Bình thường Chu Lẫm không nói nhiều, nhưng khi anh ở nhà thì bầu không khí của căn nhà ba phòng này cũng trở nên sinh động hơn không ít.
“Chú Chu, người xấu lần này là gì thế ạ?”
Lâm Nguyệt đang chuẩn bị bữa sáng, trong phòng khách, Phó Nam đuổi theo chú Chu hỏi thăm về vụ án. Lâm Nguyệt cũng tò mò, lén lút vểnh tai lên nghe.
“Bí mật.” Chu Lẫm ngồi xuống ghế trước bàn ăn ở hướng Nam, ánh mắt hầu như không rời khỏi cô gái nhỏ trong phòng bếp. Cô thích mặc quần áo sáng màu, gò má trắng nõn xinh xắn, đang đứng quay lưng lại với anh để thái rau, chiếc dây đeo tạp dề phác họa đường nét vòng eo thon của cô, phía dưới váy dài màu trắng để lộ đôi chân cân xứng.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm vào chân của bạn gái, bàn tay chợt ngứa ngáy, tối qua sờ được một lần thật sự làm cho anh điên đảo.
Bên tai bạn học nhỏ cứ không ngừng gọi “chú Chu”, rốt cuộc Chu Lẫm cũng nhìn về phía bạn học nhỏ.
Phó Nam nằm úp sấp trên ngực Chu Lẫm, mỉm cười đầy chờ mong: “Chú Chu, cháu muốn đi công viên.”
Chu Lẫm ngước mắt nhìn cô gái trong phòng bếp.
Lâm Nguyệt tập trung xào rau, nghe thấy lời nói của Phó Nam nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, ngược lại Phó Nam muốn đi đâu thì cô đều nghe theo hết.
Chu Lẫm lại có dự định khác. Anh hay bận rộn, hơn nữa lại không theo quy luật, lúc độc thân thì không sao, bây giờ có bạn gái rồi, Chu Lẫm muốn dành hết thời gian rảnh rỗi ở bên cạnh bạn gái, cố gắng bù đắp cho cô. Hai người vừa mới yêu đương, tuy hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm rồi nhưng tình cảm vẫn chưa ổn định lắm, về phía anh thì vô cùng vững chắc nhưng bên chỗ Lâm Nguyệt lại có khá nhiều những điều không lường trước được, không phải là ở văn phòng có thầy giáo dạy toán lớp một đẹp trai trong truyền thuyết gì đó sao?
Chu Lẫm không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng biết thỉnh thoảng bạn trai bạn gái nên gặp gỡ hẹn hò để bồi dưỡng tình cảm.
“Chú mệt lắm, không muốn ra ngoài, cháu đi chơi với mấy bạn nhỏ đi.” Chu Lẫm mệt mỏi, anh nói vô cùng nghiêm túc rồi sờ đầu bạn học nhỏ.
Phó Nam hơi thất vọng nhưng thấy chú Chu mệt như vậy, bạn học nhỏ rất hiểu chuyện, không mè nheo với chú Chu nữa mà ngoan ngoãn ngồi lên ghế bên cạnh. Phụ nữ dễ mềm lòng, biết Phó Nam là cậu bé nhạy cảm, lại thấy Chu Lẫm từ chối, Lâm Nguyệt lập tức quay đầu quan sát Phó Nam. Cánh tay nhỏ của Phó Nam đặt trên bàn, phát hiện cô giáo nhìn mình, cái miệng nhỏ của cậu bé 6 tuổi vểnh lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô giáo, biểu đạt sinh động cái gọi là khát khao mà phải nhịn.
Lâm Nguyệt hiểu ngay, dịu dàng nói: “Ăn cơm xong cô đi với Nam Nam nhé.”
Chu Lẫm đã rất vất vả rồi, cuối tuần thì cô lại rảnh.
Nguyện vọng đã đạt được, Phó Nam vô cùng vui vẻ, Chu Lẫm nhắm mắt lại, trái tim thật sự quá mệt mỏi, ở bên ngoài thì có tổ trưởng đẹp trai nhìn chằm chằm, về nhà thì lại có một cái bóng đèn 100w sáng chói, anh chỉ muốn yêu đương thôi mà, tại sao lại khó khăn đến vậy?
Bữa sáng kết thúc, Lâm Nguyệt dọn dẹp nhà bếp rồi cùng Phó Nam tạm biệt Chu Lẫm: “Bọn em đi đây, buổi trưa sẽ về, anh ngủ bù đi.”
Chu Lẫm nhìn cô chằm chằm.
Người đàn ông cao lớn nghỉ ngơi suốt một đêm đã khôi phục tinh thần, đôi mắt đen sắc bén đầy lạnh lùng. Vừa rồi anh nói mệt đương nhiên Lâm Nguyệt tin ngay, vậy mà lúc này nhìn thấy đôi mắt đầy ẩn ý của anh, Lâm Nguyệt sững sờ, sau đó cô chợt hiểu nguyên nhân thực sự mà Chu Lẫm từ chối bạn học nhỏ.
Lâm Nguyệt cúi đầu, cảm thấy khá xấu hổ khi đối mặt với anh, giống như đang phụ lòng anh vậy.
“Công viên trò chơi đông người, để anh đi với bọn em.” Chu Lẫm ôm bạn học nhỏ lên, lúc đi ngang qua Lâm Nguyệt, bàn tay lớn nhanh chóng véo lỗ tai cô một cái, giống như đang trừng phạt.
Lâm Nguyệt mỉm cười sờ vành tai.
Phó Nam rất thích cô giáo dịu dàng, nhưng đi ra ngoài chơi thì cậu bé thích dán lên người chú Chu cường tráng mạnh khỏe hơn, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của chú Chu chạy qua chạy lại, lúc mệt thì đòi chú Chu bế. Đương nhiên Chu Lẫm không ghét bạn học nhỏ, chỉ là nhiều lần lén lút muốn nắm tay bạn gái lại bị Phó Nam vô tình phá hỏng khiến vẻ mặt Chu Lẫm hơi đen lại.
“Chú Chu, cháu muốn ăn kem.” Ngồi trên tàu lượn siêu tốc, Phó Nam vô cùng hài lòng, bắt đầu tìm kiếm thức ăn.
“Cùng đi nhé.” Chu Lẫm bế bạn học nhỏ quay sang nói với Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt mỉm cười đuổi theo.
Đội ngũ xếp hàng trước mặt rất dài, Chu Lẫm thả Phó Nam xuống, để Lâm Nguyệt đứng cạnh Phó Nam, anh lại vòng ra sau lưng Lâm Nguyệt. Xung quanh có rất nhiều người, Lâm Nguyệt đang tập trung chăm sóc cậu bé thì đột nhiên có bàn tay nắm lấy vai cô, theo bản năng cô từ bên trái Phó Nam vòng ra đằng sau Phó Nam. Còn chưa kịp phản ứng, Chu Lẫm lại cầm lấy tay cô đặt lên vai Phó Nam, Phó Nam nghĩ rằng cô giáo muốn ôm cậu bé nên chủ động lùi lại phía sau, cái đầu thân thiết dựa vào bụng của cô giáo.
Lâm Nguyệt mơ hồ đỡ vai cậu bé, vừa muốn quay đầu hỏi Chu Lẫm, đột nhiên người đàn ông cao lớn đã dựa gần vào, ngực anh chạm vào vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Em thích vị gì?”
Nhìn từ đằng sau chỉ thấy cô gái nhỏ dễ thương mặc váy trắng dường như cảm thấy mỏi chân nên làm nũng khẽ dựa vào lồng ngực của người đàn ông, gương mặt của người đàn ông đẹp trai tràn ngập vẻ cưng chiều.
Lỗ tai của Lâm Nguyệt nóng bừng, thì ra Chu Lẫm lăn qua lăn lại nhiều như vậy chỉ vì muốn tiếp xúc thân thể với cô một chút.
Bỗng nhiên nghĩ tới anh việc tăng ca ba đêm liền, chỉ có hai tiếng đồng hồ nghỉ ngơi trên giường cô, ẩn sau cái ôm đơn giản lại là nỗi nhớ nhung thầm lặng, nhớ tới lời nói dối lúc sáng của anh với bạn học nhỏ, hóa ra vì muốn tạo cơ hội cho hai người ở chung với nhau.
Mặt Lâm Nguyệt đỏ lên, cô giơ tay chỉ vào một vị kem, sau đó rất tự nhiên bỏ tay xuống, không đặt lên vai Phó Nam nữa. Là cô cố ý, quả nhiên người đàn ông phía sau không bỏ qua cơ hội, bàn tay to lớn lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô, anh cứ vân vê liên tục, lòng bàn tay anh nóng hừng hực.
Có người nhìn thấy nhưng cũng chỉ cảm thấy vợ chồng trẻ ân ái mà dẫn theo con đi chơi rồi nắm tay thì vô cùng bình thường.
Ăn kem xong, ba người lại chơi thêm hai trò chơi nữa, sau đó để Phó Nam chọn nhà hàng, cuối cùng quyết định đi ăn cá nướng. Chỗ ngồi ở nhà hàng dành cho bốn người, Lâm Nguyệt ngồi cạnh Phó Nam để tiện chăm sóc cậu bé, Chu Lẫm ngồi đối diện, cho Phó Nam ăn xong, anh gắp một miếng cá thả vào bát Lâm Nguyệt.
Phó Nam thấy thế thì dùng cái miệng nhỏ ngậm đũa, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Chu Lẫm lại nhanh chóng gắp cho Lâm Nguyệt một miếng nữa.
Lâm Nguyệt im lặng ăn, rốt cuộc Phó Nam cũng biết chỗ nào không đúng rồi, cậu khó hiểu nhìn chú Chu: “Trước đây chú Chu đều mặc kệ cô giáo mà.”
Trước đây chú Chu chỉ gắp đồ ăn cho cậu thôi, nếu là thịt cua hay tôm hùm khó bóc vỏ, chú mới chia cho cô giáo.
Lâm Nguyệt ngừng gắp đồ, lặng lẽ liếc nhìn Chu Lẫm.
Chu Lẫm nhìn bạn học nhỏ chằm chằm, khẽ mỉm cười: “Trước đây cô ấy là cô giáo của cháu, bây giờ thì là bạn gái của chú.”
Không ngờ anh lại nói thẳng ra như vậy, Lâm Nguyệt ngẩng đầu, Chu Lẫm đảo mắt, đắc ý nhìn cô.
Lâm Nguyệt không để ý tới anh, cụp mắt xuống tiếp tục gắp đồ ăn.
Phó Nam há hốc mồm nhìn cô giáo rồi lại nhìn chú Chu, cậu khá bối rối: “Cô ơi, cô đang hẹn hò với chú Chu ạ?”
Chú Chu vừa đen vừa thô kệch, bình thường đối xử với cô giáo cũng không tốt, không thích nói chuyện cũng không thích cười, sao cô giáo lại hẹn hò với chú Chu nhỉ?
Phó Nam không hiểu.
Lâm Nguyệt ừm một tiếng coi như thừa nhận.
“Bọn chú quen nhau được một thời gian rồi, cháu không vui à?” Chu Lẫm đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi Phó Nam. Thằng nhóc trời đánh này, anh đã sớm muốn hỏi cho rõ ràng, anh bao ăn bao ở kiêm đưa đón, có lần bạn học nhỏ bị táo bón vẫn là anh chạy ra hiệu thuốc mua Khai Tắc Lộ (1), tại sao từ đầu đến cuối thằng nhóc này vẫn chỉ thích thầy giáo dạy toán và bác sĩ Từ mà không hề nghĩ tới việc ghép đôi cô giáo với anh chứ?
(1) Khai Tắc Lộ: Thuốc bơm vào hậu môn giúp trị táo bón dành cho trẻ con.
Phó Nam nhìn anh, chu môi, cúi đầu chọc vào miếng cá.
Chu Lẫm hơi bực mình, bạn học nhỏ có ý gì đây?
Mặt Lâm Nguyệt không thay đổi ngồi xem cuộc vui, tuy cũng hơi buồn bực vì không biết Phó Nam nghĩ thế nào.
Đương nhiên Phó Nam có lý do của cậu bé, khẽ nói: “Chú Chu đối xử không tốt với cô giáo.”
Lâm Nguyệt sửng sốt.
Chu Lẫm liếc nhìn cô một cái, không phục: “Không tốt chỗ nào?”
Phó Nam nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi bắt đầu liệt kê: “Cô giáo bị chủ nhà trọ đuổi, cháu muốn cô giáo đến ở cùng, chú không cho, mãi sau mới đồng ý mà… Cô giáo nấu cơm quét dọn vệ sinh, chú cũng không cảm ơn cô giáo… Mỗi ngày cô giáo dẫn cháu tới trường rồi đưa cháu về, tàu điện ngầm đông nghịt người, chú cũng không tới đón cô giáo… Bác sĩ Từ đã tặng hoa hồng cho cô giáo, thầy Trình mời cô giáo đi xem phim, còn chú làm gì?”
Bạn học nhỏ càng nói càng khí thế, Chu Lẫm đúng là bị hỏi khó.
Tim Lâm Nguyệt đập thình thịch, cô để ý hai câu cuối mà Phó Nam nói hơn, chuyện hẹn hò với bác sĩ Từ hoàn toàn do chị Vương cứng rắn tác hợp, xem phim với Trình Cẩn Ngôn là vì hoạt động của tổ toán. Tưởng Tư Di và Hà Tiểu Nhã cũng đều ở đó mà. Nhưng giữa nam và nữ, cô cũng khá lo lắng Chu Lẫm sẽ ghen tuông.
Chu Lẫm không ghen, nghe Phó Nam nói như thế, đột nhiên anh cảm thấy mình đối xử với Lâm Nguyệt chưa đủ tốt, ngay cả theo đuổi cũng đều dùng cách thức ép buộc. Anh nhìn Lâm Nguyệt, đúng lúc thấy đôi mắt long lanh như nước của cô, giống như đang lo lắng điều gì đó.
Chu Lẫm ho khan, anh nói với Phó Nam: “Cháu nói đúng, chú sẽ thay đổi.”
Không phải là tặng hoa, xem phim à? Anh cũng sẽ làm!
Phó Nam vẫn bĩu môi như cũ, vẻ mặt như đang viết dòng chữ “Cháu không tin chú đâu”.
Chu Lẫm đổi đề tài, chỉ vào Lâm Nguyệt rồi trịnh trọng nhắc nhở bạn học nhỏ: “Cô giáo chỉ có một bạn trai là chú thôi, từ hôm nay, không cho phép cháu ghép đôi lung tung, cái gì mà thầy Trình bác sĩ Từ, mau quên hết đi.”
Phó Nam không sợ anh, cầm bát lên hừ một tiếng: “Bây giờ cháu không nói đâu, ngày nào đó cô giáo và chú chia tay, cháu sẽ tiếp tục ủng hộ thầy Trình.”
Chu Lẫm nhíu mày: “Muốn bị đánh đúng không?”
Phó Nam lập tức cáo trạng: “Cô ơi cô nhìn đi, chú Chu muốn đánh con!”
Rốt cuộc Lâm Nguyệt không nhịn cười được nữa, cô gắp cho mỗi người một món: “Được rồi, mau ăn đi.”
Nói xong, cô giận dỗi nhìn Chu Lẫm, đường đường là cảnh sát lại đi so đo với bạn học nhỏ làm gì?
Bạn học nhỏ giận anh, bạn gái cũng bất công, anh ồ một tiếng rồi cúi đầu ăn cơm.
Đợi đấy, đến chỗ không có người xem anh đòi lại thế nào.
Buổi chiều về nhà, Phó Nam chạy vào phòng vệ sinh để đi tiểu. Chu Lẫm tận dụng cơ hội, một tay đóng cửa, tay còn lại kéo bạn gái không hề đề phòng rồi ép vào tường, anh cúi đầu hôn, vừa gấp gáp vừa bá đạo. Lâm Nguyệt sợ hãi, sợ Phó Nam thấy được, cô cố gắng đẩy anh ra nhưng lại bị Chu Lẫm nắm tay kéo lên đỉnh đầu, cơ thể rắn chắc càng ngày càng sát lại, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Một phút, hai phút trôi qua, phòng vệ sinh truyền tới tiếng xả nước.
Trái tim Lâm Nguyệt đập nhanh hơn, tiếp tục đẩy anh ra.
Chu Lẫm mặc kệ, anh hôn sâu hơn, nghe thấy bên trong phòng vệ sinh Phó Nam đã rửa tay xong, lúc này mới buông môi Lâm Nguyệt ra. Anh mở mắt thì nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, đôi mắt long lanh đầy nước đang lườm anh, tức giận nhiều hơn là xấu hổ, trên đôi môi đỏ mỏng hiện chút màu sắc mờ ám, đó là vì bị anh hôn nên mới thế.
“Buổi tối tiếp tục.” Trước khi bạn học nhỏ chạy ra, Chu Lẫm lùi lại đúng lúc, ánh mắt vẫn còn dính trên môi cô.
Thấy Phó Nam đã ló mặt ra, Lâm Nguyệt lập tức xoay người, che giấu gương mặt đỏ ửng của mình, tim đập nhanh, môi thì tê rần.
“Cô ơi?” Phó Nam ngây thơ hỏi.
“Nào, đi chơi game thôi.” Chu Lẫm bế bạn học nhỏ vui vẻ đi tới phòng khách.
Dáng vẻ quyến rũ mê người của cô chỉ có anh nhìn được thôi.