【102】 Đại Kết Cục (Thượng) (3)
Editor: Tâm Thường Lạc
“Lão đại nói nếu như mày không chết, nhất định sẽ xuất hiện, thật đúng là đã đến rồi.”
“Lần trước cũng là tụi bây làm nổ xe?”
Tống Kỳ Diễn lạnh lùng nhìn gã giang hồ, “Thằng em trai kia của tao cho tụi bây bao nhiêu tiền?”
“Ha ha, cái này … Sẽ không nói cho mày biết được.”
Gã giang hồ cười đến độ hung ác nham hiểm, vung tay lên với đám anh em phía sau, muốn nhào quá chỗ Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ.
Chỉ là ngay sau đó, cả hành lang thậm chí cả trong sảnh đánh bạc đều lọt vào trong bóng tối vô biên.
Trong phòng khách đánh bạc lập tức hỗn loạn một loạt, có bàn bị xô ngã, cướp giật thẻ đánh bạc, tiếng nhân viên bị đụng ngã lăn trên mặt.
Vào lúc này trong hành lang là hàng loạt tiếng chửi rủa liên tục không ngừng….
“Sao lại thế này?”
“Đang yên lành tại sao lại bị cúp điện?”
“Con bà nó, là có đứa nào giở trò quỷ trên đường điện phải không, nhanh lên, gọi điện cho các anh em khác!”
Vào lúc đang mất điện, Tống Kỳ Diễn liền nghiêng người ôm Cận Tử Kỳ lui vào trong góc mà vừa rồi hắn đã núp.
Có tên giang hồ lấy điện thoại ra rọi sáng, lập tức, trong hành lang vốn tối đen lập tức có chút ánh sáng lờ mờ.
“Mau tìm bọn chúng, tuyệt đối đừng để cho bọn chúng chạy thoát!”
Tay trái của Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ, cô cũng ôm cánh tay của hắn thật chặt, cố gắng rút mình lại vào trong chỗ tối.
Tiếng động của bọn giang hồ càng lúc càng lớn, cũng là hướng về phía bên này.
“Hình như đường điện bị ai đó cố ý cắt đứt rồi, các anh em đang sửa chữa!”
“Được, mày gọi điện thoại nữa đi, điều thêm một ít người đi lên, nhớ lấy canh gác ở cửa ra thiệt nhiều!”
So với lần bắt cóc trước đó, lần này càng làm cho Cận Tử Kỳ cảm thấy thấp thỏm.
Hắc bang ở nước ngoài đều đeo súng trong tay, xuống tay sổ với xã hội đen ở Đại Lục càng tàn ác hơn.
Còn chưa lấy lại tinh thần từ trong niềm vui sướng khi Tống Kỳ Diễn còn sống thì đã lập tức rơi vào trong nguy cơ sinh tử khó liệu.
Trong hành lang, phút chốc tất cả đèn trên tường đều đã sáng lên.
Thậm chí so với trước đó càng thêm sáng chói.
Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ cũng lập tức bại lộ dưới mắt tất cả mọi người!
Nhưng nhanh như chớp, thông qua cửa ra vào đại sảnh đánh bạc có cả đám đàn ông tuôn ra trong tay đều có gậy gộc đao kiếm và súng ống, lúc bọn giang hồ bảo kê còn chưa kịp phản ứng, cũng đã đánh cho hỗn loạn thành một đoàn, hiện trường đẫm máu và bạo lực.
Có một gã giang hồ trên đầu đã trúng một gậy, máu bắn ra, chất lỏng từ máu đỏ đều bắn vào bên chân Cận Tử Kỳ.
Trên người của Cận Tử Kỳ nổi nổi hết da gà từng tầng một.
Cô cũng nhìn ra đám người xuất hiện sau đó có lẽ là do Tống Kỳ Diễn tìm đến ngăn chặn những tên giang hồ này, tuy rằng cũng là người lấy tiền tài tiêu trừ tai họa thay người, nhưng nhìn thấy bọn họ lần lượt bị chém, thì không đành lòng mà quay đầu đi.
Tống Kỳ Diễn ôm lấy cô, thấp giọng kêu: “Nơi này giao cho bọn họ, chúng ta đi trước!”
Cận Tử Kỳ gật đầu, theo Tống Kỳ Diễn đẩy cửa lối đi an toàn ra, nhanh chóng chạy xuống.
Lương Nhất Thần đã sớm ở trên hàng hiên tiếp ứng, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn dẫn theo Cận Tử Kỳ xuống, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng đến rồi, chúng ta đi mau, phía trên hẳn là kéo dài không được bao lâu.”
Nhưng, không đợi họ tiếp tục đi xuống dưới, một loạt tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó có năm gã áo đen cường tráng vọt tới, từ dưới lầu thẳng xông lên, trong tay đều có cầm dao và súng.
Lương Nhất Thần không đợi kẻ địch hành động, phi thân một phát đạp một tên trong số đó ngã xuống đất.
“Kỳ Diễn, nhanh đoạt vũ khí!”
Lương Nhất Thần điên cuồng hét lên một tiếng, Tống Kỳ Diễn cũng cực nhanh lĩnh hội ý đồ của anh ta.
Cận Tử Kỳ tự giác đứng ở một bên, vào lúc này, cô không thể gây trở ngại.
Cánh tay phải Tống Kỳ Diễn còn bị thương, cho nên chủ yếu vẫn là cần nhờ Lương Nhất Thần đối phó những gã du côn này.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu với thằng em trai của cậu kết bao nhiêu thù mà nó muốn giết chết cậu như vậy hả?”
Lương Nhất Thần chửi bới một câu, thúc mạnh khuỷu tay vào ngực đối phương, sau đó đá một phát.
“Nếu như tôi biết, cũng sẽ không còn đứng ở chỗ này.”
Tống Kỳ Diễn tiện tay đoạt một thanh súng tiểu liên, sau đó lại đoạt một khẩu súng khác nhét vào trong tay Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ nhìn khẩu súng màu đen trong tay lạnh như băng, chỉ cảm thấy trái tim như sắp ngừng đập.
Cô ngước đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, hắn cũng nhìn cô chằm chằm, gương mặt đẹp trai màu lúa mạch lành lạnh giống như băng tuyết ngưng đọng.
Tống Kỳ Diễn kiên định ấn khẩu súng cứng ngắc vào trong tay của cô, sau đó nắm chặt lại.
“Nếu như chốc lát nữa anh không thể chăm sóc em, thì cầm khẩu súng này tự bảo vệ mình thật tốt biết không?”
Cận Tử Kỳ phút chốc thừ người ra….
Hắn nói những lời này có ý gì chứ, cô vất vả mới tìm được hắn, hắn lại muốn một lần nữa rời bỏ cô mà đi sao?
Nghĩ đến là do mình vào câu lạc bộ này mới dẫn tới Tống Kỳ Diễn không thể không xuất hiện, trong lòng Cận Tử Kỳ không khỏi sinh ra hổ thẹn.
Nếu như hôm nay cô đúng hạn trở về nước, phải chăng cũng sẽ không có trận mai phục đánh nhau tới chết thế này?
“Chuyện không liên quan tới em.” Tống Kỳ Diễn nhìn ra việc cô hối hận, ngược lại cười: “Bọn chúng đã sớm hoài nghi anh chưa chết, cho dù hôm nay không xảy ra sự cố, cũng khó tránh khỏi ngày sau anh không gặp phải tình huống như thế này, hiện tại cũng chỉ là đến trước.”
Cận Tử Kỳ nhìn gương mặt tuấn tú của hắn mang theo nụ cười yếu ớt, thần sắc cũng từ từ kiên nghị bình tĩnh trở lại.
“Anh sẽ bảo vệ mình thật tốt, giống như lần trước đó.”
Đôi mắt cô nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, gằn từng chữ một: “Chúng ta đều sẽ không có việc gì.”
Giọng điệu đầy cố chấp kia khiến Tống Kỳ Diễn hơi ngẩn ra.
Trong mắt hắn lóe lên vài phần ẩn nhẫn lộ vẻ xúc động, kéo tay Cận Tử Kỳ rồi quay người chạy lên trên lầu.
Dưới lầu tiếng bước chân càng ngày càng lộn xộn, chứng minh càng lúc càng có nhiều du côn đuổi tới bên này, trước khi biết rõ ràng là địch hay là bạn, vẫn không bằng chạy trốn trên lên kia, có lẽ còn một con đường khác để có cơ hội sống.
Lương Nhất Thần phụ trách cản mấy tên phía sau họ, năm gã cao to lực lưỡng kia đều đã bị anh ta xử lý xong mà nằm gục xuống, nhưng tên du côn trước ngã xuống, thì mấy tên du côn sau đã tiến lên đuổi theo, nhìn thấy nhóm người Cận Tử Kỳ liền hét lớn: “Đứng lại, đứng lại!”
Mấy gã du côn này thân thủ cũng không tệ, trừ số ít bị bắn trúng ngã xuống đất không dậy nổi, những tên khác mặc dù đã bị trúng đạn cũng rất nhanh lau vết máu một lần nữa đứng lên, dường như quyết tâm nhắm về phía Lương Nhất Thần.
Lương Nhất Thần bị bốn tên du côn bao vây chặt, mặt khác có hai gã nhân cơ hội muốn bắt Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ.
Tống Kỳ Diễn kéo Cận Tử Kỳ ra sau che chở, mình thì nổ súng bắn chết những tay súng kia, những tên du côn rất nhanh liền đi tìm chỗ chắn, cũng giơ súng bắn trả với bên này, nhất thời, trong hành lang toàn là tiếng đạn nổ đùng đùng.
Lương Nhất Thần bỏ những tên du côn kia lại, nhanh nhẹn lắc mình mấy cái, liền trở về bên cạnh Tống Kỳ Diễn.
“Bây giờ làm sao đây? Người chúng ta mang đến vốn không đủ, tôi đoán tiếp viện dưới lầu cũng đã bị giải quyết.”
Tống Kỳ Diễn liếc nhìn Lương Nhất Thần, hô hấp có chút gấp gáp, hắn lấy điện thoại di động ra bấm dãy số.
Nhưng bên kia thật lâu không có người bắt máy, hiển nhiên, suy đoán của Lương Nhất Thần đã nghiệm chứng.
Trong lòng bàn tay Cận Tử Kỳ không ngừng đổ mồ hôi, cổ họng lại càng lúc càng khô, nhịp tim giống như muốn phá tung lồng ngực.
“Thôi, lên lầu trước rồi hãy nói, phía trên hình như là một thẫm mỹ viện, chỗ đó mới có thể trốn được!”
Lương Nhất Thần cài cò súng, quay đầu lại nhìn Tống Kỳ Diễn: “Tôi yểm trợ cho hai người đi lên.”
Sắc mặt của Tống Kỳ Diễn vô cùng nặng nề, vỗ mạnh xuống vai Lương Nhất Thần.
“Đi nhanh đi.” Lương Nhất Thần đẩy Tống Kỳ Diễn một cái.
Tống Kỳ Diễn nắm lấy tay của Cận Tử Kỳ, trầm giọng nói: “Chúng ta đi.”
Sau lưng rất nhanh lại truyền tới tiếng súng, Cận Tử Kỳ lo lắng mà quay đầu lại liếc nhìn: “Một mình anh ta có được không?”
Tống Kỳ Diễn siết chặt tay của cô, nghe được phía dưới tiếng súng càng ngày càng kịch liệt …
——— ———————
Lương Nhất Thần dựa vào một thanh súng tiểu liên áp chế đám du côn gần phía trước.
Rất nhanh đã bắn xong một viên đạn cuối cùng, không có đạn bổ sung, đành phải chợt quát một tiếng lấy súng đánh vào tên du côn.
Tên du côn xông pha đi đầu hét thảm một tiếng, gã bị nện đến bể đầu chảy máu, theo đó ngã xuống đất không dậy nổi.
Lương Nhất Thần sẵn lòng đang sôi sục thì làm luôn một lần, hạ gục một tên khác đang chuẩn bị bắn, hai người vật lộn thành một đoàn, bắt đầu đánh giáp lá cà.
Tên du côn sợ khác sợ ném chuột vỡ bình, sợ nổ súng không may sai hướng sẽ bắn trúng đồng đội của gã, khi thấy Lương Nhất Thần đè người anh em nhà mình dưới người đánh bầm dập, lập tức trượt nòng súng, nhắm ngay đầu Lương Nhất Thần chuẩn bị bắn.
“Con bà nó, hôm nay ông sẽ khiến cho mày tiêu mạng…”
Nhưng, gã ta còn chưa ấn cò súng, đột nhiên trên ót đau nhói, vừa sờ thử, có máu tràn ra.
Gã ta cúi đầu nhìn về phía “Ám khí” đập trúng mình, “Con mẹ nó chứ!” Sau đó trên ngực trúng một phát súng, ngã xuống đất ngất đi.
Lương Nhất Thần quay đầu, lập tức nhìn thấy lại là Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, vô cùng kinh ngạc: “Không phải bảo hai người đi rồi sao?”
Tống Kỳ Diễn cầm lấy súng của gã du côn nằm hôn mê trên mặt đất ném cho Lương Nhất Thần: “Cùng nhau đi.”
Cận Tử Kỳ thì thở phì phò dựa vào tay vịn cầu thang, cũng lấy đi chiếc giày cao gót trên chân trái quăng ra ngoài.
Lúc này Lương Nhất Thần mới phát hiện chiếc giày bên chân phải của cô sớm đã không thấy đâu nữa.
Thì ra trước đó cô đã cởi chiếc giày cao gót bên chân phải ra, coi như ám khí mà nện vào đầu tên kia.
Lương Nhất Thần giơ ngón tay cái lên với Tống Kỳ Diễn: “Vợ của cậu, một tay cừ khôi giả heo xơi tái cọp già nha!”
Tống Kỳ Diễn liếc xéo anh ta một cái, đi đến trước mặt Cận Tử Kỳ, nhìn đôi chân trần của cô: “Như thế này có được không em?”
“So với mang giày cao gót, như vậy em lại thoải mái hơn.”
Cận Tử Kỳ cầm lấy bàn tay hắn rồi duỗi ra, mười ngón tay hai người đan chặt nhau: “Chúng ta hãy đi mau đi.”
Đột nhiên, một tên du côn vốn nằm trên mặt đất, nhẹ thở ra một hơi, miễn cưỡng chống người lên, đã giơ súng trong tay lên.
Tống Kỳ Diễn vừa vặn nghe được chút âm thanh rất nhỏ đó, ngoảnh đầu nhìn sang thì thấy họng súng của gã nọ chỉa ngay lưng của Lương Nhất Thần.
“Nhất Thần, cẩn thận!” Tống Kỳ Diễn nhanh chóng mà đưa tay đẩy Lương Nhất Thần ra.
Cận Tử Kỳ cũng chợt quay đầu, lập tức nhìn thấy một họng súng đen ngòm vừa vặn nhắm vào lồng ngực của Tống Kỳ Diễn.
“Kỳ Diễn …”
Hai tiếng súng vang lên, ở giữa trán tên du côn trúng một phát đạn, gã vẫn duy trì động tác nhắm bắn sau đó thì lăn xuống lầu.