Có một vở kịch
Trong lòng Lục Sâm rất vui, vội vã nói, “Đúng, tôi đồng ý giúp chị, chỉ cần chị thả Tiểu Thất ra, chúng ta nói bất cứ điều gì cũng được!”
Lý Ngọc nhìn Lục Sâm và nhìn Tiểu Thất, ánh mắt bối rối, từ từ, cô đột nhiên muốn hiểu, ánh mắt lại lạnh lùng trở lại.
“Không đúng không đúng, các ngươi đang lừa tôi, cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang lừa tôi, cậu nói nhiều như vậy, chỉ đơn giản là để tôi thả Tiểu Thất, chỉ cần tôi thả cô ấy ra thì trong tay tôi không còn bất kỳ con tin nào nữa, đến lúc đó không phải để người khác đến giết tôi, tôi không tin các ngươi, các ngươi đều là người xấu, tôi sẽ không tin các ngươi nữa.”
Con tin?!
“Nếu như chị không tin tôi, tôi có thể làm con tin của chị!” Lục Sâm vội vã nói, “Chị ở trong lục gia chắc hiểu tình trạng của tôi, hai chân của tôi đã tê liệt, chỉ có thể ngồi trong xe lăn, chị bắt cóc tôi sẽ thuận tiện hơn bắt cóc một người có tay có chân, vả lại tôi cũng không chống cự. Lý Ngọc, tôi có thể làm con tin của chị!”
“Huhuhu…..”
Đôi mắt Tiểu Thất đỏ bừng, lắc đầu lia lịa.
Người này ngốc sao!
Không phải anh ta đã đi Thuỵ Sĩ sao, cô rõ ràng tận mắt thấy máy bay của anh ta rời khỏi tầm nhìn, tại sao anh ta lại quay về đỡ lấy gáo nước này!
Anh ta……
Không phải không yêu cô ta nữa sao, đã như vậy, tại sao lại đến trao đổi con tin.
“Huhuhu……”
Mau đi!
Lục Sâm dường như nhìn ra sự lo lắng của Tiểu Thất, cười với cô ta một tiếng, “Anh biết e có rất nhiều câu hỏi, đợi sự việc lần này trôi qua, anh sẽ cho em lời giải thích tốt…..” Nói đến đây, anh ta quay đầu lại nhìn sang Lý Ngọc, “Lý Ngọc, thả Tiểu Thất ra!”
“Không! Tôi không thể thả cô ấy!”
Lý Ngọc nghiến chặt răng, cô ta lắc đầu lùi lại một bước, “Lục Sâm, sự việc này không liên quan đến cậu, tôi cũng không cần cậu phải làm con tin của tôi, tôi phải cho Lý Dương trả thù, người làm hại Lý Dương là Tiêu gia, tôi chỉ gây rắc rối với Tiêu gia, còn cậu, cậu đi xa một chút đi, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đừng lo!”
“Lý Ngọc!”
“Im miệng, tôi không muốn nghe các người nói nữa.” Lý Ngọc nắm chặt con dao găm trong tay, một tay kéo Tiểu Thất, mặc dù tuổi tác cô ta không nhỏ, nhưng vì làm những việc nặng nhọc, cho nên sức lực rất mạnh. Nắm lấy Tiểu Thất, Tiểu Thất vùng vẫy cũng không được, Lý Ngọc kéo Tiểu Thất đến rìa sân thương.
Đám đông đều bị sốc, “Cô muốn làm gì?!”
Lý Ngọc đối mặt với sự điên rồi, “Các ngươi giết chết con trai tôi, khiến tôi mấy tháng nay sống như một thây ma, tôi cũng sẽ không cho các ngươi sống tốt. Tiêu Lăng, tôi sẽ không có cách đối phó với anh, nhưng tôi cũng sẽ cho anh nếm mùi, mất đi đứa con là mùi như thế nào!”
Nói đến đây, Lý Ngọc trực tiếp kéo Tiểu Thất ngồi đến trên sân thương.
Nét mặt đám đông thay đổi rất lớn.
Nét mặt của Lục Sâm trở nên đặc biệt khó coi, “Lý Ngọc, chị đừng kích động!”
“Tôi không có kích động!” Lý Ngọc nắm lấy sợi dây thừng sau lưng Tiểu Thất, cả người Tiểu Thất đã lơ lửng trên không trung, điều duy nhất cân bằng sức nặng của cơ thể là mép dưới mông của mái nhà trên sân thượng! Gió thổi điên cuồng, thổi đến tóc của Tiểu Thất bay đi, toàn bộ cơ thể cô ta lắc lư ngồi ở đó, có nguy cơ rơi bất cứ lúc nào.
Trong lòng của đám đông đều cực kỳ căng thẳng.
Đây là sân thượng trên tầng 26.
Tiểu Thất bị trói vào sợi dây thừng.
Nếu như từ tầng trên cùng rơi xuống, thì cô ấy chỉ có chết!
Cả người Tiểu Thất đều toát mồ hôi.
Cô ấy sợ độ cao!
Ngồi ở tầng 26 nhìn xuống, mọi thứ trở nên đặc biệt nhỏ bé, cảm giác vô trọng lượng của cô khiến cô chóng mặt.
Cô cố gắng lùi về sau.
Nhưng không có tác dụng.
Cái chết!
Lần đầu tiên khoảng cách rất gần với cô ấy!
Cả người Tiểu Thất đều co rúm lại, cô ta sợ hãi! Thật sự sợ hãi! So với lúc cô 8 tuổi, xém chút bị ném vào hộp đầy rắn, còn sợ hơn.
Sau khi chia tay, cô tưởng rằng cô sẽ chết.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã biết rõ rằng cô ấy không muốn chết.
Một chút cũng không muốn!
Cô ấy tiếc nuối ba mẹ, tiếc nuối anh trai, tiếc nuối bạn bè của mình, càng tiếc nuối…Lục Sâm!
Cô còn rất nhiều câu hỏi chưa kịp hỏi.
Làm sao cô có thể chết như vậy!
“Huhuhu…..” cô lắc đầu lia lịa.
Nhìn thấy tình hình, Lý Ngọc điên cuồng và cười, cô lôi ra tấm vải trong miệng Tiểu Thất, để miệng cô ấy khôi phục lại tự do, “Cô còn chuyện gì muốn nói với gia đình không, nhanh chóng dùng một lần nói hết ra!”
Nước mắt của Tiểu Thất ngay lập tức chảy xuống.
Cô quay đầu, cơ thể gần như mất thăng bằng, cả người gần như rơi từ sân thượng xuống.
Đám đông sợ hãi hét lên.
Ngay khi Tiểu Thất gần như ngã xuống, Lý Ngọc bám chặt sợi dây thừng của cô và không để cô rơi từ tầng trên xuống.
Tiểu Thất toàn thân toát mô hôi lạnh.
“Daddy……”
“Tiểu Thất!” Tiêu Lăng không thể kiểm soát và bước lên hai bước, “Tiểu Thất, con chịu đựng một chút, daddy sẽ nhanh chóng cứu con…..”
“….Vâng!”
Trên khuôn mặt Tiểu Thất lạnh ngắt, ánh mắt từ trên người Tiêu Lăng, sau đó nhìn hết tất cả mọi người, cuối thì rơi vào người Lục Sâm,
Nhìn thấy Lục Sâm, nước mắt cô rơi thành một hàng.
“Lục Sâm…..”
“Anh ở đây!”
Khoảng cách Lục Sâm với Tiểu Thất chỉ khoảng một mét, bởi vì đôi chân khuyết tật của anh ta, cộng thêm việc anh ta không phải người của Tiêu gia, cho nên Lý Ngọc đối với sự đề phòng của anh ta ít hơn, hai người khoảng cách rất gần, có thể rõ ràng nhìn thấy biểu hiện của nhau trên ánh mắt.
“Anh….không phải đi Thuỵ Sĩ rồi sao, tại sao lại về rồi!”
Lục Sâm cười trong đau khổ, “Xin lỗi Tiểu Thất, anh đã nói dối em!”
“Nói dối cái gì?”
“Anh yêu em, anh luôn yêu em, anh không nên lừa em để bên cạnh Triệu Đình Đình….”
Tiểu Thất đột nhiên mở to mắt.
Nếu là như vậy, tại sao…..anh ta phải lừa dối cô như vậy, để cô ấy đau lòng?!
Nét mặt một lớp lạnh lùng, gió thỏi, con dao vẫn bị cắt trên khuôn mặt, đau đớn và đau đớn.
“Vậy tại sao anh….”
“Xin lỗi Tiểu Thất, anh có một khoảng thời gian khó khăn!”
Khó khăn?!
Sự khó khăn của anh ta để cô ta khoảng thời gian này đau khổ như vậy!
Lục Sâm còn muốn nói gì đó, nhưng Lý Ngọc không cho hai người thời gian nữa, “Nói xong chưa, nói xong rồi thì không cần phải nói nữa!”
Nói đến đây, cô ta quay người sang nhìn Tiểu Thất, “Cô đừng trách tôi, muốn trách thì trách ba cô, nếu như không phải ông ta, tôi cũng không làm ra điều điên rồ này. Nếu như thật sự như những gì họ nói, Lý Dương thích cô như vậy, vậy thì cô nên xuống đó cùng cậu ta.”
Nói xong, Lý Ngọc cười độc ác.
Đột nhiên nới lỏng dây thừng đang thắt của Tiểu Thất, và….dùng sức đẩy mạnh.
“A—–”
Tiểu Thất hét lên ngoài tầm kiểm soát.
Cô nhắm mắt lại, những cảm giác rơi xuống không xuất hiện, một bàn tay mạnh mẽ kéo cô ta lại!
Lục Sâm đã quan sát sự chuyển động của Lý Ngọc.
Vừa nảy, khi cô với tay ra và đẩy, Lục Sâm cắn răng bây ra khỏi xe lăng và nắm lấy cổ tay Tiểu Thất.
Nhưng bởi vì trọng lượng của quán tính quá lớn.
Cả người anh ta đều bị Tiểu Thất kéo đi.
Và bây giờ, Lục Sâm một tay vịnh vào cạnh của sân thượng, cơ thể hoàn toàn không thể điều khiển, tay còn lại….nắm chặt lấy Tiểu Thất.
Hai người giống như một cây xiên thịt, bị xiên ngoài sân thượng.
Và phía bên dưới….là chiều cao hàng chục mét.