”
Nụ cười trên mặt Tống Nhiễm Cầm có chút không nén được giận, làm thế nào ngay cả ba cũng thúc giục mình chuyển đi?
Nén lại sự không thoải mái trong lòng xuống, Tống Nhiễm Cầm cố cười nói: “Trùng tu vốn chính là cái chuyện phiền toái, phải tìm nhà thiết kế của công ty thiết kế, mời người của công ty mua vật liệu trang trí, cũng cần có thời gian, mặc dù hiện tại trùng tu xong rồi, nhưng mùi dầu nặng như vậy, Tang Tang lại mang thai, ba, lúc này đối với sự phát triển của thai nhi cũng không tốt.”
Nói đi nói lại, chính là tìm các loại lý do để từ chối việc dọn ra khỏi Tống trạch!
Tống Chi Nhậm cũng cảm thấy Tống Nhiễm Cầm nói có chút đạo lý, lại cũng không thúc giục nữa, Mỗ Mỗ lại nằm ở trong ngực Tống Chi Nhậm, làm mặt quỷ với Tống Nhiễm Cầm, lè lưỡi la ầm lên: “Cô cả xấu hổ, không có nhà ở sẽ phải ngụ ở nhà của Mỗ Mỗ!”
Tống Nhiễm Cầm nghe thấy thiếu chút nữa thở không nổi, nhưng đối với cái thằng nhóc thúi này liên tiếp đối nghịch với bản thân mình là đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không xong, ai bảo nó có Tống Chi Nhậm làm núi dựa!
Cẩn thận suy nghĩ một chút, một đứa bé bốn năm tuổi nào đâu biết những chuyện này?
Mạch suy nghĩ trong lòng Tống Nhiễm Cầm vừa chuyển, lại đoán chừng là Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn dạy cái thằng nhỏ thối tha này nói như vậy, vì chính là muốn đuổi mình ra khỏi nhà họ Tống, trong lòng càng thêm phẫn hận không dứt.
Cướp đi vị trí quản lý Bộ phận nhân sự của bà, hiện tại lại không thể chờ đợi mà muốn đuổi bà đi, thật là hèn hạ!
Tống Chi Nhậm nhìn Tống Nhiễm Cầm mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng cũng không nói giúp bà, sau một lát, tựa như nhớ ra cái gì đó, nhìn sang bà hỏi: “Hành Phong đâu? Không phải nói trở về sao? Thế nào không thấy nó?”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, cửa phòng khách bị đẩy ra, Tô Hành Phong vội vội vàng vàng đi tới.
Tình trạng vết thương trên mặt anh vẫn chưa hoàn toàn lành lại, khoé miệng còn hơi bầm tím, nhưng mấy ngày nay ở trong bót cảnh sát bị khổ không ít, cho dù là tắm rửa sạch sẻ, trên mặt vẫn khó nén đi sự gầy gò và mệt mỏi.
Tô Hành Phong gọi Tống Chi Nhậm một tiếng “Ông ngoại” sau đó đi thẳng đến trước mặt Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.
Ánh mắt của anh xẹt qua mặt Tống Kỳ Diễn, cuối cùng dừng ở trên người Cận Tử Kỳ, ánh mắt mang theo vài phần ý cầu khẩn: “Tôi nghe nói các người tối nay đi Thịnh Thế Hào Đình ăn cơm, có vô tình nhìn thấy Niệm Chiêu hay không?”
Tô Hành Phong đối với Tống Kỳ Diễn xưa nay có địch ý, cho nên dù thật muốn cầu người cũng sẽ lựa chọn cầu xin Cận Tử Kỳ.
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhướng, nhìn Tô Hành Phong dáng vẻ nóng nảy như vậy: “Cô ấy không về nhà sao?”
“Về nhà?” Thời điểm Tô Hành Phong lặp lại mấy chữ, sắc mặt đột nhiên đổi một cái, anh nhìn sang ánh mắt thản nhiên của Cận Tử Kỳ suy nghĩ vài giây, đơn giản nói một tiếng cám ơn thì xoay người đi ra ngoài.
“Thật vất vả trở lại, đã trễ thế này còn muốn đi đâu nữa?” Lên tiếng lại là Tống Chi Nhậm.
Ông cụ nhà nghe được Tô Hành Phong lại muốn đi tìm Kiều Niệm Chiêu, lúc này thì sầm mặt, đừng quên, trước đó Tống Nhiễm Cầm còn mới vừa nói với ông bảo đảm Tô Hành Phong sẽ ngoan ngoãn cùng Bạch Tang Tang kết hôn, kết quả chỉ chớp mắt thái độ của nó lại thế này!
Tống Nhiễm Cầm cũng gấp, đứng lên chạy tới kéo lấy cánh tay Tô Hành Phong, không để cho anh đi, khẽ ghé vào tai anh cắn răng quát nhỏ: “Không phải đã bảo con với cô ta cắt đứt liên lạc, cắt đứt liên lạc, tại sao còn dây dưa không rõ!”
Mặt Tô Hành Phong lộ vẻ khó xử: “Mẹ, không phải như vậy, gần tối con gọi điện thoại cho cô ấy nói chuyện, cô ấy không có bất kỳ phản ứng nào thì cúp điện thoại, sau đó con điện thoại cô ấy thì tắt máy, con lo lắng cô ấy gặp chuyện không may.”
“Coi như cô ta gặp chuyện không may cũng không có liên quan tới con!” Tiếng nói nghiêm nghị của Tống Chi Nhậm vang dội khắp phòng khách: “Con nhìn xem một chút bản thân mình đi rốt cuộc giống cái dạng gì! Phàm là có chút triển vọng, cũng không nên cùng cô ta vương vấn không dứt được!”
Trong phòng khách lập tức an tĩnh lại, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn giữ im lặng, không định dính vào, đều là chuyện nhà người ta, có liên quan gì đến họ chứ?
Tô Hành Phong cũng cau mày, không đồng ý lí do của Tống Chi Nhậm, “Các người nói để cho tôi chịu trách nhiệm với Bạch Tang Tang và đứa bé kia, tôi chịu trách nhiệm, bây giờ, chẳng lẽ ngay cả việc tôi muốn quan tâm một người cũng không có quyền sao?”
Anh còn chưa dứt lời, thì có một tiếng quải trượng gõ xuống đất, “Nhiễm Cầm, con buông nó ra cho ta, nó muốn đi đâu thì đi nơi đó, muốn tìm người phụ nữ nào thì tìm người phụ nữ đó, ta cũng không cần biết nữa!”
“Ba, ba đừng giận, đứa nhỏ này chính là rất có tình có nghĩa, mới có thể không nhìn nổi người khác chịu khổ gặp khó khăn, chuyện tuyệt đối không phải như ba nghĩ, A Phong, còn không mau nói xin lỗi với ông ngoại con đi.”
Tống Nhiễm Cầm vội vàng xoay người giải thích cùng Tống Chi Nhậm, kết quả bà vừa mới quay người qua, Tô Hành Phong ở bên cạnh lại tránh thoát tay của bà xô cửa bỏ chạy, Bất kể bà kêu gọi thế nào cũng không dừng lại.
“A Phong!” Tống Nhiễm Cầm lại muốn đuổi theo.
“Ai cũng không được phép đuổi theo cho ta! Ăn nói hồ đồ, đến bây giờ còn không biết rõ tình hình hiện tại, ta thấy bây giờ rất may mắn mình không có giao cho một người như vậy, đúng là vốn không kham nổi chức vụ to lớn trong Tống thị!”
Tống Chi Nhậm nói năng hùng hỗ đầy khí phách xong, lại đứng dậy chống quải trượng nắm bàn tay bé nhỏ của Mỗ Mỗ rời khỏi phòng khách.
không có lời gì nghiêm trọng so với một câu nói này của người nắm quyền nhà họ Tống, rốt cuộc ông đã hoàn toàn bác bỏ khả năng thừa kế nhà họ Tống của Tô Hành Phong, cũng là chặt đứt ý niệm mà bao năm quaTống Nhiễm Cầm ngày nhớ đêm mong!
Cận Tử Kỳ quay đầu lại, thì nhìn thấy vành mắt củaTống Nhiễm Cầm đỏ bừng bừng và ngũ quan dữ tợn vặn vẹo, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự chỉ trích gay gắt củaTống Chi Nhậm, sững sờ mà chết trân tại nơi đó.
Chỉ chốc lát sau, biểu tình trên mặt Tống Nhiễm Cầm càng thêm thù hận sâu như biển, hung hăng chạy ra ngoài, tiếng giày cao gót nện trên đất vang dội, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đồ sao chổi, cái đồ sao chổi…”
Có lẽ, oán hận đối với Kiều Niệm Chiêu lại thâm sâu thêm mấy phần, dù sao, ở trong mắt bà là Kiều Niệm Chiêu phá hủyTô Hành Phong.
Nhưng lại không biết được, thật sự thì vào bốn năm trước, trong khoảnh khắc Tô Hành Phong ở trong hôn lễ bỏ rơi Cận Tử Kỳ mà đi, ở trong lòngTống Chi Nhậm cũng đã có suy tính cảm thấy một người đàn ông vì phụ nữ mà bị chi phối làm sao có thể chấp chưởng Tống thị?
Phòng khách náo nhiệt lần nữa khôi phục sự an tĩnh, tiếng chuông di động củaCận Tử Kỳại đột ngột vang lên.
Là Cận Chiêu Đông gọi điện thoại tới, vừa đón lấy, chính là tiếng Cận Chiêu Đông hơi có vẻ lo lắng hỏi thăm: “Tử Kỳ,Hành Phong nói tối nay con gặpNiệm Chiêu, con có biết nó ở chung một chỗ với ai, đi nơi nào không?”
“cô ta vẫn chưa trở về sao?”
“không có, hiện tại ba đang ở Thịnh Thế Hào Đình, ở bãi đậu xe tìm được xe thể thao của Niệm Chiêu, nhưng mà, cô phục vụở quầy lại nói nó đi rồi, là bị ba người đàn ông mang đi, không biết có thể bị nguy hiểm hay không?”
Tôn Hạo thế nhưng không đưaKiều Niệm Chiêu về nhà?
Cận Tử Kỳ liếc nhìn đồng hồ treo tường, chiếu theo thời gian, sớm nên đưa cô ta an toàn đến nhà.
không nhìn được ngẩng đầu cùng Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ lúc đó thực sự nên ghi nhớ bảng số xe của Tôn Hạo sao?
Xoay người thong thả ngồi xuống ghế sofa, phụ nữ có thai đứng lâu như vậy vẫn là rất mệt mỏi.
Trong ống nghe hô hấp của Cận Chiêu Đông có chút gấp gáp, hẳn là bên đó đang tìm kiếm khắp nơi, thậm chí còn loáng thoáng có giọng nói của Kiều Hân Hủy đầy lo lắng, quả thật như là đôi vợ chồng đang sốt ruột tìm con gái!
Chỉ bất quá, còn không biết đôi vợ chồng này nửa đường có thể ngoẻo đầu hay không?
Cận Tử Kỳ đang có ý xấu mà suy nghĩ,Tống Kỳ Diễn cũng đã ngồi ở trên tay vịn ghế sofa, đưa tay cướp đi điện thoại di động của cô, trong giọng nói rất có ý trách cứ: “Phụ nữ có thai tại sao có thể cả ngày cầm điện thoại di động.”
Cận Tử Kỳ ngoẻo khóe môi liếc hắn một cái, mà hắn đã cầm điện thoại đứng dậy đi tới trước cửa sổ.
Mới hớp một hớp nước ấm người giúp việc mang lên, Tống Kỳ Diễn đã trở lại, tiện tay ném di động lên trên khay trà, tùy ý mà ngồi xuống cạnh cô, nhận lấy ly nước của cô rồi ấn môi xuống chỗ cô vừa mới uống.
Cận Tử Kỳ cảm thấy hắn cố ý làm ra hành động ái muội như vậy, gương mặt hơi hơi nóng lên.
“Cũng nói cho họ biết rồi?” cô hỏi một câu thăm dò.
hắn gật đầu: “Ừ, không có việc gì hay để giấu giếm, chỉ cần đi xuống phòng giám sát và điều khiển thì sẽ biết.”
Đem chén nước gác qua khay trà, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên chặn ngang ôm lấy Cận Tử Kỳ, “Đến thời gian dưỡng thai rồi!”
Cận Tử Kỳ bất ngờ không phòng ngự bị ôm lấy, cuống quýt ôm cổ của hắn, đôi mắt đẹp trừng lên tròn xoe, Tống Kỳ Diễn càng thấy càng thích, cúi đầu hôn trộm một cái, “Bà mẹ tương lại thật xinh đẹp!”
Chung quanh người giúp việc đang đứng hoặc cúi đầu cười khẽ hoặc che miệng, vẻ mặt mập mờ đầy hâm mộ.
Cận Tử Kỳ đẩy lồng ngực tráng kiện của hắn một cái, hắn lại lù lù bất động, trêu ghẹo mà huýt sáo với cô, lại vui rạo rực mà ôm cô một mạch bước nhẹ nhàng, đi lên trên lầu.
Tựa vào đầu vai hắn, Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô đâu nào không biết tâm ý của hắn, hắn là sợ cô suy nghĩ nhiều, mới cố ý phân tán sự chú ý của cô như vậy, tình thương của cha đã sớm như thế cần gì phải để ý nhiều hơn nữa?
Đêm tối trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng rực rỡ, xuyên qua mành vải mỏng nghiêng bóng rắc vào chiếc thảm lông cừu.
Bởi vì Cận Tử Kỳ chung quy thích mang chân không ở trong phòng đi tới đi lui, nhất là sau khi mang thai, lo lắng khí lạnh thấm từ bàn chân làm tổn hại sức khỏe, phòng ngủ lại trải lên một lớp thảm lông cừu thật dày vừa đề phòng bị lạnh và phòng trơn trợt.
Hơi ấm từ cửa máy điều hòa không khí thoát ra vù vù, trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn chùm màu vàng nhạt.
Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ ngồi ở đầu giường, nghe tiếng nhạc êm dịu phát ra từ máy chơi nhạc, từ “Sunny Bay” nghe đến “Rhine River”, hết cái này đến cái khác, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm.
Bên tai là khúc dương cầm kỳ ảo linh động khiến người ta yên lặng, đỉnh đầu là một quầng sáng nhu hoà, ý cảnh duy mỹ.
Đêm đã khuya, Cận Tử Kỳ vùi ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, híp mắt nhìn hắn: “Nghe đủ rồi chưa?”
Tống Kỳ Diễn bị cô ép buộc rút ra khỏi thế giới âm nhạc, mở ra đôi mắt đang khép hờ, gương mặt không tình nguyện.
“Tiểu Kỳ, âm nhạc đối với việc dưỡng thai rất quan trọng, chúng ta phải kiên nhẫn nghe giảng nhiều mà. . . . . .” Dừng một chút, “Đúng rồi, hôm nay anh nghiên cứu một chút Đường Thi Tống Từ, trong đó có một đoạn anh vô cùng thích.”
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ hắn nghiên cứu học vấn, giương lên khóe miệng cười cười: “Nói một chút thử xem.”
Tống Kỳ Diễn đằng hắng cổ họng, mắt cũng liếc nhìn cô, mới từ từ đọc ra: “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. . . . . . Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục.”
Cận Tử Kỳ hơi nhíu mi tâm: “Anh xác định đây là thơ Đường hoặc là Tống Từ, không phải Kinh Thi?”
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn giật giật, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh mà điểm lên chút mũi cô: “Không nghĩ tới lại không gạt được em, thật sự thì là do anh cố ý đọc sai, muốn xem thử một chút có phải em ngủ gật đến ý thức không rõ hay không.”
Cận Tử Kỳ nghe hắn nguỵ biện không được tự nhiên mà buồn bực cười ra tiếng, tựa đầu vào trong ngực hắn: “Kể truyện cười nghe chút đi.” Edit by Tâm Thường Lạc
“Kể truyện cười?” Vắt hết óc mà suy nghĩ một chút, “Có ba cô y tá tụ họp ở chung một chỗ kể chuyện trước đó các cô trêu cợt bác sĩ, y tá thứ nhất nói ‘ tôi nhét bông y tế vào trong ống nghe khám bệnh của anh ta’.”
Đỉnh đầu không có tiếng vang, Cận Tử Kỳ nhướng mắt, theo dõi hắn: “Sau đó thì sao?”
Ánh mắt của Tống Kỳ Diễn thoáng lóe lên, chợt ôm cô giọng nói có thương lượng: “Buổi tối khuya kể truyện cười làm gì, anh kể chuyện xưa cho em nha.”
Cận Tử Kỳ nhìn đôi mắt hắn nhấp nháy, như có áo não vẻ, càng thêm đối với câu truyện cười chưa kể xong của hắn cảm thấy tò mò: “Không cần, em muốn nghe tiếp truyện cười đó, tiếp tục kể đi.”
“Thật sự thì không có chút nào buồn cười.” Chân mày của Tống Kỳ Diễn nhíu lại, nghiêm trang nói.
“Hả?” Cận Tử Kỳ lại càng có nhiều hứng thú mà nhìn hắn, “Vậy anh cứ kể ra em sẽ đánh giá thử.”
Tống Kỳ Diễn thấy bộ dạng của cô thực sự như đứa bé cưng tò mò, biết chạy không thoát, nhắm mắt nói: “Ý tá thứ hai nói ‘ tôi đâm thủng bao cao su trong ngăn kéo của bác sĩ’, người y tá thứ ba nghe xong thì té xỉu.” Edit by Tâm Thường Lạc
Nói xong cũng cẩn thận từng chút quan sát vẻ mặt của Cận Tử Kỳ, quả nhiên, nụ cười bên khóe miệng cô có chút cứng đờ, thấy cô nhìn mình lom lom, ngượng ngùng mà cười: “Ha ha, anh đã nói không buồn cười, em lại còn muốn nghe.”
Khóe miệng Cận Tử Kỳ giật giật, theo dõi hắn, ánh mắt nghiêm nghị, ngoài cười nhưng trong không cười.
Cô thật sự hận không thể níu lấy lỗ tai của hắn hỏi một chút, rốt cuộc là hắn đã xem đoạn truyện cười mặn này ở nơi nào?
“Khụ!” Tống Kỳ Diễn vội ho một tiếng, cố gắng nói sang chuyện khác: “Tiểu Kỳ, tiếp theo anh kể cho em chuyện xưa.”
Cận Tử Kỳ khẽ nhướng đầu lông mày, khóe miệng cong lên cười đến ngọt ngào: “Được!”
Toàn thân Tống Kỳ Diễn rợn cả tóc gáy mà run lên, có loại cảm giác chẳng lành cưỡi trên lưng cọp khó xuống: “Đây là câu chuyện xảy ra ở một nông thôn nhỏ ở nước Đức, thuở xưa, mở đầu có một con heo mẹ mang thai heo con gọi là Hoa cô nương. . . . . .”
Chuyện xưa chỉ mới kể mở đầu, Tống Kỳ Diễn lại “Ai ôi” một tiếng, lỗ tai bị hai ngón tay nhỏ nhắn mảnh khảnh nắm được, “A đừng. . . . . . anh còn chưa kể xong, trong góc chuồng heo có một con heo đực đang ngồi chồm hổm……”
Cận Tử Kỳ xoay mặt, nín cười, nhưng cũng buông lỗ tai của hắn ra. Edit by Tâm Thường Lạc
Rời khỏi lồng ngực của hắn, hãy còn nằm nghiêng ở một bên giường, sau đó quay lưng lại không để ý đến hắn.
Tống Kỳ Diễn xoa xoa lỗ tai bị bấm đỏ, than nhẹ một tiếng, lại không sợ chết mà dán dính qua.
“Tức giận?”
“. . . . . .”
“Vợ à, anh thật sự là không có ý ví von em thành heo mẹ.”
Người vốn đang giả bộ ngủ bỗng dưng xoay người, dùng ánh mắt uy vũ mà nhìn hắn chằm chằm.
Tống Kỳ Diễn chỉ cảm thấy đôi mắt quyến rũ như tơ, kể từ sau khi mang thai lại càng thêm một phần phong tình dịu dàng, hắn cúi đầu đưa tay đặt lên bụng của cô: “Hình như so với ngày hôm qua lớn hơn một chút, cục cưng phát triển thật sự nhanh.”
Khóe mắt Cận Tử Kỳ căng lên: “Hôm nay uống thêm một chén canh.” Ngữ điệu nhàn nhạt, vẫn chưa hết giận.
Tống Kỳ Diễn dời tay xuống dưới thắt lưng cô cảm giác thật tốt: “Anh giúp em đo nhé?”
Cận Tử Kỳ giận hắn liếc mắt một cái, không thèm để ý, lại quay người đi: “Không muốn di chuyển.”
“Không sao, anh lấy thước dây là được rồi.” Edit by Tâm Thường Lạc
Tống Kỳ Diễn rón rén mà vén chăn lên xuống giường, đến bàn trang điểm cầm thước dây trong ngăn kéo tới đây, lại rón ra rón rén mà bò lên trên giường, sau đó tốt tính mà nói: “Tới đây, anh đo cho em.”
Da của Cận Tử Kỳ rất nhẵn nhụi bóng loáng, nhất là sau khi mang thai, cả phần ngang hông vừa mịn vừa mềm, Tống Kỳ Diễn đo đo, tâm cũng có chút khác thường, bàn tay bắt đầu không an phận mà di chuyển.
Một cỗ xúc cảm nóng bỏng từ bên hông lan tràn tới ngực, hơn nữa có khuynh hướng càng ngày càng nóng lên, Cận Tử Kỳ cảnh giác mà mở mắt ra quay đầu lại: “Anh làm gì thế?”
Tống Kỳ Diễn ngước mắt nhìn cô, giống như một con con sói xám lớn cụp lỗ tai tủi thân: “Anh có chút khó chịu.”
Cận Tử Kỳ nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó hiểu “Khó chịu” trong lời nói của hắn, dường như không giống với lý giải lúc ban đầu của cô, đợi đến thời điểm Tống Kỳ Diễn đã thay đổi hành động, Cận Tử Kỳ thiếu chút nữa từ trên giường bật dậy.
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, hai tay cô ngăn ở trước ngực, hầm hầm giận dữ, thần sắc nghiêm nghị mà ngăn Tống Kỳ Diễn lại, vẻ mặt nghiêm túc giống như một người vệ sĩ.
“Hơn nửa đêm, anh đừng làm loạn, bên cạnh Mỗ Mỗ và Thanh Kiều còn ngủ……”
Nói xong sau đó lại phát hiện mình miệng đắng lưỡi khô, tiếp đến nhịp tim cũng hơi chậm lại, đột nhiên cảm thấy mình miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn sâu thẳm u ám, khóe môi mang ý cười, lại có vẻ ngả ngớn, từ phía sau ôm lấy cô: “Nơi này hiệu quả cách âm vô cùng tốt.”
Cận Tử Kỳ cuộn mình ở trong chăn mặt thoắt đỏ thoắt tím, không muốn để ý tới hành vi giở trò lưu manh của hắn, nhưng cũng theo chiều hướng phát triển, làm sao có thể ngăn cản được hoóc-môn quyến rũ?
— —— —— —-
Sáng sớm thức dậy, Cận Tử Kỳ đối với sự mất khống chế tối hôm qua cảm thấy có chút ngượng ngùng, thừa dịp Tống Kỳ Diễn vẫn chưa tỉnh lại, trước hết rời giường ra khỏi phòng ngủ, thấy Thanh Kiều và Mỗ Mỗ ở sát vách cũng không có dấu hiệu rời giường, thì một mình đi xuống lầu.
Vườn hoa phía sau nhà họ Tống được xây rất đẹp, Cận Tử Kỳ khoác một cái áo lông nhung tản bộ, khi đi ngang qua đình nghỉ chân trong vườn hoa, nhìn thấy bên trong có một bóng người đang ngồi không nhúc nhích.
Hai mắt theo bản năng nhìn thêm vài lần, khoảng cách không xa, lại phát hiện đó là Tô Hành Phong.
Có chút kinh ngạc, không biết anh đã ngồi ở nơi này bao lâu, là từ tối hôm qua sau khi trở lại hay là sáng nay sau khi rời giường mới đi vào trong lương đình, giờ phút này anh đang nhắm chặt mắt tựa vào hàng rào.
cô rõ ràng nhìn thấy khóe mắt trái của anh sưng đỏ, hình như là bị người ta đánh một đấm mạnh mẽ.
Nếu như cô không có nhớ lầm, tối hôm qua ở trong phòng khách lúc nhìn thấy anh, hai mắt còn lành lặn, chỉ có khóe miệng còn sót lại chút máu ứ đọng, sáng nay làm thế nào trên mặt lại bị thương rồi?
Sáng sớm sương sớm quá nặng, cô mặc áo lông nhung cũng còn thấy lạnh, huống chi anh chỉ mặc một chiếc jacket?
Cận Tử Kỳ cũng không biết mình tại sao lại đột nhiên nảy sinh ý tốt, cho nên đi tới đánh thức anh.
cô suy nghĩ một chút, đem phần mềm lòng này đổ lỗi cho cục cưng ở trong bụng, không phải noi nhân chi sơ tính bổn thiện sao?
Tô Hành Phong nghe thấy tiếng nói đột nhiên mở mắt ra ngẩng đầu lên, thấy là Cận Tử Kỳ, miễn cưỡng mà kéo kéo khóe miệng.
Anh nhìn qua so với tối hôm qua càng thêm mệt mỏi, trên người và trên mặt cũng có chút nhếch nhác.
Tầm mắt của Cận Tử Kỳ nhìn lướt qua người anh một lần, dường như anh bị cô quan sát nên không được tự nhiên, đột nhiên ngồi thẳng người lại, hai bàn tay cũng không khỏi mà gác qua trên đùi: “Sớm như vậy? Tống Kỳ Diễn đâu?”
“Anh ấy còn đang ngủ.” Cận Tử Kỳ bình tĩnh nói, liếc nhìn đầu vai anh bị sương thấm ướt đẫm, “Nếu như muốn ngủ nên trở về phòng ngủ đi.” nói xong lại cứ thế mà xoay người chuẩn bị trở về lầu chính.
Lại đột nhiên nghe được an gọi mình: “Tử Kỳ, không cần mỗi lần nhìn thấy anh thì lánh xa giống như thấy rắn vậy.”
Lánh xa như thấy rắn? Dùng ví dụ này ngược lại chuẩn xác.
Cận Tử Kỳ quay đầu lại, nhìn đến anh, khóe miệng nhẹ nâng lên một góc độ: “Theo quan hệ vợ chồng sắp cưới trước kia, nếu như còn quá gần gũi, sợ là sẽ phải bị người ta chỉ trích, tôi cũng không muốn trở thành kẻ thù tưởng tượng của cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi, càng không muốn cậu của anh có chỗ hiểu lầm, nếu như anh không ngại, sau này gặp mặt có thể gọi tôi là mợ.”
Tô Hành Phong lại nhìn thẳng sang cô: “Tối hôm qua Niệm Chiêu vẫn cùng một người đàn ông tên là Tôn Hạo ở chung.”
Đáy mắt Cận Tử Kỳ thoáng kinh ngạc, ánh mắt lại dừng ở vết thương trên khóe mắt anh: “Anh ta đánh?”
Gần đây đàn ông vì Kiều Niệm Chiêu vung tay thật sự không ít, mấy ngày trước đàn ông nhà họ Bạch, tối hôm qua là Tôn Hạo, bất quá mỗi lần ắt không thể thiếu nhân vật như thế là Tô Hành Phong.
Tô Hành Phong thật giống như thấy được sự nghiền ngẫm trong mắt cô, sắc mặt ảm đạm lại: “Tối hôm qua đánh với anh ta.”
“Anh đánh thua?” Cận Tử Kỳ chợt rất muốn biết ai thắng ai thua, nhìn dáng vẻ Tô Hành Phong hơi có vẻ chật vật, cô lại có ý xấu mà hi vọng anh là bên thua, quả nhiên, phụ nữ đều là động vật nhỏ mọn.
Mặc dù cô đối với Tô Hành Phong không có cảm giác, nhưng đối với việc anh ta từng làm những chuyện như vậy đối với mình mà tính toán chi li.
Tô Hành Phong không trả lời cô ngay, đi ra đình nghỉ mát, đứng ở cách đó không xa nhìn cô, nhíu mày: “Niệm Chiêu tối hôm qua từ trong PUB ra ngoài cùng Tôn Hạo đi khách sạn, không phải em đã sớm cũng biết chuyện này?”
đi khách sạn sao? Vậy có phát sinh chuyện gì không? Thí dụ như….
“Tình cờ nhìn thấy mà thôi.” Trả lời thế nghe làm sao cũng có xu hướng giấu đầu hở đuôi?
Nhưng cô cũng lười giải thích, đây là chuyện của bọn họ, tốt hay xấu cũng không liên quan nhiều lắm đến cô.
Tô Hành Phong nghe được câu trả lời của cô, ánh mắt khẽ động, gật đầu một cái, vô vị mà cười cười.
Trong vườn hoa không khí lạnh có chút nặng. Cận Tử Kỳ không muốn đợi lâu nữa, nhấc chân muốn đi, sau lưng lại truyền tới giọng nói của Tô Hành Phong: “Tử Kỳ, nhìn thấy anh và Niệm Chiêu như vậy không phải em rất vui vẻ chứ?”
“Anh cứ nói thử xem?” cô không quay đầu lại, nói xong lại đi qua con đường nhỏ có đá cuội.
“Có lẽ thật sự là người đang làm thì trời đang nhìn, đây là báo ứng của chúng tôi sao?”
Anh ta giống như đang lầm bầm lầu bầu, tiếng nói không lớn, mang theo khổ sở tự giễu, bước chân của Cận Tử Kỳ hơi nao nao, nhưng không xoay người lại để nhìn đến dáng vẻ lạc phách của anh lúc này, tự mình đi ra ngoài.
Mới vừa bước lên bên sân cỏ đi tới lầu chính, dường như là bị một trọng lực nào đó dẫn dắt, Cận Tử Kỳ theo bản năng mà ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tống Kỳ Diễn chẳng biết khi nào đã tỉnh lại đang đứng trước ban công.
Hắn đã đứng ở nơi đó lúc nào? Cô mới vừa rồi cùng Tô Hành Phong nói chuyện không phải hắn cũng nhìn thấy?
Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn sang chỗ đình nghỉ mát, đã không thấy bóng dáng Tô Hành Phong, sợ là đã trở về phòng nghỉ ngơi, khóe mắt nhìn lên bóng dáng cao ngất trên ban công, lại có loại chột dạ như “Bị bắt gian”.
Chờ cô trở lại phòng ngủ, Tống Kỳ Diễn đang lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế sofa xem 《 Mười vạn cái tại sao 》.
Không biết hắn lấy quyển sách này từ nơi nào, có lẽ là pha trộn trong những quyển truyện thiếu nhi trong lần mua về.
Cận Tử Kỳ thấy hắn cẩn thận như vậy, lại không muốn quấy rầy hắn, xoay người đi tới phòng tắm, lại nghe được hắn lên tiếng: “Cậu ta hối hận sao?” Giống như là thuận miệng hỏi một câu, không để ý quá nhiều.
Xoay người lại, nhìn hắn, hắn vẫn cúi đầu, tay lật sách xem lướt qua, một phong thái nhàn nhã.
Giống như, một câu kia mới vừa rồi bất quá là cô nghe lầm.
“Hình như cũng không cao hứng như trong dự liệu.” Khi thấy Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu đứt đoạn ồn ào.
Tống Kỳ Diễn lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi sâu thẳm mắt nhìn thẳng cô, khóe miệng cũng dần dần cong lên, gác bộ sách qua một bên, “Đi tắm một chút đi, nên xuống ăn điểm tâm.”
Tâm tình của hắn dường như trở nên rất tốt. Cận Tử Kỳ cong khóe miệng, lại vào phòng tắm.
Nước ấm bên trong van nước đổ xuống ào ào, cô hứng một chậu nước đầy rồi thả đôi tay hơi lạnh vào.
Hơi nước lờ mờ phất vào mặt, nụ cười tràn bên khoé miệng từ từ sụp xuống, cô không biết nên nói như thế nào về sự biến hoá đột ngột của Tô Hành Phong vào lúc này, thật sự thì cũng không coi là bất ngờ, cô đã sớm đoán được sẽ có một ngày như thế.
Chẳng qua là ngày này tới vẫn sớm một chút so với trong dự liệu, cho nên mới khiến cô cảm thấy có phần kinh ngạc.
Nhớ tới Tô Hành Phong từng nói với cô, anh nói cô quá lý trí, luôn đặt lợi ích của gia tộc ở vị thứ nhất, anh nói anh muốn một tình yêu giúp nhau trong lúc hoạn nạn, anh nói anh không muốn người nằm bên cạnh là một người bạn hợp tác.
Cận Tử Kỳ lắc đầu cười khẽ, dường như tất cả mọi người đối với tình yêu của cô không có mong đợi!
Cùng Tô Hành Phong khi còn bé chung sống, có thể vẫn không gọi là tình yêu. Nhưng mà, thật sự tiếp xúc với Tô Hành Phong, đặc biệt là thời điểm cô đang bất lực nhất Tô Hành Phong du học trở về, giống như là một kỵ sĩ khí thế ngang trời xuất hiện, cứu vớt cô khỏi bóng tối mê man, làm thế nào cũng đạt đến độ đặc biệt!
Đáng tiếc, như anh mới vừa nói, vào thời điểm đó biểu hiện của cô quá khôn khéo tĩnh táo, một chút cũng không để cho anh thân là một người đàn ông có ưu thế, ngay cả một chút xíu tán dương, nhưng cô đã từng chút từng chút một tiêu trừ nghiền nát đi một cách ngoan tuyệt.
Giai đoạn anh lập nên sự nghiệp, có lẽ cô là bạn hợp tác tốt nhất. Vậy mà, sau khi thành công, lại mong muốn loại thiên sứ “Thiện lương đơn thuần” như Kiều Niệm Chiêu tới chia sẻ cùng phụ trợ!
Đột nhiên nhớ tới vào đêm trước khi họ kết hôn, trước khi cô xoay người rời đi anh nói một câu “Tử Kỳ, nếu như một ngày nào đó em muốn ly hôn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể ký tên vào đơn ly hôn.”
Quả nhiên, ở trong mắt người khác, cô có Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam(*), ai cũng có thể tới đâm một đao, bởi vì bọn họ biết, Cận Tử Kỳ sẽ không chảy máu, cho dù là đau đớn, cũng sẽ tự động khép lại.
Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam: là 2 trong 72 công phu Thiếu Lâm Tự
Kim Chung Tráo (金鐘罩) (chuông vàng úp) : dùng vài thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng. Đứng thứ ba trong Thiếu Lâm tứ đại thần công, được Đạt Ma sáng tạo sau Đồng Tử Công. Bao gồm 12 quan, luyện đến đệ thập nhị quan thì đao thương bất nhập, thủy hỏa bất cụ, bách độc bách xâm, trở thành thân kim cang bất hoại trong truyền thuyết, thiên hạ vô địch. Do Kim Chung Tráo thâm sâu khó luyện nên Đạt Ma sáng tạo thêm Dịch Cân Kinh thất cấp phù đồ để đệ tử đời sau dễ tu tập.
Thiết bố sam ( 鐵布衫) (áo giáp sắt): Luyện vai, ngực, lưng cho thành cứng như sắt, không luyện bụng. Khởi luyện bằng cách xoa toàn thân, nằm trên vật cứng. Sau tăng lên bằng các bài tập phi lưng, ngực, vai v.v. lên cát. Tương truyền công phu này do một thiền sư Tây Tạng truyền cho Thiếu Lâm tự và rất được ngưỡng mộ. Hoặc đào hố cát mịn chừng 0.33 m rồi nắm 2 tay trên xà ngang thả rơi mình xuống hố cát sao cho thân mình, ngực, bụng, vai, lưng rơi chạm xuống cát. Trước khi luyện như vậy nên quấn vải thân mình rồi xoa mạnh vào thân mình.
Cúi đầu thở dài, cầm lấy khăn lông lau khô bọt nước trên tay, có lúc vẫn là sẽ cảm kích anh ta buông tay không chút do dự, nếu không, cô làm sao có thể lấy được một người đàn ông khác chung tình như thế?
— ——–
Dùng qua bữa ăn sáng, Tống Kỳ Diễn lái xe đưa cô đến Phong Kỳ, trên đường đi gửi Mỗ Mỗ ở chỗ Tô Ngưng Tuyết.
Thanh Kiều gần đây dính lấy dính để Hàn Mẫn Tranh, cũng không đi nhờ xe nữa, cho nên một đường cũng tương đối yên tĩnh.
Đưa mắt nhìn Tống Kỳ Diễn lái xe rời đi, Cận Tử Kỳ mới xoay người vào toà nhà Phong Kỳ, kết quả mới vừa đi qua cửa xoay tròn, thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy co rúc trên ghế sô pha ở khu vực chờ, lại là Kiều Niệm Chiêu!
Dường như Kiều Niệm Chiêu mới vừa khóc, đôi mắt có chút đỏ, nhưng thời điểm cũng nhìn thấy Cận Tử Kỳ, lập tức đem cái loại tình cảm thương tâm thê lương muốn chết đó chôn giấu, hừ một tiếng, nghiêng người đi làm bộ như không thấy cô.
Ấu trĩ! Ở trong lòng Cận Tử Kỳ ngầm mỉa mai một câu, bèn đi đến trước khu vực thang máy VIP.
Sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân, nghiêng mắt thì nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu mới vừa rồi còn không muốn quan tâm tới cô đang đi tới.
Cận Tử Kỳ cũng chỉ là thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái, khi cửa thang máy mở ra thì lập tức đi vào, nhấn nút tắt, cửa thang máy vừa sắp khép lại, thì bị một bàn tay trắng nõn mạnh mẽ chắn ra.
Kiều Niệm Chiêu thở hồng hộc mà dùng đôi mắt đỏ như thỏ nhìn chằm chằm cô, sau đó cũng đi vào, vừa tiến đến thì chất vấn ngay: “Tối hôm qua cô để cho Tôn Hạo kia dẫn tôi đi phải không?”
“Không phải anh ta dẫn cô đi, chính là ba tên lưu manh phì nhiêu cường tráng dẫn cô đi, nếu như bản thân cô thanh tỉnh, cô sẽ lựa chọn như thế nào?” Cận Tử Kỳ hời hợt mà cười một cái, đem vấn đề ném trở về.
Hai tay của Kiều Niệm Chiêu ở bên người nắm thành quyền khẽ run, “Dù cho cô nhìn không quen tôi cùng Hành Phong ở chung một chỗ, cũng không nên dùng phương thức xấu xa hạ lưu như thế bức ép chúng tôi tách ra!”
Xấu xa hạ lưu. . . . . .
Cận Tử Kỳ nhìn cô ta một cái, giữa lúc ấy cửa thang máy mở ra, lại không chút do dự đi ra ngoài.
“Cô là người đàn bà ác độc!” Tiếng mắng của Kiều Niệm Chiêu mang theo nức nở bị ngăn cách bên trong cửa thang máy.
Tối hôm qua thật chẳng lẽ xảy ra tiết mục bắt gian tại trận sao?
Cái phỏng đoán to gan này khiến cho Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc, Tôn Hạo hào hoa phong nhã đó vẫn không đến mức làm ra chuyện không có nhân phẩm như vậy chứ? Chỉ vì cái cô gái Kiều Niệm Chiêu này? Chẳng biết tại sao, cô bắt đầu khinh bỉ người đàn ông Tôn Hạo này, ánh mắt gì vậy, vừa nhìn thì coi trọng Kiều Niệm Chiêu rồi.
Trên đường đi đến phòng làm việc, thiếu chút nữa đụng vào Tiêu Tiêu đang cắm đầu vội vội vàng vàng đi tới.
Tiêu Tiêu tối hôm qua làm ca đêm suốt đêm, vào lúc này phải tan việc về nhà nghỉ ngơi.
“Chị Tử Kỳ!” Tiêu Tiêu vội vàng dừng hai chân lại, nghiêng người qua một bên, chỉ sợ đụng vào vị thai phụ này.
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ cô vô cùng lo lắng, chú ý tới bạch dược Vân Nam cô đang cầm trong tay, là mới mua vẫn chưa mở bao bì, “Tiêu Tiêu, em bị thương?”
“Không phải em, là bạn trai của em, tối hôm qua anh ấy không cẩn thận bị té một cái, bị chút vết thương nhẹ, em thấy trong ngăn kéo của em có thuốc nên sau khi tan tầm mang qua cho anh ấy, em phải đi để bắt kịp chuyến xe buýt lúc tám giờ mười lăm, đi trước nha!”
Tiêu Tiêu nói xong hứng thú hừng hực mà chạy đi, trên mặt là sự vui tươi hạnh phúc của cô gái đang yêu.
Cận Tử Kỳ cười cười, rồi xoay người vào phòng làm việc của mình.
Gần đây người bị thương nhiều như vậy, tiệm thuốc bán được rượu thuốc xoa bóp cũng không ít.
— —— ———
Buổi trưa Tô Ngưng Thu lái xe tới đón Cận Tử Kỳ đến hoa viên Nam Đô ăn cơm, lúc ra khỏi phòng làm việc đi ngang qua phòng giải khát, trong lúc lơ đãng đã nghe được bên trong truyền ra tiếng nghị luận nho nhỏ, khi nghe được ba chữ Kiều Niệm Chiêu thì dừng bước.
“Mới vừa rồi khiến cho cả tầng mười cũng nghe được, tôi nghĩ Tô tổng, mặt mũi cũng bị vứt sạch.”
Tầng mười, là tầng lầu chỗ phòng làm việc của tổng giám đốc Tô Hành Phong.
“Các người không nghe thấy lúc ấy giọng nói của Kiều Niệm Chiêu, đó không phải là nói ra, mà là gào lên, mặc dù đóng cửa cũng nghe được vô cùng rõ ràng, nói gì mà. . . . . . ‘Chẳng lẽ bởi vì một lần sai lầm mà anh lập tức muốn gạt bỏ hoàn toàn tình cảm mà chúng ta trải qua những năm này sao? Đưa ra lựa chọn giữa em và Bạch Tang Tang, chẳng lẽ anh thật sự có thể dễ dàng vứt bỏ em như vậy sao?’ Chậc chậc, nghe thấy tóc gáy tôi đều dựng lên!”
Có nhân viên tâm tình rạng rỡ mà trở lại tình cảnh lúc ấy, “Tôi từ trong những lời đó rốt cuộc nghe ra mờ ám, đơn giản chính là Tô tổng muốn cùng thiên kim nhà giàu kết hôn, Kiều Niệm Chiêu không chịu cô đơn nên cùng ông chủ nhỏ nào đó thông đồng, kết quả bị Tô tổng chộp được, sau đó thì có một màn kia trong phòng làm việc vào sáng nay.”
“Nữ minh tinh có người nào xuất thân sạch sẽ ! Ban đầu Kiều Niệm Chiêu không phải là đá bay Cận sản xuất xuống mới dính lấy Tô tổng, lại nói tiếp, Cận sản xuất còn là chị gái của cô ta, ngay cả anh rể của mình cũng không bỏ qua được, đói khát đến mức nào?”
“Cận. . . . . . Cận sản xuất!” Không biết là người nào đột nhiên hô một tiếng, những người khác đồng thời quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Cận Tử Kỳ thấy mọi người trở nên băn khoăn lo lắng, nên lên tiếng nói một câu: “Lần sau bàn tán thị phi tốt nhất đi lên sân thượng.” Sau đó, xoay người đi vào thang máy, cũng không truy cứu trách nhiệm của ai.
Đứng ở trong thang máy mấy giây, Cận Tử Kỳ không khỏi nghĩ tới sáng sớm Tô Hành Phong thất hồn lạc phách suy sụp tinh thần, còn có tình cảnh Kiều Niệm Chiêu đỏ mặt chờ trong đại sảnh Phong Kỳ, mi tâm nhíu lại, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện.
Trên đường cùng Tô Ngưng Thu trở về, nửa đường, Tô Ngưng Thu nhớ tới trong nhà không có nước tương, nên dừng xe ở bên cạnh cửa hàng tổng hợp, Tô Ngưng Thu chờ ở trong xe, Cận Tử Kỳ một mình đi xuống siêu thị mua.
Cận Tử Kỳ mua nước tương trở lại, vừa muốn đi vòng qua chỗ ngồi kế bên tay lái mở cửa xe, thì nhìn thấy sau đuôi xe cô có một chiếc xe chậm rãi dừng lại, hai người ngồi ở bên trong thu hút sự chú ý của cô.
Tôn Hạo từ chỗ tài xế bước xuống, sau đó đi tới bên kia mở cửa xe, Kiều Niệm Chiêu từ tay lái phụ cúi xuống, lúc xoay người, cũng nhìn thấy Cận Tử Kỳ nhìn sang bọn họ bên này.
Trên mặt của Tôn Hạo có vết thương, không cần suy nghĩ cũng biết là từ vụ đánh nhau với Tô Hành Phong tối hôm qua.
Mà Kiều Niệm Chiêu thì mang một chiếc mắt kính to lớn, che đi đôi mắt sưng đỏ như mắt cá vàng, bất quá, sáng nay còn đuổi theo Tô Hành Phong không rời, buổi trưa thì cùng Tôn Hạo ra ngoài đi dạo phố, tần số biến chuyển này khá nhanh.
“Thiếu phu nhân, cô cũng tới nơi này mua đồ sao?” Tôn Hạo cười đi đến chào hỏi.
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ bởi vì đối với anh ta có thành kiến, cho nên ngay sau đó cũng không ưa gì con người của anh ta, vì thế chẳng qua là lạnh nhạt gật đầu, ngược lại Kiều Niệm Chiêu cũng đi tới, ánh mắt dừng ở chiếc xe bên cạnh cô.
“Thật đúng là có tiền, mới mấy ngày thôi, lại đổi xe mới!”
Lời của Kiều Niệm Chiêu ê ẩm, tràn đầy mùi châm chọc, cô đi quanh xe nửa vòng, thì nhìn thấy Tô Ngưng Thu ngồi ở chỗ tài xế, trên mặt thoáng qua kinh ngạc, cũng có hai phần sợ khiếp.
Kiều Niệm Chiêu hiển nhiên còn đối với cách thức đánh đá dã man lần trước của Ngu Thanh Kiều khiến trong lòng vẫn còn sợ hãi, ngay sau đó đối với Tô Ngưng Thu cũng có ý sợ hãi, chỉ sợ người làm mẹ này cũng là người đàn bà chanh chua hung hãn.
Tô Ngưng Thu lướt qua Kiều Niệm Chiêu liếc mắt một cái, rồi nói với Cận Tử Kỳ: “Tử Kỳ, lên xe đi.”
Kiều Niệm Chiêu vẫn đứng ở bên cửa sổ xe chế nhạo: “Xem ra ở chỗ này nhìn tôi khiến cho cô cảm thấy rất mất hứng!”
Tô Ngưng Thu cũng liếc nhìn sang Tôn Hạo trong kính chiếu hậu, than nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ là đáng tiếc thay cho người trẻ tuổi này, vóc người không tệ, ánh mắt làm sao mà quá lệch lạc thế?”