Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Chân phải của Lâm Nguyệt không tiện cử động, thời gian ở trong phòng tắm tương đối dài, lúc cô thay quần áo xong đi ra thì nghe thấy Phó Nam ở sát vách nói: “Đầu còn chưa sấy khô mà!”
Chu Lẫm: “Để ý cái này nhiều làm gì.”
Phó Nam: “Chú đi ra đi, cháu tự sấy!”
Không ai đi ra, chỉ có tiếng máy sấy tóc được bật lên lần nữa, thổi vù vù trên đỉnh đầu của bạn học nhỏ.
Lâm Nguyệt mỉm cười, một tay vịn tường chậm rãi đi tới phòng bếp. Cơm nước vẫn còn nóng, Lâm Nguyệt ngồi trên ghế lấy từng món ra, ba món mặn hai món chay, còn có một bát canh xương sườn, bữa ăn lớn được bày ra, dù là thức ăn được mua bên ngoài đóng gói trong hộp nhưng vẫn có đầy đủ màu sắc lẫn hương vị, hương thơm rất mê người.
Trong túi còn có một tờ giấy tính tiền bữa ăn, Lâm Nguyệt nhìn một cái, bữa ăn này khá đắt đấy, tiếp đó, cô lại nhớ tới tiền thuốc ở bệnh viện. Tình hình lúc đó hơi hỗn loạn, cô đã hỏi hai lần nhưng đều bị Chu Lẫm lảng sang chuyện khác, lát nữa ăn cơm xong cô phải chuyển khoản thôi, có một số sự giúp đỡ không thể nào tính toán được, nhưng về mặt tài chính thì cứ phân rõ vẫn tốt hơn.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Phó Nam bước ra đầu tiên, cậu đã thay sang quần đùi áo ngắn tay màu trắng thoải mái, tóc tai chỉnh tề. Chu Lẫm đi theo phía sau, anh mặc quần đùi, áo ngắn vắt trên cánh tay, vừa đi vừa chui đầu vào áo, nửa thân người cường tráng lộ ra bên ngoài, mặc xong ngẩng đầu lên, lúc này anh mới phát hiện cô giáo đang ở trong phòng bếp, cúi đầu gỡ bộ đồ ăn ra, không biết cô có thấy được cái gì không.
Chu Lẫm cào cào mái tóc ngắn chưa sấy khô, thôi kệ, coi như cô không thấy vậy.
Ba người ngồi xong, giống như thường ngày, Chu Lẫm im lặng ăn cơm, Phó Nam phụ trách làm bầu không khí sinh động, còn Lâm Nguyệt thì dỗ cậu bé.
“Cô ơi, ngày mai nghỉ bão rồi, cô không cần chuẩn bị bài nữa, cô chơi game với con nhé?” Gặm xong một miếng xương sườn, Phó Nam chờ mong hỏi, bình thường cô giáo chuẩn bị bài, cậu bé đều không dám quấy rầy cô giáo.
Lâm Nguyệt lau hạt cơm dính ở miệng giúp bạn học nhỏ: “Được, Nam Nam muốn chơi gì nào?”
Phó Nam chỉ vào TV: “Cô có thể chơi game bắn súng không ạ?”
Lâm Nguyệt không biết, cô chỉ có thể chơi được mấy loại trò chơi đánh bài điện tử đơn giản.
Phó Nam cắn đôi đũa, cậu suy nghĩ: “Chúng ta chơi cờ bay (1) đi! Lần trước chú Chu mua cho con nhưng chú ấy không chơi với con.”
(1) Cờ bay: Giống trò cờ cá ngựa ở nước mình.
Cái này thì Lâm Nguyệt biết, cô mỉm cười đồng ý.
Chu Lẫm liếc mắt nhìn Phó Nam, bạn học nhỏ tiếp tục gặm xương sườn, căn bản không có ý muốn mời anh chơi. Chu Lẫm 30 tuổi rồi, đương nhiên khinh thường trò chơi kia, chỉ là anh hơi buồn bực, trong lòng bạn học nhỏ, anh là chú Chu bao ăn bao ở kiêm đưa đón, vậy rốt cuộc địa vị là gì đây?
“Chú Chu, chân của cô giáo bị thương rồi, chú dọn bàn đi.” Để bát đũa xuống, Phó Nam rất hiểu chuyện phân công nhiệm vụ.
Lâm Nguyệt cúi đầu nhịn cười.
Chu Lẫm nhìn Phó Nam chằm chằm: “Cháu thì sao?”
Phó Nam nhảy xuống ghế, xoay người chạy vào phòng: “Cháu đi lấy cờ bay!”
Chu Lẫm im lặng, cam chịu số phận thu dọn canh thừa thịt nguội. Lâm Nguyệt cũng giúp đỡ, cô dùng dây thun gói mấy cái hộp lại, nhìn bàn tay đang chuyển động của Chu Lẫm, Lâm Nguyệt nhỏ tiếng nói: “Cái đó, tiền thuốc hết bao nhiêu vậy? Tôi trả lại anh.”
Chu Lẫm nhìn cô rồi báo một con số.
Trong tay Lâm Nguyệt không có nhiều tiền mặt như vậy, hỏi có thể trả bằng cách chuyển khoản hay không.
“Trả qua WeChat đi.” Chu Lẫm thuận miệng nói: “Tôi xuống tầng trước.”
Mang hai túi rác đầy ra cửa, trở về đã thấy hai cô trò bắt đầu chơi rồi, cờ bay bày đầy trên bàn ăn. Chu Lẫm cầm di động ngồi bên cạnh Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt muốn trả tiền cho anh trước, Chu Lẫm lại không gấp, anh gõ bàn: “Chơi xong rồi nói.”
Lâm Nguyệt quay lại tập trung chơi với bạn học nhỏ, ánh mắt lén liếc nhìn Chu Lẫm mấy lần. Chu Lẫm không quấy rầy cô, nhưng nhiều lần chế nhạo Phó Nam đi sai quân cờ, cuối cùng Phó Nam thắng cũng bị anh nói thành Lâm Nguyệt cố ý nhường Phó Nam. Phó Nam rất tức giận, muốn quyết đấu với chú Chu, Chu Lẫm mỉm cười di chuyển chiếc máy bay đồ chơi màu xanh của anh, bắt đầu nghênh chiến.
Tình hình trận chiến của một lớn một nhỏ rất kịch liệt, chốc lát thì Chu Lẫm đánh bay máy bay của Phó Nam, chốc lát thì ngược lại, Lâm Nguyệt muốn trở thành đất nước thứ ba tồn tại trong khe hẹp nhưng Phó Nam lại làm nũng, phát hiện cô giáo có một nước cờ có thể đánh bay chú Chu, Phó Nam hưng phấn hét lên: “Cô ơi, đi nước này đi!”
Ngón tay mũm mĩm tóm lấy chiếc máy bay màu hồng nhạt nhỏ xíu của cô giáo, hận không thể giúp cô giáo hất bay chú Chu.
Lâm Nguyệt liếc trộm Chu Lẫm.
Chu Lẫm nhìn cô, ánh mắt kia dường như mang theo lửa.
Lâm Nguyệt không dám hất anh, nhưng bên cạnh là bạn học nhỏ đang ôm hi vọng với cô, bạn nhỏ mới có 6 tuổi thôi.
Lâm Nguyệt cắn môi, đỏ mặt hất bay chiếc máy bay màu xanh của Chu Lẫm, lòng người đều thiên vị như thế đấy, ai bảo cô là cô giáo của bạn học nhỏ làm gì.
Phó Nam cười ha hả, cậu vô cùng đắc ý, mặt Lâm Nguyệt đỏ lên, chỉ nhìn Phó Nam, không dám nhìn Chu Lẫm.
Chu Lẫm vô cùng bình tĩnh, nhặt máy bay lên để lại vào hang ổ, dọn xong mới lạnh nhạt nói ba chữ: “Cô đợi đấy.”
Trái tim của Lâm Nguyệt đập liên hồi, Chu Lẫm đang nói chuyện với cô sao?
Đáp án quá rõ ràng.
Không lâu sau, Lâm Nguyệt gặp phải sự trả thù ác ý của cảnh sát Chu, chiếc máy bay nhỏ màu hồng nhạt nhanh chóng bị Chu Lẫm vô tình va vào nên phải quay về. Lâm Nguyệt cắn răng, nếu đã tuyên chiến thì cô cũng không khách khí nữa, chính thức liên minh với Phó Nam cùng nhau đối phó Chu Lẫm. Phó Nam đang trên trận, cô còn phải đảm nhiệm việc giúp bay lượn cho nên Phó Nam thắng đầu tiên, còn lại cô và Chu Lẫm chém giết kịch liệt.
“Thua thì bị phạt thế nào hả?” Trước khi tung xúc xắc, đột nhiên Chu Lẫm hỏi.
Lâm Nguyệt nhìn bàn cờ, nếu lần này Chu Lẫn ném được số 6, Chu Lẫm sẽ về nhà, cô thua, nếu Chu Lẫm ném ra số nhỏ hơn số 6 thì chỉ cách nhà cô ba ô thôi, còn có cơ hội thắng.
“Búng trán!” Phó Nam cười hì hì nói.
Chu Lẫm hỏi Lâm Nguyệt: “Dám không?”
Lâm Nguyệt nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhưng lại có sự khẩn trương không tên, vô cùng quan tâm tới xúc xắc trong tay Chu Lẫm.
Khóe miệng của Chu Lẫm cong lên, xúc xắc từ giữa hai ngón tay của anh bắn ra, xoay vòng trên mặt bàn mấy vòng rồi dừng lại đúng ngay mặt số 6.
Phó Nam thất vọng, cậu bé muốn được búng trán chú Chu mà.
Chu Lẫm chỉ nhìn Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt chịu thua, cúi đầu đàng hoàng để chuẩn bị bị búng trán.
Phó Nam cười, nhẹ nhàng búng một cái giống như gãi ngứa. Ánh mắt của Lâm Nguyệt nhìn về phía Chu Lẫm, nghe thấy Chu Lẫm hà hơi trên đầu ngón tay, dáng vẻ muốn búng cô một cái thật mạnh. Lâm Nguyệt không đoán được anh muốn thật hay giả, Phó Nam sợ hãi, bàn tay nhỏ bảo vệ đầu của cô giáo, không cho chú Chu búng, Chu Lẫm đẩy cậu bé ra, tay phải giơ lên cao, nhanh chóng hạ xuống.
Lâm Nguyệt cảm giác có cái gì đó sượt qua tóc mình, còn nhẹ hơn cái búng kia của Phó Nam nữa.
Cô mỉm cười, nghiêng đầu nhìn qua, hai tay của Chu Lẫm đặt ra sau đầu, anh dựa người vào ghế, khinh thường nói: “Không dùng sức đâu, nếu búng mạnh cô sẽ khóc mất.”
Phó Nam tranh luận: “Chú dám búng cô giáo khóc, sau này không cho chú ăn cơm của cô giáo nữa.”
Chu Lẫm chẳng muốn tranh cãi với cậu nhóc, anh hỏi số WeChat của Lâm Nguyệt: “Chuyển khoản đi, tôi đi ngủ đây.”
Lâm Nguyệt đưa mã QR ra cho anh quét, Chu Lẫm mở di động của cô ra, thấy ảnh đại diện là một vầng trăng sáng, bối cảnh màu xanh lam, ánh trăng lưỡi liềm màu trắng, rất có hương vị của cô gái nhỏ. Chu Lẫm không nhìn nhiều, thêm bạn vào rồi rời đi, Lâm Nguyệt mở WeChat của anh ra, nickname chính là họ tên anh, ảnh đại diện tối đen như mực, giống như bầu trời đêm.
Lâm Nguyệt không sửa lại ghi chú mà nhanh chóng chuyển tiền thuốc men cho anh.
Trong phòng ngủ, Chu Lẫm nhận được tiền xong thì thấy nickname của cô giáo, lại nhìn ảnh đại diện, Chu Lẫm quyết định thay đổi ghi chú.
Cô gái nhỏ, ánh trăng nhỏ, ánh trăng nhỏ dũng cảm va vào anh.