Lúc đó, điện thoại của Sương Sương đột nhiên đổ chuông, vừa nghe, đúng là điện thoại của Triệu Dân Thường gọi đến, hẹn cô ra ngoài chơi.
Sương Sương vui mừng rồi tắt điện thoại, vừa mau chóng trang điểm thay đồ, vừa nói chuyện với Lâm Phiên Phiên: “Phiên Phiên, mày hôm nay ở nhà nghỉ ngơi nhé, tao có chuyện phải ra ngoài một chuyến, tối có khả năng không về đâu.”
“Mày định ra ngoài à? Đi đâu vậy?”
Lâm Phiên Phiên kích động, vứt luôn chiếc khăn tay đang đặt trên ngực xuống đất.
Lâm Sương Sương cúi người nhặt chiếc khăn tay lên rồi mở cửa đưa cho Hàn Phiêu đang ở bên ngoài, để anh ta ngâm lại nước nóng rồi vắt khô lại, sau đó nhận lấy rồi đắp lại cho Lâm Phiên Phiên, làm xong một loạt động tác, mới bảo: “Tổng tài anh ta gọi tao ra ngoài, mày nói xem tao có thể không đi được à? Ngoan nào, mày ở nhà một mình, Hàn Phiêu không dám làm gì mày đâu, anh ta là quân tử mà!”
Lâm Phiên Phiên bị nhìn thấu tâm tư, ngại ngùng cúi đầu, cau cái mũi làm mặt quỷ với Sương Sương. “Đi đi, mày đúng là cái đồ có sắc quên bạn.”
Lâm Sương Sương cười haha, ngầm thừa nhận, cầm túi xách chạy ra khỏi phòng, trước khi đi còn nhẹ nhàng nói bên tai Hàn Phiêu đang đứng ở ngoài hai chữ: “Cái gương”.
Hàn Phiêu cười ngây ngô, nhất thời không nghĩ ra Lâm Sương Sương nói là ý gì, nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã hiểu ý cô nói.
Khi chiếc khăn tay nóng trên ngực nguội dần, Lâm Phiên Phiên mở hé cửa phòng, đưa khăn tay cho Hàn Phiêu đang ở ngoài.
Còn Hàn Phiêu thì đứng ở khe cửa vừa mở, nhìn thấy chiếc gương trong phòng, vừa hay chiếc gương đặt trước chính diện Lâm Phiên Phiên, không nghi ngờ gì nữa, cơ thể Lâm Phiên Phiên trần trụi thoáng qua trong gương, hai quả đào đỏ bị chiếc khăn tay nóng đặt lên càng thêm mềm mại và tinh tế, đẹp đến cực độ.
Chỉ nhìn lướt qua mà chiếc khăn tay trên tay Hàn Phiêu rớt xuống đất, máu trong người anh đang sôi sục, thân dưới đột nhiên căng cứng, một dòng máu nóng dồn lên não, Hàn Phòng chỉ thấy mũi mình nóng lên, hai hàng máu mũi chảy ra từ chiếc mũi thanh tú của anh, rỏ xuống chậu nước nóng trước mặt, đỏ hết cả chậu nước.
“Hàn Phiêu, em không cần đắp nữa, cảm ơn anh.”
Lâm Phiên Phiên không hề hay biết nửa trên trần trụi của mình đã bị Hàn Phiêu ở ngoài nhìn thấy, càng không hay biết Hàn Phiêu mới nhìn lướt qua mà máu mũi đã chảy ròng ròng rồi, nói xong câu cảm ơn, cô đóng chốt cửa, sau đó cẩn thận với cái gót chân rồi leo lên giường ngủ.
Buổi sáng bị Sở Tường Hùng giày vò cả nửa ngày, chiều lại bị Hoắc Mạnh Lam làm phiền, chân đất chạy theo cô đoạn xa, hôm nay cô thật sự rất mệt.
Nằm trên giường, chưa đầy một phút, Lâm Phiên Phiên đã chìm vào giấc ngủ.
Hàn Phiêu một mình bên ngoài, dục vọng mãnh liệt cháy khắp người anh, khó chịu mà chạy vào phòng tắm, tắm gội nước lạnh cả nửa tiếng.
Đêm hôm đó, Lâm Sương Sương quả nhiên không về……
Sáng sớm ngày thứ hai.
Lâm Phiên Phiên thức dậy từ sớm, tháo băng ở chân, rồi thay bộ đồ công sở của Sương Sương với đôi giày bệt vào, cũng may Sương Sương và cô đều có dáng người cao gầy giống nhau, cho nên bất luận là quần áo hay giày dép kích cỡ đều sêm sêm như nhau.
Xuống đất đi được vài bước, bàn chân vẫn còn rất đau, nhưng cố gắng gượng thì vẫn đi được.
Khi Lâm Phiên Phiên mở cửa bước ra ngoài, Hàn Phiêu đã chuẩn bị cho cô đầy một bàn thức ăn dinh dưỡng buổi sáng.
“Sao em lại xuống đất? Cẩn thận vết thương ở chân chứ.”
Hàn Phiêu vừa thấy Lâm Phiên Phiên cũng không gọi anh mà một mình từ phòng đi ra ngoài, nhất thời vội vàng bước nhanh về phía Lâm Phiên Phiên, một tay nhấc eo Lâm Phiên Phiên lên, đi về phía bàn ăn.
“A!”
Lâm Phiên Phiên thốt lên một cách kinh sợ, lập tức căng thẳng trong lòng.
Nhưng ngước con ngươi nhìn Hàn Phiêu người ta đầy một mặt lo lắng, nghiêm túc, tư thê ôm cô vô cùng ngay thẳng, lại không thừa cơ hội sàm sỡ cô, Lâm Phiên Phiên không nhịn được nhưng lại cảm thấy bản thân quá đa nghi, ngược lại lại sỉ nhục nhân cách người ta, thế là ngoan ngoãn im không dãy dụa trong vòng tay của Hàn Phiêu.
Hai người mặt đối mặt ăn xong bữa sáng, Lâm Phiên Phiên nói phải đi làm.
Hàn Phiêu vốn dĩ là không đồng ý, nhưng thực sự đấu không lại Lâm Phiên Phiên, chỉ đành cõng cô ra ngoài, bắt taxi đến Tập đoàn Triệu Thị, trước khi cô lên xe còn dặn cô không được đi lại nhiều để tránh vết thương ở chân lại rạn ra.
Lâm Phiên Phiên cảm động gật đầu, nói với anh rằng công việc của cô đa phần đều là ngồi ghế văn phòng, không cần phải chạy khắp nơi như vậy Hàn Phiêu mới an tâm mà rời đi.
Lâm Phiên Phiên bước chậm từng bước vào tòa nhà cao ốc của Tập đoàn, đang định đi thang máy lên phòng làm việc thì thấy thang máy chuyên dụng của Tổng tài bên cạnh tinh lên một tiếng mở cửa, Triệu Dân Thường và Lâm Sương Sương từ trong đó bước ra.
Triệu Dân Thường ngước mắt nhìn về phía Lâm Phiên Phiên cả một ngày hôm qua không đi làm, tỏ vẻ lạnh lùng, nói: “Không cần về văn phòng nữa, bây giờ tôi phải ra ngoài đàm phán một hạng mục về phương án phát triển. Là trưởng phòng thư ký của tôi, làm sao mà cô có thể vắng mặt được chứ, đi cùng đi!”