Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 122 - Ước Nguyện

trước
tiếp

“Tại sao tôi phải giúp cô cắm đèn?” Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết hỏi.

“Cùng nhau mà!” Hạ Tuyết nhìn hắn, hơi oán trách nói: “Cùng nhau vui vẻ mà. . . . . .”

Hàn Văn Hạo nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ thở nhẹ, nhận lấy hộp đèn cầy …

“Anh cắm vào bên này, tôi cắm vào bên này …” Hạ Tuyết vui vẻ cầm lấy đèn cầy từng cây, từng cây cắm xuống . . . . . .

Hàn Văn Hạo cũng nghe lời nàng, từng cây, từng cây cắm xuống, cắm đến cây sau cùng, hai cây đèn cầy chạm nhau, hai người ngẩng đầu nhìn đối phương. . . . . . . . .

Hạ Tuyết nhìn hắn cười, sau đó lấy cây đèn cầy trong tay mình cắm ngay chính giữa bánh, hỏi Hàn Văn Hạo: “Anh có bật lửa không?”

Hàn Văn Hạo trầm mặc đứng lên, đi vào phòng bếp, lấy cái bật lửa, lấy hai cái ly và một chai rượu đỏ đi vào phòng khách, cái ly màu hồng đế dài, đặt trước mặt, sau đó đưa cho Hạ Tuyết nói: “Đốt đèn đi. . . . . .”

“Tốt!” Hạ Tuyết lập tức gật đầu, cầm lấy cái bật lửa, ánh lửa sáng lên, từng ngọn, từng ngọn …

Hàn Văn Hạo vẫn im lặng cầm chai rượu đỏ, rót cho nàng một chút rượu đỏ, rót cho mình một ly rượu đỏ, ánh lửa chiếu sáng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chăm chú, xinh đẹp của Hạ Tuyết, đôi mắt to như hai vì sao lóe sáng, đang cảm động mỉm cười …. Hắn yên lặng rót rượu xong, đặt chai rượu xuống, cầm lấy ly rượu trước mặt, tựa người vào trên sofa, nhìn gương mặt động lòng người của Hạ Tuyết, uống một hớp rượu đỏ ….

Rốt cục Hạ Tuyết đốt xong đèn cầy, cảm động nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Bây giờ tôi phải thổi đèn sao?”

“Ừ. . . . . .” Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời!

Hạ Tuyết vừa đưa ngón tay nói: “Muốn ước nguyện trước!” Nàng nói xong, lập tức chắp tay trước ánh nến và bánh ngọt sinh nhật nói: “Tôi hi vọng năm năm sau, tôi có mười triệu tiền mặt, một chiếc xe Ferrari, một tòa biệt thự, sau đó nuôi một con chó to, nhưng là con chó đốm, phải lớn hơn và cao hơn con báo nhỏ nhà anh . . . . .”

Hàn Văn Hạo nhìn nàng. . . . . .

“Tiếp theo, tôi hi vọng, tôi và em trai tôi đều thân thể khỏe mạnh, bình an, tương lai tôi gặp người đàn ông tôi yêu và hắn cũng yêu tôi. . . . . .”

“Em trai cô bao nhiêu tuổi?” Hàn Văn Hạo hỏi nàng!

“Ba tuổi!” Hạ Tuyết chắp tay nhìn ánh nến nói.

“Ừ!” Hàn Văn Hạo cầm lấy ly rượu đỏ tiếp tục hớp một ngụm. . . . . .

“Sau đó, tôi có thể có một công việc ổn định, tiền lương có thể một vạn tệ!! Ha ha ha ha . . . .” Hạ Tuyết vừa nói vừa ngây ngô cười. . . . . .

Hàn Văn Hạo không kiên nhẫn, thay đổi một cái dáng ngồi. . . . . .

“Tôi hi vọng tóc của tôi mau dài ra, tóc tôi có thể gầy một chút nữa …”

“Cô đã gầy gió thổi muốn bay đi rồi. . .” Hàn Văn Hạo thật sự không thể nhịn được nữa …

Hạ Tuyết không để ý hắn, tiếp tục nói: “Sau đó tôi hi vọng tôi có thể cao lớn một chút, làn da trắng một chút, dáng người càng đẹp một chút, kế tiếp là người nhà dì Lưu thân thể khỏe mạnh, hi vọng con chó nhỏ trong nhà dì Lưu cũng khỏe mạnh, sớm ngày mang thai. . . . . .”

Hàn Văn Hạo vô cùng buồn bực ngồi trên sofa, nhìn đèn cầy cắm trên bánh ngọt đã cháy xong, nguyện vọng của nàng vẫn chưa xong, hắn thật là chịu không nổi, đặt ly rượu xuống nói: “Thổi đèn đi. . . . . .”

“Hi vọng cây sao trong nhà dì Lưu, khi tết đến, sẽ cao lên một chút, a…, không phải, nhà cửa bị cháy hết rồi, tôi nghĩ lại xem . . . . . .” Hạ Tuyết tiếp tục nói!

Hàn Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi, nói với nàng: “Nếu cô còn chưa nói xong, tôi sẽ hôn cô trước đấy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.