2145.
Bước sang nửa đêm, Tô Lạc lạc một mình nằm trên giường, xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được, cô muốn đi xem xem bọn trẻ có đá chăn không, cô nhẹ nhàng mở cửa ra, đi đến phòng bọn trẻ ở bên cạnh.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, đột nhiên, lặng người đi.
Chỉ thấy trước giường của bọn trẻ đã hiện diện một thân hình cao to anh tuấn, anh nhẹ nhàng kéo chăn cho mấy đứa trẻ, sau đó, lại sờ trán của hai đứa trẻ, thử xem có ra mồ hôi hay không.
Ánh đèn vàng mờ rơi trên thân hình người đàn ông, làm thân hình ấy có vẻ cao lớn thêm.
Tô Lạc Lạc trong lúc anh quay người, muốn đóng cửa rời khỏi, nhưng bị một câu nói trầm lắng của người đàn ông kêu lại, “Đợi đã.”
Tô Lạc Lạc bất giác khựng lại, sau lưng anh ta có mắt à? Vừa rồi cô rõ ràng không hề phát ra âm thanh gì.
Long Dạ Tước từ lúc tiếp thu qua các loại huấn luyện, bất luận thân thủ thính giác khứu giác của anh, đều trở nên rất nhạy cảm, vừa rồi, trong phòng không hề có một tiếng động gì, nhưng từ ngoài cửa gió thổi vào nhẹ nhẹ đem theo mùi hương của phụ nữ vào trong.
Tô Lạc Lạc đứng trước cửa phòng, đợi anh ra ngoài, Long Dạ Tước nhẹ nhàng đóng cửa, nhíu mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén.
Tô Lạc Lạc lập tức cúi đầu xuống, mới phát hiện bản thân đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, mà phía dưới ngực, cái gì cũng không mặc, cô vội vòng tay ôm lấy bản thân, có chút giận dữ nhìn trừng trừng anh ta, “Không được nhìn lung tung.”
Đôi môi mỏng của Long Dạ Tước gợi cảm vài phần, “Cô nghĩ thân hình của cô có thể hấp dẫn tôi sao?”
Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ đến ý nghĩa phía sau cái câu nói đó, vốn không muốn thừa nhận, nhưng mà Tô Ngữ Phù xác thật cao hơn cô nhiều, cái ví dụ này tốt hơn, bởi vậy, anh ta ngủ qua với Tô Ngữ Phù, tự nhiên không coi cô ra gì rồi.
“Anh gọi tôi làm gì?” Tô Lạc Lạc xoay mặt đi hỏi.
“Chúng ta định ra vài qui tắc đi, nếu như đã cùng nhau sinh sống trong vòng hai năm, không có qui tắc, trước mặt bọn trẻ sẽ dễ lúng túng.” Long Dạ Tước vừa nói vừa đi đến chiếc ghế sofa trong phòng khách, anh mặc bộ đồ ngủ màu xám, thân hình oai vệ, cực kì tạo cho người khác cảm giác bị chèn ép.
Tô Lạc Lạc đi đến ghế sofa đối diện ngồi xuống, “Được, vậy anh đặt ra hay tôi đặt ra qui định?”
“Đây là nhà tôi, đương nhiên tôi đặt.”Long Dạ Tước tuyên bố quyền lãnh thổ.
“Được thôi! Anh nói đi.” Tô Lạc Lạc quyết định nghe xem qui tắc của anh ta là gì.
“Điều thứ nhất, chúng ta nhất định phải xem bọn trẻ là trọng tâm, dốc hết năng lực cho chúng tình yêu của cha mẹ, còn các loại quan tâm yêu thương khác, điều thứ hai, chúng ta quan hệ một cách hòa bình cùng nhau, xin cô dẹp bỏ những tính khí xấu đi, làm một người mẹ dịu dàng và bao dung, hơn nữa, trước mặt bọn trẻ, có sai nhất định phải thừa nhận, không được trốn tránh.”
Tô Lạc Lạc nghe xong, bất giác nghiến môi, anh ta có ý chỉ cái tát của Tô Ngữ Phù hôm nay? Bỏ đi, ngay lúc đó cô đã thừa nhận rồi, cho là cô đánh rồi vậy! Bây giờ giải thích không phải rất không logic sao?
Hơn nữa, anh ta là bạn trai của Tô Ngữ Phù, nếu lúc này cô giải thích một đống, cái đạt được không phải là lời xin lỗi, mà có thể là sự cười nhạo khinh thường.
Long Dạ Tước nói đến đây, tiếp tục nói, “Điều thứ ba, chúng ta không được xen vào chuyện riêng của mỗi người, đặc biệt là cô không được do thám tôi, càng không được để lộ chuyện riêng tư của tôi ra ngoài, hoặc là, buôn bán thông tin của tôi với giới truyền thông.”
Tô Lạc Lạc không nhịn được phản bác một câu, “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú với anh.”
Ánh mắt thâm sâu của Long Dạ Tước nhíu lại một cái, “Đây là một trong các qui tắc, cô tốt nhất là không phạm phải.
“Vậy còn tôi thì sao? Tôi không có gì để bảo hộ à?” Tô Lạc Lạc khuôn mặt bất mãn hỏi lại.
“Cô có cái gì cần bảo vệ? Tôi chỉ cần cô ở trong nhà này mặc đồ trên người, đừng lõa thể là được.”
Tô Lạc Lạc lập tức bị nước miếng nghẹn chừng, khuôn mặt nhỏ nhắn trương phồng lên, “Tôi đâu có bị chứng bệnh thích lõa thể đâu, tôi làm sao có khả năng ở trước mặt anh lõa lồ? Anh nghĩ nhiều rồi.”
Khuôn mặt anh tuấn của Long Dạ Tước không có biểu cảm gì nhìn cô, “Cô tốt nhất là như thế, nếu không, chúng ta còn có hình phạt nữa.”
“Trừng phạt? Trừng phạt gì?”
“Nếu như người nào không làm theo qui tắc, vi phạm yêu cầu qui tắc, sẽ nhận được hình phạt của đối phương.”
“Vậy phạt cái gì?” Tô Lạc Lạc thắc mắc hỏi.
“Do đối phương tùy ý trừng phạt, mà người nhận sự trừng phạt không có quyền phản đối.” Long Dạ Tước cắn chặt qui định.
Tô Lạc Lạc cau mày nghĩ một hồi nói, “Tốt, Tôi có thể đồng ý, nhưng mà, tôi muốn bổ sung mấy qui định nữa.”
“Cô nói!” Long Dạ Tước rửa tai lắng nghe.
“Điều thứ nhất, không cho phép người họ Tô, đặc biệt là Tô Ngữ Phù tiếp cận con cái tôi.”
“Được.”
“Điều thứ hai, tôi sẽ không gặp mặt bất kỳ người nhà họ Long nào.”
“Đây cũng là điều tôi muốn nói.”
“Điều thứ ba, anh sau này nhất định phải tôn trọng tôi, hậu đãi tôi, giống phương thức đối đãi bạo lực như hôm nay nhất định phải tránh xảy ra.”
Môi của người đàn ông lạnh lùng nhếch lên, “Điều kiện tiên quyết là cô phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Tôi tại sao phải nghe lời anh? Tô Lạc Lạc tức giận hỏi.
Người đàn ông cười nhạt một tiếng, “Cô tưởng rằng chúng ta đứng trên địa vị bình đẳng đặt ra qui định sao? Vậy thì cô lầm rồi, cô ở nhà tôi, là được tôi bảo hộ, để cô không bị nhà họ Tô quấy rầy và tổn thương, vì vậy, qui định do tôi đặt ra, tôi chỉ đồng ý hai điều đầu tiên của cô thôi, cái điều phía sau tùy tình huống thôi, đừng quên rằng, cô là người cần tôi giúp.”
Tô Lạc lạc lập tức chết điếng, mấy điều lệ bá đạo của anh ta nói ra thì được tính, nói đi nói lại, anh ta muốn nhấn mạnh cô ở trong nhà này một chút địa vị cũng không có thì đúng hơn.
“Chuyện bọn trẻ đi học tôi làm xong rồi, thứ hai này có thể dẫn đi được rồi.”
Đôi mắt to chứa đầy ý ngủ của Tô Lạc Lạc nhìn anh, giống một đứa trẻ thấy phiền vậy, “Nói xong chưa? Nói xong rồi, tôi muốn đi ngủ rồi.”
Long Dạ Tước ngược lại đứng dậy trước cô, “Sau này bữa cơm sáng lúc tám giờ, không cho phép ngủ nướng, không được đến trễ.”
Tô Lạc Lạc nhìn thời gian, sáng sớm một giờ rồi, cô nhanh chân về phòng ngủ.
Về đến phòng, Tô Lạc Lạc nhắm mắt cái là ngủ liền, còn việc cùng người đàn ông đó đặt ra mấy qui tắc này cũng làm cô cảm thấy nhẹ lòng không ít, chí ít sau này ở trong nhà này chung sống hòa bình, không quấy rầy nhau.
Trời sáng.
Khoảng tám giờ, Tô Lạc Lạc vừa ngáp vừa đi xuống lầu, đến phòng ăn phía trước, khi tỉnh mắt, hai đứa trẻ đã ngồi ngay đó, mà bên cạnh bọn chúng, một đôi mắt sâu của người đàn ông không vui híp lại.
Tô Lạc Lạc lập tức nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi gần con, cười ngượng một tiếng, “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng! Mami, hình như mami chưa tỉnh hẳn đó!” Tô Tiểu Hinh đang lột vỏ trứng ăn.
Tô Lạc Lạc lắc đầu, lấy lại tinh thần nhìn con gái,”Không có, mami rất tỉnh táo.”
Ăn xong cơm sáng, Long Dạ Tước muốn dẫn bọn trẻ đi đến trường học trước để làm quen, Tô Lạc Lạc cũng đi theo xem, đây là một ngôi trường mẫu giáo quí tộc, mỗi năm học phí rất cao, chuyên vì con của thương giới hào môn phú gia mà xây dựng nên như một cung điện kiên cố, bên trong bất luận là hoàn cảnh giáo dục, hay là trang thiết bị đều là số một, sáng sớm tám giờ gửi con đến trường, tối sáu giờ đón về, trường học còn có xe chuyên dụng đưa đón.
Trường học to đến giống một tòa lâu đài, trước tiên tất cả vì hứng thú yêu thích của con trẻ mà kiến tạo, vì vậy, vốn dĩ làm loạn lên không muốn đi học, sau lần đến trường này Tô Tiểu Hinh lập tức đòi muốn học rồi. Xem thêm…