“Sao có thể chứ, tôi nghe người đội một nói, hôm đó bọn họ đến bữa tiệc thông báo của Sở Thiên, đêm đó vốn là muốn tuyên bố chuyện Sở Chiêu Dương đính hôn với Giang Hướng Tuyết. Người ta chẳng qua là chơi đùa chút với Cố Niệm thôi, nếu là nghiêm túc thì không tới phiên cô ta.”
“Cũng đúng, một người tự động đưa tới cửa, tội gì không dùng chứ, coi như là chút gia vị cho cuộc sống căng thẳng.”
“Đúng vậy, hơn nữa còn là nữ cảnh sát, đồng phục quyến rũ?”
“Không biết Cố Niệm sẽ phải chịu xử phạt thế nào, xử nhẹ cũng sẽ không có ai phục.”
“Mấy cô nói xem, Sở Chiêu Dương có ra mặt vì Cố Niệm không?”
“Hừ! Thôi đi! Chẳng qua là vui đùa chút thôi, người ta sao có thể ra mặt vì cô ta được chứ?”
Tiếng nói chuyện càng ngày càng xa, cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, bọn họ đã rời khỏi nhà vệ sinh.
Cố Niệm dùng sức lau sạch nước mắt, lại ở bên trong một lúc lâu mới mở cửa ra ngoài.
Cô thậm chí không dám nhìn mình nhếch nhác ở trong gương, cúi đầu mở khóa vòi nước rửa mặt. Giờ Cô không dám trở về phòng làm việc, không biết phải đối mặt với đồng nghiệp đội ba ra sao.
Đang do dự, cửa phòng vệ sinh lại mở ra, ba nữ đồng nghiệp đi vào, vừa thấy Cố Niệm, bọn họ cũng ngẩn ra.
“Cố Niệm, công văn đã phát xuống rồi, cô đi xem đi.”
Cố Niệm gật gật đầu, đanh định rời đi, nhưng lại bị một người chặn lại.
“Cố Niệm, cô thật sự chủ động tiếp cận sao? Nghĩ thế nào vậy?”
“Phiền cô tránh đường.” Cố Niệm lạnh giọng nói.
Người nọ tránh ra, “hừ” một tiếng: “Giả bộ cái gì chứ! Nửa đêm leo lên giường đàn ông còn ở chỗ này giả bộ thanh cao. Cái bộ dạng này của cô chẳng những sẽ không có ai tin, còn sẽ cảm thấy cô nực cười nữa.”
Cố Niệm quay đầu nhìn cô ta, người này cô không quen, suy nghĩ một lát mới nhớ ra cô ta ở bộ phận tài liệu, hình như tên là Lý Tư Kỳ.
Cố Niệm ngày đầu tiên đến báo cáo, lúc chuyển hồ sơ từng gặp cô ta một lần, sau đó cũng chỉ là gật đầu xã giao, chưa từng nói gì.
Cô nhớ ngày Hứa Thành Nghị bị xử lý, Lý Tư Kỳ cũng là một trong những người chỉ trích cô.
“Tôi đi tìm bạn trai tôi, có chỗ nào không đúng chứ?” Cố Niệm lạnh giọng nói.
Lý Tư Kỳ ngẩn ra một chút, ngay sau đó ngửa đầu cười to: “Ha ha ha, bạn trai? Cố Niệm, cô nằm mơ gì thế! Lý Tư Kỳ khoa trương cười mấy tiếng, còn làm bộ cười ra nước mắt lau khóe mắt một cái.
“Người ta chỉ là vui đùa với cô một chút, cô còn tưởng là thật! Bạn trai cái gì chứ! Cô ảo tưởng vừa thôi, đừng nói ra làm mất thể diện!”
Cố Niệm lười nói nhiều với cô ta, xoay người rời đi.
“Chậc chậc, da mặt đã bị gọt sạch rồi, còn giả bộ.”
“Được rồi, nói ít mấy câu đi. Dù sao cô ta cũng sắp phải đi rồi, nơi này của chúng ta sẽ sạch sẽ hơn.”
“Tôi thấy không phục, dựa vào cái gì cô ta làm nhục nhã Cục Cảnh sát? Truyền ra ngoài, người ta lại nghĩ nữ cảnh sát chúng ta đều là như vậy.”
Cố Niệm trở lại phòng làm việc, Thẩm Hiểu Mạn liền vội vàng tới: “Cố Niệm, cậu không sao chứ? Cậu mãi không trở lại làm tớ lo chết rồi.”
“Hiểu Mạn, cậu…” Cố Niệm kinh ngạc nhìn Thẩm Hiểu Mạn.
Sau khi nghe mấy lời châm chọc cười nhạo kia, đột nhiên đối mặt với Thẩm Hiểu Mạn như vậy, Cố Niệm lại có chút không biết làm sao.
Đồng thời, trong lòng cũng có chút ấm áp.
“Tớ cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu cho là tớ cũng sẽ giống như người khác sao?” Thẩm Hiểu Mạn liếc cô một cái, “Những người đó không biết, tớ còn không biết sao? Cậu và Sở Chiêu Dương căn bản không phải như bọn họ nghĩ. Bọn họ không phải là không tin, là không muốn tin.”
“Cám ơn cậu.” Cố Niệm nói tự đáy lòng, hốc mắt ẩm ướt.
Thẩm Hiểu Mạn cầm khăn giấy vội lau cho cô, nói: “Sau khi Lão Đại trở lại liền đi nghĩ cách rồi. Anh ấy nói giờ chỉ là phát công văn, còn chưa chính thức xuất văn bản báo cáo. Lão Đại đi lấy hồ sơ của cậu rồi, trước cứ giữ ở chỗ anh ấy, để cho những người đó cho dù thật sự muốn làm gì, không có hồ sơ của cậu cũng vô ích.”
“Những người khác…” Cố Niệm phát hiện, trong phòng làm việc cũng chỉ có cô và Thẩm Hiểu Mạn.
“Lý đội trưởng đến đội một rồi, kêu đội trưởng đội một quản cho tốt người phía dưới anh ta, đừng có nói bậy nói bạ. Vừa rồi anh ấy ở hành lang còn nghe thấy mấy người nói xấu cậu. Phó Vĩnh Ngôn đến đội hai, cũng đi xử lý chuyện này.”
“Cám ơn mọi người.” Cố Niệm không ngờ đồng nghiệp đội ba lại ủng hộ cô như vậy.
Vốn là lúc sáng, cô nhìn thấy thái độ của Lý Thiếu Phong và Phó Vĩnh Ngôn, còn tưởng rằng bọn họ cũng nhìn cô giống những người khác.
Thẩm Hiểu Mạn ôm cô một chút: “Ngốc ạ, cậu phải tin bọn tớ chứ! Chúng ta cả ngày ở chung một chỗ, chẳng lẽ cậu là người thế nào còn không biết ư? Cậu làm việc nghiêm túc lại hết mình, chúng tớ đều biết.”
“Cố Niệm.” Ở cửa vang lên một giọng nói.
Cố Niệm và Thẩm Hiểu Mạn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Ngôn Sơ Vi đi từ cửa vào, sau lưng còn có không ít người. Trong đó có người khá thân với Ngôn Sơ Vi, cũng có mấy người đơn thuần là tới xem náo nhiệt, biết Ngôn Sơ Vi muốn tới tìm Cố Niệm liền đi theo tới.
“Cố Niệm, em đây là chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi rồi sao?” Ngôn Sơ Vi liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Cố Niệm, hỏi.
“Pháp y Ngôn, Cố Niệm còn chưa vội đi đâu. Bây giờ văn bản báo cáo còn chưa đưa xuống, rốt cuộc kết quả như thế nào, còn chưa biết rõ.” Thẩm Hiểu Mạn lạnh lùng nói.
“Đã thông báo toàn cục rồi còn muốn chờ kết quả gì?” Một người sau lưng Ngôn Sơ Vi, chính là người đã cãi vã với Cố niệm ở nhà vệ sinh, giọng đầy cay nghiệt nói: “Nếu là tôi thì đã đi nhanh rồi, đừng chờ đến lúc đó mất hết cả mặt mũi.”
“Cô nghĩ bây giờ cô ta còn có sao?” Một người khác giễu cợt nói.
“Chị biết em không nỡ, chị cũng không nỡ.” Ngôn Sơ Vi mềm mỏng cười, “Cố Niệm, hy vọng lần này có thể cho em một bài học, sau này làm việc đừng quá cấp tiến.”
“Đúng thế, lần trước Hứa Thành Nghị bị điều đi, cô đã nói như thế nào nhỉ?” Có người mỉa mai, “Khi đó, Sơ Vi cầu cô khuyên cô như vậy, cô đều không nghe. Giờ thì gặp báo ứng rồi.”
“Cho nên các cụ có câu gì ý nhỉ? Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt?”
“Khi đó nói với cô, chừa lại chút đường sống, ai biết cô sau này sẽ như thế nào chứ? Báo ứng tới quá nhanh mà!”
“Các cô đừng có quá đáng!” Thẩm Hiểu Mạn tức giận nói, “Đều là đồng nghiệp, để lại chút khẩu đức đi! Cố Niệm động gì đến các cô, khiến các cô đến đây ném đá xuống giếng.”
“Là cô ta đừng có quá đáng đấy! Tự mình làm chuyện không biết xấu hổ, còn không cho người khác nói?”
“Đúng vậy, lúc ấy chuyện của Hứa Thành Nghị, tại sao cô không nói đều là đồng nghiệp đi?”
Ngôn Sơ Vi lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cố Niệm, đừng đẩy Hiểu Mạn ra nói thay em, em lại núp sau lưng cô ấy như vậy. Trước đây, em núp sau lưng chị, bây giờ núp sau lưng Hiểu Mạn, em không thể tự đứng ra sao?”
“Hiểu Mạn, tôi khuyên cô đừng để cho cô ta lợi dụng. Cô ta đang ở đây giả bộ yếu đuối, để cho cô ra mặt làm người xấu đấy.” Một người khác cũng phụ họa nói.
“Mấy người các cô đủ rồi! Đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm, chạy tới chỗ chúng tôi gây chuyện à?” Thẩm Hiểu Mạn tức giận.
Cố Niệm kéo Thẩm Hiểu Mạn, thấy cô ấy đỏ bừng mặt như sắp khóc, trong lòng ấm áp.
Đồng nghiệp của cô có thể quên mình nghĩ cho cô, lo lắng cho cô như thế, thật sự là vô cùng cảm động.
“Các cô chỉ dựa vào một đoạn video không tiếng động, liền kết luận một chuyện, như vậy có đúng không? Cảnh sát phá án coi trọng chứng cứ, chân tướng sau lưng đoạn video kia, các cô căn bản đều không hỏi, chỉ nhìn bề ngoài mà nói. Mấy người các cô chạy tới đây chỉ trích tôi, dựa vào cái gì chứ?” Cố Niệm lạnh lùng nói.
Vừa nãy cô trốn ở trong nhà vệ sinh khóc, chịu đựng qua thời điểm yếu đuối nhất, hiện giờ ngược lại, cô có thể kiên cường bình tĩnh hơn.
“Các cô lấy tư cách gì mà đứng trên cao dạy đạo đức tôi, các cô nghĩ các cô là ai chứ?”
“Chân tướng thế nào? Cô nói xem xem!” Có người xuy một tiếng mỉa mai, rõ ràng là không tin lời Cố Niệm, cho là cô chẳng qua chỉ tìm lý do chối bỏ trách nhiệm cho mình.
“Ha ha! Còn có thể có chân tướng gì chứ?” Lý Tư Kỳ vừa rồi ở cửa nhà vệ sinh đối mặt với Cố Niệm, che miệng cười chế giễu, “Cố Niệm muốn nói, trên thực tế cô ta và Sở Chiêu Dương là quan hệ bạn trai bạn gái. Cho nên quá nửa đêm, bạn gái đến phòng bạn trai cũng rất bình thường.”
Tiếng nói vừa dứt, lập tức gây ra một tràng cười chế giễu.
“Ha ha, bạn trai bạn gái? Người ta sắp đính hôn với người khác rồi, bạn gái ở đâu ra chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là…” Có người dùng vẻ mặt ái muội, “Quan hệ đó…”
Ngôn Sơ Vi cũng lắc đầu cười khổ: “Cố Niệm, em nói dối như vậy, việc gì mà phải thế chứ?”
Cô ta so với người khác biết được nhiều hơn một chút.
Biết Sở Chiêu Dương có thể là thật sự thích Cố Niệm, nhưng điều này cũng không ngăn được các trưởng bối của Sở gia sẽ không đồng ý.
Sở Chiêu Dương sớm muộn cũng phải kết thông gia, không phải với Giang Hướng Tuyết thì sẽ là người khác.
Ngôn gia còn có sức mà tranh, nhưng Cố Niệm? Ha ha.
“Tôi là bạn trai của cô ấy, có ý kiến gì sao?” Một giọng nam lạnh như băng ở cửa vang lên.