Bóng đêm yên tĩnh.
Trong căn phòng khách theo phong cách cổ xưa, Bắc Vũ và Thẩm Lạc ngồi đối diện với nhau.
Trước mặt Bắc Vũ là một chén nước ấm mà Thẩm Lạc mới rót cho cô. Hai người ngồi rất ngay ngắn, như thể họ đang có một cuộc đàm phán quan trọng vậy.
Bắc Vũ bưng chén nước lên uống. Lần đầu tiên làm loại chuyện này, nên cô thấy rất căng thẳng.
Sau khi uống một chén nước ấm, thì cô đã bình tĩnh lại.
Cô hắng giọng rồi nói:
– Em là người rất sợ phiền phức. Nên trước khi nói chuyện về bản thỏa thuận, em có một số vấn đề cần hỏi cho rõ ràng, để tránh những rắc rối không cần thiết xảy ra.
Thẩm Lạc gật đầu:
– Em hỏi đi.
Bắc Vũ hơi do dự rồi hỏi dò:
– Anh và Lí Đồng… ừm, em không có ý gì đâu. Em chỉ không muốn dính vào một mối quan hệ rắc rối thôi.
Thẩm Lạc nhíu mày. Anh không nói gì cả mà chỉ yên lặng đi vào phòng. Một lát sau anh mới mang một bản tài liệu ra.
Anh đưa tài liệu cho Bắc Vũ.
Bắc Vũ không hiểu, nên mở nó ra xem. Đây là một bản hợp đồng. Hợp đồng của Thẩm Lạc và tạp chí nơi Lí Đồng làm việc.
Lúc này Thẩm Lạc mới lên tiếng:
– Lí Đồng hẹn anh để bàn bạc về vấn đề xuất bản độc quyền cho các tác phẩm của anh. Mấy tháng trước cô ấy vẫn luôn liên lạc với anh. Điều kiện và thái độ đều rất tốt. Lúc đầu anh không định ký, nhưng anh còn phải nuôi con nữa, nên cuối cùng cũng ủy quyền cho họ.
Bắc Vũ biết anh là một ông bố độc thân, nhưng Phi Thuyền Nhỏ lại không hề giống với những đứa bé sống trong gia đình đơn thân. Không nói đến việc cậu bé trắng trẻo mập mạp, mà chỉ riêng chi phí ăn mặc, đồ chơi,… cũng đã rất cao rồi. Còn tiền thuê nhà nữa. Đúng là rất tốn tiền.
Cô bĩu môi rồi trả hợp đồng lại cho anh.
– Nếu chỉ bàn về công việc, thì giữa ban ngày anh kéo rèm cửa vào làm gì?
Cô không phát hiện ra sự ghen tuông trong lời nói của mình.
Thẩm Lạc nhìn cô:
– Đó là phòng tối. Lí Đồng chờ anh rửa ảnh.
– Hả? Được rồi.
Bắc Vũ vẫn còn hậm hực. Cô nghĩ một lát rồi lại hỏi:
– Em còn một vấn đề quan trọng nữa.
Thẩm Lạc gật đầu bảo cô nói tiếp.
– Em muốn xác nhận xem anh và vợ cũ hoặc bạn gái cũ có còn vẫn đề gì không. Vì em không thích rắc rối.
– Cái này thì em có thể yên tâm. Lúc trước anh đã nói là anh chưa kết hôn. Cho nên anh không có vợ cũ, cũng không có bạn gái cũ.
Bắc Vũ kinh ngạc:
– Hả? Vậy Phi Thuyền Nhỏ ở đâu ra? Không phải là sản phẩm của tình một đêm đấy chứ?
Thẩm Lạc nhíu mày:
– Không phải
Lúc đầu Bắc Vũ cũng không định hỏi quá nhiều. Nhưng vì nghe anh phủ định tất cả mọi vấn đề, trong đầu cô lại nhảy ra câu nói đùa khi trước, nên hỏi:
– Chẳng lẽ anh đi làm thụ tinh ống nghiệm?
Một anh chàng không muốn yêu đương, không muốn kết hôn, thì dùng cách này để có con cũng không phải chuyện gì lạ cả.
Thẩm Lạc nhìn cô một lát, có vẻ như đang do dự điều gì. Cuối cùng anh mới khẽ gật đầu.
Bắc Vũ lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Thảo nào Phi Thuyền Nhỏ nói là mình không có mẹ.
– Anh không thấy là để con mình vừa mới sinh ra đã không có mẹ là rất ích kỉ hả?
Thẩm Lạc có vẻ không thèm quan tâm đến vấn đề này. Anh chỉ thản nhiên nói:
– Anh không nghĩ nhiều như vậy. Với lại đến lúc Phi Thuyền Nhỏ muốn tìm vợ cho anh, anh mới biết là nó cần một người mẹ, hoặc là một người tương tự mẹ. Em yên tâm đi, anh không bảo em phải làm nhân vật đó đâu. Nhưng mà nó rất thích em, nên anh hi vọng chúng ta có thể nói với nó là chúng ta đang hẹn hò. Như vậy thì nó sẽ không phải suy nghĩ về vấn đề này nữa. Cũng không cần tìm vợ cho anh nữa. Và em cũng có thể tránh khỏi việc bị bố mẹ giục cưới. Anh thấy việc này đều có lợi cho cả hai bên.
Bắc Vũ nhớ tới thái độ lần trước của mẹ cô. Không biết là bà quá muốn cô kết hôn sinh con, hay là thật sự thích Phi Thuyền Nhỏ, mà bà cũng không có phản đối việc cô và Thẩm Lạc. Nếu bà mà biết Phi Thuyền Nhỏ là sản phẩm của công nghệ cao, thì chắc sẽ càng không để ý.
Ừm, dùng Thẩm Lạc làm lá chắn còn tốt hơn cả Thiệu Vân Khê.
Bắc Vũ nghĩ ngợi một lát liền cảm thấy mọi việc rất suôn sẻ.
Cô cầm bản thỏa thuận lên, nhìn các điều khoản một lượt rồi chỉ vào cái cuối cùng:
– Cái này phải sửa lại. Nào có loại quan hệ nào có thời hạn vĩnh cửu.
Thẩm Lạc hơi nghiêng người nhìn cô. Sau đó anh hỏi nhỏ:
– Vậy thì phải ghi bao lâu?
Bắc Vũ nói:
– Đương nhiên là nếu một bên muốn kết thúc thì bản thỏa thuận sẽ tự động mất hiệu lực.
Sau một lát vẫn không nhận được câu trả lời của Thẩm Lạc, Bắc Vũ mới ngẩng đâu lên nhìn anh.
Thẩm Lạc đang nhìn cô. Đến khi cô ngẩng đầu lên, anh mới gật đầu:
– Được.
Bắc Vũ nhíu mày, rồi gõ lên tờ giấy:
– Vậy là được rồi.
Thẩm Lạc đứng dậy:
– Chúng ta lên lầu kí tên.
Bắc Vũ nhớ tới cảnh ngày hôm qua, thì hơi do dự. Nhưng cuối cùng cũng vẫn đi theo.
Thật ra mấy chuyện này chỉ nói mồm thôi, nào có ai yêu đương vụng trộm còn bê hẳn thỏa thuận ra ký. Có lẽ cách suy nghĩ của Thẩm Lạc khác với người thường. Nhưng cô là người bình thường cơ mà. Sao cô lại cũng giống anh ấy rồi?
Bắc Vũ cảm thấy rất hoang đường.
Mà việc còn hoang đường hơn là cô cũng đồng ý với anh.
Thẩm Lạc nghiêm túc ngồi vào bàn gõ chữ. Anh in bản thỏa thuận đã sửa chữa làm hai phần, đưa cho Bắc Vũ xem qua, rồi tự mình ký tên lên trước mới đưa lại cho cô.
Bắc Vũ nhận lấy hai tờ giấy mỏng manh kia. Cô nhìn chữ ký đẹp đẽ của Thẩm Lạc rồi cũng ký tên của mình lên. Bắc Vũ đưa trả anh một tờ rồi cười:
– Hợp tác vui vẻ!
Thẩm Lạc gật đầu rồi bỏ bản thỏa thuận vào ngăn tủ. Sau đó anh quay lại nhìn Bắc Vũ vẫn đứng đó.
Bắc Vũ bị anh nhìn thì cảm thấy hơi chột dạ, nên cô chỉ tay ra cửa rồi nói:
– Vậy… em đi về đây.
Thẩm Lạc đột nhiên mở miệng:
– Vậy bao giờ thì chúng ta bắt đầu?
Giọng điệu của anh rất bình thường, không hề có vẻ dung tục, thô bỉ. Nếu không phải Bắc Vũ biết ý của anh là gì, thì cô còn tưởng là anh đang hỏi hôm nay ăn món gì cơ.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô yêu đương vụng trộm, nên vẫn chưa thích ứng được với loại thân phận mới này. Cô đỏ mặt rồi ấp úng:
– Để… để sau đi!
Thẩm Lạc nói:
– Chín giờ tối Phi Thuyền Nhỏ sẽ đi ngủ. Khoảng thời gian sau đó anh đều rảnh cả. Nếu em không muốn sang đây, thì anh cũng có thể sang nhà em.
Bắc Vũ gật đầu. Có thể đừng nghiêm túc như vậy không?
Cô vội vàng đi ra ngoài.
Thẩm Lạc đi theo cô. Xuống đến phòng khách Bắc Vũ thấy anh vẫn còn đi theo, nên nói:
– Anh đừng tiễn nữa. Chỉ có mấy bước thôi mà.
Thẩm Lạc vẫn đi theo cô ra tận cửa:
– Mai em muốn ăn gì?
– Hả?
Lúc này Bắc Vũ mới nhớ ra, trước khi bọn họ trở thành bạn tình thì bọn họ còn là bạn cơm nữa. Cô xua tay:
– Em không kén ăn đâu. Anh ăn gì thì em ăn đó.
Thẩm Lạc nghĩ một chút:
– Vậy làm cơm dứa nhé. Phi Thuyền Nhỏ rất thích món đó. Chắc em cũng sẽ thích.
Bắc Vũ kinh ngạc:
– Anh còn biết làm món này cơ à?
– Anh biết làm rất nhiều món, sau này em muốn ăn gì thì cứ nói với anh.
Anh thật lợi hại!
Bắc Vũ cảm thấy bầu không khí này là lạ. Mối quan hệ của hai người không phải là loại mặc quần xong là trở mặt sao? Sao lại nói tới chuyện trên bàn cơm rồi?
Được rồi, hai người còn là bạn cơm nữa.
Nhưng cô vẫn thấy rất kỳ quái. Một loại kì dị mà chính cô cũng không thể nói rõ.
Đến tận khi phòng Bắc Vũ sáng đèn rồi, Thẩm Lạc mới quay về phòng.
Anh ngồi trên bàn, lấy bản thỏa thuận kia ra.
Bên dưới cùng của trang giấy, tên của hai người ở cạnh nhau.
Thẩm Lạc cười khẽ, rồi lại bỏ nó vào tủ.
Anh đi tới mở cửa sổ, rồi nhìn phía nhà đối diện.
Nhà cô vẫn sáng đèn, Bắc Vũ lại đang cãi nhau với Giang Việt.
Từ trước đến nay Thẩm Lạc vẫn không thích sự ồn ào, nhưng lúc này anh lại cảm thấy nó rất ấm áp.
Còn Bắc Vũ cãi nhau với Giang Việt như thường lệ xong thì đi về phòng ngủ. Nhưng cô nằm trên giường một lúc mà không hề thấy buồn ngủ.
Sau khi lăn lộn vài vòng, cô liền lấy tờ giấy A4 kia ra xem.
Cô đúng là điên rồi mới ký một bản thỏa thuận làm bạn tình với Thẩm Lạc.
Tuy cô thường xuyên tuyên bố là không tin tình yêu, không thích yêu đương, sau này muốn nuôi trai trẻ, hoặc kiếm bạn tình. Nhưng đó cũng chỉ là nói mà thôi. Không ngờ sẽ có ngày cô thật sự làm như vậy.
Mà đối tượng lại còn là Thẩm Lạc nữa chứ. Người cô từng yêu thầm, từng ngủ cùng.
Cô nhắm mắt lại. Mặc dù Thẩm Lạc rất ít nói, cũng không biểu lộ suy nghĩ ra mặt, nhưng vừa giỏi giang, vừa đẹp trai, còn biết nấu cơm, mối quan hệ cũng đơn giản nữa. Sao mình lại tìm được bạn tình cao cấp thế nhỉ? Bắc Vũ đột nhiên cảm thấy rất tự hào.
Bắc Vũ cứ nghĩ như vậy, thì tâm trạng lại bình thường trở lại.
Hôm sau cô bận chuẩn bị cho bộ sưa tập mới đến tận mười hai giờ.
Bắc Vũ tranh thủ chạy sang nhà đối diện.
Phi Thuyền Nhỏ thấy cô sang thì vui vẻ gọi:
– Chị ơi, hôm nay bố em làm cơm dứa đấy.
Bắc Vũ gật đầu. Cô đã ngửi thấy mùi dứa thơm ngọt rồi.
Phi Thuyền Nhỏ hít hà một cái rồi chạy vào hỏi Thẩm Lạc:
– Bố ơi xong chưa? Con thèm lắm rồi.
Thẩm Lạc nói:
– Sắp xong rồi. Con đi rửa tay xong là được ăn.
– Vâng.
Phi Thuyền Nhỏ ngoan ngoãn chạy đi rửa tay. Sau đó lại vẫy tay gọi Bắc Vũ ra bàn ăn.
Thẩm Lạc bê hai đĩa cơm dứa cũng với một bát canh, hai món ăn nữa ra bàn.
Anh đưa cơm cho Bắc Vũ và Phi Thuyền Nhỏ rồi múc cho mỗi người một bát canh.
Bắc Vũ cảm thấy sợ hãi với loại đãi ngộ ngang với một đứa bé năm tuổi này của mình.
Chắc là anh quen tay thôi.
Bắc Vũ ăn một miếng cơm dứa xong thì khen:
– Oa! Ngon quá! Anh nấu còn ngon hơn cả nhà hàng Vân Nam em từng ăn.
Phi Thuyền Nhỏ đắc ý nói:
– Món bố em nấu là ngon nhất.
Thẩm Lạc lại rất bình thản:
– Vậy thì hai người ăn nhiều vào.
Bắc Vũ lặng lẽ nhìn anh. Anh đang ăn cơm, trông có vẻ dịu dàng hơn mọi ngày.
Nhưng mà cô cảm thấy đây chỉ là mình tưởng tượng vậy thôi.
Dù sao cắn người miệng mềm mà. Tất nhiên phải nghĩ tốt cho người ta rồi.
Cô lại nhớ tới việc tối qua anh nói anh không có việc làm. Rồi lại nhớ tới việc anh từ chối lời mời đi dạy ở trong hôn lễ. Vốn dĩ cô định hỏi anh mấy câu, nhưng lại nhớ tới điều kiện không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, liền thôi.
Dù sao ảnh chụp của anh có giá khá cao, thì cô còn lo làm gì nữa?
Ăn cơm xong Bắc Vũ xung phong rửa bát thì bị anh ngăn cản:
– Không cần đâu. Chiều em còn phải đi làm nữa. Em đi nghỉ đi.
Có thể đừng am hiểu lòng người như vậy không?
Bắc Vũ cảm thấy hơi ngại:
– Vậy em về ngủ trưa đây.
Thẩm Lạc gật đầu, rồi lại hỏi:
– Hôm nay em đến? Hay là anh sang?
Bắc Vũ còn chưa kịp nói gì, thì Phi Thuyền Nhỏ đã lanh chanh:
– Đến với sang gì cơ? Chị đang ở đây mà?
Bắc Vũ nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu bé thì cười gượng:
– Không có gì đâu.
Sau đó mới nhìn về phía Thẩm Lạc:
– Em sang.
Sau đó cô chạy vội về nhà.
Cô sờ lên đôi má nóng bừng, rồi thở phào.
Quả nhiên là không có kinh nghiệm mà. Vừa bị hỏi liền thấy chột dạ.
Vì trong lòng chột dạ nên dù buổi chiều rất bận, thì Bắc Vũ cũng vẫn thấy một ngày này dài như một năm.
Hôm nay lại còn phải tăng ca nữa. Quả thực là bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.
Sắc trời tối dần, mọi người cũng kết thúc công việc để về nhà. Giang Việt cũng chạy mất, chắc lại đến chỗ nữ thần rồi.
Bắc Vũ tắm rửa xong thì đã hơn chín giờ.
Cô đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ vén một góc rèm cửa sổ lên nhìn. Phòng Thẩm Lạc vẫn còn sáng đèn, cửa sổ đang mở. Còn anh thì đang ngồi cạnh cửa sổ, hình như đang đọc sách.
Bắc Vũ sợ anh phát hiện ra nên vội vàng buông rèm cửa xuống.
Cô đứng dậy, hít sâu mấy cái để tăng thêm can đảm.
Nếu đã quyết định gia nhập hàng ngũ yêu đương vụng trộm, thì phải có dũng khí bước đi bước đầu tiên.
Cô là ai nào?
Cô là Bắc Gan To không sợ trời không sợ đất cơ mà. Với lại Trâu Miểu chẳng lớn hơn cô là bao, mà đã chặt chém bao nhiêu anh rồi. Vậy mà cô còn chưa được cảm nhận điều cơ bản nhất.
Một lần duy nhất kia, có lẽ là lần đầu, cũng có lẽ là do Thẩm Lạc quá say, nên ngoài đau ra thì cô chả còn cảm nhận gì cả.
Nghĩ vậy cô liền vỗ má mấy cái để mình tỉnh táo lại. Sau đó thì anh dũng bước chân ra cửa.
Cô mới đi đến cửa nhà Thẩm Lạc, anh đã mở cửa ra rồi.
Bắc Vũ cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh. Nhưng tim cô đập quá nhanh, nên cô đành phải mặc kệ nó.
Sau khi vào phòng, Thẩm Lạc liền đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa, rồi mới do dự hỏi cô:
– Em sợ hả?
Bắc Vũ rất mạnh miệng, nên khi nghe thấy anh hỏi vậy thì lập tức phản đối:
– Cái này có gì mà phải sợ? Có phải chưa làm qua đâu.
Cô nói xong thì nằm xuống giường:
– Bắt đầu đi!
Thẩm Lạc nhìn cô. Mặc dù cô nhắm mắt lại giả vờ không quan tâm, nhưng người cô cứng đờ ra đã bán đứng cô.
Anh thấy hơi buồn cười, mà anh cũng thực sự bật cười.
Bắc Vũ hé mắt ra nhìn anh:
– Anh cười gì đó?
Tên này đang cười nhạo mình hả?
Thẩm Lạc lắc đầu, rồi lấy mấu thứ trong tủ ra.
Sau khi Bắc Vũ nhìn thấy nó là cái gì thì mặt cô đỏ lên.
Lần trước cô có mua thuốc, nên cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ nhìn thấy anh lấy ra, cô mới nhớ ra là phải chuẩn bị trước. May mà anh có chuẩn bị.
Thẩm Lạc hạ thấp nhiệt độ xuống, rồi mới ngồi lên giường. Anh ngồi quỳ bên cạnh cô, rồi giơ tay ra cởi áo cô.
Bắc Vũ mở mắt nhìn anh, giữ tay anh lại.
Rõ ràng lần trước rất suôn sẻ, mà sao hôm nay cô lại sợ.
Tay Thẩm Lạc cũng không dời đi. Anh bình tĩnh nhìn cô. Mặc dù vẻ mặt anh vẫn như mọi ngày, nhưng trong ánh mắt kia lại xuất hiện một chút dịu dàng.
– Em… em tự cởi.
Bắc Vũ tránh ánh mắt của anh, rồi đỏ mặt nói.
Ánh mắt Thẩm Lạc chuyển xuống môi cô, rồi đột nhiên hôn lên nó.